Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Sư – Chương 36: Tâm tư Thái Tử
Ngày kế, không biết là từ đâu tới truyền đến lời đồn đãi vớ vẩn, nói là Lục hoàng tử Vũ Văn Bùi không yêu hồng nhan ái lam nhan, tối hôm qua Hoàng Hậu đưa đến nữ quan không gợi lên nửa điểm hứng thú, thậm chí đối thái giám nội thị hỏi ra vấn đề tư vị nam nhân cùng nữ nhân cái nào tương đối tốt hơn……
Vũ Văn đế đầu tiên nghe lời đồn đãi này, ông giận dữ thiếu chút nữa đem tên nô tài lắm mồm kia xử tử, may mắn được Phúc Toàn ngăn cản, nổi giận đùng đùng gọi Vũ Văn Bùi tới, còn chưa chờ Vũ Văn Bùi hướng đến ông thỉnh an đã bị ăn một cái tát ——
“Nghiệp chướng, thể diện hoàng gia đều bị con ném đi hết!”
Vũ Văn Bùi sớm đã dự đoán được phản ứng hôm nay của Vũ Văn đế, thế là đêm qua đã làm tốt cân nhắc. Chỉ thấy cậu hốc mắt ửng đỏ, che lại một nửa mặt bị đánh của mình, quật cường lại ủy khuất nhìn Vũ Văn đế.
“Phụ hoàng, nhi thần chính là thích nam tử không yêu nữ tử, sao ngài lại sinh khí như vậy, cũng vô dụng thôi.”
Vốn dĩ Vũ Văn đế đang lên cơn thịnh nộ khi nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Bùi, thế mà ngây ngẩn cả người, tay áo ông vung lên đem mu bàn tay đặt sau người, mày nhăn thật cao, ánh mắt lạnh băng dừng trên người Vũ Văn Bùi, “Cho dù bởi vì thích nam tử cũng không sợ mất đế vị sao?” Lại không nghĩ đến, Lục hoàng tử này, lại dùng ánh mắt kiên định bất di bất dịch nhìn chăm chú vào ông, không dao động một phân một hào.
“Phụ hoàng, ngài nói lời ngốc nghếch gì vậy, đế vị là của Thái Tử.” Có sáu phần dung nhan tương tự Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng tươi cười, chợt có tia dị sắc lóe qua, nhưng rất nhanh, không có người nào kịp bắt giữ.
Vũ Văn đế vốn có ý tứ dò hỏi, lại không nghĩ đến Lục hoàng nhi lại đem vấn đề này ném về phía mình.
Trở lại chuyện chính, sắc mặt Vũ Văn đế rất là nghiêm túc, “Hoàng nhi, con thật sự giống như lời những tên nô tài lắm mồm đó nói như vậy? Không thể thay đổi?”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Vũ Văn Bùi hàm răng cắn môi, thanh âm có chút chùng xuống, “Nhi thần đối với nữ tử không gợi lên phản ứng.”
Đến thế này, Vũ Văn đế cũng chỉ có thể thở dài, ông kỳ thật đối với Vũ Văn Bùi xác thật có tồn tại một chút áy náy, đối với Ngu phi ôn nhu nhĩ nhã, ông cũng dẫn theo tia xin lỗi thật sâu ——
Xoay người không hề để ý tới Vũ Văn Bùi, “Con trở về đi, trẫm không nghĩ đến nữa, nhưng trẫm ở chỗ này nói cho con biết, thích nam tử hay là nữ tử, hiện tại con còn nhỏ, không thể tùy ý……”
Cung kính hành lễ, Vũ Văn Bùi trả lời: “Nhi thần đã biết. Nhi thần cáo lui đi trước.”
Đợi cho sau khi Vũ Văn Bùi rời khỏi, Vũ Văn đế khoanh tay mà đứng, nhìn chằm chằm địa phương ở cách đó không xa, tầm mắt giao thành một điểm, dừng ở nơi nào đó, “Phúc Toàn, có phải trẫm năm đó đã làm sai chuyện không? Bằng không Bùi Nhi cũng sẽ không như thế……”
“Bệ hạ, Lục hoàng tử như thế, đều không phải do ngài sai.” Phúc Toàn là lão nhân trong cung, nhìn thấu quá nhiều sự tình, ông cảm thấy, Lục hoàng tử này, không đơn giản.
Vũ Văn Thác Cát chỉ trong nháy mắt hiện ra loại tâm lý người cha mà thôi, lúc này, ông đã khôi phục Vũ Văn đế máu lạnh lãnh tĩnh, ông quay đầu nhìn Phúc Toàn, phân phó nói: “Phúc Toàn, lời đồn đãi này, trẫm không hi vọng ngày mai còn có thể nghe nữa, ngươi đi xử lý một chút đi.”
“Nô tài lĩnh mệnh.”
……
Cùng lúc đó, Vị Ương Cung chỗ ở Hoàng Hậu, quỳ trước mặt Hoàng Hậu Khương Thị, đó chính là nữ quan tên gọi Ngôn Lan, khóe mắt nàng rưng rưng, nhưng thật ra lại có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Được rồi, ngươi cũng đừng khóc, nếu Lục hoàng tử không muốn thượng ngươi, như vậy ngươi trở về tiếp tục làm nữ quan là được rồi.”
Hoàng Hậu ngoài miệng nói thế, nhưng ánh mắt lại hàm chứa ý cười, bà vốn định dùng Ngôn Lan ràng buộc Vũ Văn Bùi, lại không có nghĩ đến, trải qua việc hôm nay, lại khiến bà không có được tin tức.
Không yêu hồng nhan ái lam nhan, tuy rằng từ xưa đến nay đoạn tụ phân đào đó là chuyện thường tình, nhưng trong hoàng gia, đặc biệt là hoàng tử, bị truyền ra ngôn luận như vậy, có như thế nào cũng mất đi quyền lực tranh đoạt kia.
Nghĩ đến đây, Hoàng Hậu nở nụ cười, vì thế có một chút tâm tình hống nữ quan Ngôn Lan đã không còn tác dụng.
X
Buổi sáng cùng nhau tới, Ôn Như Ngọc liền nghe được các cung nữ nô tài lén thảo luận, đã biết chuyện này, lại nghe Tiểu Thần Tử nói Vũ Văn Bùi sáng sớm liền bị Vũ Văn đế kêu đi đến nay còn chưa trở về, nôn nóng ở trong phòng khách đi qua đi lại, mày nhăn lại, hai tay nắm chặt, gắt gao.
Chờ đợi hơn một canh giờ, y rốt cục thấy được thân ảnh Vũ Văn Bùi, y vội vàng chạy chậm đánh giá trên dưới một phen xác định không có thiếu tay chân, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lát sau, ánh mắt y liền dừng lại ở trên má Vũ Văn Bùi, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng —— Vũ Văn đế kia dùng lực lên cú tát này, một nửa bị đánh kia hiện giờ đã sưng đỏ lên.
Vươn tay khẽ khàng chạm đến, lại nghe Vũ Văn Bùi nhẹ nhàng rên một tiếng, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy, rất đau sao?”
Cầm tay Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi lắc lắc đầu, cười cười, “Bùi Nhi không đau.”
Rút tay mình về, Ôn Như Ngọc cố ý nghiêm mặt, bên trong đồng tử màu đen hiện lên ảnh ngược thân ảnh học trò mình, y trách cứ nói: “Ngươi sao lại có thể đối với những nữ quan cùng nội thị nói ra lời như vậy……”
Vũ Văn Bùi tươi cười nhìn Ôn Như Ngọc trách cứ chính mình, cũng không phản bác, đôi mắt sáng long lanh đều là ý cười.
Chờ đến khi Ôn Như Ngọc nói mệt mỏi, nói xong, cậu mới kéo tay tiên sinh nhà mình đưa vào phòng khách phân phó một cung nữ đưa trà bánh lên, xoay người đem tay đặt lên vai Ôn Như Ngọc, đem y ấn ngồi xuống ghế.
“Tiên sinh, nguyên nhân Bùi Nhi làm như vậy, tiên sinh hiểu được.”
Đối diện với đôi mắt hắc ám, Ôn Như Ngọc há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là nuốt vào lời vốn dĩ muốn nói.
Khe khẽ thở dài, trong giọng nói có một tia đau lòng, “Tiên sinh hiểu được, chỉ là, ngươi như vậy, về sau nếu có ái mộ nữ tử, lời nói ngày hôm nay phải làm sao đây.”
“Sẽ không, Bùi Nhi đã có người mình yêu.” Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc, nói.
“!!” Nghe xong lời Vũ Văn Bùi nói Ôn Như Ngọc mở to hai mắt nhìn, y trên dưới nhìn một lúc lâu học trò đứng trước mặt, sửng sốt một hồi lâu không phản ứng lại kịp đây, trời ơi, không phải thế chứ.
Y đời trước ba mươi tuổi, đời này cũng đã mười tám, đều chưa từng cảm thụ qua thích một người sẽ như thế nào, mà Vũ Văn Bùi chỉ mới mười ba tuổi, lại nói cho y biết có người mình thích, y nên nói, người hoàng gia, quả thực EQ cùng IQ đều phát dục quá nhanh rồi?
Nhìn thấy người trước mắt kinh ngạc trừng mắt, Ôn Như Ngọc dáng vẻ ngốc manh, làm Vũ Văn Bùi phụt một tiếng bật cười, cậu cười đến nỗi đôi mắt mị lên, cong thành hình trăng non.
Tiên sinh nhà hắn, quả thật vô luận là mặt nào, đều khiến cậu cảm thấy rất thích.
Bị Vũ Văn Bùi dùng đôi mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào mình, rất nhanh trên mặt Ôn Như Ngọc có chút nóng lên, y đứng lên vội vàng nói một câu: “Tiên sinh đi thư phòng, Bùi Nhi hôm nay còn phải đi luyện võ, giờ này phải đi tìm Diệp tướng quân mới đúng.”
Nói xong lời này, thân ảnh y đi ra khỏi phòng khách hướng tới thư phòng đi đến, bóng dáng thoạt nhìn có chút như muốn chạy trối chết.
Mà Vũ Văn Bùi bị lưu lại, đối với ý vị này, hai mắt nheo lại, cậu bây giờ còn nhỏ, không có khả năng làm được gì, nhưng chờ cậu trưởng thành, cậu tuyệt đối sẽ không cho Ôn Như Ngọc có cơ hội trốn tránh như vậy!
……
Đông cung, phủ Thái Tử.
Vũ Văn Hoằng từ nơi Hoàng Hậu hoàn toàn biết được đêm qua phát sinh sự tình ở Cảnh Nhân Cung, hắn cười vui sướng khi có người gặp họa, hắn cần phải đem tin tức này rải ra ngoài, như vậy, cho dù Lục đệ hắn ở dân gian có đại thanh danh đi chăng nữa, cũng sẽ bởi vì chuyện này mà bị phỉ nhổ!
Bá tánh đại đa số đều là vô tri ngu muội, bọn họ tuy rằng thiện lương, nhưng lại chịu không nổi có một số người mê hoặc, chỉ cần hắn làm một ích kích động, như vậy những chuyện ở Lạc Thủy cùng ôn dịch danh vọng sẽ bị dìm xuống và sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Hắn có như thế nào cũng không nghĩ tới, Lục đệ hắn, lại dám lớn mật ở trước mặt thái giám nội thị nói ra những lời như vậy…… A, hắn thật đúng là quá coi trọng cậu, tùy hứng làm bậy.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới thân ảnh ôn tồn lễ độ quân tử như ngọc, chính là khiến sắc mặt Vũ Văn Hoằng trở nên cực kỳ kém, hắn sẽ không quên, ba năm trước, hắn đã từng thỉnh cầu mẫu hậu bảo phụ hoàng đem Ôn Như Ngọc ban cho hắn làm lão sư, nhưng là lại bị cự tuyệt tàn nhẫn.
Lúc ấy, sắc mặt mẫu hậu hắn đen đi, giận không thể đối với chính mình rống to, hắn không hiểu, chỉ là muốn một tiên sinh dạy học mà thôi, chính là, mẫu hậu cũng không làm cho hắn hiểu rõ liền đem hắn đuổi ra Vị Ương Cung hơn nữa phạt chép 《 Quân Tử Luận 》 ba mươi lần.
Hắn đột nhiên nhớ lại, lần Lạc Thủy tai ương đi kèm trận ôn dịch, đúng là Ôn Như Ngọc ở bên người Lục đệ hắn, có hay không công lao này đến từ Lục đệ hắn, còn chờ thương thảo sao?
Nghĩ đến đó, hắn liền càng thêm muốn người như Ôn Như Ngọc.
Không chỉ bởi vì ba năm trước, mẫu hậu mãnh liệt phản đối, còn có một phương diện, là bởi vì hắn trước sau cảm thấy, cái người như ngọc như vậy, nên phải đứng ở phía bên hắn, nên là người của hắn.
Hắn bảo người tìm tới Khương Lăng, tiến đến bên tai Khương Lăng lặng lẽ đem suy nghĩ phân phó một phen, sau khi nói xong, khóe miệng hắn gợi lên ý cười lạnh băng, “Dựa theo bổn cung phân phó đi làm, nhớ rõ, không cần lưu lại chứng cứ.”
Khương Lăng gật đầu, cung kính nói: “Dạ, Thái Tử điện hạ, thuộc hạ nhất định hoàn thành việc này.”
Gật gật đầu, Vũ Văn Hoằng dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mặt bàn, bỗng nhiên nói: “Ngươi cảm thấy, Ôn Như Ngọc là người như thế nào? Hay là có cơ hội đem y kéo vào bổn cửa cung hạ.”
“Này……” Khương Lăng tròng mắt đảo qua một vòng, đầu như hiểu rõ, “Thái Tử điện hạ, Ôn Như Ngọc này, cũng không phải là một người có thể vì ngài sở dụng, trước không nói tâm tư y đều ở trên người Lục điện hạ, sau lưng y còn có Ôn thừa tướng, y không thể trở thành người đi theo ngài.”
Khương Lăng nói làm Vũ Văn Hoằng ngẩn ra, vẫn luôn cho rằng sự tình đều không rõ cuối cùng cũng thông suốt, hắn như thế nào đã quên mất, sau lưng Ôn Như Ngọc, còn có Ôn gia.
Ánh mắt rùng mình, lạnh băng mười phần, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Lăng, “Nếu bổn cung khăng khăng muốn?”
“Thái Tử điện hạ, ngài thật sự nghĩ sẽ tốt sao?”
Khương Lăng lại đem vấn đề ném về trên người Vũ Văn Hoằng.
Vũ Văn Hoằng bị Khương Lăng vừa hỏi, bỗng nhiên đập bàn đứng lên, cười phá lên, tiếp đó ngữ khí biến đổi, vô cùng âm lãnh, “Người như Ôn Như Ngọc, không thể nắm trong tay như vậy cũng chỉ có thể diệt trừ cho sảng khoái!”
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung ác lên.
—— không chiếm được nhất định phải phá hủy, đây là nguyên tắc nhất quán của Vũ Văn Hoằng.
Hết chương 36