Trong Ác Mộng

Chương 117: Nghỉ Ngơi


Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 117: Nghỉ Ngơi


Cả tiểu đội “Ánh sáng” cuối cùng cũng có thể về nước.

Hơn nữa, thời gian họ về nước cũng vừa vặn trùng với lịch nghỉ Tết Nguyên Đán, nghỉ Tết chưa bao lâu đã nghỉ xuân được rồi.

Vui chưa, bất ngờ chưa?
“Vui quá đi.” Lúc về đến biệt thự kí túc xá của mình, Nhiễm Văn Ninh không nhịn được, cười phớ lớ.

Sau khi thấy Nhiễm Văn Ninh nhào vào sô pha rồi bất động như heo, Trì Thác đứng xa xa vừa lắc đầu vừa bảo: “Cậu đúng là rãnh quá.”
“Đây gọi là dưỡng sinh mà.” Nhiễm Văn Ninh ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuyết Đào đang đứng ở ban công.

Cậu vốn muốn kêu Đào ca đi làm ông cụ chung với mình, kết quả Đào ca cứ đứng mãi ở đấy mà hút thuốc.

“Nhưng mà bây giờ cũng đâu có nhiệm vụ đâu.” Nhiễm Văn Ninh xua tay, tỏ vẻ không phải mình lười làm việc mà tại không có việc để làm đấy chứ.

Trong bốn tên “Ánh sáng” hiện giờ, ý thức của Nhiễm Văn Ninh và Giang Tuyết Đào bị thương rất nặng sau khi quay về từ “Hoa trong gương, trăng trong nước”, vậy nên vườn Tây chưa sắp xếp nhiệm vụ cho “Ánh sáng”, còn dặn họ khoảng thời gian này ráng nghỉ ngơi cho tốt vào.

Trì Thác thở dài, đáp: “Đấy là cậu với Giang Tuyết Đào không có nhiệm vụ thôi, tôi với Lâm Nhất vẫn còn nhiệm vụ mà.”
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe đã tỉnh cả người, hỏi đội trưởng: “Nhiệm vụ gì đấy?”
“Tại vì ít người quá, mấy nhiệm vụ này chỉ là đi xử lí vài cái mộng cảnh trục xuất thôi.” Trì Thác đáp rõ ràng rành mạch.

Từ khi Nhiễm Văn Ninh vào làm việc, cậu toàn bị phân cho một nùi mấy cái mộng cảnh khoai khoai mà thôi, vừa nghe tới mấy nhiệm vụ có liên quan tới mộng cảnh trục xuất, cậu đã cảm thấy chán chường, bèn ung dung nhắm tịt mắt lại.

Nhưng trong lúc nhắm mắt suy tư, Nhiễm Văn Ninh lại nghĩ đến một vấn đề: Trì Thác đi chung với Lâm Nhất làm nhiệm vụ hả? Cái khung cảnh này đúng là khó tin vô đối, cứ hễ đặt hai cái tên này cạnh nhau thì trông nó cứ sai sai kiểu gì.

“Tiểu Nhiễm, đừng thả lỏng quá.” Vừa hút xong điếu thuốc, Giang Tuyết Đào đã thấy ngay khung cảnh người trẻ chây lười điển hình của thời đại công nghệ số.

Hắn nhắc nhở Nhiễm Văn Ninh: “Không phải lâu rồi cậu chưa tiếp tục điều tra chuyện khi còn nhỏ hả? Giờ rãnh rang rồi này, đi làm lẹ đi.”
Nhắc tới sự việc này, Nhiễm Văn Ninh đã rà soát kĩ lưỡng hết tất cả các manh mối, nhưng cậu mãi mà chả điều tra ra được cái gì.

Cậu đã tra hết những kỉ vật của mẹ Ninh Hiểu, manh mối quan trọng nhất là tên tiếng Anh của mẹ và chuỗi vòng tay được làm từ đá mặt trăng này, thế nhưng tất cả các đầu mối đều đã sững lại tại đó.

Sau khi nhìn vào bức ảnh của Yến Lân xong, Nhiễm Văn Ninh cứ cảm thấy đau đầu từng cơn.


Hiện giờ cậu đã có hơi tửng tửng, bèn bắt đầu bá láp bá xàm lẩm bẩm trước bức ảnh của Yến Lân khi còn bé: “Anh hai, anh rốt cuộc đang ở nơi nào? Anh rốt cuộc mất tích hay anh thác dưới suối vàng rồi? Sao anh không để lại bất kì một miếng dấu vết nào cho người đời sau cả vậy?”
Vừa lên lầu hai, Lâm Nhất đã thấy Nhiễm Văn Ninh thì thào lầm bầm gì đó với một tấm ảnh nhỏ, trông chẳng khác nào bà cốt đang làm phép.

Cậu ta chen đầu sát vào nhìn nhìn, mãi mới thấy bức ảnh trong tay Nhiễm Văn Ninh là ảnh của Yến Lân.

“Anh làm cái gì vậy?” Lâm Nhất cảm thấy Nhiễm Văn Ninh lại lên cơn làm chuyện gì tào lao nữa rồi.

Nhiễm Văn Ninh bí hiểm đáp: “Tôi đang nghĩ xem mình có thể sử dụng vài phương pháp huyền học ngũ thuật để bày trận pháp, gọi hồn cái người này về hay không.”
“Anh có thể bình thường một chút được không?” Lâm Nhất lúc này mới khẳng định Nhiễm Văn Ninh lại làm chuyện gì tào lao nữa rồi.

Uầy.

Nhiễm Văn Ninh thở dài, rầu rĩ nói: “Tôi chả biết cậu ta ở đâu, cũng không biết ngoại hình cậu ta bây giờ như nào nữa.”
Thế nhưng vừa dứt lời, một tia sáng lại đột nhiên lướt ngang qua tâm tưởng của Nhiễm Văn Ninh, tiếng thở dài đầy u sầu kia của cậu lại đột nhiên phanh gấp, chuyển thành một tiếng kêu đầy ngạc nhiên.

Cậu nâng bức ảnh kia lên ngang mặt Lâm Nhất, ngữ điệu bông đùa: “Thật ra hai cậu khá là giống nhau đó.”
Sau khi nghe thấy câu nói này, Lâm Nhất bỗng nhiên nghẹn họng, cậu ta cứ im ru nhìn Nhiễm Văn Ninh như vậy.

Nhiễm Văn Ninh chọt chọt bức ảnh, sau đó lại nhìn Lâm Nhất, “Đặc biệt là đôi mắt ấy nghen.”
“Vì sao lại giống nhau?” Lâm Nhất hỏi thử.

Nhiễm Văn Ninh tỏ vẻ cái này mà cũng cần lí do lí trấu, “Tôi học nghệ thuật mà chú, nhìn trường năng lượng thành nghề luôn rồi, tôi nói mấy cậu em giống nhau là mấy cậu em giống nhau, thế thôi.” Tuy Nhiễm Văn Ninh cũng tự hỏi rằng đứa nhỏ này khi lớn lên có thể điển trai như Lâm Nhất được hay không.

“Tôi muốn một lí do cụ thể.” Lâm Nhất trông cũng không hài lòng với câu giải thích của Nhiễm Văn Ninh.

“Sao cậu hăng hái dữ vậy?” Nhưng Nhiễm Văn Ninh luôn sợ hãi Lâm Nhất, cậu cũng không dám cương lại với cậu ta, bèn chuyên chú suy nghĩ một hồi, “Là ánh mắt đấy, thật ra tôi cũng lấy làm lạ, làm sao một đứa bé nhỏ như thế lại có một ánh mắt chín chắn đến như vậy được nhỉ.”
Sau khi màn so sánh này bắt đầu, cảm giác mơ hồ kia lại càng ngày càng rõ rệt.

Nhiễm Văn Ninh lại nhìn một lần nữa, sau đó nói tiếp với Lâm Nhất: “Màu mắt của hai cậu cũng rất là nhạt.”
“Được rồi, anh đừng có so nữa, chả có nghĩa lí gì cả.” Lâm Nhất vươn tay cướp đi tấm ảnh trong tay Nhiễm Văn Ninh, sau đó trực tiếp đi thẳng về phòng mình.

Nhiễm Văn Ninh ngồi tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có một câu hỏi to oành hiện lên trong tâm tưởng của mình: Không lẽ Yến Lân là anh em họ của Lâm Nhất?

…!
Trì Thác đến gặp Hạng Cảnh Trung vì có chuyện muốn bàn.

Dù chuyện trong “Hoa trong gương, trăng trong nước” đã được đơn giản báo cáo với bên trên, thế nhưng anh vẫn cần phải trò chuyện trực tiếp với Hạng Cảnh Trung.

“Cậu ta sử dụng được Dear Anna, thậm chí còn triệu hồi được chủ mộng cảnh, tôi nghĩ anh hiểu chuyện này có nghĩa là gì.” Trì Thác pha trà thật đậm, đặt trước mặt Hạng Cảnh Trung.

“Hừm, cấp tông đồ.” Hạng Cảnh Trung uống một hớp trà, “Hồng trà cậu pha dễ uống hơn rồi đó.”
Trì Thác tìm chỗ để ngồi xuống, sau đó hỏi Hạng Cảnh Trung, “Anh thu người về tay mà lại không biết tình huống của cậu ta hay sao?”
“Nhiễm Văn Ninh vào nghề theo trình tự bình thường mà, cậu có thể đi tra sơ yếu lí lịch của cậu ta ha.” Hạng Cảnh Trung đặt li xuống bàn, “Còn về phần làm sao cậu ta có thể làm được như thế, tôi cũng chẳng biết.”
Trì Thác chuyển đề tài, hỏi tiếp: “Vậy còn Lâm Nhất thì sao? Cậu ta có thể ép chủ mộng cảnh lui về trong mộng cảnh của mình, hơn nữa ngoại hình thật sự của cậu ta vốn không phải ở cái tuổi này.

Anh giải thích như thế nào đây?”
“Vậy nên cậu mới là đội trưởng, danh hiệu bậc thứ nhất ở cả Châu Á và Châu Mỹ của cậu rất phù hợp để dời đi sự chú ý của người khác.” Đôi mắt đào hoa của Hạng Cảnh Trung lại cong cong, anh ta cười rộ lên, hệt như đang quyến rũ người trước mặt mình vậy.

Biết ngay Hạng Cảnh Trung vẫn có đam mê lợi dụng người khác, cái con hồ li già này.

Trì Thác lạnh giọng nói: “Anh không thể nói với tôi dù chỉ là một thứ thôi à.”
Hạng Cảnh Trung lại bày ra nét mặt bất lực, “Trì Thác, cậu không hoàn toàn là một thành viên của chi nhánh Châu Á, làm sao tôi có thể nói tất tần tật cho cậu nghe được.

Sau khi cậu hoàn toàn dựa vào bên này, có khi tôi còn có thể chia sẻ cho cậu mấy chuyện đấy.”
“Nếu tôi lại quay về đó thì sao? Các anh sẽ mất đi một tông đồ.” Trì Thác cũng đưa ra điều kiện của mình.

“Không, cậu không thể quay về, rõ ràng mọi thứ của cậu đã được sắp xếp ổn thỏa bên Châu Mỹ hết rồi, thế mà cậu vẫn chọn thay đổi chi nhánh, đây rõ ràng là do bên ấy có mấy thứ gì đó khiến cậu kiêng kị.” Hạng Cảnh Trung cười cười, hỏi ngược lại, “Tôi nói không sai đúng không?”
Trì Thác lạnh mặt, không đáp.

Cả nhà của anh đều làm việc cho chi nhánh Châu Mỹ, ngoại trừ ba anh không phải người vào mộng làm việc, ba người còn lại trong nhà đều là những kẻ khai thác cao cấp.

Thế nhưng hiện giờ, mẹ và chị gái của anh đều đã đi cả rồi.

Còn ba, Trì Thác chẳng muốn nhắc đến ông ta.


Hạng Cảnh Trung dù sao cũng đã làm đội trưởng của anh nhiều năm, vẫn còn để ý nghĩa nặng tình sâu.

Anh ta nhắc nhở nhẹ Trì Thác: “Người cấp càng cao thì lại càng có nhiều kế hoạch cho bản thân mình, tôi có thể khẳng định rằng hai đội viên của cậu không mâu thuẫn với mục đích của cậu, cậu có thể yên tâm sử dụng bọn họ.”
“Nhưng cậu đã nắm quyền sử dụng trong tay thì cũng phải gánh chịu trách nhiệm tương đương như vậy, bảo vệ bọn họ cho tốt vào.” Hạng Cảnh Trung đứng dậy, chống cây gậy bạc của mình để đến gần Trì Thác, “Có những người ở đẳng cấp này bên cạnh, những chuyện cậu muốn làm sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Tôi biết cậu từng rất mong muốn tài nguyên.”
“Tôi cũng biết đẳng cấp giấc mơ của cậu.”
“Tiếc thay, những chuyện mà cậu có thể tin tưởng lại quá ít, cậu thậm chí còn phải đề phòng ba mình.”
Hạng Cảnh Trung đặt tay lên vai Trì Thác, nhìn xuống anh từ trên cao, “Giao dịch giữa hai ta đáng tin hơn thế nhiều, cậu phụ trách bảo vệ và che giấu bọn họ, mà quyền lực trong tay tôi có thể đem đến cho cậu thứ cậu muốn.

Sao nào?”
“Tôi hiểu rồi.”
…!
Tối đó, Hạng Cảnh Trung định tìm Lâm Nhất, thế nhưng Lâm Nhất lại đến văn phòng của anh ta trước rồi.

Lúc vào phòng, nét mặt của cậu ta thoạt trông có hơi nghiêm túc.

Vừa ngồi xuống, cậu ta đã nhìn chằm chằm Hạng Cảnh Trung, cũng không nói tiếng nào.

Hạng Cảnh Trung là một con cáo già chính hiệu.

Thế nhưng vào những khi Lâm Nhất vô duyên vô cớ nhìn anh ta như vậy, chẳng hiểu sao anh ta vẫn cứ cảm thấy sợ hãi đến dựng cả tóc gáy.

Người khác không biết Lâm Nhất là ai, nhưng Hạng Cảnh Trung lại biết.

Cũng chính vì biết chuyện này, anh ta vẫn luôn cực kì cẩn thận lúc ở trước mặt Lâm Nhất.

Hạng Cảnh Trung không biết cậu ta đã gặp phải chuyện gì lúc ở chung với đám người “Ánh sáng”, anh ta chỉ còn nước nhìn cậu ta một hồi.

Rất lâu sau đó, anh ta mới nghe thấy Lâm Nhất khó hiểu hỏi mình: “Anh thấy ngoại hình của tôi có thay đổi lớn lắm không?”
Hả? Tâm trạng nôn nao bất an của Hạng Cảnh Trung lại trở nên bình tĩnh, vốn chỉ là loại chuyện nhỏ này thôi à, thế mà cũng phải tự mình chạy qua đây hỏi mình nữa cơ.

Anh ta suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói: “Thay đổi lớn lắm chứ, Nhiễm Văn Ninh có nói với cậu chuyện gì hả?”
“Anh ta thấy tôi rất giống Yến Lân.” Lâm Nhất vẫn không thể hiểu được chuyện này.

Hạng Cảnh Trung hơi nhíu mày.

Thật đúng là Nhiễm Văn Ninh, giác quan thứ sáu cực kì mạnh mẽ, vượt xa mong đợi.


Thật ra Lâm Nhất rất khác với Yến Lân.

Sau khi trưởng thành, cậu ta đã bỏ xa ngoại hình lúc bé của mình từ lâu.

“Cậu lúc lớn trông điển trai hơn Yến Lân nhiều, nếu cậu trưởng thành thêm mấy năm nữa, cậu trông sẽ ưa nhìn hơn như vậy.” Hạng Cảnh Trung vừa sắp xếp giấy tờ, vừa đáp lời Lâm Nhất.

“Anh đang nịnh nọt tôi hả?” Lâm Nhất nhìn Hạng Cảnh Trung, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Cậu cũng hiểu được khái niệm này nữa hả? Thế nhưng tôi cũng không có ý lấy lòng cậu, tôi thật sự nói thật đấy, chỉ xét trên mặt bằng thẩm mĩ bình thường của nhân loại tụi tôi thôi thì cậu đã rất ưa nhìn rồi.” Sau khi xếp giấy tờ lại ngay ngắn, Hạng Cảnh Trung mới lôi mấy bịch hồng trà trong ngăn kéo ra, chuẩn bị pha trà đãi khách.

Lâm Nhất suy nghĩ một chốc, vẫn quyết định nói với Hạng Cảnh Trung: “Lúc còn trong Hoa trong gương, trăng trong nước, Nhiễm Văn Ninh không khống chế tốt Dear Anna, vậy nên tôi có vào trong thế giới ý thức của cậu ta để tìm người.”
“Dù cậu ta có nhớ kĩ thì cũng chẳng sao đâu, ngoại hình khi thành niên của cậu cũng không liên quan gì tới Yến Lân mà.” Hạng Cảnh Trung đẩy hồng trà sang cho Lâm Nhất.

Lâm Nhất lắc lắc đầu, nói ra điểm mấu chốt, “Anh ta không nhớ kĩ, thế nhưng anh ta trong thế giới ý thức khi ấy lại nói với tôi rằng, ngoại hình khi trưởng thành của tôi trông rất giống một người anh ta gặp hồi còn bé.”
Chuyện này thì lại hơi bị thú vị.

Hạng Cảnh Trung chống cằm bằng cả hai tay, híp lại đôi mắt đào hoa của mình, sau đó mới khuyên Lâm Nhất: “Cậu không nên hỏi tôi, cậu nên hỏi bản thân cậu kia kìa, cậu thật sự không mong cậu ta nhớ lại, hay thật sự mong muốn cậu ta nhớ lại.”
“Cậu rõ ràng có thể niêm phong tất cả kí ức của cậu ta lại.” Hạng Cảnh Trung lại chêm thêm một câu nữa.

Trong tầm nhìn của anh ta, Lâm Nhất cũng không buồn uống trà nữa mà lại đang trực tiếp suy nghĩ về chuyện này.

Hạng Cảnh Trung ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Nhất, nói với cậu ta mấy chữ: “Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Lâm Nhất hồi thần, quan sát anh ta.

Hạng Cảnh Trung nói thẳng với Lâm Nhất: “Gần đây, có người bên chi nhánh Châu Á đệ đơn xin đi tham quan hạng mục Thiên sứ, thật ra Trì Thác vẫn luôn để ý chuyện ấy, cậu ta vốn không nên hiểu sâu về những việc này, hiện giờ cậu ta còn chưa khám phá hết mộng cảnh của bản thân mình nữa kìa.”
“Mộng cảnh của anh ta rất phiền phức.” Lâm Nhất đưa ra quan điểm của mình.

Hạng Cảnh Trung gật đầu mấy cái, cười bảo: “Hình như cậu cũng đoán được nó là mộng cảnh nào rồi.”
“Tôi không biết tên với đẳng cấp mà mấy anh gán cho nó, nhưng tôi biết nó rất phiền phức, phiền từ mộng cảnh cho tới tông đồ.” Khi Lâm Nhất không vắt óc nghĩ suy mấy chuyện có liên quan đến Nhiễm Văn Ninh, cậu ta trông không bối rối băn khoăn đến như vậy.

Chuyện của Trì Thác được cậu ta bàn luận rất trôi chảy.

“Tên nó là Vườn Eden, đẳng cấp và thứ bậc của nó đều ở bậc thứ nhất.” Hạng Cảnh Trung giải thích, “Tôi vẫn mong cậu có thể để ý cậu ta một chút.”
“Coi như nể mặt tôi đi.”
Lâm Nhất liếc mắt nhìn anh ta, cười khẽ thành tiếng, “Anh không cần phải đưa ra một giao dịch đồng giá như thế, cái này chỉ là chuyện tiện tay thôi.”
Người đàn ông có một đôi mắt đào hoa kia mỉm cười, đáp lời, “Vậy cảm ơn cậu đã khoan dung độ lượng.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.