Trong Nhà Ai Lớn Nhất

Chương 20


Bạn đang đọc Trong Nhà Ai Lớn Nhất: Chương 20


Khi Tú Ngân tỉnh lại thì mặt trời cũng đã sớm ngã về tây. Mà Hàm Ân Diệc đã sớm hơn một chút rời khỏi đó.
Mở đôi mắt mơ màng nhìn đỉnh trướng,Tú Ngân không khỏi ngờ vực vì sao nàng lại nằm đây. Điều nàng nhớ cuối cùng là mình đang tìm cách xuống núi. Nhưng mà vì sao phải xuống núi thì nàng không muốn nhớ đến.
“Hỗn trướng.”
Mắng khẽ một tiếng,Tú Ngân muốn ngồi dậy. Không ngờ cảm giác không khỏe giữa hai chân khiến nàng ngơ ngẩn.
“ÔI”
Tú Ngân đầu đầy vạch đen vùi mặt vào gối mềm,thật muốn không bao giờ tỉnh lại nửa. Sao nàng có thể quên a….trời ạ,nàng thật muốn điên a.
Bích Liên nhẩm tính thời gian tiểu chủ tỉnh lại để đem thuốc đến. Không ngờ vừa vào đến lại nhìn thấy tình cảnh giả chết ngàn năm hiếm gặp của tiểu chủ. Bích Liên liền vui vẻ nhào đến.
“Tiểu chủ a…người tỉnh …xem xem còn chổ nào không khỏe a.”
Tú Ngân nhất quyết giả chết,nằm úp mặt vào gối không lên tiếng. Bích Liên cũng tự nhận nàng không giỏi trong chuyện an ủi cho lắm,nên nàng liền đem chén thuốc đặt bên bàn. Sau đó đứng lên rời đi. Trước khi đi còn nhân hậu nói.
“Thuộc hạ là đặc biệt chuẩn bị ,đảm bảo chỉ ba ngày tiểu chủ lại sinh long hoạt hổ . Nhưng mà thời gian này vẫn là người nên nằm trên giường a. Dẫu sao cũng nên chúc mừng người là lần đầu a,hí hí”
“Ngươi cút đi”
Tú Ngân cả giận nói,âm thanh nghèn nghẹn truyền ra từ trên giường làm Bích Lên vô cùng vui vẻ. Nàng ta thảnh thơi đung đưa khay không đi về lều của y sỉ. Tàm mắt lướt qua ả cung nữ đang đứng phía xa. Khóe miệng khẽ cong,bàn tay thon dài quanh năm dính thuốc càng đung đưa chiếc khay mạnh hơn.
Đám thị vệ thấy nàng đi qua liền tránh đường,nàng chỉ dịu dàng cười khiến không ít nam nhân đỏ mặt. Bích Liên không để tâm,dù sao nàng tự biết mình cũng là mĩ nữ a,tâm tình tốt khiến nàng an tâm đi xử trí ả cung nữ to gan lớn mật kia.
Cùng lúc đó,Tịnh Nhã dùng sức chín trâu hai hổ mới trốn được Hàm Vĩnh Hào quấn người. Nàng liền cùng Tiểu Tuyết mang theo thuốc quý ý muốn đến thăm Tú Ngân còn đang nghỉ trong trướng của Vương gia. Còn chưa được nữa đường,nàng liền nghe tiếng bàn tán của đám cô nương đang ngồi nói chuyện bên canh lều nghỉ.
“Hứ,chỉ là quỳ thủy đến mà cũng ầm ỹ lên như vậy. Còn được Vương gia mang về lều.”
“Không chờ được muốn bố cáo rằng nàng ta trưởng thành. Này là muốn nam nhân đến điên a.”
“Ha,còn không phải a. Nàng ta còn vọng tưởng làm Vương phi,là bị Vương gia từ hôn. Nghĩ lại thật khiến người ta không nhịn được cười a.”
“Ta nói,sao mặt nàng ta lại quá dày,nếu là ta thì đã sớm tự vẫn rồi”

“Còn không phải là dã nhân,dã nhân thì làm gì có tự trọng cơ chứ.”
Lời vừa nói ra khiến một đám tiểu cô cười ngất. Vẻ mặt thỏa mãn khi làm nhục ngươi khác khiến các nàng thấy khoái hoạt hơn bao giờ hết.
“Tiểu Tuyết,vả miệng.”
Tịnh Nhã nhàn nhạt nói,đám tiểu cô còn chưa hiểu chuyện gì thì đột nhiên hai má rát bỏng.
Tiếng thét vang lên liên tiếp,mà tay của Tiểu Tuyết cũng chưa có dừng lại. Đợi khi gương mặt thanh lệ của đám tiểu cô gần muốn sưng như đầu heo,Tịnh Nhã mới cho phép dừng tay.
Đám tiểu cô phút trước còn hung hăng,giây sau đã thảm hại quỳ một bên,tóc tai rối nùi,mặt mũi lại sưng húp. Tịnh Nhã phất phất tay áo,nhàn nhạt nói.
“Hôm nay coi như bổn cung chỉ cảnh cáo chúng nữ. Các ngươi nếu lần nữa để bổn cung nghe đến tai lời thị phi bàn tán chuyện Hoàng tộc. Bổn cung e không chỉ nhẹ nhàng như này.”
Chúng nữ run sợ quỳ một bên không ngừng dập đầu tạ tội. Tịnh Nhã liếc mắt khinh miệt rồi mang theo cung nữ rời đi.
Đám tiểu cô uất ức ôm gương mặt sưng múp đi tìm gia quyến để được an ủi. Nhưng bị Hoàng Hậu phạt,ai dám kêu oan a.
Tịnh Nhã mang theo Tiểu Tuyết tiến vào lều của Vương gia,bắt gặp Tú Ngân mặt mày đen thui nằm trên giường. Trong lòng không nhịn được một hồi vui vẻ. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường,nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Tú Ngân.
“Muội có đỡ hơn chút nào không,sao không cẩn thận một chút.”
Tú Ngân có chút quẫn. Nàng kiếp trước sống mấy chục năm,sớm đã không có quỳ thủy từ lâu. Làm sao nàng còn nhớ được chuyện này a,nàng sớm không để ý a.
“ Nương nương…thần nữ…”
“Tú nhi,muội đừng khách sáo với tỷ. Chúng ta vẫn luôn là tỷ muội tốt không phải sao.”
Tú Ngân cười,gương mặt hơi cúi khiến Tịnh Nhã không thể nhìn rõ. Nàng cười khổ.
“Thật xin lỗi,Tú nhi,là tỷ quá vọng động. Những tưởng để muội cùng Vương gia hứa hôn là tốt uội. Không ngờ khiến muội bị người ta chê cười. Tỷ không mong muội tha thứ cho tỷ. Nhưng Tú nhi,muội hãy tin tỷ,đời này,tỷ không muốn tổn thương nhất chính là muội.”
Tú Ngân chỉ nhàn nhạt cười,gật gật đầu, Niềm tin ở Hoàng tộc,hình như chẳng có mấy,nàng thật có thể tin ở lời mà Tịnh Nhã nói? Thôi thôi,vọng tưởng a,vọng tưởng a.
Thấy nàng như thế. Tịnh Nhã chỉ cười khổ,nàng biết,Tú Ngân chưa có tin nàng. Nếu là nàng hẳn cũng sẽ như thế. Cho nên Tịnh Nhã sau khi hỏi thăm vài câu liền rời đi.
Tú Ngân nằm trên giường trong lòng cũng nặng nề. Nàng chán ghét cuộc sống người lừa ta gạt ở nơi này,một lòng chỉ muốn trở lại Giang Nam. Phải,chỉ cần trở lại nơi đó,nàng có lẽ sẽ không còn cảm giác nặng nề đè chặt lòng ngực như thế này rồi.

Tú Ngân với tay lấy chén thuốc,uống một hơi cạn sạch. Sau đó im lặng chìm vào giấc ngủ. Đã bao lâu nàng không có gấc ngủ ngon như vừa rồi. Quả thật chính là chỉ có thể gặp chứ không thể cầu a…đáng tiếc đáng tiếc.
Tú Ngân vì hiệu lực của dược mà ngủ say đến nổi có người tiến vào cũng không hay biết. Người đó ngồi bên giường,đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt vẫn còn có chút tái xanh của nàng.
Cảm giác lành lạnh truyền vào tay khiến người đó không hài lòng,hắn định phân phó người đem thêm lò sưởi,nhưng lại đột nhiên đổi ý. Hắn tháo hài,vén mền nằm xuống bên cạnh nàng. Vươn tay ôm nàng vào lòng,lại thật nhẹ nhàng để không làm kinh động đến ái nhân đang ngủ.
Bích Liên vốn muốn đến thu hồi chén dược, lại bắt gặp một màn này,nhưng nàng chỉ hơi nhướng chân mày rồi rời đi.
Trong đầu không biết đang nghĩ gì.
……………………………………………………………..
Tú Ngân vì có quỳ thủy,cho nên được phép trờ về phủ tịnh dưỡng. Nàng một chút luyến tiếc cũng không có liền nhanh nhẹ lên xa mã rời đi.
Nhìn dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của nàng,ai đó đứng phía xa không khỏi nhẹ cong khóe miệng.
“Vương gia,Hoàng thượng cho truyền. Nghe báo lại hình như có tinh báo từ biên giới phía tây.”
Đôi chân mày lưỡi kiếm không khỏi nhíu lại. Phía Tây,không phải thuộc quyền cai quản của Tạ gia?
Tâm,đột nhiên có chút lo lắng.
Lại nói,từ khi trở về lều nghỉ,Tịnh Nhã mang theo u sầu trên gương mặt,không khỏi làm Hàm Vĩnh Hào lo lắng. Hắn hất tấu chương đang đọc dở sang bên,vội vã ôm ái nhân vào trong ngực,ân cần hỏi han.
“Ai làm ái thê u sầu,nói,ta sẽ bầm thây hắn.”
Tịnh Nhã nghe xong không khỏi càng thêm u buồn,mắt đẹp khẽ nhắm,môi xinh lại như nén tiếng thở dài,khiến lòng dạ Hàm Vĩnh Hào giống như có tiểu dã miêu cào loạn,hắn nói.
“Tịnh Nhi a…nàng không nói,sao biểu ca có thể làm chủ cho nàng a,nói a.”
“Thiếp không có bị ai làm cho giận.”
Thấy Hàm Vĩnh Hào nói đến vậy,Tịnh Nhã liền giận hờn nói lẫy,nàng nghiên đầu,làm lộ phần gáy trắng nõn không tỳ vết,vài sợi tóc mây buông thả thêm phần dụ hoặc. Hàm Vĩnh Hào nhịn không được thật muốn phun máu mũi. Này là cố ý đốt lửa a…
Mà Tịnh Nhã vì ngồi trên đùi của Hàm Vĩnh Hào,rất nhanh cảm thấy hắn khác thường,lại thêm bị cái gì đó đụng chạm vào chỗ nào đó khiến nàng không khỏi đỏ mặt.

Nàng không nhịn được liền mắng.
“Sắc lang.”
Hàm Vĩnh Hào cười to,âu yếm ôm ái nhân thêm chặt.
“Ta cũng chỉ sắc với mỗi mình nàng a”
Mắt thấy hắn muốn ăn đậu hũ của mình,Tịnh Nhã liền nhanh nhẹn tránh đi. Nàng nói.
“Biểu ca,người đồng ý cho Tướng gia cáo lão hồi hương?”
Biểu tình đang cười của Hàm Vĩnh Hào cứng ngắc,hắn trầm giọng.
“Là nàng ta muốn ta ngăn cản?”
Tịnh Nhã biết hắn nói nàng ta chính là nói Tú Ngân,liền vội vả nói.
“Không có,muội ấy không có cầu xin thiếp ngăn người. Trái lại còn muốn thiếp từ bỏ ý định ngăn trở. Muội ấy nói,tâm tư của Định quốc công cùng Tướng gia hẳn là người nhất thanh nhị sở. Cho nên cả nhà mới đồng tâm buông tha cho quyền tước trong tay. Một lòng muốn hồi hương an tĩnh. Biểu ca, tuy là như vậy,nhưng lòng thiếp thật không nỡ.
Đời này,thiếp cũng là có lỗi với muội ấy. Nếu không phải thiếp tự cho là đúng đưa ra ý định kia,hẳn là muội ấy vẫn an nhàn ở tại kinh thành,qua vài năm lại tìm một mối hôn sự tốt. Là thiếp làm liên lụy muội ấy.”
Hàm Vĩnh Hào nhíu mày,hắn không có cảm tính như Tịnh nhã,nhưng quả thật nếu Tướng gia một nhà rời khỏi kinh thành,lại giao trả binh quyền đại quân trong tay. Đây còn không phải lợi thế cho hắn.
Cái vị trong Thọ Khang cung kia,hẳn cũng sẽ vì vậy mà thu liễm vài phần,không còn vọng động chọc giận long uy như trước?
Nhưng,trở về Giang Nam…đại quân lại không có ai đủ tin để trấn giữ…việc này nếu không chu toàn,nhất định là điểm trí mạng của hắn.
Đúng lúc này,Hàm Ân Diệc vén lên màn trướng đi vào,mắt lạnh nhìn chằm chằm người phá bỉnh hắn đưa tiễn Tạ gia tiểu thư.
Hàm Vĩnh Hào ngơ ngắc,hắn cũng không có chọc giận vị hoàng đệ này nha,làm gì tự dưng trưng nét mặt cho hắn xem a.
Hàm Âm Diệc không kiên nhân nắm tay,mắt nhìn không thèm chớp khiến ai đó khó chịu. Tính tình của Hàm Vĩnh Hào nổi lên,hắn cáu.
“Nhìn ta làm cái gì,cũng không phải ta dành thức ăn của đệ a.”
Hàm Ân Diệc mày càng nhíu,môi cũng mím lại khiến Hàm Vĩnh Hào thở dài.
“Thôi thôi,cũng không phải chỉ là gọi đệ đến thôi sao. Làm gì mất hứng đến vậy. Đến,ngồi xuống cùng ta thưởng trà nói chuyện a.”
Còn chưa nói xong ly trà đã bay ngang qua đầu hắn,Hàm Vĩnh Hào không khỏi khóc thét.
“Á,là đồ gốm cổ a…hoàng đệ,ngươi thật là phá gia chi tử a.”

Tịnh Nhã ngồi một bên xem náo nhiệt,một chút muốn ngăn cản cũng không có. Tiểu Tuyết hiểu chuyện liền tiến lên…bóc hạt dưa cho nàng.
Mắt thấy Hàm Ân Diệc muốn ném tới cái bình hắn quý nhất, Hàm Vĩnh Hào bất chấp hình tượng lao người đỡ lấy,hắn còn lăn tiếp mấy vòng trên đất. Nói chung có muốn bao nhiêu chật vật thì liền có bấy nhiêu a.
“Hàm Ân Diệc,đệ…”
Hàm Vĩnh Hào sau khi bảo hộ được bình gốm quý,không khỏi hét lên,sau lại thấy sát khí ai đó ném qua,liền thỏa hiệp. Gương mặt tuấn dật lại cố ý làm vẻ mặt của tiểu tức phụ bị người khi dể,làm Tịnh Nhã cười vui vẻ đến mức phải nhờ Tiểu Tuyết đỡ nàng.
“Người ta cũng chỉ là sợ đệ khát thôi,cần gì tàn nhẫn như thế a. Cái bình này là đồ hiếm á. Đệ thật có thể xuống tay…ai ai ai…thôi được rồi,nói chuyện chính còn không được sao,đáng ghét.”
Hàm Vĩnh Hào đặt bình cổ xuống thật nhẹ nhàng,sau lại nói.
“Biên giới phía tây mấy ngày nay nghe nói có dịch bệnh lạ,không ít dân chúng bị nhiễm bệnh. Dược sư ở đó cũng thúc thủ vô sách,nên Chủ thành mới phái người đưa tin tám trăm dặm hồi báo. Hắn cũng đã cho phong tỏa tòa thành,nhằm ngăn dịch bệnh lây lan. Hoàng đệ,đệ thấy chuyện này thế nào?”
Hàm Ân Diệc nhíu nhíu mày,sau liền vung tay. Ám vệ bên ngoài tiến vào,hắn cúi đầu thi lễ xong liền nói.
“Đã phái người thăm dò?”
Hàm Vĩnh Hào liếc mắt nhìn ám vệ mấy lần,sau mới nói.
“Đã,nhưng chưa có hồi báo.”
Ám vệ nhìn cánh tay của vương gia vung lên,không nóng không lạnh nói.
“Còn chưa có điều tra ra,gọi đệ đến làm gì?”
Hàm Vĩnh Hào tức giận mắng.
“Không ra mới gọi đệ đến cùng nghĩ đối sách a. Nếu không ta cũng không có rảnh rỗi như vậy a,bộ ngứa da tự tìm phiền toái sao.”
Hàm Ân Diệc liếc mắt xem thường,trầm mặc một chút liền dứt khoát xoay người đi. Trước khi bước ra đến cửa trướng liền vung tay dùng nội lực bắn về phía bình gốm quý giá trên kệ.
Trước con mắt trợ trừng của Hàm Vĩnh Hào,ám vệ không nóng không lạnh nói.
“Này là hoàng huynh nợ đệ.”
Sau đó giống như chân có bôi mỡ,thoáng chốc đã chạy mất dép. Hắn cũng không có ngu a,Lân long đánh nhau,hắn chỉ là ruồi bọ,không nên vì chạy không kịp mà bỏ mình a.
Hàm Ân Diệc nhàn tản đi khuất để lại sau lưng tiếng thét đứt ruột đứt gan của ai đó.
“Ân Diệp….ta hận đệ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.