Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 35: Không yêu hồng nhan


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Đế Sư – Chương 35: Không yêu hồng nhan

Hoàng Hậu đi rồi, Ngôn Lan cùng nội thị bị giữ lại, Vũ Văn Bùi phải làm ra bộ dáng thiếu niên ngây thơ đối với loại sự tình này. Ngôn Lan thấy Vũ Văn Bùi hơi có chút hứng thú đánh giá ánh mắt của nàng, càng thêm ngượng ngùng cúi đầu.

Nhóm nội thị khi vào cung liền bắt đầu bồi tài học tập ngay trong phòng, cho nên khi Hoàng Hậu rời đi, hoàng tử thiếu niên liền lộ ra ánh mắt có chút hứng thú, trong đó một thái giám dẫn đầu tiến lên một bước mở miệng nói: “Lục điện hạ, ngài muốn hiện tại bắt đầu học tập hay là chờ buổi tối?”

Ôn Như Ngọc vừa nghe thái giám hỏi chuyện, lại thấy một khuôn mặt giảo hảo của Ngôn Lan, mày nhăn lại, kéo tay Vũ Văn Bùi ra bên ngoài, “Những việc này đợi đến tối hẵng làm, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì!”

Y không muốn thừa nhận, khi nghe thấy Hoàng Hậu nói Ngôn Lan mang đến tác dụng, trong lòng dâng lên một trận không vui, còn có một cỗ tức giận không nói thành lời.

Vũ Văn Bùi cố ý giãy giụa nửa ngày, không vui nói: “Tiên sinh, Bùi Nhi muốn……” Lời còn chưa nói xong, đã bị Ôn Như Ngọc trừng mắt nhìn một cái, “Muốn cái gì mà muốn, công khóa buổi chiều còn chưa hoàn thành đâu, mau trở về làm đợi lát nữa tiên sinh sẽ đến kiểm tra!”

Cứ như vậy, Vũ Văn Bùi bị Ôn Như Ngọc một đường kéo trở về thư phòng, mà Vũ Văn Bùi cũng giãy giụa tượng trưng cho có mà thôi, đương nhiên Vũ Văn Bùi làm những việc này chỉ để cho nội thị cùng Ngôn Lan nhìn.

Mục đích sao, đương nhiên là tương kế tựu kế rồi.

Tiểu Thần Tử bị Vũ Văn Bùi cố tình cho lưu lại tại phòng khách nội thị cùng Ngôn Lan, trước khi rời khỏi, Tiểu Thần Tử tròng mắt đầy nước mắt, đối với Ngôn Lan dặn dò nói: “Lục điện hạ là người yêu thích sạch sẽ ngăn nắp, tối nay trước khi đi, nhớ phải tắm rửa thay trang phục!”

Ngôn Lan nghe xong lời này, sắc mặt có chút ửng đỏ gật gật đầu, đối với Tiểu Thần Tử nói lời cảm ơn, mới đóng lại cửa phòng.

Tiểu Thần Tử hắc hắc cười lên, sau đó tâm tình thực tốt nhảy lóc cóc hướng tới thư phòng mà đi ——

……

Bên trong thư phòng, phụ cận đảm bảo không có người lai vãng, Vũ Văn Bùi nhìn cái người cả mặt lẫn cổ liên tục thở phì phò, phụt một tiếng cười ra tiếng, “Tiên sinh, vừa rồi Bùi Nhi chỉ là diễn trò thôi.”


“Hừ.” Ôn Như Ngọc vặn mặt, không để ý tới dáng vẻ mặt mình đầy bất đắc dĩ, y chính là không vui, không vui vừa rồi Bùi Nhi nhìn dáng vẻ Ngôn Lan, không vui vì Ngôn Lan nhìn Bùi Nhi dáng vẻ vô cùng ngượng ngùng, không vui vì sao lại là Ngôn Lan, dáng vẻ vô cùng nhu nhược như vậy……

Bị Ôn Như Ngọc đáng yêu chọc cười như vậy, Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc ánh mắt trở nên nóng cháy —— kỳ thật, tiên sinh cậu, đối cậu cũng không phải không hề có cảm giác đi? Bằng không, vì cái gì chỉ những lời này mà lại tức giận đến thế?

Bàn tay ấm áp đặt trên vai Ôn Như Ngọc, đem tiên sinh biệt nữu của cậu vặn lại đây cùng đối mặt với cậu, Vũ Văn Bùi ánh mắt vô cùng ôn nhu, bên trong lấp lánh nồng đậm yêu thích, “Tiên sinh, Bùi Nhi đều hiểu, nguyên nhân Hoàng Hậu hôm nay đưa tới nội thị cùng Ngôn Lan.” Thật là khiến người ta chê cười, Hoàng Hậu kia muốn đem cậu trở thành hài tử không rành thế sự sao? Lấy việc trầm mê chuyện giường chiếu để lưu luyến bụi hoa à?

“Huống chi, tiên sinh, Bùi Nhi cũng không thích cô ta, cô ta còn không đẹp bằng tiên sinh đâu.” Duỗi tay nâng cằm người trước mặt lên, ánh mắt cậu sáng quắc, tràn đầy kiên định, “Bùi Nhi sẽ không ngốc như vậy.”

Đối diện với đôi mắt thiếu niên ôn nhu, Ôn Như Ngọc không tự giác trong lòng nhảy dựng, một lần nữa hoảng hốt một phen, vì sao mỗi lần cùng tầm mắt thiếu niên va chạm lẫn nhau, tim y cứ đập gia tốc thế này?

Chẳng lẽ, cái gọi là tình yêu…… Chính là cảm giác này sao?

Không không không ——

Lắc lắc đầu cực mạnh, Ôn Như Ngọc tự nói với chính mình, đây tuyệt đối chỉ là ngẫu nhiên, vừa khéo, đây không phải tình yêu!

Nhìn tiên sinh biểu tình từ kinh ngạc không thể tin tưởng đến sau khi hiểu rõ, con ngươi Vũ Văn Bùi chợt lóe, rồi sau đó khôi phục lại bình tĩnh, cậu xoay người đi trở về vị trí ngồi xuống, nói: “Tiên sinh, lưu lại nơi này bồi Bùi Nhi đọc sách đi, không có tiên sinh ở đây, Bùi Nhi không thể xem nổi dù chỉ một chữ.”

“A…… Được.” Đối diện với thiếu niên mỉm cười, Ôn Như Ngọc mặt đỏ lên, có chút xấu hổ nhìn sang chỗ khác, nâng tay lên cốc đầu mình, lẩm bẩm: Như thế nào lại nghĩ tới, a a a, muốn điên mất thôi!!

Nhìn tiên sinh nhà mình dáng vẻ mơ hồ đáng yêu, đáy lòng Vũ Văn Bùi dâng lên nồng đậm cảm xúc cực nóng, khiến cậu có loại xúc động muốn ôm người nọ vào lòng ——


—— chẳng lẽ, đây là cảm giác yêu say đắm sao?

X

Ban đêm, Ngôn Lan cẩn thận vì chính mình rửa mặt chải đầu trang điểm, liền theo thái giám nội thị cùng đi tới phòng Vũ Văn Bùi, sau khi tiến vào thấy Vũ Văn Bùi lười biếng chỉ khoác áo trong ngồi ở đầu giường ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn bọn họ.

Vũ Văn Bùi đôi mắt sáng ngời, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh.

Ngôn Lan nhìn Vũ Văn Bùi trẻ tuổi, sắc mặt ửng đỏ, Vũ Văn Bùi tuy rằng chỉ mới mười ba tuổi nhưng phát dục cực kỳ tốt, bởi vì do duyên cớ luyện võ, vân da rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn soái khí kia, đều khiến trái tim nàng nhảy dựng lên, nàng năm nay mới mười bảy tuổi, chính thức bước vào độ tuổi khao khát tình yêu, cho nên khi nhìn thấy Vũ Văn Bùi, cứ tự nhiên mà rơi vào hố sâu.

Giờ khắc này, nàng bắt đầu thấy may mắn, chính mình có thể được Hoàng Hậu lựa chọn.

Thái giám nội thị hướng tới Vũ Văn Bùi cung kính hành lễ nói: “Bọn nô tài bái kiến Lục hoàng tử.” Đợi bọn họ nói xong, Ngôn Lan mới khoan thai dùng thanh âm nhu nhược ôn hòa hành lễ nói: “Nô tỳ Ngôn Lan, thỉnh an Lục hoàng tử.”

“Đều đứng lên đi.”

Thái giám nội thị sau khi đứng lên, trong đó có một người tiến lên nói, “Lục điện hạ, hiện tại có thể bắt đầu?”

“Không, bổn điện hạ có điều nghi hoặc hỏi, muốn thỉnh giáo các ngươi một chút.” Vũ Văn Bùi đứng lên, bước chân chậm rì rì đi tới trước mặt Ngôn Lan, vươn tay nâng cằm Ngôn Lan, thấy sóng mắt nàng lưu chuyển dáng vẻ đầy yêu mị, khẽ cười nói: “Tư vị giữa nữ tử cùng nam tử, hai loại đối lập này, loại nào tốt hơn?”

Thái giám nội thị bị Vũ Văn Bùi hỏi đến vấn đề này giật mình trừng lớn hai mắt, bọn họ hầu hạ qua rất nhiều hoàng tử, lại trước nay không ai hỏi bọn họ vấn đề như vậy, cái này phải làm như thế nào để bọn họ trả lời đây?


Bọn họ vừa không phải nam nhân cũng không phải nữ nhân, cho dù tự tiến cung bắt đầu học tập và làm việc, nhưng che dấu không được cảm thụ căn bản khoái cảm chí cao vô thượng, cho nên, vấn đề này của Vũ Văn Bùi, chính là làm khó bọn họ.

Khi Vũ Văn Bùi hỏi ra vấn đề này sắc mặt Ngôn Lan xoạt một phát trở nên trắng bệch, bởi vì, nàng thấy được, nàng vừa rồi mới một lòng chờ mong thiếu niên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt như có như không hiện lên tia sát ý!

“Hử? Như thế nào, đều không trả lời được vấn đề bổn điện hạ đưa ra sao?” Buông tay nắm cằm Ngôn Lan, tầm mắt Vũ Văn Bùi dừng trên người thái giám nội thị đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng chứa đầy ý cười lạnh!

Nghe được Lục hoàng tử ngữ khí lạnh băng, thái giám nội thị vội vàng quỳ xuống xin tha nói: “Điện hạ tha mạng điện hạ tha mạng, chỉ là vấn đề này, bọn nô tài thật sự vô pháp trả lời ạ.”

Bọn thái giám nội thị ha ha cười khổ, vì cái gì Lục hoàng tử này lại khó ứng phó đến như vậy!

“A, một khi đã như vậy, vậy trong các ngươi có ai đứng ra khảo nghiệm giúp ta?” Chuyện bỗng nhiên vừa chuyển, Vũ Văn Bùi ý cười vẫn chưa đạt tới đáy mắt, nhưng ngữ khí thật ra mềm nhẹ đi rất nhiều.

Bọn thái giám nội thị ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sợ hãi đến cực điểm, đầu lắc như cái trống bỏi, buồn cười, bọn họ là thái giám không sai, nhưng không đại biểu bọn họ là thái giám phải bị hoàng tử đè nha, vốn dĩ đã không có đủ tôn nghiêm, không thể bò lên giường chủ tử nha.

Ngôn Lan vào ngay lúc này lên tiếng, “Điện hạ, chẳng lẽ Ngôn Lan còn không bằng cái đám thái giám nội thị sao?” Bởi vì khao khát tình yêu bỗng nhiên tan biến, đầu nàng bỗng nhiên dại ra, thế nhưng to gan lớn mật nổi lên tâm tư chất vấn hoàng tử.

“A, bổn điện hạ đã quên mất thật ra cô còn ở đây, có điều, bổn điện hạ cũng không thèm để ý nói cho cô biết, bổn điện hạ thích…… Chính là nam nhân nha.”

Vũ Văn Bùi sở dĩ nói với bọn họ như vậy, chính là vì muốn bọn họ truyền đến tai Hoàng Hậu, đương nhiên, có thể làm cho tất cả mọi người đều biết lại càng tốt ——

Bởi vì, một hoàng tử chỉ thích nam nhân, vô luận có như thế nào cũng cách ngôi vị hoàng đế thật xa!

Cho dù dân phong Kiến Nguyên thực cởi mở, thậm chí cho phép nam nhân cùng nam nhân kết hôn, nhưng tiền đề là phải được sự chứng kiến đến từ cha mẹ, hơn nữa không thể cử hành đại lễ.

Mà hoàng tử Vũ Văn Bùi, đối với quy củ áp chế cậu như thế, đương nhiên sẽ càng thêm nghiêm cẩn cùng rườm rà.


Làm như vậy, không chỉ có thể khiến cho các nữ nhân trong hậu cung sẽ hiểu rõ các nàng sẽ không trở thành chướng ngại gây phiền toái cho cậu, còn có thể làm cho Vũ Văn đế càng thêm tín nhiệm cậu —— một hoàng tử công khai thích nam nhân, mới có thể làm cho vị đế vương chấp nhất với quyền lực tâm sẽ dần dần buông lỏng.

Vũ Văn Bùi nhìn Ngôn Lan trong ánh mắt mở to không thể tin tưởng, liền bật cười, quay đầu nhàn nhạt nói: “Các ngươi đi xuống đi, bổn điện hạ không cần các ngươi dạy dỗ!”

Thái giám nội thị sau khi nghe Vũ Văn Bùi nói xong liền vội vàng đứng lên, thấy Ngôn Lan còn ngây ngốc đứng tại chỗ vì thế dùng lực kéo đem người lôi ra ngoài.

Trong đó có một lão thái giám nội thị có tiếng trong cung nhìn Ngôn Lan thất hồn lạc phách, giảng đạo: “Đế vương gia luôn vô tình là thế, ngươi a, không cần phải quá ảo tưởng, cho dù hôm nay Lục hoàng tử muốn ngươi, ngươi cũng không có khả năng ở bên người ngài đâu……”

Ông là lão nhân trong cung, xem người không phải là ít, bên cạnh các hoàng tử mười ba mười bốn tuổi không phải có mấy nữ quan sao, chỉ là kết cục sau này đại khái đều tương đồng nhau, các nàng ấy à, đều là người bạc mệnh.

Ngôn Lan rớt nước mắt, tình yêu ngây thơ chân chất của nàng, cứ chết non như vậy.

Cắn chặt môi dưới, sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, trang điểm tỉ mỉ như thế hiện tại lại giống như cười nhạo nàng, làm nàng cảm thấy buồn cười đến cực điểm!

Thái giám kia nhìn dáng vẻ Ngôn Lan, thở dài lắc đầu, cảm khái không thôi. Nhưng mà ông đã khuyên bảo qua nữ quan này, nói đến nỗi mà nàng vẫn còn chấp mê bất ngộ, thì ông cũng bất lực.

……

Trong phòng, Vũ Văn Bùi ngưỡng mặt nằm ở trên giường, đôi tay gối lên sau đầu, nghĩ tin tức này truyền ra ngoài, tiên sinh mình, sẽ dùng ánh mắt như thế nào nhìn cậu, lại sẽ kinh ngạc như thế nào!

Não bổ một chút ngày mai tiên sinh chạy tới chất vấn cậu, khóe miệng Vũ Văn Bùi giương lên, nhẹ nhàng bật cười.

—— ngày mai sao, không biết sẽ như thế nào đây?

Hết chương 35


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.