Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 15: Nhìn trộm thế giới của Lãnh Tuyệt Dật [1]


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cự Ái – Chương 15: Nhìn trộm thế giới của Lãnh Tuyệt Dật [1]

Tuy mới ở hai ngày, bất quá hai sáng sớm mà thôi, nhưng Sơ Vân đã phát hiện, bạn cùng phòng Quản Đạc của cậu là tên lười biếng thích ngủ nướng.

Sáng hôm qua cậu ăn xong trở về phòng đã là tám giờ, nhưng Quản Đạc vẫn dùng tư thế kì quái ngủ đến không biết trời đất, khóe miệng còn chảy nước miếng, giống như gặp mộng đẹp, ngẫu nhiên còn chẹp chẹp hai cái. Sắp đến giờ học, không còn cách nào, Sơ Vân đành phải quá dùng sức lay hắn tỉnh.

Sáng hôm nay càng luống cuống tay chân, rõ ràng mình đã đánh thức hắn ngay từ đầu, nhưng chỉ xoay người đi lấy túi xách, Quản Đạc lại bổ nhào xuống giường, tiếp tục ngủ. Cuối cùng cậu đành dùng hai cái đồng hồ báo thức để bên tai Quản Đạc, nhấn chuông, ừm, hiệu quả không tệ, Quản Đạc thoáng cái liền nhảy dựng lên, trong miệng còn hô, hcháy a ~~

Nhớ tới Quản Đạc, Sơ Vân khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chuông tan học chiều vang lên, những người không gia nhập câu lạc bộ đều trở về; Còn những người gia nhập thì đi hoạt động, phòng học vô cùng thanh tĩnh.

Năm thứ hai học tại lầu ba, từ nơi này nhìn ra vừa vặn là sân vận động, ở đó có không ít người, ví dụ như câu lạc bộ điền kinh, câu lạc bộ bóng chày và câu lạc bộ bóng đá, huyên náo loáng thoáng truyền đến.

Không khí ở đó không hợp với mình, Sơ Vân thầm nghĩ. Khóe miệng tràn ra một nụ cười cay đắng như có như không, lòng của cậu đã già nua, không thể hòa nhập nhiệt tình và sức sống của người trẻ tuổi.

Đúng lúc này, “Phanh –” một tiếng, phòng học bị đá mở.

“Quả nhiên cậu ở đây, lucky~, Tiểu Vân, đi thôi đi thôi!” Quản Đạc lúc nãy Sơ Vân mới nghĩ đến chạy vào như gió lốc, lớn giọng hô.


Đi đâu? Sơ Vân dùng ánh mắt hỏi thăm.

Quản Đạc tiếp thu đến, hắn khiêu mi, chỉ chỉ tay về phía sau, “Đương nhiên là đến câu lạc bộ nhu đạo của chúng ta, đừng quên, Tiểu Vân cũng là thành viên nha!” Hôm qua chỉ kém vài bước là bắt được người, Sơ Vân đã lẻn trước.

Đó là ngươi áp đặt! Sơ Vân thầm nói trong lòng, nhưng đành bất đắc dĩ đi theo hắn, vì túi xách của cậu đã bị Quản Đạc cầm trên tay, mà tay phải của cậu cũng đồng thời thành con tin.

……

Câu lạc bộ nhu đạo.

Sơ Vân đến khiến tất cả thành viên đều rục rịch, nhưng ngại Quản Đạc quấn bên cậu như sói con, mọi người đều không dám tiến lên, chỉ dùng khóe mắt không ngừng liếc trộm.

“Đến, Tiểu Vân, tôi dạy cậu một số động tác cơ bản trước.” Quản Đạc kéo Sơ Vân chiếm cứ góc, “Tựa như bước vịt này, nhìn nó rất khó coi, nhưng lại rèn luyện sức mạnh eo chân và cách phối hợp toàn thân tốt nhất, vô cùng thích hợp với người mới học.” Hắn đi vài bước làm mẫu cho Sơ Vân xem.

Rất giống con vịt đi đường, khóe miệng Sơ Vân nhếch lên, bộ dáng hiện tại của Quản Đạc thật đúng là buồn cười.

“Không được cười, cậu cũng phải làm theo tôi!” Quản Đạc dựng thẳng lông mi.

“Không muốn.” Sơ Vân lập tức cự tuyệt.

“Cái gì ~~” Quản Đạc ôm đầu kêu to, sau đó mới kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn, “Di di, Tiểu Vân, cậu có thể nói chuyện ư? Nhưng cuống họng thật thô, giống ông già.” Vuốt vuốt mái tóc.

Ông già? Ót Sơ Vân đổ mồ hôi, sức tưởng tượng của Quản Đạc đúng là không bình thường.

“Tiểu Vân, cậu không muốn luyện bước này, vậy luyện bước tôm bước cua?” Quản Đạc lại đề nghị.

Vì sao đều là bước đi của động vật?


Sơ Vân nổi gân xanh, cậu nhìn Quản Đạc đang thay cậu khổ nghĩ chiêu thức luyện tập, lại nhìn một lượt các dụng cụ, sau đó nói: “A Đạc, cậu có thể tôi mượn mấy phụ trọng chứ?”

“Đương nhiên có thể, cậu định làm gì?” Quản Đạc lấy mấy cái tới.

“Luyện tập a.” Sơ Vân tiếp nhận đai lưng, ở bên trong đã cắm thêm mấy khối chì, sau đó cột vào cổ tay cùng cổ chân.

“Phụ trọng luyện tập?” Quản Đạc đi lòng vòng dò xét Sơ Vân, không biết cậu muốn làm gì mà đeo hai khối chì trên tay.

“Nặng quá……” Sơ Vân đã đánh giá cao khả năng chịu đựng sức nặng của thân thể, không ngờ chỉ chưa tới 10 Kg đã khiến tay chân cậu khó cử động, xem ra mình thật sự thiếu rèn luyện.

“Tiểu Vân, cậu đang làm cái gì?” Quản Đạc tò mò nhìn Sơ Vân đứng trung bình tấn, một tay duỗi thẳng, bắt đầu vung vẩy. Đương nhiên, đây là cách nhìn của Quản Đạc.

Trên thực tế, Sơ Vân đang viết chữ. Tiếng Nhật 50 âm tiết.

“Đương nhiên là luyện tập.” Sơ Vân đảo hai mắt trắng dã.

“Tôi biết rõ cậu đang luyện tập, nhưng là, cậu đang luyện cái gì?” Quản Đạc vẫn khó hiểu.

“Nha? Phương pháp luyện tập của bạn học Sơ Vân rất không tồi, từ đâu học được vậy?” Chẳng biết từ khi nào huấn luyện viên câu lạc bộ nhu đạo đã đứng phía sau hai người, nâng hàm dưới đánh giá cánh tay có vẻ quơ lộn xộn của Sơ Vân.


“Từ một ông già người Nhật Bản.” Nhưng mới viết vài từ, Sơ Vân cũng đã đổ mồ hôi, toàn thân bắt đầu run lên, nếu viết xong toàn bộ 50 từ, phỏng chừng cậu sẽ phải nằm xuống. Không được, tiếp tục như vậy sẽ không thể bảo vệ bản thân, cậu không muốn đời này giống kiếp trước, bất lực với chính mình.

“Huấn luyện viên, Tiểu Vân đang luyện cái gì?” Quản Đạc vẫn xem không hiểu.

“Bạn học Sơ Vân đang luyện tập thân cơ.” Huấn luyện viên nói nhỏ, “Thân cơ khác với thân thể, nó dùng đan điền làm trung tâm, liên hệ toàn thân, có thể khiến sức mạnh toàn thân tụ lại, dùng nhu biểu hiện ra ngoài, thuận tiện nói một chút, những cao thủ trên thế giới đều biết rèn luyện bộ phận này rất mạnh.”

“Hả?” Quản Đạc phát ngốc, hóa ra nhóc con như Tiểu Vân còn biết luyện tập động tác này ư?

Kỳ thật, Sơ Vân không hiểu cái này lắm, không tinh tường như huấn luyện viên, phương pháp luyện tập này do một ông già người Nhật Bản mà Liêu Y Phàm kết bạn truyền thụ cho, nói có thể phòng thân kiện thể, cũng không ảnh hưởng dáng người, hơn nữa có hiệu quả giúp thân thể dẻo dai. Bất quá, lúc đó cậu chưa kịp luyện tập thì đã từ bỏ tính mạng.

“Tốt lắm, đã như vậy, bạn học Sơ Vân cứ dựa theo cái này luyện tập nhé, nhưng nhớ chậm rãi, đừng để cơ bắp bị thương.” Huấn luyện viên dặn dò xong, phải đi hướng dẫn người khác.

Quản Đạc giống như trông thấy quái vật, một mực ngây ngốc theo cạnh Sơ Vân, ngẫu nhiên còn khoa tay múa chân hai cái.

Ngày đầu tiên luyện tập nhu đạo rất nhanh liền xong, rồi sau đó di chứng cũng nhanh chóng đến, sáng ngày thứ hai, thiếu chút nữa Sơ Vân không đứng dậy nổi, đi học cũng gần như muộn, chẳng khác gì giẫm lên chuông bước vào phòng học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.