Trong Ác Mộng

Chương 118: Ăn Tết Một


Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 118: Ăn Tết Một


“Tết mà mấy anh cũng không về nhà hả?” Lúc thu dọn hành lí, Nhiễm Văn Ninh phát hiện trừ cậu ra, chả ai trong “Ánh sáng” muốn về quê ăn Tết cả.

Trì Thác tỏ vẻ mình chỉ ăn mừng lễ Giáng sinh thôi, anh cũng không có người nhà ở trong nước, cũng không có thói quen ăn Tết.

Giang Tuyết Đào còn phải xử lí báo cáo cuối năm cho chi nhánh chính, Nhiễm Văn Ninh không biết hắn là người của chi nhánh Châu Á, chỉ nghĩ rằng Đào ca được vườn Tây giao cho nhiệm vụ để làm mà thôi.

Còn Lâm Nhất, ai mà nghĩ được cái lí do được cậu ta đưa ra chỉ đơn giản là “Tôi không ăn mừng năm mới”?
“Năm nay cậu không về, ba mẹ cậu yên tâm không đấy?” Nhiễm Văn Ninh nhíu mày hỏi Lâm Nhất.

Lâm Nhất đang đọc sách.

Cậu ta lại dùng loại ngữ điệu chậm rãi đặc biệt khi đọc sách để đáp lời cậu: “Không cần phải để ý mấy chuyện này.”
“Không phải cậu mới thi tốt nghiệp hơn nửa năm trước hả? Ba mẹ cậu cũng kệ cậu luôn?” Nhiễm Văn Ninh vẫn rất buồn phiền.

Lâm Nhất lật trang kế tiếp, lại đáp lời Nhiễm Văn Ninh: “Không sao cả.”
Lần này, đầu óc của Nhiễm Văn Ninh lại bị nhét đầy ảo tưởng.

Cậu cảm thấy Lâm Nhất không phải loại người chuyên cãi lời ba mẹ, không lẽ cậu ta không hòa hợp được với người nhà hay sao? Cậu ta là một người Trung Quốc, không có lịch học, không có lịch làm việc, tại sao lại phải một mình đón Tết ở chỗ làm như này?
Nhiễm Văn Ninh bịch bịch bịch chạy đến chỗ Trì Thác.

Cậu gõ cửa phòng Trì Thác, vào phòng tìm người.

“Thác Thác, để thằng bé Lâm Nhất ở chỗ làm như thế, anh cũng yên tâm được hở?” Nhiễm Văn Ninh hỏi.

Trì Thác rất muốn nói rằng cái tên Lâm Nhất này không đơn giản như vẻ bề ngoài như thế đâu, hẳn là do được Hạng Cảnh Trung sắp xếp nên cậu ta mới ở lại vườn Tây đấy, thế nhưng phải nói với Nhiễm Văn Ninh ra sao, chuyện này cũng là một vấn đề nan giải.

Trì Thác bắt đầu tùy ý phịa cậu: “Lâm Nhất thích thì cứ để cậu ta thế thôi, dù sao cậu ta cũng sắp thành người lớn rồi.”
“Thác Thác, anh cứ như vậy hoài, chẳng ra dáng một ông anh lớn xíu nào.” Nhiễm Văn Ninh ném cho Trì Thác một ánh nhìn khinh bỉ, sau đó xoay lưng rời khỏi phòng anh.

“Thật ra tôi thấy ở lại vườn Tây an toàn hơn xíu…” Trì Thác còn chưa dứt lời, bóng người của Nhiễm Văn Ninh đã biến mất sau cánh cửa.

Tuy bình thường Nhiễm Văn Ninh sợ nhất Lâm Nhất, thế nhưng ít ra dưới cương vị là một bảo mẫu lí tưởng phụ trách trông nom toàn đội ngũ, cậu cảm thấy mình vẫn nên chăm sóc đứa bé nhỏ tuổi nhất đội này cho tốt một tí.

Phải biết hồi đó, sau khi thi đại học xong, cậu chỉ là một tên thanh niên mờ mịt chả hiểu gì, chỉ biết suốt ngày gây lộn với ba mình mà thôi.

Sau khi điều chỉnh thái độ của mình xong, Nhiễm Văn Ninh mới nghiêm túc đi đến trước mặt Lâm Nhất.

Cậu ho khan mấy tiếng cho thanh cổ họng, sau đó mới nói với Lâm Nhất: “Tuổi cậu nhỏ như vậy, một mình ở vườn Tây không ổn lắm đâu ha.”

“Đừng có xen vào chuyện của tôi.” Lâm Nhất trực tiếp che miệng Nhiễm Văn Ninh lại.

Tôi còn chưa nói hết nữa mà…!Nhiễm Văn Ninh lại ho khan mấy tiếng, điều chỉnh thái độ của mình một lần nữa, sau đó mới đưa ra một lời đề nghị với Lâm Nhất: “Nếu không thì qua nhà tôi chơi đi? Nhà tôi rất gần, đi lại cũng tiện.”
Chủ nhân của bàn tay đang dừng trên trang giấy chợt không khống chế được sức lực của mình, trang sách nọ đột nhiên bị vò nhăn nhúm.

Lâm Nhất sờ sờ mặt giấy, trông chẳng khác nào đang xót sách của mình cả, nhưng trên thực tế, cậu ta chỉ bị hấp dẫn bởi lời mời của Nhiễm Văn Ninh mà thôi.

“Nhà tôi rất rộng, cũng có phòng cho khách.” Nhiễm Văn Ninh bày tỏ lòng nhiệt tình của mình.

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Văn Ninh, sau đó mới hỏi: “Nhà anh có phòng cho khách hồi nào vậy?”
“Ừ? Bởi vì tôi có chuyển nhà một lần, nhà bây giờ khác nhà cũ lắm.” Nhiễm Văn Ninh lại kì quái liếc nhìn Lâm Nhất, “Sao cậu lại nghĩ rằng nhà tôi không có phòng cho khách?”
Ngón tay đặt trên trang sách của Lâm Nhất dừng một chút.

Trong kí ức trước đây của cậu ta, nhà của Nhiễm Văn Ninh không có phòng cho khách.

Cậu ta lại lật một trang, đáp lời, “Anh trông không giống dân nhà giàu.”
Nói gì vậy? Nhiễm Văn Ninh có hơi cạn lời: “Tôi không có tiền, nhưng ba tôi có một ít của ăn của để, cậu cũng không thể xem mặt để biết người ta giàu nghèo thế nào đúng không?”
“Vậy nên cậu muốn tới nhà tôi chứ?” Nhiễm Văn Ninh hỏi thăm lần thứ hai.

Tất cả các con chữ trên sách bắt đầu lộn xộn cả lên, Lâm Nhất nhận ra rằng bản thân mình cũng không thể bình tĩnh đọc sách nữa.

Cậu ta rất muốn kéo Hạng Cảnh Trung qua trả lời giùm mình, nhưng vấn đề của Nhiễm Văn Ninh đã được quăng xuống trước mặt cậu ta sờ sờ như vậy mất rồi.

“Cậu không nên hỏi tôi, cậu nên hỏi chính cậu kia kìa, cậu thật sự không mong cậu ta nhớ lại, hay thật sự mong muốn cậu ta nhớ lại.” Câu nói kia của Hạng Cảnh Trung lại đột nhiên bị tua lại trong tâm trí của Lâm Nhất.

Thật ra lúc sau, Hạng Cảnh Trung còn nói với cậu ta một câu nữa: “Chỉ cần cậu mong muốn cậu ấy nhớ lại dù chỉ là một chút thôi, chuyện này sẽ luôn có đầy sức hấp dẫn đối với cậu.”
Đúng thật là một chuyện đầy sức hấp dẫn.

Một loại hấp dẫn chứa đầy kịch độc.

Lúc Lâm Nhất ngẩng đầu lên, Nhiễm Văn Ninh đã trở nên bối rối vì sự im lặng dài lâu của cậu ta.

Nhiễm Văn Ninh sờ mũi mình mấy cái, nghĩ rằng mình hẳn là bị Lâm Nhất chối từ rồi.

Cậu chỉ còn nước ngượng ngùng phân trần: “Tôi chỉ thấy cậu ở một mình trong vườn Tây như vậy không ổn cho lắm mà thôi.”
“Được thôi.”
Nhiễm Văn Ninh ngây người, trở tay không kịp trước lời nói của Lâm Nhất.


Lâm Nhất đóng quyển sách trên tay lại, đứng dậy khỏi sô pha.

Sau khi trông thấy Nhiễm Văn Ninh ngây người, cậu ta lại lặp lại một lần nữa.

Hai chữ kia rất rõ ràng, rất êm tai, hệt như đã xâu chuỗi hai mốc thời gian xa xăm lại cùng nhau.

“Được thôi.”
Lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa hay biết, hai chữ này của Lâm Nhất sẽ mở ra một cánh cửa mới hoàn toàn cho tương lai của mình.

Sau khi hồi thần lại, Nhiễm Văn Ninh mới loáng thoáng cảm thấy hình như mình đã ngả mũ mời một vị võ thần vào nhà.

Không lâu trước đó, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn phổng lỗ mũi tràn đầy tự tin, cậu cảm thấy mình là anh trai lớn, nên giúp đỡ cái ông đội trưởng vô trách nhiệm Trì Thác này phần nào.

Nhưng sau khi thành công, lông tơ sau gáy cậu đúng thật là có dựng thẳng một chút, cậu khó tránh khỏi trở nên bồn chồn lo âu.

Cậu chột dạ, nghĩ rằng hình như mình mới là một thằng em trai nhỏ, cậu còn cảm thấy Lâm Nhất thật ra rất mạnh, cũng không cần thiết sự quan tâm lo lắng của mình.

Tuy trong lòng nghĩ thế, Nhiễm Văn Ninh vẫn đáp lời ngoài miệng rằng: “Được thôi, thế thì tốt rồi.”
“Ba, Tết này con có dẫn bạn con về nhà ở mấy hôm, ba đừng có chửi mắng con lúc ở nhà nha, cái cậu này tính tình hơi bị xấu, ba mà cau có hoài thì cả nhà mình cũng bị nói cho xem.” Nhiễm Văn Ninh ngồi xổm trong xó phòng, nhắn tin cho Nhiễm Quân như vậy.

Nhiễm Quân trực tiếp gọi điện đến đây.

Ở đầu kia điện thoại, Nhiễm Quân lớn tiếng hỏi: “Làm sao đấy? Có phải bạn bè con trái pháp luật hay phạm tội gì không? Ba nói cho con biết, đừng có tha ba cái phần tử phản xã hội về đây đấy.”
“Không phải! Cậu ta không có phạm pháp mà!” Nhiễm Văn Ninh vội vã giải thích, “Ba, ba biết mấy đứa ranh con không?”
“Biết chứ, chẳng phải con hồi bé cũng là ranh con hả.

Sao nữa? Con làm con gái nhà người ta mang bầu rồi phải không? Bây giờ mới ẵm con nít về nhà?” Nhiễm Quân một hơi thảy ba vấn đề cho cậu.

“Không phải mà, cậu ta là bạn con, lớn đầu rồi! Ý là ba đừng có đánh con bằng chổi lông gà trong nhà nữa, cái tên này cứ mà nhìn khó chịu cái gì là gom vào nói móc nói mỉa một thể đấy, người ta chả quan tâm ba là người lớn hay sếp sòng đâu.” Nhiễm Văn Ninh nhấn mạnh mấy điểm.

Nhiễm Quân nhíu lông mày, mắng: “Vậy mày còn làm bạn bè với nó được nữa hả?”
Nhiễm Văn Ninh ngồi chồm hổm trong xó, im re.

Sau đó, cậu thở dài, than thở: “Duyên phận hết đó ba ơi.”
Tuyệt, giải quyết xong Nhiễm Quân rồi, Nhiễm Văn Ninh bèn chạy tới chỗ Lâm Nhất.


Cậu vòng vèo một hồi lâu, mãi mới chịu nhắc nhở nhẹ Lâm Nhất: “Tính tình của ba tôi không tốt lắm, tôi hay bị ổng đè đầu đánh, cậu cũng cẩn thận một chút.”
Lâm Nhất nhìn Nhiễm Văn Ninh như đang nhìn một thằng ngốc, sau đó mới cực kì khinh bỉ đáp lời cậu: “Đó là anh thôi, tôi không có bị đánh đâu.”
Ây dô, được, để xem tới lúc đó hai người có sửng cồ lên với nhau không nhớ, kiểu gì mình cũng nhắc cả hai rồi.

Nhiễm Văn Ninh về phòng, bắt đầu gói ghém ít hành lí còn sót lại.

Nhà của Nhiễm Văn Ninh ở phường sát bên này, tuy gần, nhưng cậu không có xe, chỉ có ba cậu có, bình thường chỉ có về nhà mới mượn được thôi.

Vì vậy, cậu chỉ có thể bắt xe với bạn nhỏ họ Lâm để về nhà.

Lúc về nhà, Nhiễm Văn Ninh có hơi xoắn xuýt nhấn chuông cửa.

Cậu cũng không lo bên Chu Phương và Tương Khang nhiều lắm, nhưng mà ba, ba có thể nể mặt con xíu được không.

Chu Phương mở cửa.

Vừa mở cửa ra, bà đã thấy Nhiễm Văn Ninh, bên cạnh cậu còn có một tên con trai trông khá điển trai.

Nhiễm Quân từng bảo con trai có mời bạn bè tới nhà ăn Tết nên Chu Phương cũng đã sớm chuẩn bị tâm lí xong xuôi, thế nhưng khi thấy Lâm Nhất, bà vẫn sững người tại chỗ.

Thằng nhỏ này là idol trên TV đó hả?
Thấy mẹ mình sững người đứng im ru mãi ở cửa ra vào, Tương Khang cũng đi qua nhìn ngó.

Lúc nhìn thấy Lâm Nhất, cậu ta nghĩ được xa hơn Chu Phương nhiều.

Cậu ta nghía qua Nhiễm Văn Ninh, nét mặt viết đầy hai chữ khó tin và hoảng hốt, trông cứ như đang hỏi: Anh, anh định chui khỏi tủ đồ luôn hay gì?[1]
“Mình vào nhà trước đi ha.” Vẫn là Nhiễm Văn Ninh mở miệng nói câu đầu tiên.

“Ừ ừ ừ, vào nhà trước ha, con là bạn của Văn Ninh đúng không, đúng là đẹp trai quá đi mất.” Chu Phương cười niềm nở, đón hai người vào nhà.

Khi nhìn thấy Chu Phương, ánh mắt của Lâm Nhất cũng không còn lạnh lùng như bình thường nữa mà lại loáng thoáng hiển hiện một chút hồi ức.

Cậu ta có thể chuẩn xác nhìn ra được một điều trên bóng dáng của người phụ nữ này, mái nhà này đã có một nữ chủ nhân khác.

Căn nhà này rất xa lạ, diện tích của nó lớn hơn căn nhà trước đây của Nhiễm Văn Ninh nhiều, nhưng người ở trong lại không nhiều cho lắm, vì lẽ đó, nó có hơi quạnh quẽ.

Sau khi Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất vào cửa, căn nhà này mới có hơi người hơn một chút.

“Ba con chút nữa mới về nhà, hai đứa ngồi xuống ăn quà bánh chút đi ha.” Chu Phương lấy bánh trái và mứt Tết ra để đãi Lâm Nhất.

Lâm Nhất cũng không có hứng ăn lắm, chỉ đành nói một tiếng cảm ơn dì.

Tương Khang ngồi cạnh, hỏi tên Lâm Nhất, “Cậu tên là gì?”
“Lâm Nhất.” Lâm Nhất rất bình tĩnh đáp lời.


Cái tên này đúng là cao ngạo quá đi mất.

Tương Khang tò mò hỏi: “Sao tên cậu lại được đặt là Nhất (一)?”
“Cho dễ viết.” Lâm Nhất đáp ngắn gọn.

Có hơi cao ngạo, nhưng cũng khá vui tính.

Tương Khang cười hỏi tiếp: “Tên cậu trước đây phức tạp lắm hả?”
Lâm Nhất không trả lời lại câu hỏi này.

Cậu ta đứng dậy, nói với Nhiễm Văn Ninh: “Tôi muốn đi sắp xếp hành lí một chút.”
Phòng cho khách của nhà họ ở lầu một, Nhiễm Văn Ninh khiêng hành lí vào đó giúp Lâm Nhất.

Vừa đặt đại mấy bao đồ ra khỏi rương hành lí xong, Lâm Nhất đã nói với Nhiễm Văn Ninh rằng cậu ta muốn ngồi chờ trong phòng cậu.

“Tôi không thích ngồi trong phòng khách cho lắm, em trai anh hỏi nhiều quá.” Lâm Nhất giải thích.

Nhiễm Văn Ninh hiểu khá rõ cậu bạn họ Lâm nào đó, bèn đồng ý với yêu cầu của cậu ta.

Cậu nói với Chu Phương rằng bạn mình muốn qua phòng mình chơi, lát nữa tới giờ cơm rồi hai đứa sẽ đi xuống.

Trước khi vào được phòng của Nhiễm Văn Ninh, Lâm Nhất có hồi tưởng lại một vài việc: Khi ấy, Nhiễm Văn Ninh thích đặt giường ở hướng Tây Bắc, đối diện giường là bàn học, phía Đông là giá sách và sô pha, giữa giá sách và giường chắc chắn sẽ có một khung cửa sổ rất sáng sủa.

Sau khi cửa mở, bố cục bên trong phòng hoàn toàn tương tự, chẳng khác nào căn phòng trước kia cả, nó cứ như chưa hề đổi thay theo năm tháng vậy.

Nhiễm Văn Ninh vào phòng, giẫm lên thảm trải sàn, sau đó vẫy tay với người ngoài cửa.

Trong nháy mắt ấy, bóng người của người nọ dường như đã thu nhỏ lại, về lại với khi còn sáu tuổi.

Cậu cười nói vọng ra với người ngoài cửa:
“Yến Lân, vào đi.”
“Lâm Nhất, vào đi.”
Hai bóng người một lớn một nhỏ đột nhiên chồng lên nhau trước khung cửa sổ nọ, khiến người ta không thể phân biệt rõ rốt cuộc thời khắc này diễn ra vào khoảng thời gian nào.

Thế nhưng cuối cùng, cậu lại một lần nữa hóa thành bóng người ở tuổi hai mươi.

Cậu lên tiếng, ngữ điệu nghe có hơi nghi ngại: “Sao cậu cứ đứng mãi ở cửa thế, không vào hở?”
Ở ngoài mặt, Lâm Nhất cũng không thể hiện bất kì cảm xúc mãnh liệt nào.

Cậu ta che lại nét hoài niệm trong mắt, trực tiếp bước vào ngưỡng cửa này.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.