Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 11: Khu Rừng Nhỏ
(Đang edit)
TRONG ÁC MỘNG
Tác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.
Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.
Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
——————————————————————————————————————————–
Chương 10: Khu rừng nhỏ.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi tuần đi thôi.” Chu Diễm nói.
Thực tập ở trong “Khu rừng nhỏ” mang đến cho cậu trải nghiệm như đã đi làm chính thức vậy.
Một khi cậu thấy có ý thức của người bình thường bay qua bay lại ở phía trước, nếu đột nhiên cọng cỏ trước mặt rũ xuống thì cậu có thể đang cách người kia cả một ngọn núi.
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể vượt núi băng đèo đi đánh tan ý thức của người khác, mấy lần sau đó, cậu cảm thấy ý thức của mình hơi mệt mỏi.
“Khu rừng nhỏ thử thách sức chịu đựng rất nhiều, mấy cậu cũng nên rèn luyện một chút.” Chu Diễm nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh cười khổ tiếp nhận sự thật này, bèn ngồi xuống đất hỏi Chu Diễm: “Tiền bối, bên cạnh mình bây giờ là tường nước ạ?”
“Tôi nghĩ nó hẳn là một giọt nước mưa ấy.” Chu Diễm nói.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có một cơn gió nhẹ thổi tới, tiếp theo, cơn gió nọ đột nhiên thành gió lớn.
Cậu ngồi dưới đất, trông thấy giọt nước mưa trông như một cái hồ, cao như một bức tường bị lay động một chút, ngay sau đó, nó đột nhiên lại ào ào nhào đến hướng Nhiễm Văn Ninh đang ngồi.
“Chạy mau.” Chu Diễm hô.
Không chờ đến khi Chu Diễm dứt lời, Nhiễm Văn Ninh đã vắt giò lên cổ mà chạy.
Cậu thật sự trông thấy giọt nước đó lăn về phía cậu, hệt như một đứa bé khổng lồ.
Nhưng cậu có chạy thế nào đi nữa thì giọt nước ấy vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Nhiễm Văn Ninh muốn ọc máu, vì sao gió trong mộng lại không có tác động lên người cậu, nếu không thì cậu có thể trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Tiếp theo, một tia sáng xẹt ngang qua đầu Nhiễm Văn Ninh, cậu tăng năng lực nhận biết của mình lên 40, đúng thật vậy, cậu cảm thấy sức gió đã mạnh lên không ít, tốc độ của cậu trong nháy mắt được đề cao.
Nhiễm Văn Ninh thử nâng năng lực nhận biết lên thêm chút nữa để mình chạy trốn nhanh hơn.
Chu Diễm thấy Nhiễm Văn Ninh đột nhiên tăng tốc bèn hiểu cậu đang làm cái gì, sau đó cô vội vàng nói: “Không được tăng năng lực nhận biết lên cao quá trong mộng cảnh này đâu đấy.”
Đáng tiếc lời nói còn chưa kịp nói xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh đã tăng năng lực nhận biết của mình lên 70, sau đó cậu bi kịch vỡ lẽ rằng sức gió bây giờ đúng là quá mạnh mẽ, căn bản cậu đã không thể quay xe được.
Lúc thoát khỏi giọt nước nhỏ, cậu lại trực tiếp tông vào một loại thực vật thân rễ.
“Oa.” Nhiễm Văn Ninh co ro nằm trên đất, cảm thấy bây giờ mà đang ở trong hiện thực thì chắc cậu là kiểu bị đụng xe, sắp được đẩy vào ICU[1].
Chu Diễm lắc lắc đầu, cảm thấy tuy tư chất của Nhiễm Văn Ninh tốt, đầu óc linh hoạt, năng lực thích nghi không tệ, nhưng mỗi lần thực hành đều có chút không thèm để ý đến an nguy của bản thân, xét đến cùng vẫn còn là một tay mơ nha.
“Lúc làm việc cậu làm ơn để ý tới hậu quả trước tiên giùm.” Chu Diễm nhắc nhở.
Nhiễm Văn Ninh lanh lẹ gật đầu, thế nhưng thời gian hôm nay cũng không còn nhiều nhặn lắm, Chu Diễm bảo Nhiễm Văn Ninh tỉnh dậy đi nghỉ ngơi đi thôi, một tuần sau Nhiễm Văn Ninh đều phải đi theo cô để thực tập.
Vì sao rõ ràng là đang trong giấc mộng nhưng lúc tỉnh lại lại phải nghỉ ngơi để làm gì?
Vì mỗi lần khống chế ý thức của mình trong mộng cảnh đặc thù, việc này thật sự là một việc rất gắng gượng.
Mấy ngày đầu, lúc tỉnh lại, Nhiễm Văn Ninh chỉ có cảm giác mình giống người suốt đêm chỉ ngủ có ba tiếng, tỉnh dậy xong còn buồn ngủ hơn so với lúc ngủ nữa, mỗi lần tan tầm cậu đều chỉ có thể quay về phòng ngủ bù một giấc.
Bình thường, cậu còn đi cày phim kinh dị, định tăng tinh thần lực của mình lên một chút, nhưng nhìn cái thứ này nhiều cũng chỉ còn lại mỗi cảm giác chết lặng, hơn nữa thứ nguy hiểm trong mộng cảnh là dạng 3D, phim kinh dị không thể sánh bằng được, chỉ có thể đi trải nghiệm trong mộng mà thôi.
Ví dụ như, có lúc cậu vẫn phải vào mộng cảnh của Thiên ca để choảng nhau với sọ người, nhưng Thiên ca đã nói rồi, lúc gặp phải thứ trong mộng cảnh thì nên ưu tiên chạy trốn trước, đừng chính diện đối mặt.
Trong lúc cậu vào “Khu rừng nhỏ” còn có một việc nhỏ nữa.
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh còn đang đi tuần cùng Chu Diễm, đột nhiên bầu trời tối sầm lại, cậu vừa ngẩng đầu nhìn lên đã trông thấy một vật rất khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu mình.
Vốn Nhiễm Văn Ninh muốn lủi đi rồi, nhưng Chu Diễm nói không cần phải thế.
Vốn dĩ gió trong mộng đã thổi bay vật kia, cũng sẽ không ụp xuống hai người nọ.
Chờ đến khi vật kia bay khỏi đỉnh đầu, Nhiễm Văn Ninh mới phát hiện ra rằng nó chỉ là một cái lá cây.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh đang định đi làm chung với Chu Diễm tiếp thì thấy có một vật rớt khỏi cái lá đang lơ lửng trên không kia, nhìn hình dạng, có thể thứ đó là một người.
Nhiễm Văn Ninh và Chu Diễm nhìn nhau một cái, sau đó cùng vọt đến kiểm tra.
Chờ đến khi người nọ rơi xuống đất rồi, Nhiễm Văn Ninh mới phát hiện là người quen, là Từ Sơn.
“Từ Sơn, tự nhiên đang yên đang lành cậu leo lên đó làm chi vậy? Đi du lịch hả?” Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Từ Sơn lắc đầu rất nhanh, nhưng cũng không đáp lại câu hỏi của Nhiễm Văn Ninh.
Cậu ta khiến mình bình tĩnh lại một chút, sau đó tăng tinh thần lực, hạ năng lực nhận biết, xong xuôi mới nói: “Ở trên đó có ý thức của người bình thường, tôi muốn đi cứu người ta.”
Nhiễm Văn Ninh còn nghĩ người ấy là người có thể mơ thấy lucid dream, nhưng tiếp tục hỏi thăm thì cậu mới biết chỉ là loại người bình thường kia mà thôi.
“Hành động như vậy quá nguy hiểm, người dẫn dắt cậu cũng bỏ mặc cậu thế à?” Chu Diễm hỏi.
Từ Sơn vội vã giải thích: “Việc này không liên quan đến Tường ca, là tôi tự vọt ra ngoài trước.”
Bọn họ lại trò chuyện một hồi, người phụ trách Từ Sơn mới xuất hiện, anh ta hệt như đã chạy loanh quanh trong lá cây một hồi, lúc chạy đến đây còn thở hào hển, đoán chắc là đã bị Từ Sơn hù đến tăng năng lực nhận biết lên cả rồi.
“Cái tên nhà cậu đang suy nghĩ cái thứ gì đấy? Cậu nghĩ mình là siêu nhân hay sao? Thứ đó để tôi giải quyết là được rồi, cậu lo cái gì?” Tường ca thở phì phò, rầy la Từ Sơn.
Từ Sơn liên tục nói xin lỗi, cậu ta nói lúc ấy mình không nghĩ được nhiều chuyện đến thế, chỉ sợ mỗi việc người bình thường kia bay đi xa, họ theo không kịp thôi, vậy nên mới cuống cả lên.
Tường ca có tướng mạo cao ráo rắn chắc, xách Từ Sơn gầy yếu ốm o lên trông giống như đang xách một con gà, sau đó hắn xin lỗi Chu Diễm và Nhiễm Văn Ninh, nói rằng đã làm phiền bọn họ nhiều rồi, nom hệt như mấy vị phụ huynh rầy la con em mình xong vậy.
Từ trước đến giờ, lúc Nhiễm Văn Ninh đi thực tập, cậu luôn cảm thấy rằng chỉ có mỗi người phụ trách và mình là hai người mà thôi, nhưng bây giờ cậu mới cảm thấy: Chà, thật ra còn có người hướng dẫn khác cùng thực tập sinh của họ nữa.
Tuần lễ thực tập này, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy sự rèn luyện năng lực nhận biết, lực khống chế ý thức và tinh thần lực của mình đều có thể xem như có tiến bộ rất lớn, lúc đã sắp cuối kì, Chu Diễm còn khen tặng cậu một câu.
“Ngoại hình cậu không tệ, làm người cũng rất có sức hút, nếu cậu chọn làm người dẫn đường, người như cậu có xác suất thuyết phục người bình thường tỉnh lại cao hơn rất nhiều.” Chu Diễm đánh giá.
Nhiễm Văn Ninh cười cảm ơn, nói là cái này đều là nhờ tiền bối cả.
Thật ra, câu khích lệ mà Nhiễm Văn Ninh càng muốn nghe hơn là: Lực khống chế ý thức của cậu không tệ, lực tấn công lại cao, rất lợi hại.
Dù sao thì Nhiễm Văn Ninh tên này cũng là một tên con trai, vẫn luôn có khát vọng làm anh hùng, lúc nghe Chu Diễm nói như thế, cậu đã cảm thấy từ đầu tới chân mình lại rất thích hợp làm ngành dịch vụ.
Nhưng lời nhắn nhủ tiếp theo của Chu Diễm vẫn giống như tiêm máu gà vào người Nhiễm Văn Ninh vậy, cô nói: “Người như cậu bên trong đám thực tập sinh được xếp vào loại rất không tệ, tôi cảm thấy sóng tinh thần của cậu không cao giống người ta như vậy, nhưng cậu lại có thể khống chế năng lực nhận biết của mình cao thấp tùy lúc, cậu biết không, năng lực nhận biết của rất nhiều người căn bản không thể thay đổi.”
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh hài lòng quay về kí túc xá, bắt đầu ôn tập nội dung lúc trước mình đã học.
Kì thực tập của cậu sắp hết rồi, bốn ngày sau còn phải vào trong một mộng cảnh công năng, hai ngày sau nữa lại phải đi thi lí thuyết, sau đó còn phải chờ đánh giá cấp bậc để phân vào trong ban.
Thực tập sinh lúc vào trong mộng cảnh trục xuất sẽ không có quá nhiều khả năng gặp phải nguy hiểm nào quá lớn, đương nhiên nguyên nhân là để bảo đảm an toàn của bọn họ rồi, vì vậy lúc tăng độ khó, họ hoàn toàn có thể bị ném vào mộng cảnh thăm dò chơi chung với người khai thác.
Nhưng những thực tập sinh này lại không thể không có bất kì tiếp xúc nào với những mộng cảnh có độ khó cao được, nếu không làm như vậy, họ sẽ không đối phó được nguy hiểm, vì vậy nên sẽ có thêm hai lần thực tập trong mộng cảnh công năng, việc này vừa có thể cho bọn họ trải nghiệm cảm giác tinh thần lực bị thương, vừa sẽ không gây tổn thương thật sự lên họ, có thể nói đây là đang đi trải nghiệm mộng cảnh có đội khó cao.
Còn tên của mộng cảnh công năng này thì Nhiễm Văn Ninh cảm thấy nó không có ý tốt, nghe không giống một loại mộng cảnh công năng an toàn.
Tên của nó là “Đèn kéo quân”, Nhiễm Văn Ninh nghi lắm, cậu mà vào đó không khéo còn chưa kịp xì hơi, một kiếp nhân sinh đã lướt qua như đèn kéo quân, xong xuôi đi chầu ông bà luôn là vừa.
Một ngày trước khi vào “Đèn kéo quân”, Nhiễm Văn Ninh và Từ Sơn cùng nhau ngắm phong cảnh trên ban công của kí túc xá chung.
“Người phụ trách có nói mộng cảnh Đèn kéo quân sẽ khiến sóng tinh thần của người ta dao động rất lớn, anh ấy nói gợn sóng tinh thần của tôi hơi mạnh, bảo tôi lúc đi vào cho dù thấy cái gì đều phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không ổn lắm.” Từ Sơn lo lắng, sợ mộng cảnh ngày mai sẽ ảnh hưởng đến cấp bậc mình được đánh giá.
“Bây giờ cậu lo cấp bậc đánh giá cũng không làm được gì đâu, đến giờ mấy mộng cảnh thật sự khó chúng ta vẫn còn chưa có dịp đi vào nữa mà, mộng cảnh lúc này đều là để luyện tập thôi, đều là mây gió cả.” Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ rất thoáng.
“Nhưng tôi muốn làm kẻ khai thác nha, tôi cảm thấy phong cách của kẻ khai thác càng khiến tôi thích thú.” Từ Sơn giải thích.
Nhiễm Văn Ninh biết nếu muốn làm kẻ khai thác, đánh giá cấp bậc phải cao, có điều cậu luôn nghĩ, nếu y theo tính cách của Từ Sơn, cậu ta sẽ càng muốn theo hướng làm người dẫn đường.
“Vì sao cậu lại muốn làm kẻ khai thác vậy, như vậy rất nguy hiểm nha.” Nhiễm Văn Ninh hỏi.
“Vì người dẫn đường bảo vệ người bình thường, nhưng kẻ khai thác vừa sẽ bảo vệ người bình thường và cũng bảo vệ cả người dẫn đường nữa, vì vậy bên này có ý nghĩa lớn lao hơn, người làm việc ấy cũng không nhiều, tôi cũng muốn góp sức.” Từ Sơn thật lòng nói.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy người xung quanh ai cũng đều có chí hướng lớn lao hơn mình, lý do lúc họ đưa ra đều đơn giản nhưng chất chứa rất nhiều tinh thần vì chính nghĩa.
Còn cậu, cậu chỉ muốn đi tìm mối quan hệ giữa “Dưới ánh trăng, Dear Anna” cùng giấc mơ của bản thân mình mà thôi, đáng tiếc, người dẫn đường cậu gặp qua đều không hề hiểu quá rõ về bản thân Dear Anna, mà cậu lại chưa hề được gặp kẻ khai thác.
Điều này vì vậy đã khiến Nhiễm Văn Ninh loáng thoáng chọn được hướng đi cho mình.
“Cậu thì sao? Nhiễm Văn Ninh, cậu muốn đi theo hướng nào?” Từ Sơn hỏi.
“Thật ra tôi còn chưa nghĩ kĩ nữa, chờ đến đó rồi tính sau.” Nhiễm Văn Ninh đáp.
Từ Sơn suy nghĩ một chút, cũng đúng, rồi sau đó bắt đầu nhìn ra phương xa, ngắm nhìn phong cảnh.
Đột nhiên, hai mắt cậu ta sáng lên, túm góc áo Nhiễm Văn Ninh một chút, nói: “Ây, cậu nhìn kìa, người kia không phải Lâm Nhất hay sao, vì sao cậu ta tới bây giờ mới dọn tới đây nhỉ?”
Nhiễm Văn Ninh bình tĩnh nhìn sang, người đang từ xa đi đến đây đúng thật là Lâm Nhất, cậu ta xách theo một vali hành lí, cũng không mang theo thứ khác, còn đang mặc đồng phục học sinh.
Trước đây, cậu ta vẫn luôn vội đến rồi lại vội đi, có cảm giác như mỗi ngày cậu ta đều không hề có thời gian trống, nhưng lần này, cậu ta lại đi vào “Tân thủ thôn” rất thảnh thơi, chậm rãi.
“Làm sao mà cậu ta lại có thể làm việc ngắt quãng được như thế nhỉ, ngày thứ hai tính từ giờ đã là mộng cảnh cuối cùng rồi, thế mà cậu ta đến bây giờ mới tới.” Từ Sơn lẩm bẩm.
Nhiễm Văn Ninh liếc nhìn Từ Sơn, sâu không lường được mà rằng: “Thế giới của bọn trai ngoan học giỏi, anh không hiểu đâu.”
Chắc là vì tầm mắt của hai người Nhiễm Văn Ninh và Từ Sơn quá trắng ra, Lâm Nhất đi đến nơi cách họ không xa đã thấy hai anh bạn cùng lớp mình nằm nhoài trên lan can dõi mắt nhìn cậu đi vào, giống hệt như đang xem trò hay vậy.
Vì vậy, Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn về phía họ, cậu vốn chưa quen Từ Sơn, nhưng vẫn có tí ấn tượng với Nhiễm Văn Ninh, vì vậy, cậu cuối cùng đặt tầm mắt mình vào Nhiễm Văn Ninh.
Nhưng hai người bọn họ cũng thật sự không quá thân thiết, cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất lại lần nữa thân ở một nơi không quá quái dị, lại quái dị mà nhìn nhau như vậy.
Nhìn nhau một chốc lát, nhưng lại không ai nói gì, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hơi là lạ, đành dời tầm mắt mình đi, Lâm Nhất cũng không nhìn cậu nữa, bước chân hướng đến phòng đăng kí của kí túc xá.
Từ Sơn hỏi: “Hai người các cậu đều gặp qua cùng một giấc mơ, vì sao lại không ai quen ai thế?”
“Nếu nói vậy thì không phải tôi và cậu cũng không gặp qua cùng một giấc mộng sao, vì sao lại quen nhau làm chi?” Nhiễm Văn Ninh hỏi ngược lại.
Từ Sơn cũng không tiếp tục hỏi nữa.
– ——————————————————————————————————————————-
Chú thích:
[1] ICU: Viết tắt của intensive care unit, dịch tiếng Việt là đơn vị điều trị/hồi sức tích cực..