Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 59: Quà tặng
Duyên phận, là loại nói không rõ đoán không ra, trong khoảnh khắc Trầm Thiệu nhắc đến, Cố Bình Văn có ý tưởng hoang đường khó hiểu, rằng nếu năm đó Trầm Thiệu không đưa ra giúp, thì đứa em trai không biết cách nói chuyện kia sẽ có kết quả ra sao?
Thầm rùng mình, anh cảm thấy suy nghĩ kia của mình mạc danh kỳ diệu quá mức, cũng có lẽ gần đây cùng Cẩm Thư xem phim quá nhiều, nên mới làm anh tưởng tượng hơi quá như vậy.
Anh lớn hơn Cố Ninh Chiêu mấy tuổi, lại thêm đã làm việc trong công ty một thời gian, mắt nhìn người cũng khác xưa nhiều, nên cái nhìn với Trầm Thiệu cũng có sự thay đổi. Nếu như nói Trầm Thiệu là một thanh niên thiện lương thiên chân vô tài, trăm triệu lần anh cũng không tin. Một đứa nhỏ đã phải mồ cô từ khi còn nhỏ xíu, gia cảnh lại vô cùng bần hàn, có thể có địa vị như ngày nay, trở thành thiên tài mà nhiều người biết đến, Trầm Thiệu tuyệt đối không phải người ngây thơ vô tri.
Trung Hoa rộng lớn được bao nhiêu người? Thông minh so với Trầm Thiệu cũng không phải không có, nhưng những người kia lại không thể đại diện quốc gia đi thi, cũng không có hoàn cảnh như Trầm Thiệu, điều đó chứng minh cái gì? Chứng minh rằng Trầm Thiệu này không chỉ thông minh, lại vô cùng thức thời, hiểu cách làm người như thế nào.
Đã có thời gian, anh nghi ngờ mục đích giao hảo giữa Trầm Thiệu và em mình, bất quá sau một thời gian ngắn quan sát, anh liền phủ nhận suy đoán trước đó của mình, Trầm Thiệu đối với em mình hoàn toàn không có ý định lợi dụng, ngược lại thật tâm xem Ninh Chiêu là bạn bè.
Người ta đều nói anh em trong nhà sống chết với nhau chỉ vì tranh giành tài sản, nhưng với Cố Bình Văn mà nói, chuyện này vốn sẽ không thể tồn tại. Ninh Chiêu là một thiên tài, ngay cả khi không có tài sản của Cố gia, cũng đã giàu đến nứt đố đổ vách, huống chi từ nhỏ anh đã biết rằng, anh được đào tạo trở thành người thừa kế Cố gia, mà người thừa kế Cố gia, cũng không nhất thiết phải là một thiên tài thế gian hiếm có.
Cũng không phải chưa từng có người châm ngòi ly gián trước mặt, thế nhưng Cố Bình Văn lại là người không dễ nghe những lời ly gián kia, anh và Ninh Chiêu không thiết tiền, cũng không thiếu thế, anh am hiểu thương trường, mà Ninh Chiêu phù hợp vớisự nghiệp đầu tư, nên anh em anh có gì để tranh với nhau?
Rất nhiều thế gia bị diệt, nhiều lúc không phải vì thế lực bên ngoài, mà bởi vì tranh đấu nội bộ, Cố gia nhà họ truyền thừa mấy trăm năm, điều đầu tiên của gia huấn chính là không được nội đấu, nếu đã là người nội đấu, đó chính là tội nhân ngàn đời của Cố gia.
Một đám người kiến thức hạn hẹp luôn tự cho là đúng lại đi đoán mò, chẳng biết trong mắt người khác, họ chỉ là một trò cười mà thôi.
“Tiểu Thiệu cư nhiên là học trò thầy Đông.” Trong giọng nói Cố Sùng Trị mang theo chút cảm khái, “Tranh chữ của thầy Đông là trân phẩm trong giới sưu tầm, đáng tiếc lọt ra ngoài không nhiều lắm, Tiểu Thiệu con là học trò của thầy Đông, chắc có sưu tầm tác phẩm của thầy Đông phải không?”
Nhớ đến trong nhà thầy mình đâu đâu cũng thấy tranh chữ, còn bị cô lấy thư pháp ra dán cửa sổ WC, Trầm Thiệu cảm thấy mình hình như không đành nói ra sự thật, vì thế gượng cười nói: “Thầy là người thích tự tại, lão nhân gia nói, cái được gọi là tác phẩm, quan trọng là quá trình, những thứ khác không quan trọng.”
“Ừm, đúng là thầy Đông, tiêu sái như thế.” Cố Sùng trị sùng kính nói, “Là phong thái của đại gia.”
Trầm Thiệu cười nói: “Nếu chú thích, lần tới con về thành phố Phù Dung, sẽ nhờ thầy vẽ một bản, chắc cũng không khó.”
“Chú cám ơn con trước.” Cố Sùng Trị có chút tôn sùng văn hóa nghệ thuật, bây giờ có thể nhờ được thầy Đông vẽ một bộ tranh chữ, đương nhiên vô cùng cao hứng.
“Nguyên lai Tiểu Thiệu thật sự là học trò của Đông đạia gia, ông nội của chị cũng vô cùng tôn sùng thư pháp của Đông đại gia, không biết có thể nhờ cậu thay mặt chị xin một bản tranh chữ cho ông nội chị được không?” Hà Cẩm Thư không ngờ Trầm Thiệu còn có thân phận này, học trò thân truyền của Đông đại gia, ở trong giới văn học truyền thống, chỉ cần không gây thất vọng,sau này đều sẽ có vài phần danh khí.
“Chị Cẩm Thư đã nhờ, em sẽ mỗi ngày phải quấn lấy sư phụ, xin cho được một bản.” Trầm Thiệu cười liếc nhìn Cố Ninh Chiêu bên cạnh, “Bằng không, sẽ bị anh hai tính sổ nha.”
“Cậu là thượng khách của Ninh Chiêu, anh cũng không dám tính sổ cậu, đến lúc đó chưa biết không phải cậu bị tôi xử lý, mà tôi bị Ninh Chiêu xử.” Cố Bình Văn nhún vai, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.
Người Cố gia bình dị gần gũi hơn so với dự đoán của Trầm Thiệu, trong tưởng tượng của cậu, người của đại thế gia sẽ cao cao tại thượng, thận trọng lại ẩn chứa cao ngạo, nhưng người Cố gia đã đánh tan suy nghĩ này của cậu. Hoặc có thể nói, người Cố gia đối xử với cậu vô cùng thân thiết, chứ không phải đối xử với cậu như cách thường xử sự với người ngoài.
Không cần biết nguyên nhân từ đâu, cũng không ảnh hưởng đến hảo cảm của Trầm Thiệu với Cố gia, cậu là người bình thường, người ta đối xử tốt với cậu, đương nhiên cậu dễ sinh ra hảo cảm.
Cố Ninh Chiêu nhướng mắt khẽ mỉm cười nhìn Cố Bình Văn, chọn vài món trong khay mứt đưa qua cho Cố Bình Văn.
Nhìn những món mứt đường ngày bé mình thích ăn, Cố Bình Văn…
Em trai anh tỏ ý muốn anh im miệng phải không? Anh cảm thấy dường như mình bị nghẹn.
Hướng Vệ Lan nhìn hai anh em đưa đẩy, trên mặt lộ ra ý cười, đứng dậy nói: “Mẹ lên phòng sách trên lầu nghỉ một chút, thanh niên các con cứ nói chuyện tiếp nhé.”
Cố Sùng Trị đứng dậy cùng Hướng Vệ Lan cùng rời phòng khác, để lại bốn người trẻ ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ lim, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
“Hì hì,” Hà Cẩm Thư cất tiếng cười nói, “Kỳ thật mấy năm trước chị có nhìn thấy Tiểu Thiệu, khi đó trên truyền thông đang bàn vấn đề giáo dục, rất sôi nổi, có một tờ báo đăng tấm ảnh Tiểu Thiệu mặc hán phục.”
Hán phục?
Trầm Thiệu ngẩn người, cẩn thận nhớ lại, mới nhớ đến chuyện Hà Cẩm Thư muốn nói đến có lẽ là hội diễn Trung Thu cậu tham gia năm lớp mười, lớp cậu hình như còn đạt hạng nhất, bất quá thời gian đã trôi qua quá lâu, cậu gần như không còn nhớ được mình đã diễn cái gì.
“Cậu ngâm thơ rất có ý cảnh,” Cố Ninh Chiêu nói nhỏ vào tai Trầm Thiệu, “Mặc hán phục cũng hợp.”
Nói vậy có nghĩa là, Cố Ninh Chiêu cũng đã xem qua đoạn biểu diễn đó?
Trầm Thiệu quay sang nhìn Cố Ninh Chiêu, rất muốn hỏi y một cậu, đến tột cùng y đã âm thầm điều tra những chuyện gì về mình? Nếu là cậu phụ nữ, chắc sẽ nghi ngờ đối phương đang thầm mến mình.
Hà Cẩm Thư lấy một trái quýt nhét vào tay Cố Bình Văn, ý nói lột giùm cô, còn mình quay sang tiếp tục nói chuyện với Trầm Thiệu: “Đúng, lúc đó chị còn cố tìm để xem đoạn video đó, một nhóm thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có thể diễn một tiết mục hay như vậy, vô cùng hiếm thấy, cũng không trách lại khiến giới giáo dục thảo luận, lúc đó vì vấn đề giáo dục, không biết có bao nhiêu giáo sư, bao nhiêu chuyên gia bàn luận trên báo đến mức dậy sóng.
Trầm Thiệu phát hiện mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lúc đó hình như mình vội vàng thích ứng cuộc sống học sinh trung học, vội vàng tạo quan hệ tốt với hàng xóm, mỗi ngày phải tập thể dục, đến ngày nghỉ thì tìm cơ hội phát tài, những chuyện như thế kia, đều chưa từng nghiêm túc chú ý.
Cố Bình Văn đặt trái quýt đã lột xong vào tay Hà Cẩm Thư, lại lấy thêm một trái, vừa lột vừa nói: “Từ nhỏ Tiểu Thiệu đã là nhân vật phong vân, Ninh Chiêu nhà anh cũng thường được người ta đăng tin, hai đứa em có thể thành bạn bè, quả thật giống như Trầm Thiệu nói, rất có duyên.”
Nghe nói như vậy, ý cười trên mặt Trầm Thiệu dần phai nhạt, nhớ đến đời trước Cố Ninh Chiêu có thể đã bị kẻ xấu bắt lại, trong lòng liền có cảm giác khó chịu không nói rõ được. Nếu đời trước cậu không đến trễ, mà đi sớm một chút, có lẽ ở giữa đường đã gặp được Cố Ninh Chiêu đang trốn, với tính cách của cậu, có lẽ sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn Cố Ninh Chiêu nép mình một góc kia.
Nhưng đời trước vì mẹ tự sát, mấy ngày đó cậu luôn khổ sở, ngủ không ngon, nên ngày tham gia cuộc thi vào trường thực nghiệm trung học đã đi trễ, khi vội vàng chạy đến trường, kỳ thi đã bắt đầu.
Lúc đó mình không gặp được Cố Ninh Chiêu, có lẽ… lúc đó Cố Ninh Chiêu đã bị người ta bắt lại rồi?
Dù biết mọi việc không liên quan gì đến mình, Trầm Thiệu vẫn càng nghĩ càng khó chịu, nghĩ đến sau này, lại cảm thấy chút chút may mắn, nếu đời cậu đi sớm một chút, hoặc đi trễ một chút, cũng sẽ không gặp được Cố Ninh Chiêu.
Một vật lành lạnh được nhét vào tay, Trầm Thiệu cúi đầu nhìn, là nửa trái quýt đã lột sẵn, nửa khác đang ở trong tay Cố Ninh Chiêu, nhìn đôi mắt xinh đẹp rạng rỡ của Cố Ninh Chiêu, cậu mỉm cười thư thái: “Ông trời đã giúp, nếu chúng ta không trân trọng phần tình nghĩa này, sao xứng đáng với ông trời đây?”
Cố Bình Văn cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng, bất quả ngẫm lại, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, liền dùng giọng điệu đùa vui: “Ông trời có mắt, đã sắp xếp trước ai sẽ gặp ai, anh và cẩm Thư, nhất định là nhân duyên đã định trước ba đời, nếu không vì sao anh vừa liếc mắt nhìn, đã thấy yêu cô ấy ngay lập tức?”
Trầm Thiệu:…
Còn tiếp tục nói chuyện được không đây, sao đề tài lại chuyển qua vấn đề này rồi?
…
Giữa trưa sáu người vây quanh bàn tròn ngồi xuống, Trầm Thiệu nhìn một bàn đầy thức ăn, phát hiện trong đó có một vài món nổi tiếng ở quê cậu, từng món đều vừa ngon vừa bắt mắt, làm cậu ăn không ngừng.
Người Cố gia tuy hiền hòa, nhưng khi ăn vẫn chú ý, không nói chuyện, khi ngủ không nói mớ, bữa cơm vừa an tĩnh lại không ngại ngùng, làm Trầm Thiệu bất ngờ là, cậu cho rằng mình sẽ ngại động đũa, ngờ đâu kết quả là cậu ăn không nổi nữa.
Không phải cậu không chú ý, mà thiện ý người Cố gia đối với cậu đều được thực thể hóa.
Khi chờ Cố Ninh Chiêu lên lầu lấy đồ, Hướng Vậ Lan mới cảm kích nói: “Tiểu Thiệu, hai năm nay cảm ơn con vẫn luôn quan tâm đến Ninh Chiêu nhà cô, đứa nhỏ này không biết giao tiếp với người khác, tính cách lại kỳ quặc, trước đây khi nó vào Hoa đại, cô và chú vẫn luôn lo lắng nó không ở chung được với bạn cùng phòng, không ngờ nó lại trở thành bạn của con.”
“Ninh Chiêu là đứa không có ý xấu, nhưng lại không biết nói ra, nó chịu giao lưu với con, cô chú là cha mẹ rất vui mừng, nên cô có một yêu cầu quá đáng,” Hướng Vệ Lan cười khổ, “Hy vọng sau này con dẫn Ninh Chiêu đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, cô không muốn nó trở thành người cô đơn không có lấy một người bạn.”
“Cô, cô đừng nói vậy,” Trầm Thiệu vội nói, “Ninh Chiêu là bạn thân của con, ngày thường cũng rất quan tâm đến con, bạn bè chăm lo cho nhau là đương nhiên, cô đừng khách sáo như vậy, làm con thêm ngại.”
“Cám ơn con.” Hướng Vệ Lan cười nói, “Làm cha làm mẹ như chúng ra lại không dạy được nó biết cách giao lưu cùng người khác, nhưng con lại làm được, với cả gia đình cô, đây là việc vui đáng mừng, có lẽ con không biết, khi các con từ Hawaii trở về, Ninh Chiêu lại mua quà cho chúng ta, nhắn tin cho chúng ta, cô và cha nó vui mừng biết bao nhiêu.”
Lúc này Trầm Thiệu mới chú ý thấy, trên cổ tay Hướng Vệ Lan đeo một sợi dây gỗ điêu khắc, cậu cảm thấy mình cũng chưa làm gì được cho Cố Ninh Chiêu, ngay cả trước đây khi cả hai dần thân thiết hơn, cũng là Cố Ninh Chiêu luôn bước tới một bước, Cố Ninh Chiêu mà cô Hướng đang nói là người mình đang quen biết kia sao?
Nếu Cố Ninh Chiêu thật sự là kiểu người như thế, vậy trước đây y chủ động gửi quà cho mình, khi mình vẫn còn là người xa lạ lại đến sân bay tiễn mình, một bước này đến tột cùng khó khăn đến mức nào đây?
“Không, cô ơi,” Ngữ khí Trầm Thiệu trịnh trọng, “Thực tế, người cần phải cảm ơn là con mới đúng.”
Thế giới này, có một người thật tâm đối xử với cậu không cần hồi đáp, cậu tự cho rằng đã hồi đáp đủ rồi, lại quên rằng đối với người kia, mỗi một bước chân, mỗi một câu nói, là bao nhiêu khó khăn, mà đối với cậu, rất nhiều việc chỉ là tiện tay là thôi.
Có đôi khi, không phải đối phương tặng quà quý giá, mà thời điểm đối phương tặng quà, vì khó khăn, nên mới càng quý giá hơn.
Trầm Thiệu cậu ở đời này nhận được tình nghĩa trân quý như vậy, chính là món quà quý giá nhất sau khi cậu được trở lại.
…
Khi rời Cố gia, Trầm Thiệu đối với Hướng Vệ Lan đã chuyển từ cô Hướng thành mẹ Hướng, những túi lớn túi nhỏ thức ăn quý giá đều do một tay mẹ Hướng chuẩn bị để họ mang về biệt thự, đến cả xe của vệ sĩ cũng bị nhét đầy.
“Mẹ Hướng thật nhiệt tình,” Trầm Thiệu ôm một hộp mứt cao cấp trong lòng, nhìn Cố Ninh Chiêu cũng ôm một đống giống y mình, “Ninh Chiêu, cám ơn cậu.”
Cố Ninh Chiêu mờ mịt nhìn Trầm Thiệu, không hiểu vì sao cậu nói một câu khó hiểu như vậy.
“Không sao.” Trầm Thiệu cười cười, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của Cố Ninh Chiêu. “Đầu bếp ở biệt thư còn đang nghỉ Tết, tối nay gọi thức ăn ngoài thôi.”
Cố Ninh Chiêu nâng tay sờ sờ chỗ được Trầm Thiệu mới xoa, mờ mịt gật đầu.
Trở lại biệt thực, Trầm Thiệu cùng Cố Ninh Chiêu và thêm hai vệ sĩ cất dọn những gói đồ mẹ Hướng làm cho họ, sau đó lười biếng dựa vào sofa, “Lâu lắm rồi chưa ăn pizza, chúng ta gọi pizza nhé?”
Món pizza kia nếu ăn quá thường xuyên, dễ bị ngán, nhưng lâu chưa ăn, sẽ làm người ta có chút nhớ nhung, Trầm Thiệu phải dạng người ủy khuất bản thân, nên thấy Cố Ninh Chiêu không phản đối, liền gọi điện thoại đặt hai phần pizza và bốn phần thức uống, lại vào bếp làm một phần thức ăn nhẹ.
Thức ăn ngoài được giao đến, một vệ sĩ đã ra ngoài làm việc giúp Cố Ninh Chiêu, một người ở trên lầu đổi đèn, nên Trầm Thiệu tự mình ra ngoài nhận.
“Học trưởng Trầm?” Thanh niên giao thức ăn nhìn thấy Trầm Thiệu, vẻ mặt vui mừng, “Pizza của anh, mời nhận.”
“Cám ơn.” Trầm Thiệu nhìn thanh niên mặc đồng phục của quán thức ăn nhanh đứng trước mặt, dường như đã gặp người này ở đâu rồi.
Thấy Trầm Thiệu hình như không nhớ ra mình, thanh niên cũng không giận, vẫn mỉm cười như trước nói: “Em tên Đặng Khang, là đàn em ở Tam Trung Phù Dung và Hoa đại.”
“Xin chào.” Trầm Thiệu ký nhận lên danh sách rồi đưa lại cho Đặng Khang, sau đó từ túi quần lấy tiền ra.
“Học trưởng, lần này em mời…”
“Không cần.” Mấy tờ tiền đỏ được đưa đến trước mặt hắn, bàn tay cầm tiền trắng nõn xinh đẹp, “Cậu là đàn em Tiểu Thiệu, số tiền này không cần thối.”
Sắc mặt Đặng Khang cứng đờ, nhìn phía sau Trầm Thiệu tự dưng nhảy ra một thanh niên tuấn mỹ, đang gần như không kiềm được ý cười trên mặt.