Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 58: Duyên phận


Đọc truyện Trọng Lai Nhất Thứ – Chương 58: Duyên phận

Ngày đầu năm, không viếng thăm người khác, cũng không đón khách, Trầm Thiệu kéo Cố Ninh Chiêu ra ngoại thành đảo một vòng, sau đó chọn hai nhánh cây vừa mắt, nhét một nhánh vào tay Cố Ninh Chiêu: “Đi, về thôi.”

Trưa, Trầm Thiệu nấu mấy chén mì, sau đó hâm nóng những món còn dư hôm qua dọn hết lên bàn, tỏ ý một năm mới sẽ có ăn và ăn nhiều món.

Hai vệ sĩ cũng biết phong tục này, cũng không phải dạng người xoi mói, bưng chén mì lớn ăn hết. Làm Trầm Thiệu khá bất ngờ, là Cố Ninh Chiêu cũng không hề xoi mói, cũng ăn hết chén mì.

“Ăn no quá.” Trầm Thiệu ngã người ra sofa, “Hôm nay cậu có về nhà không?”

“Ngày mai về.” Cố Ninh Chiêu nhìn vào mắt ttt, “Ngày mai cậu cũng đi cùng tôi.”

Trầm Thiệu ngớ ra, thực tế cậu đã sớm muốn đến chào hỏi cha mẹ Cố Ninh Chiêu, nhưng lại lo rằng đối phương sẽ hiểu lầm mình có ý khác, nên hai năm nay chỉ những ngày lễ, mới nhờ Cố Ninh Chiêu giúp mình mang một ít quà biếu cho cô chú, nhưng cũng chưa bao giờ đến nhà Cố gia. Bây giờ Cố Ninh Chiêu cất lời mời, nếu cậu không đi, thì không thể chấp nhận được, tuy Cố Ninh Chiêu chưa từng kể lể, nhưng cậu có thể ở Bắc Kinh làm ăn phát triển, chắc chắn là nhờ có Cố gia, nếu không với một kẻ ba không vừa mồ côi vừa không quyền không thế như cậu, cho dù có bản lĩnh lớn cỡ nào, cũng không thể chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đứng vững ở Bắc Kinh.

“Được.” Trầm Thiệu gật đầu suy nghị ngày mang quà gì đến biếu cô chú mới hợp, không nhìn thấy nụ cười chân thành lộ ra trên khuôn mặt Cố Ninh Chiêu.

Đến tối, Hướng Vệ Lan nhận được điện thoại của đứa con út, nói ngắn gọn là con muốn dẫn bạn về nhà chơi, ba mẹ làm cơm phong phú một chút.

Hướng Vệ Lan cúp điện thoại rồi, hơi cứng ngắc hỏi: “Ngày mai Ninh Chiêu muốn dẫn bạn về chơi, chúng ta có cần chuẩn bị một chút không?”

Cố Sùng Trị đang đọc báo nét mặt bình tĩnh nói: “Không phải trong nhà có nhóm đầu bếp và giúp việc sao, còn cần phải chuẩn bị gì nữa?”Vẫy vẫy tờ báo trong tay, có vẻ đang khinh bỉ vợ mình lại mất bình tĩnh.

Hướng Vệ Lan liếc nhìn ông, thầm hứ một tiếng trong bụng, còn giả vờ bình tĩnh, đương nhiên nàng không phát hiện bàn tay ông đang siết chặt tờ báo.

“Mẹ, mai Ninh Chiêu muốn dẫn ai về?” Cố Bình Văn đã bắt đầu làm việc trong công ty, trên mặt đã gắn thêm chiếc kính gọng vàng, dáng người thon dài còn tăng thêm chút phong độ, khiến rất nhiều nữ nhân viên trong công ty phải liếc nhìn, đáng tiếc vị này đã có một người bạn gái thế gia năng lực tương đương, làm mấy nữ nhân viên không ngừng xoa tay (tiếc nuối).


“Tuy nó không nói, nhưng mẹ đoán ngoài Trầm Thiệu ra, chắc không còn ai khác.” Hướng Vệ Lan xoa xoa khóe mắt, cố gắng làm vùng da quanh mắt căng láng hơn, “Ngày mai phải đến Hà gia chúc Tết ba mẹ Cẩm Thư sao?”

Cố Bình Văn đẩy mắt kính trên sóng mũi, cười cười nói: “Em trai lần đầu tiên dẫn bạn về nhà chơi, con sao không nể mặt như vậy chứ, ngày mai con qua nhà Cẩm Thư chúc Tết xong rồi về nhà ăn cơm.”

“Cũng được.” Hướng Vệ Lan gật gật đầu, “Con là đàn ông, chăm sóc người bạn đời một chút, cũng phải chân thành xin lỗi tấm chân tình của người ta.”

“Yên tâm đi mẹ, con sẽ đối xử tốt với cô ấy.” Cố Bình Văn ôm vai mẹ, “Bây giờ Cẩm Thư còn chưa vào nhà, mẹ đã thiên vị cô ấy, sau này cô ấy vào làm dâu rồi, trong nhà còn có chỗ nào cho con không đây?”

“Đi ngủ đi thằng nhóc con.” Hướng Vệ Lan cười tủm tỉm nói, “Mẹ thấy con bé Cẩm Thư còn tri kỷ hơn thằng nhóc nhà ngươi, không lo cho nó chẳng lẽ lo cho con?”

Cố Bình Văn thở dài một tiếng, nhà người khác sợ mẹ chồng nàng dâu bất hòa, còn vợ anh và mẹ chồng lại cùng một chiến tuyến, người bị đè đầu vĩnh viễn chỉ có mình anh, nên không cần biết vì lý do gì, thương tích luôn là người đàn ông gánh chịu.

Sáng mùng hai Tết, Trầm Thiệu ăn sáng xong, thay bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn từ tối hôm qua, sau đó kéo Cố Ninh Chiêu đến thẳng khu trung tâm thương mại trong thành phố, mau quà xong, mới yên tâm ngồi vào xe.

“Ba mẹ tôi tính cách đều dễ chịu, cậu đừng quá lo.” Cố Ninh Chiêu vỗ vỗ lên bàn tay Trầm Thiệu, “Thật đó.”

“Ừ.” Trầm Thiệu gật gật đầu, hít sâu một hơn, thật kỳ lạ, không phải chỉ chào hỏi ba mẹ bạn thân thôi sao, lại khiến cậu thấy giống như ra mắt cha chồng mẹ chồng vậy?

Xe chạy thẳng đến cổng chính Cố gia, khi cậu nhìn thấy mảnh đất mà nhà lớn Cố gia tọa lạc, trong lòng nhất thời cảm khái, một nơi rộng rãi như vậy, ở Bắc Kinh này có giá trị bao nhiêu a?


Cánh cửa sắt từ từ mở ra, xe chạy thẳng vào trong, xuyên qua một mảnh rừng nhỏ, lướt qua một đình nghỉ mát, quẹo qua một thảm cỏ, rốt cuộc cũng dừng lại trước một tòa nhà phong cách thời cổ của Trung Quốc.

“Nhị thiếu.”

Hai bảo vệ mặc tây trang đen tiến lên mở cửa xe cho Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu, người bảo vệ mở cửa cho Trầm Thiệu tuy không biết mặt cậu, nhưng lại kính cẩn cúi người với Trầm Thiệu.

Trầm Thiệu gật đầu chào: “Cám ơn.”

Xoay người thấy Cố Ninh Chiêu bước đến bên cạnh, từ bậc tam cấp đến cửa còn có vài người giúp việc của Cố gia đứng chờ, họ đều mặc đồng phục, sau khi nhìn thấy Cố Ninh Chiêu xuống xe, đều chỉnh chỉnh tề tề cúi thấp đầu xuống.

Nhìn thế trận như vậy, trong đầu Trầm Thiệu đột nhiên hiện ra một câu, thế gia trăm năm.

“Đây là bạn tôi, Trầm Thiệu.” Cố Ninh Chiêu tháo găng tay ra, đưa cho bảo vệ đứng cạnh Trầm Thiệu, “Ba mẹ tôi đâu?”

Hình như không ngờ Nhị thiếu nói nhiều với mình như vậy, anh bảo vệ kia có chút kích động: “Nhị thiếu, ông chủ và bà chủ đã chờ cậu từ sớm, còn có cậu Hai và tiểu thư Hà cũng đến.”

Cố Ninh Chiêu gật gật đầu, dẫn Trầm Thiệu bước lên bậc tam cấp, nhóm giúp việc mở cánh cửa gỗ lim khắc hoa ra cho họ, bày trí đằng sau cánh cửa cũng không xa hoa như Trầm Thiệu đã tưởng tượng, ngược lại mang chút cổ vận khó nói thành lời, mang đến mỹ cảm như thơ như họa.

Hướng Vệ Lan và Cố Sùng Trị ngồi vị trí chính giữa, thấy cửa mở ra, liền ngẩng đầu nhìn, thấy con mình đi cùng một thanh niên trường thân ngọc lập, khuôn mặt thanh niên mang ý cười thản nhiên cảm giác rất thân thiết, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thích.

“Chào cô chú, năm mới an khang.” Trầm Thiệu đưa quà đang cầm trong tay cho cô giúp việc, sau đó ánh mắt đảo qua Cố Bình Văn và Hà Cẩm Thư, kinh ngạc trong lòng.


Lúc hai mươi tuổi đời trước, cậu đã từng thấy hai người họ, khi đó người thừa kế của thế gia nào đó muốn tổ chức hôn lê trên bờ biển, mời vài đầu bếp của những khách sạn nổi tiếng đến tổ chức, cậu may mắn được chân giúp việc, lúc đó đã bị khung cảnh hôn lễ xa hoa làm cho khiếp sợ, cho nên khuôn mặt cô dâu chú rể nhớ rất kỹ, chính là hai người trước mặt.

Sau đó tin tức của hai người họ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên báo, đa phần là vợ chồng thâm tình hoặc trang sức của con dâu Cố gia vô giá vân vân, có thể khẳng định tình cảm đôi vợ chồng này vô cùng tốt đẹp. Nhưng cậu chưa từng đọc được tin tức về Cố Ninh Chiêu, dường như Nhị thiếu Cố gia là một người vô hình hoặc vốn đã không tồn tại.

Không đúng! Cậu cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian nhàm chán lôi báo ra đọc cách đây mười năm, đời trước nhiều chuyện xảy ra, cậu đã không còn nhớ rõ, nhưng hình như cậu đã đọc được tin tức về Cố gia trên một diễn đàn nào đó, hình như gia chủ Cố gia đã từng có cậu con trai thứ thông minh từ nhỏ, đáng tiếc năm mười tuổi đã bị bọn bắt cóc giết chết.

Trầm Thiệu quay phắt đầu nhìn Cố Ninh Chiêu bên cạnh, nhớ tối hôm qua Cố Ninh Chiêu còn nhắc đến vụ bắt cóc, chẳng lẽ ở đời trước, Cố Ninh Chiêu bị bọn bắt cóc bắt trở lại? Khó trách đời trước cậu chưa từng đọc được thông tin về Cố Ninh Chiêu, theo lý thì Cố Ninh Chiêu là thiên tài thiếu niên, lại có gia thế hiển hách như vậy, mà lại còn tham gia nhiều cuộc thi quốc tế, không thể nào hoàn toàn vô thanh vô tức, đến nỗi một chút ấn tượng mà cậu cũng không có.

“Sao vậy?” Biểu tình Trầm Thiệu quá phức tạp. Cố Ninh Chiêu nghi hoặc nhìn Cố Bình Văn và Hà Cẩm Thư, lo lắng hỏi, “Thân thể không thoải mái?”

“Không có.” Trầm Thiệu cười gượng, sau đó chào Cố Bình Văn và Hà Cẩm Thư.

Hướng Vệ Lan cũng nhìn thấy hành động của Trầm Thiệu, bất quá tránh cho xấu hổ, nàng nhiệt tình gọi Trầm Thiệu ngồi xuống, “Con cũng thiệt là, đến nhà cô còn mua nhiều quà như vậy làm gì, có khát không, ăn miếng trái cây đi.”

“Cám ơn cô.” Trầm Thiệu lấy một miếng, rất tự nhiên đưa qua Cố Ninh Chiêu, sau đó lại cầm một miếng cho mình.

Cố Sùng Trị thấy vậy, cũng thỉnh thoảng hỏi thăm Trầm Thiệu vào câu, càng nói càng có ấn tượng tốt với Trầm Thiệu, vì ông có chút hứng thú với truyền thống văn hóa, bất tri bất giác đề tài cũng chuyến hướng sang đó, không ngờ Trầm Thiệu cũng biết chút ít về đề tài này, khiến hứng thú tán gẫu của Cố Sùng Trị nổi lên.

Hướng Vệ Lan ngồi bên cạnh thầm đánh giá Trầm Thiệu, cách nói chuyện bất phàm, cử chỉ lễ phép, ở bên cạnh Cố Ninh Chiêu cũng rất tự nhiên, đứa nhỏ này quả thực giống y như trong suy nghĩ của mình, là một người tốt.

Hà Cẩm Thư không biết rõ thân phận Trầm Thiệu, bất quá cô biết tính cách không thích nói chuyện của Cố Ninh Chiêu, sẽ không chủ động giới thiệu với cô, nên chỉ ngồi một bên an an tĩnh tĩnh nghe bác trai Cố tán gẫu với thanh niên còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, càng nghe cô càng ngạc nhiên về Trầm Thiệu, kiến thức của cậu thanh niên này thật sự không ít.

“Coi nè, con còn chưa biết hai đứa nhỏ này,” một lúc lâu sau, Cố Sùng Trị mới nhớ ra mình còn chưa giới thiệu thằng con lớn và con dâu tương lai, “Đây là anh hai của Ninh Chiêu, Cố Bình Văn, đây là cô gái của Hà gia, Cẩm Thư, con gọi con bé là chị Cẩm Thư thì được rồi.”

“Anh Hai, chị Cẩm Thư.” Trầm Thiệu rất nghe lời chào một tiếng, sau đó xiên một miếng trái cây nhét vào tay Cố Ninh Chiêu.

Thấy động tác của cậu, Cố Bình Văn cười nói: “Từ lâu đã nói Ninh Chiêu mời cậu đến nhà chơi, không ngờ thằng nhóc này lâu như vậy cũng không thèm mở miệng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, anh thấy Tiểu Thiệu cậu còn xinh đẹp hơn trên báo nữa.”


“Truyền thông đều làm quá.” Trầm Thiệu mỉm cười nói theo, “Còn có mấy tờ báo nói em và Ninh Chiêu là tri kỷ qua thư từ nhỏ, gặp lại ở đại học như trong tiểu thuyết, ngay cả suy nghĩ trong đầu tụi em cũng miêu tả kỹ càng, em đọc xém chút nữa cũng tin là thật.”

“Ha ha, họ muốn viết về các cậu, chứng tỏ các cậu có nhân khí, nếu không việc gì họ phải vắt hết óc mà bịa chuyện,” Cố Bình Văn nói, “Nhắc đến năm đó cũng phải cảm ơn giúp đỡ của cậu, nếu cậu không dẫn Ninh Chiêu đi sớm, không chừng bọn chúng đã bắt được Ninh Chiêu.”

“Chỉ là vô tình thôi,” Trầm Thiệu cảm thấy năm đó may mà mình nhất thời mềm lòng xen vào việc người khác, nếu không có lẽ bây giờ căn bản sẽ không có người anh em thân thiết không biết cách sắp xếp chuyện cá nhân nhưng lại vô cùng tốt với mình, trở lại một lần, ông trời cho cậu cơ hội được một lần trở lại, sao lại không cho Cố Ninh Chiêu một cơ hội trưởng thành chứ?

“Hơn nữa, em thất mình may mà lúc trước đã giúp Ninh Chiêu,” Nụ cười trên khuôn mặt Trầm Thiệu sáng hơn, “Có lẽ, là duyên phận.”

Cố Ninh Chiêu quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Trầm Thiệu, trong lòng ấm áp, giống như được uống chén canh gà Trầm Thiệu nấu, cao hứng nói không nên lời.

~oOo~

Tiểu Mộc:

Dạo này ham hố nhiều thứ: ham game online, từ Sim free play, đến Sim 4, rồi  bay qua game kiếm hiệp từ VLTK mobile đến Kiếm thế mobile rồi lại Tình kiếm 3D… dạo hết 1 vòng rồi quay về tìm truyện trọng sinh, võng du luyện. Chán đọc thì lại game, một vòng tuần hoàn.

Nhưng Mộc ta cũng sợ bệnh, nên phải chăm lo sức khỏe, thế là cách ngày đi học bơi rồi đi bơi… 

Không còn chuyện gì làm thì mò lên mạng tìm phim coi, mê Dương Dương với Đặng Luân nhất nha, coi hết luôn đó.

Nhưng tuyệt không thèm ngó đến lap-chan nha.

Giờ quay lại rồi nè, nhưng không biết được bao lâu.

Già rồi, qua đầu 3 rồi, mà còn ham chơi lắm lắm, mọi người thông cảm nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.