Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 12: Đèn Kéo Quân
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
—————————————————————————————————————————–
Chương 11: Đèn kéo quân.
Ngày hôm sau, Nhiễm Văn Ninh nằm lên giường đặc chế cho công việc, đeo thiết bị của mình ổn thỏa, chuẩn bị ngủ.
Thiên ca đứng bên giường trông nom cậu, tốp thực tập sinh phải chờ theo lượt để tiến vào “Đèn kéo quân”, Nhiễm Văn Ninh thuộc nhóm được vào sớm.
Nhiễm Văn Ninh nhìn Thiên ca, cho hắn một cái dấu tay like, nói: “Anh trai, anh yên tâm, tiền thưởng tháng này của anh để tôi thầu hết.”
Số lượng người mới và đánh giá cấp bậc sau cuối sẽ có liên quan đến việc người phụ trách được khen thưởng nhiều hay ít.
“Trông được đấy, cậu ráng giúp tôi kiếm tiền nha.” Thiên ca cười nói, nhưng hắn vẫn có tí lo lắng.
Nhiễm Văn Ninh nhắm mắt lại, cảm thấy một cơn buồn ngủ kéo đến, dần dần, cậu rơi vào một giấc ngủ sâu.
Lúc Nhiễm Văn Ninh mở mắt mình lần nữa, cậu đã vào trong mộng cảnh “Đèn kéo quân”.
Cậu giơ tay, phát hiện cậu không thể nhìn rõ được tay mình, thân thể của cậu không thể được ý thức hoàn nguyên trong giấc mơ này.
.
truyện teen hay
Cậu trôi nổi trong một vùng tăm tối, xung quanh không hề có nguồn sáng nào trừ mấy tia sáng nhỏ lẻ đang từng tia từng tia mà xoay tròn với tốc độ cao.
Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang suy nghĩ mình nên làm gì đã thấy mấy vệt sáng lớn hệt một cánh cửa xoay tròn trong chốc lát, lại đột nhiên sáng rực lên, sau đó, chúng nó kéo đến chỗ của Nhiễm Văn Ninh.
Cũng không để cậu có thời gian thực hiện bất kì động tác nào, ánh sáng từ một tia sáng trong ấy đã nuốt chửng lấy cậu.
Đến khi tầm mắt cậu trở nên rõ ràng, Nhiễm Văn Ninh đã thấy mình đang ngồi trong phòng ngủ hồi còn học đại học.
Cậu đang ngồi đối diện với máy tính, trên máy tính đang hiển thị website chính thức của trường học.
“Thì ra Đèn kéo quân nghĩa là như vậy.” Nhiễm Văn Ninh thầm thì.
Cậu nghĩ, “Đèn kéo quân” thật ra sẽ lấy kí ức của những thời điểm mà tâm tình người ta chập chờn để biến hóa lại, thử nhìn xem tình trạng của sóng tinh thần của mỗi người như thế nào.
Nhưng chuyện trước mắt, đối với Nhiễm Văn Ninh, nó đã không hề có ảnh hưởng gì.
Cậu mở ra website của cổng thông tin chính thức, nơi đó có danh sách dự kiến của những nghiên cứu sinh trúng tuyển, trong đời thật, đằng sau họ tên của Nhiễm Văn Ninh đã viết không trúng tuyển.
“Thật sự xin lỗi nha, tuy ngày hôm ấy tôi nhìn xong cái này đã bị mất ngủ ba ngày, nhưng lần này anh đây đã tìm được việc làm lương cao rồi.” Nhiễm Văn Ninh mở danh sách dễ như trở bàn tay, định kéo xuống tìm tên của mình.
Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn, phía sau họ tên Nhiễm Văn Ninh trong mộng lại hiển thị trạng thái trúng tuyển, tổng xếp hạng là người thứ nhất.
“Chuyện như nào?” Nhiễm Văn Ninh rất ngạc nhiên, sao trí nhớ của cậu lại bị sửa đổi rồi.
Ngoài ra, trong lúc cậu đang cảm thấy kinh ngạc, tinh thần lực của cậu đã rớt xuống 168.
“Vờ lờ.” Nhiễm Văn Ninh khôi phục, mắng như vậy.
Mộng cảnh này trông thế mà lại đặt một cái bẫy như vậy, thay đổi kết quả mà người ta vốn đã biết, cố ý làm người ta bị rớt tinh thần lực, quả thực quá tiểu nhân.
Nhiễm Văn Ninh cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhắc nhở bản thân không nên tức giận, đừng khiến tinh thần lực của mình có gợn sóng, sau đó, cậu khép máy tính lại đánh bộp một cái.
Ngay khi Nhiễm Văn Ninh vừa khép lại màn hình máy tính, hình ảnh lại vèo một cái thay đổi.
Lần này, Nhiễm Văn Ninh ngồi trên một bàn tiệc, xung quanh cậu rất náo nhiệt, người đến kẻ đi nườm nượp, trên khuôn mặt của họ luôn có ý cười, rất sống động.
Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn khung cảnh này đã biết chuyện gì sắp xảy ra, đây là lúc cậu còn học lớp mười, cậu đang tham dự lễ đính hôn của ba mình và mẹ kế.
Hôn lễ khi ấy, có thể nói rằng trừ Nhiễm Văn Ninh, mọi người đều đang xúm lại chúc phúc đôi tân uyên ương nọ.
Nhưng khi ấy, mắt Nhiễm Văn Ninh bị lác, cậu luôn cảm thấy ba mình sẽ chung tình với mẹ mình trọn đời, cho dù mẹ mình có đi rồi, ông cũng không nên hoan nghênh một nữ chủ nhân khác linh đình như vậy.
Nhiễm Quân thấy con trai không vui, rất thường khuyên cậu, nói rằng, một gia đình thiếu sót không tốt cho sự trưởng thành của cậu, hơn nữa, dì cậu không tệ, ông mong rằng họ có thể chung sống được với nhau.
Lúc ấy, ngày nào Nhiễm Văn Ninh cũng bị ba mình tẩy não, ý muốn kiên trì lúc đầu cũng dần dần giãn ra, sau đó cậu đồng ý đi dự đám rồi.
Ở lần tham gia tiệc kia, Nhiễm Văn Ninh nhận ra rằng, gia đình mới kia còn có thêm một đứa bé.
Đứa nhỏ kia nhỏ tuổi hơn nhiều so với cậu, chắc là đang học cấp hai, nó gọi Nhiễm Văn Ninh là anh trai.
Nhiễm Văn Ninh nếu đồng ý thì sẽ phải có thêm một đứa em trai.
Nhưng trước lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã nghĩ dì chỉ có một mình, sự yêu thương của ba cậu đơn giản cũng hệt như lúc trước, một phần cho vợ, một phần cho con, thế nhưng bây giờ, tình thương của ba lại phải dành cho một đứa bé xa lạ khác.
Lần gặp nhau ấy, bọn họ trò chuyện cùng nhau rất vui, cho dù là đứa em trai tương lai kia cũng bị Nhiễm Quân chọc cười mấy lần, chỉ có Nhiễm Văn Ninh không hề tham gia buổi trò chuyện nọ.
Bởi vì Nhiễm Văn Ninh đột nhiên hiểu được, thật ra gia đình mới này chỉ có một mình cậu là bị cho ra rìa, ba người kia đã tự nhiên hóa thành một thể.
Cậu cảm thấy bất lực và cô đơn.
Mẹ của cậu tên là Ninh Hiểu, ba cậu tên là Nhiễm Quân.
Mẹ cậu lúc sinh thời là cô giáo dạy thanh nhạc, người có một cổ họng rất khỏe.
Ba cậu bị hấp dẫn bởi tiếng hát nên mới theo đuổi người, sau đó, hai người sinh ra một đứa trẻ, đặt tên là Nhiễm Văn Ninh.
Cái tên này của Nhiễm Văn Ninh có thể nói là có ý nghĩa rất lớn, là minh chứng tình yêu của hai người, nhưng bây giờ, nó lại trở thành hồi ức của một người khác.
Trong ngày hôn lễ mà “Đèn kéo quân” hoàn nguyên, Nhiễm Văn Ninh nhớ lại rất nhiều thứ, thật ra, bây giờ cậu đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện rồi.
Tuy sau khi Nhiễm Quân cưới dì cậu về nhà, cậu luôn luôn thuê trọ ở trường không thèm về nhà, nhưng rất nhiều lúc, vẫn là phái nữ xử lí công chuyện chu đáo hơn.
Rất nhiều thứ trong cuộc sống của Nhiễm Văn Ninh thật ra đều là do một tay dì chuẩn bị, đáng tiếc khi ấy Nhiễm Văn Ninh cũng không biết, vì dì hiểu trong lòng Nhiễm Văn Ninh có một vết cứa, tuy dì làm rất nhiều chuyện nhưng cũng chẳng hề nói ra.
Lúc cậu đã qua tuổi phản nghịch, Nhiễm Văn Ninh dần dần hiểu được, cậu vốn không oán trách ba mình, không oán trách dì mình, cũng không oán trách em trai mình, mà sâu trong lòng cậu, cậu chỉ sợ hãi một chuyện mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh luôn nghĩ ba và mẹ sẽ cùng nhau đi đến cuối đời, nhưng kết cục của họ cũng không tốt.
Thứ cậu sợ hãi là yêu phải một người nhưng lại không đi được đến tương lai đã định, dù cho mẹ vẫn yêu ba, cậu vẫn yêu mẹ, tựa như vậy.
Việc này đã ươm mầm bén rễ sâu trong lòng Nhiễm Văn Ninh, khiến cậu có chút sợ hãi tình yêu, hoặc nói rộng ra là cậu sợ tất cả mọi chuyện liên quan đến tình yêu.
Cậu làm một người vô tính[1] đến quen thuộc.
Bạn bè cậu không nhiều cũng không ít, nhưng cậu lại không hề có cảm tình sâu sắc với bất kì ai cả.
Còn bạn gái hay mấy thứ có liên quan đến tình yêu thậm chí là tình thân, cậu đều luôn rất sợ hãi.
Nhiễm Văn Ninh thở dài, cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa.
Trong “Đèn kéo quân”, một đôi phu thê mặc trang phục dành cho hôn lễ đến gần Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy dì đưa cho Nhiễm Quân một chai nước, Nhiễm Quân nhận lấy, sau đó ra hiệu cho con trai mình đưa ly đến.
Nhiễm Văn Ninh chìa ly của mình ra, để ba mình rót đồ uống cho cậu.
Nhiễm Văn Ninh biết cậu phải nói một đoạn chúc phúc, nhưng bây giờ, cậu cũng không phải đang học cấp ba, cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không dám nói với bọn họ trong hiện thực.
Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh chỉ nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi với ba và dì trong mơ, sau đó nhấc ly lên, uống cạn.
Khụ khụ, Nhiễm Văn Ninh bị sặc, cậu nhận ra rằng năng lực nhận biết của mình đã tăng lên đến 57, xem ra cậu vừa nãy đúng thật là đã quá chăm chú nhớ lại một vài chuyện, còn tinh thần lực của cậu thế mà lại từ 175 tăng lên đến 178, cái này là vì cậu đã tiếp nhận một số chuyện à.
Ngay lúc Nhiễm Văn Ninh tự hỏi vì sao số liệu của mình lại biến đổi như vậy, hình ảnh trước mắt cậu lại thay đổi.
Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp thấy rõ thứ trước mắt mình đã nghe thấy một khúc nhạc.
Gần như ngay lúc đoạn nhạc này vang lên, lông tơ toàn thân Nhiễm Văn Ninh đã đều dựng đứng cả lên rồi, cậu gần như không có cách nào nhúc nhích.
Nhiễm Văn Ninh thật sự không ngờ đến việc “Đèn kéo quân” sẽ hoàn nguyên thứ này.
Khúc nhạc này tên là khúc giao hưởng Boléro[2], là bài nhạc mẹ cậu thường mở đi mở lại trước khi người tạ thế.
Nhiễm Văn Ninh trơ mắt nhìn số liệu của mình dao động, tinh thần lực của cậu trực tiếp rớt xuống còn 108, còn năng lực nhận biết lại tăng lên đến 65.
Tính đến nay, Nhiễm Văn Ninh đều rất ít mơ thấy khung cảnh này.
Nơi này là nhà của cậu hồi còn học cấp hai, bây giờ đã sớm không còn người ở.
Gian phòng này là phòng đọc sách, Nhiễm Văn Ninh bây giờ đang đứng đối diện cửa sổ.
Cậu nhìn về phía ngoài cửa, ngoài ấy thứ gì cũng không có, chỉ có mỗi một loại ánh sáng trắng dịu dàng.
Rèm cửa in hoa màu trắng quen thuộc bị gió thổi nhẹ nhàng bay múa, sau đó đụng đến một cây bút trên bàn.
Cây bút nọ bị rèm cửa kéo đi một đoạn dài, dần dần lăn về phía cạnh bàn, sau đó từ trên cạnh bàn rơi xuống đất.
Giai điệu vừa hoang đường đến quá đáng vừa cực kì vui sướng của bản giao hưởng Boléro vẫn không ngừng thay đổi tiết tấu theo sự di chuyển của cây bút kia.
Nhiễm Văn Ninh không dám động đậy, cũng không dám suy nghĩ gì, vì lúc trạng thái tinh thần của mẹ cậu trở nên tệ nhất, người sẽ thường ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng đọc sách, nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ, sau đó, người sẽ nghe đi nghe lại bản giao hưởng Boléro này cả một buổi chiều.
Cái ghế đó, hiện nay đang ở sau lưng cậu.
“Con nhặt bút lên giùm cô đi.” Một giọng nữ vang lên.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên rớt xuống 100 trong nháy mắt ấy.
Thứ cậu sợ nhất đã xảy ra.
Sau đó, giọng nói kia không còn vang lên nữa, hệt như đang kiên nhẫn chờ cậu cúi xuống nhặt cây bút nọ lên vậy.
Giai điệu của bản nhạc Boléro thật sự khiến Nhiễm Văn Ninh vừa căng thẳng vừa sợ hãi, cậu do dự mãi, mới cứng ngắc người, cúi xuống nhặt cây bút kia lên.
Sau đó, cậu dừng một chốc, rồi mới xoay người lại.
Ánh vào mắt cậu là một người phụ nữ có dung nhan được bảo dưỡng rất tốt, nhưng khuôn mặt người nọ là một vầng sáng dịu dàng, nhìn không được rõ lắm.
Nhiễm Văn Ninh đưa bút cho người phụ nữ kia, sau đó đứng thẳng dậy, chờ đợi chuyện kế tiếp xảy đến.
Người phụ nữ kia nhận lấy cây bút nhìn một chốc lát, mới hỏi Nhiễm Văn Ninh: “Xin hỏi, con có thể nói cho cô biết chuyện lúc trước được không?”
Lúc Nhiễm Văn Ninh nghe thấy câu nói này, cậu chợt cảm thấy muốn khóc.
Quãng thời gian lúc cuối đời của mẹ, ngay cả kí ức của người cũng có chút không bình thường lắm.
Người thường xuyên quên mất Nhiễm Văn Ninh là ai.
Nhưng người là một người được giáo dục rất tốt, vẫn luôn nhờ Nhiễm Văn Ninh nói những chuyện khi xưa, một lần, lại một lần nữa.
Lúc đầu, người còn có thể gọi tên Nhiễm Văn Ninh, nhờ cậu kể chuyện lúc còn bé của mình, nhưng sau đó, ngay cả tên con người người cũng không nhớ rõ cho lắm, người đều sẽ dùng thể lịch sự để mở lời.
Nhiễm Văn Ninh cũng kệ xác việc tinh thần lực của cậu giảm xuống, cậu cũng làm giống hệt như lúc mình còn học tiểu học, kể cho người nghe chuyện của bản thân mình, một lần, lại một lần nữa.
Người phụ nữ kia say sưa lắng nghe.
Sau đó, người lại hỏi: “Vậy lúc con đi nhà trẻ, con có gặp được chuyện gì vui không?”
Việc ở nhà trẻ đã quá xa xăm, thật ra Nhiễm Văn Ninh nhớ không nhiều lắm, chỉ có thể nói vài thứ linh tinh.
Người phụ nữ ấy hình như có chút bất đắc dĩ, nên người nói:
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình đang ở trong một vòng lặp kì lạ, cậu kể chuyện khi mình còn bé cho mẹ trong mơ, một lần, lại thêm một lần nữa.
Nhưng theo sự gia tăng của số lần kể chuyện, cậu nhận ra cậu bắt đầu càng ngày càng nhớ không rõ nữa.
Mỗi lúc cậu kể xong một lần, cậu đều sẽ quên mất rất nhiều thứ.
Đến lần thứ tư, cậu nhận ra, cậu không nhớ được cái gì cả.
Mà khuôn mặt của mẹ, lại theo sự quên lãng của cậu, dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Đến tận khi Nhiễm Văn Ninh không thể nói được bất kì thứ gì nữa, cậu mới trông thấy khuôn mặt trắng bệch rõ mười mươi kia.
Nó căn bản không có một chút màu máu, lẽ dĩ nhiên là đang ở trạng thái tử vong.
Hơn nữa, da dẻ trên khuôn mặt nọ hệt như trái cây bị phơi khô, teo lại chỉ còn một tầng da mỏng trơn như bôi dầu ở ngoài, cơ thịt dưới da hệt như đã hóa thành nước.
Nhiễm Văn Ninh bị hù đến muốn kêu ra tiếng, nhưng vào đúng lúc ấy, cậu thấy người phụ nữ kia rõ ràng chỉ nhắm hai mắt ngồi ở nơi đó, không hề động đậy, nhưng từ nơi trước mặt nàng lại đột nhiên vang lên một giọng nói: “”Vậy con kể lại vài chuyện lúc trước của con xem nào.”
…!
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 63, năng lực nhận biết 80.
– ——————————————————————————————————————————
Chú thích:
[1] Người vô tính: Trong bản raw, tác giả đã dùng từ “vô tính luyến” nên mình mạn phép chuyển ngữ thành người vô tính.
Tuy nhiên, mình cảm thấy ở đây tác giả đang nhắc tới sự hấp dẫn tình yêu chứ không phải hấp dẫn tình dục.
Từ “vô tính luyến” trong tiếng Việt được dịch ra với nghĩa rất hẹp, là “người vô tính”, chỉ cộng đồng người Asexual, đây là cộng đồng người trong khuôn khổ LGBTQ+, họ không mấy mặn mà với những hoạt động tình dục; thế nhưng, “vô tính luyến” trong ngữ cảnh này lại chỉ đến việc mình suốt đời sẽ không yêu ai cả, đây lại thiên về hấp dẫn tình yêu hơn.
Xin hãy phân biệt rạch ròi romantic orientation (hấp dẫn tình yêu) và sexual orientation (hấp dẫn tình dục) ở đây.
[2] Boléro: Là một tác phẩm nổi tiếng của nhà soạn nhạc Maurice Ravel, được ra mắt vào năm 1928, không phải bôlêrô Việt Nam cha cha cha nọ kia đâu nha.
Mời nghe ở link sau: https://.youtube.com/watch?v=LwLABSm0yYc.