Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 14: Kế hoạch xơi tái Tả Thị?


Đọc truyện Trọng Sinh Chi Cự Ái – Chương 14: Kế hoạch xơi tái Tả Thị?

Cái gì gọi là từ giờ trở đi quen hắn?

Sơ Vân cau mày, do dự nhìn người đàn ông trước mắt. Tả Khiêm Lẫm là loại nhàm chán đến nỗi sẽ lời mập mờ như vậy với một đứa bé sao? Nhưng, trong đôi mắt đẹp kia, rõ ràng là tuyên cáo không thể từ chối và nghiêm túc.

Vì sao?

Sơ Vân vừa muốn nói thì thấy lông mày Tả Khiêm Lẫm nhanh chóng nhíu lại, sau đó liền ôm lấy cậu, “Biểu diễn sắp bắt đầu, ở đây rất ồn, chúng ta ra phía sau nói chuyện phiếm.”

Đột nhiên bị ôm lên cao, Sơ Vân cả kinh, theo phản xạ bắt lấy đầu vai Tả Khiêm Lẫm, dựa vào hắn ổn định thân mình, hai giây sau, như nhớ tới cái gì đó, vội vàng thu tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng trở về vẻ không chút biểu cảm.

Động tác lần này của cậu rất rõ ràng khiến Tả Khiêm Lẫm hài lòng, bởi vì cậu thấy được người đàn ông cười đến lộ hai hàm răng, hiển nhiên rất sung sướng, do vậy mặt của cậu liền ửng hồng.

“Cái kia, Tả đại lão bản……” Ly Diên lại lần nữa không sợ chết ngắt lời, dù sao cậu bé hắn mang đến sắp bị người đàn ông khác bắt đi! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, hắn phải giải thích thế nào với “Lão cha hộ độc” của Sơ Vân?

Tuy nhiên, hắn biết rõ Tả lão bản hắn nhận thức không phải là người xấu xa lòng dạ khó lường.

“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nhóc con.” Tả Khiêm Lẫm quay đầu lại nói, sau đó không để ý tới Ly Diên, đi thẳng đến hành lang nhỏ bên quầy bar, kéo ra một cánh cửa, bước vào.

Ly Diên ngơ ngác mở to mắt, sững sờ nhìn hành lang không còn bóng người, lẩm bẩm nói: “Mình không nên đưa Tiểu Sơ Vân tới nơi này phải không? Sao mình có dự cảm không quá tốt nhỉ?”

“Đáng đời, tôi thấy cậu cần ăn đòn!” Người phục vụ nghe hắn lẩm bẩm, liếc hắn, vô cùng dứt khoát bình luận một câu như thế.

Trong phòng làm việc phía sau.

Tả Khiêm Lẫm ngồi xuống sofa lớn, cũng không buông Sơ Vân, mà trực tiếp để cậu ngồi trên đầu gối mình, sau đó vươn hai tay ra, thuận thế ôm eo nhỏ của cậu.


“Thả tôi xuống.” Sơ Vân không mở miệng không được, tư thế ngồi mất mặt này, sao cậu có thể quen?

“Nha nha? Nhóc con có thể nói chuyện?” Tả Khiêm Lẫm kinh ngạc khiêu mi, sau đó lại than nhẹ, “Nhưng nghe rất thô, đau không?”

Buông ra một tay, nhẹ nhàng nâng hàm dưới của Sơ Vân, nhìn về phía cổ của cậu. Chỉ thấy trên gáy non mịn có hai vết sẹo, một cái có vẻ dữ tợn, cũng không quy tắc, màu sắc đậm hơn, có chút lồi lõm, mà một cái thì rất nhỏ, hẳn là dấu vết lưu lại sau giải phẫu.

Sơ Vân có chút xấu hổ, liền đưa tay muốn đẩy tay hắn ra, tuy nhiên tay liền bị hắn nhẹ nhàng cầm lấy, thân thể cũng bị Tả Khiêm Lẫm nhẹ nhàng cố định.

“Đừng nhúc nhích, cho ta xem xem.” Tả Khiêm Lẫm ôn nhu nói, mục quang như nước, cẩn thận nhìn kỹ vết thương trên cổ Sơ Vân, chính là vết thương dữ tợn này phá huỷ giọng nói của nhóc con?

Lúc trước chắc chắn rất đau, hiện tại chỉ nhìn cũng làm hắn cảm thấy lạnh sống lưng. Nhóc con thật sự chịu không ít khổ, Tả Khiêm Lẫm âm thầm thở dài.

“Đừng như vậy……” Sơ Vân thoáng rụt lại thân thể, khó có thể kiềm chế run rẩy.

Tuy thân thể không xuất hiện cảm giác chán ghét bài xích, nhưng, cậu không quen ngồi dựa vào lòng đàn ông như thế. Trên người Tả Khiêm Lẫm truyền tới nhiệt độ ấm áp, còn có hơi thở nam tính không thể bỏ qua, cũng khiến cậu vô thức muốn tránh né.

“Nói chuyện còn đau không?” Tả Khiêm Lẫm buông cằm Sơ Vân, nhẹ nhàng xoa ót cậu, “Đừng sợ ta, ta sẽ không làm gì, ta chỉ muốn ôm em như vậy.” Đương nhiên, bây giờ không, nhưng sau này……[Chuyện sau này thì sau này hãy nói! Người nào đó bị Tả Khiêm Lẫm đá bay]

Sơ Vân lại lần nữa nhăn mi, không khỏi tự chủ mà cắn môi dưới. Tả Khiêm Lẫm, người đàn ông này, cậu nhìn không thấu, có vẻ ưu nhã, nhưng lại lộ ra ý tứ xâm chiếm, dù gì Tả Khiêm Lẫm cũng là kẻ kiệt xuất trong thương giới.

Bất quá, Sơ Vân thầm cười nhạo mình, dù ánh mắt có chuẩn xác thế nào, mày vẫn cứ phải nếm hết đau khổ đó thôi?

“Đừng cắn môi mình.” Tả Khiêm Lẫm dùng ngón cái tách môi Sơ Vân, híp mắt nhìn đôi môi nho nhỏ, chỉ thấy cánh môi vốn hồng nhạt đã bị cắn ra vài điểm đỏ thẫm, kiều diễm ướt át.

Trong mắt Tả Khiêm Lẫm mắt nhanh chóng xẹt qua ánh sáng kì lạ, bất quá Sơ Vân cũng không phát giác.


Tâm tình của cậu hiện tại có chút loạn, vì vậy cậu liền nói thẳng: “Nhận thức tôi, đối với anh không có gì tốt.”

Nghe được lời ấy, Tả Khiêm Lẫm lập tức chấn kinh, nhìn thẳng vào mắt Sơ Vân: “Nhóc con, sao em có loại suy nghĩ này?”

Đến tột cùng Thiệu Mục Vân kia dưỡng dục hài tử thế nào, vì sao nhóc con lại khiến người ta cảm thấy trong lòng chứa đầy ý nghĩ trầm trọng, rõ ràng vẫn còn con nít mà.

Tả Khiêm Lẫm ẩn ẩn tức giận, lần nữa thay Sơ Vân cảm thấy không đáng, lại phải liên quan tới Thiệu Mục Vân. Cùng tồn tại trong thương giới, hắn hiển nhiên biết rõ Thiệu Mục Vân không kết hôn, cũng không có con, cho nên Thiệu Sơ Vân trước mắt chỉ có thể là con nuôi.

“Chẳng lẽ không đúng ư?” Đời trước những người Sơ Vân quen biết đều như vậy, hết thảy đặt ích lợi lên đầu, vì đạt tới mục đích này, có thể bỏ qua mọi thứ, kể cả tính mạng và tình cảm.

“…… Không phải.” Tả Khiêm Lẫm khẽ thở dài, áp trán của mình lên cái đầu nhỏ của Sơ Vân.

“Sơ Vân, trên đời không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng lợi ích để cân nhắc, chỉ những người tham lam mới khiến quy tắc này xuất hiện. Bất quá, quy tắc này không thích hợp với bạn bè, ví dụ như em và ta, ta nhận thức em, không phải vì lợi ích, em nhận thức ta, cũng không phải vì lợi ích, chỉ cần chúng ta ở cạnh nhau vui vẻ thoải mái, còn cần dùng ích lợi ước lượng ư?”

Hắn ngẩng đầu, xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của Sơ Vân, lại nói, “Có lẽ lời của ta em sẽ không quá hiểu, nhưng em chỉ cần biết, ta muốn muốn nhận thức em, không phải vì lợi ích có được từ em, biết không?”

Sơ Vân không trả lời, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn hắn.

Đáng tiếc, cậu không phải trẻ con như Tả Khiêm Lẫm nghĩ, cho nên hắn nói điều đó cậu đều hiểu, cũng bởi vậy cậu vẫn không thể tin tưởng toàn bộ. Nhưng, cậu biết Tả Khiêm Lẫm không lừa gạt cậu, nếu muốn lừa gạt cậu, ngay từ đầu hắn đã nói tên giả, dù sao cậu “Là” trẻ con, cũng “Không biết” Tả Khiêm Lẫm là ai!

“Sơ Vân, embiết không? Mỗi lần nhìn vào mắt em, ta đều cảm giác được trong đó ẩn giấu rất nhiều rất nhiều chuyện xưa, sâu đến mức ta thấy không rõ, tựa như hiện tại……” Tả Khiêm Lẫm đột nhiên nói, ngón cái lướt nhẹ qua khóe mắt hơi nghiêng của Sơ Vân.

Sơ Vân lập tức cả kinh, nhanh chóng rũ mi mắt, cực lực giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cậu không ngờ Tả Khiêm Lẫm nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ là vì cái này, người đàn ông trước mắt mới nổi lên hứng thú tìm tòi về một nhóc con?


“Em xem, lại ẩn nấp rồi, tựa như con nhím nhỏ, luôn dùng gai bao lấy mình.” Tả Khiêm Lẫm bất đắc dĩ cười khẽ, “Em vẫn là trẻ con, tại sao phải thành thục như vậy, luôn nghĩ rất nhiều?”

Tôi không phải trẻ con! Sơ Vân thầm phản bác, chính là, không thể nói ra.

“Được rồi, giữ vững tinh thần a, chúng ta gặp nhau hai lần, ta vẫn chưa thấy em cười.” Tả Khiêm Lẫm xoa đầu cậu, sau đó nói: “Đã muộn, ta đưa em về nhà.” Nói xong, ôm cậu đứng dậy.

Đi hai bước, hắn đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, nhóc con, em chưa nói em tới quán bar làm gì, không phải tên Ly Diên kia ép em tới chứ? Tên chết tiệt kia!”

Sơ Vân hơi sững sờ, hóa ra Tả Khiêm Lẫm ưu nhã biết nói tục, “Tôi tới xem biểu diễn.” Cậu nói.

“Thì ra là thế.” Tả Khiêm Lẫm minh bạch, “Nhưng lần sau xem a, hôm nay quá muộn, đã hơn tám giờ, ta phải đưa em về, trẻ con ngoan phải lên giường ngủ sớm.” Nói xong, hắn còn vỗ vỗ mông nhỏ của Sơ Vân.

Sơ Vân lập tức trừng hắn một cái, nhanh chóng che cái mông của mình, để tránh hắn đánh lén lần nữa.

“Ha ha ~~” Tả Khiêm Lẫm cười to, hiển nhiên rất vui vẻ, vật nhỏ này quả nhiên không phải hấp dẫn bình thường!

Bắt chuyện qua với Ly Diên, Sơ Vân chỉ kịp liếc sân khấu đã bị Tả Khiêm Lẫm cưỡng chế ôm ra, nhét vào trong xe, rời khỏi quán bar, chấm dứt lần đầu tiên ra ngoài vui chơi sau khi cậu sống lại.

……

“Hóa ra em trọ ở trường ư?”

Được Sơ Vân chỉ dẫn, Tả Khiêm Lẫm lái xe tới khu ký túc xá của học viện Y Phong. Nhìn khung cảnh trước mắt, hắn liền sững sờ.

Sơ Vân gật gật đầu, lúc này, cậu đã thấy được một bóng người quen mắt đang đi qua đi lại trước cửa lớn, là thầy giám sát Thương Văn Phi. Cậu vội vàng bảo Tả Khiêm Lẫm đỗ xe, “Dừng ở đây là được, thầy giáo tới đón tôi.”

Hiển nhiên Tả Khiêm Lẫm cũng thấy người đàn ông đeo kính mắt kia, đành phải dừng xe.

Thương Văn Phi lấy tay nửa che kính mắt, tránh đèn, thấy rõ người bước xuống xe, đúng là Sơ Vân hắn đợi hơn một tiếng đồng hồ, vì vậy lập tức chào đón, “Sơ Vân, em đã trở lại!”


“Thực xin lỗi!” Sơ Vân khẽ khom lưng, vô cùng áy náy, thấy mặt Thương Văn Phi đỏ ửng vì lạnh liền biết hắn đợi đã lâu.

“Di, Sơ Vân, em có thể nói chuyện sao?” Thương Văn Phi rất kinh ngạc, lại thật vui vẻ, “Nhưng vẫn chưa thể nói nhiều, vết thương còn chưa tốt nhỉ?”

Sơ Vân gật đầu, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tả Khiêm Lẫm đã mở cửa xuống xe đứng bên cạnh hắn cậu.

“Vị này là……” Thương Văn Phi nghi hoặc, chưa thấy qua, không phải phụ huynh lần trước đưa Sơ Vân đến ký túc xá.

“Tôi là bạn của Sơ Vân, họ Tả, anh là thầy của Sơ Vân a?” Tả Khiêm Lẫm nói nhỏ, “Thật có lỗi, vì việc trì hoãn, lần sau sẽ không để thầy lo lắng!”

“A, nha, không sao.” Thương Văn Phi hơi sững sờ, cảm giác mình như con trâu, chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi.

“Như vậy, nhóc con, ta về, lần sau gặp, ngủ ngon!” Tả Khiêm Lẫm nhỏ giọng nói, nhẹ nhàng xoa đầu Sơ Vân, sau đó lên xe, lại phất phất tay, mới rời đi.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Thương Văn Phi nói, không kéo tay Sơ Vân, chỉ từ từ đi bên cạnh cậu. Theo lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền phát hiện, đứa bé này không thích người khác tùy ý đụng chạm.

“Hôm nay thật có lỗi, thầy Thương.”

“Không sao, lần sau gọi điện thoại hoặc nhắn tin trước cho thầy là được rồi.” Thương Văn Phi cũng không cảm thấy phiền toái, dù sao bọn chúng đều là trẻ con.

“Vâng.” Sơ Vân vô cùng cảm kích.

“Được rồi, trước đừng nói chuyện, yết hầu có đau không?” Thương Văn Phi lại hỏi.

Sơ Vân lắc đầu, kỳ thật có một chút, nhưng coi như tốt, nghỉ ngơi một đêm là được.

“Vậy thì tốt rồi.”

Chậm rãi, bóng dáng hai thầy trò biến mất trong đêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.