Trong Ác Mộng

Chương 114: Tìm Kiếm


Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 114: Tìm Kiếm


Người edit và beta: Cà phê hòa tan
——————————————————————————————————————————–
Chương 114: Tìm kiếm.

Sau khi nghe được tên của cái mộng cảnh này, Yuuya sợ đến ngây cả người ra.

Sao tự nhiên Trì Thác lại muốn vào trong một cái mộng cảnh có độ khó cao ngất ngưỡng đến như thế này?
Hắn nhớ không lầm thì đội ngũ tiên phong vào trong cái mộng cảnh này là đội bên Anh, đội thứ hai là đội bên Trung Quốc, nhưng cả hai đội ngũ này đều không có kết quả khả quan.

Chuyện này trực tiếp khiến “Con mắt của Thượng Đế” trở thành một mộng cảnh khó nhằn mà cả thế giới đều bó tay hết cách.

“Nguyên nhân?” Yuuya nhặt miếng trái cây kia lên, muốn ném vào thùng rác.

Trì Thác rất uể oải đáp lời hắn: “Chị tôi gặp chuyện trong đó mất rồi.”
Động tác ném đồ của Yuuya chợt ngừng lại giữa không trung.

Trong nửa năm này, mẹ của Trì Thác cũng gặp chuyện rồi, hơn nữa kết quả lại còn cực kì tệ hại.

“Không được, anh từ chối giúp cậu chuyện này.” Yuuya từ chối thẳng thừng lời nhờ vả của Trì Thác.

Trì Thác hơi sốt sắng lên tiếng: “Cái mộng cảnh này rất khó, chị tôi hiện giờ lạc lối, tôi sợ chị ấy không kiên trì được lâu, chị cũng giống mẹ tôi vậy.”
“Vậy thì cậu càng không thể vào trong đó được, lỡ cậu gặp chuyện rồi làm sao?” Yuuya hỏi ngược lại.

Trì Thác lờ đi câu hỏi của Yuuya, anh tiếp tục lo âu nói: “Tôi cũng không yên tâm về mấy người trong nghề bậc thứ nhất ở chi nhánh bên mình, tuy lúc sau Dick không báo cáo sự việc này, thế nhưng anh ta cũng không thể phủ định sự tồn tại của một loại hạn chế năng lực từ ý thức nào đó.

Tôi rất cần những người trong nghề hiện đang ở bậc thứ nhất có thể sử dụng toàn lực để chiến đấu.”
“Vì sao cậu lại cảm thấy tôi phù hợp với vị trí này? Có khi bên Châu Á cũng hạn chế người khác như thế đấy.” Yuuya khuyên anh, “Nói đi cũng phải nói lại, tôi từ chối giúp cậu, việc này quá nguy hiểm.”
“Anh trai!” Trì Thác gần như cầu xin Yuuya như vậy.

“Nếu cậu gọi tôi một tiếng anh trai rồi thì phải nghe lời tôi, bây giờ cậu thành tông đồ chưa?” Yuuya vốn là một người có tính tình rất tốt, thế nhưng khi chuyện như thế ập đến, hắn cũng khó mà giữ tỉnh táo được.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Trì Thác đi chịu chết như vậy.

Trì Thác yếu ớt lắc đầu, tỏ vẻ mình vẫn chưa đạt đến loại cấp bậc ấy.

Yuuya lại tạt một gáo nước lạnh vào mặt Trì Thác: “Hiện giờ, cậu ở trong mộng còn không đỡ nổi một kiếm của tôi nữa kìa.”
Tuy Trì Thác từng có tiếp xúc với một mộng cảnh bậc cao vào lúc sau, nhưng chuyện của mẹ khiến anh rất cảnh giác.

Ngay cả Dick cũng đã dặn dò anh, trước khi chân tướng của sự việc này trồi lên mặt nước, đừng trở thành một nhân viên cấp cao, những mạo hiểm mà anh phải đối mặt thật sự quá nặng nề.

Vì vậy, anh vẫn luôn dối gạt người khác, cũng chưa hề hé răng về chuyện của cái mộng cảnh này, mãi cho đến bây giờ, anh vẫn còn dừng lại tại bậc thứ hai như ban đầu.

“Nếu như tôi đỡ được một kiếm của anh thì sao?” Trì Thác muốn níu bước chân của Yuuya.

Yuuya nhướng mày, lạnh giọng đáp: “Đấy cũng là chuyện của sau này.” Thế nhưng, sau khi nhìn bộ dạng này của Trì Thác, hắn cũng không nỡ quát mắng anh quá nhiều.

Hắn nói chậm lại một chút, dịu dàng khuyên anh: “Trì Thác, ngủ đi.”
Trì Thác rất ngoan.

Anh nằm xuống, cũng không nhắc gì thêm về “Con mắt của Thượng Đế” nữa.


Yuuya rời khỏi phòng mình, gọi cho Arashi ở ngoài phòng: “Arashi, hỏi cậu một việc, gần đây bên trên còn phái ai vào Con mắt của Thượng Đế nữa không nhỉ?”
“Không phải anh đang nghỉ phép hả? Tự nhiên đi quan tâm mấy chuyện này chi vậy?” Arashi hỏi hắn ở đầu dây bên kia.

Yuuya cảm thấy cái tính nhạy bén này của Arashi có hơi bị phiền thật sự, bèn thuận miệng đáp: “Tôi hỏi vậy thôi à.”
“Kiểu gì cũng phải tập hợp đầy đủ một đội người ở bậc thứ nhất cái đã, gần đây thì không đâu.” Arashi đáp, y đẩy gọng kính vàng của mình lên một chút, “Yuuya, đừng có đi quan tâm ba cái chuyện tầm xàm.”
Lần trước, sau khi Yuuya thành tông đồ rồi quay về nước, Arashi đã thật sự nổi trận lôi đình, ngay cả Yuri cũng khuyên không nổi ông đội trưởng nhà mình.

Y kéo hắn vào trong một gian phòng, nhấn hắn lên tường, muốn mắng hắn một trận.

Nhưng Yuuya lại rất hờ hững chặn ngang y: “Arashi, mình cũng không phải bạn bè, đừng để ý tôi làm gì.”
Câu nói này của hắn lại thành công chặn họng Arashi.

Đôi mắt y đỏ ngầu, dán vào hắn chằm chằm, bản thân y lại không thể nói ra được bất kì một chữ nào.

Y cảm thấy việc ông Trời ban thực lực cho Yuuya không phải là một loại ban ơn, người này sớm hay muộn gì cũng sẽ trượt khỏi lòng bàn tay của y thôi.

“Ít ra, tôi bây giờ còn là đội trưởng của anh.” Arashi chỉ để lại một câu cuối cùng như vậy.

Y buông đôi tay giữ chặt bờ vai của Yuuya ra.

Lần này Yuuya lại gọi cho y để hỏi thăm mấy chuyện về “Con mắt của Thượng Đế”, Arashi cứ có cảm giác hắn lại muốn chen chân vào ba cái thứ rắc rối nào đó.

Sau khi quay về từ Canada, vòng tròn xã giao của hắn hình như chỉ xoay quanh một người.

Đáy lòng Arashi hiện lên hai chữ, nhưng dường như y cũng chẳng làm được gì cả, giữa Yuuya và y đã có một khoảng cách nho nhỏ.

Loại khoảng cách này là thứ Arashi muốn, nhưng cũng đồng thời là thứ y không muốn.

Sau khi hay tin ngay cả chi nhánh của mình cũng không phái được ai, Yuuya cũng chỉ có thể bỏ cuộc, quay về phòng mình.

Hắn thấy Trì Thác đã nhắm hai mắt lại, bèn tắt đèn trong phòng, sau đó nằm lên giường.

Nhưng chưa nằm được bao lâu, Yuuya đã cảm thấy người bên cạnh mình đang nhúc nhích.

Hắn mở mắt, thấy được Trì Thác đang muốn chống lên trên người mình.

Trông anh có hơi hờn dỗi vì bị hắn từ chối giúp chuyện có liên quan đến “Con mắt của Thượng Đế”.

“Yuuya.” Trì Thác nhẹ nhàng nài nỉ, “Sau này tôi sẽ mạnh mẽ hơn mà, lần này anh giúp tôi đi.”
Yuuya dứt khoát nói một không nói hai, “Tôi từ chối, cậu cũng đừng tìm người khác làm gì, không ai giúp chuyện này được đâu.”
Đôi con ngươi của người ở trên dán chặt vào Yuuya, cứ như đang bất lực nhìn tia hi vọng cuối cùng của mình dần dần tàn lụi.

Trì Thác cũng không còn sức lực nữa, anh chậm rãi hạ người xuống, nằm trên người Yuuya.

Sau đó, anh vòng tay ôm người dưới thân mình, đặt đầu mình lên vai hắn.

Yuuya nghe thấy một chuỗi nức nở rất nhỏ bé.

Hắn kéo chăn lên, muốn ôm đứa em trai đến từ Canada này ngủ một đêm.

Sau đó, bọn họ cũng không nói thêm với nhau bất kì câu nào nữa, một đêm này có vẻ vô cùng an bình.


Trì Thác rất hiếm khi thút thít khóc như thế, anh chỉ khóc hai lần, một lần cho mẹ, một lần cho chị, Yuuya đều đúng lúc gặp phải hai lần này.

Sau vỏn vẹn hai lần khóc ấy, hắn cũng không bao giờ thấy Trì Thác khóc lóc nữa.

Đứa em trai này đang trưởng thành với một tốc độ vô cùng rõ rệt, rất nhanh sau này mà thôi, anh sẽ theo kịp bước chân của hắn.

Một năm sau, Trì Thác đã sớm thông báo với Yuuya rằng mình sẽ qua Nhật tìm hắn.

Lần này, Trì Thác cũng không vội vã, lúc đến sân bay còn khệ nệ khiêng hành lí.

“Sao cậu còn nhớ để tới thăm tôi được hay vậy?” Yuuya luôn cảm thấy Trì Thác lại có chuyện muốn nhờ vả mình.

Trì Thác cười cười, cảm giác mà anh mang đến cho người ta hiện giờ thật sự không hề giống với anh của quá khứ, anh rất giống Arashi, là một vị đội trưởng có thể dẫn dắt đội viên về sau này.

Trì Thác nhìn Yuuya, ăn ngay nói thẳng: “Đúng là có tí chuyện, nhưng mấy chuyện kia không gấp lắm đâu.”
“Yuuya.”
“Gì?”
“Nếu rãnh, anh dẫn tôi đi tham quan Nhật Bản chút chút được không?”
Yuuya lắc lắc đầu, bảo rằng mình bận làm việc trong mộng rồi, mấy ngày kia mới rãnh rang chút ít.

Trì Thác trông có hơi tiếc nuối, anh nói: “Gần đây tôi được phái sang Trung Quốc, gần Nhật Bản thêm được một tí.”
Hả? Yuuya ngây người trong giây lát, muốn chạy sang làm cho chi nhánh ở châu lục khác cũng không có dễ được như vậy đâu.

Hắn rất tò mò, bèn hỏi: “Sao cậu làm được hay vậy?”
“Tôi bỏ ra chút công sức thôi mà, thế nhưng vẫn còn phải đi làm rất nhiều nhiệm vụ bên Canada.” Trì Thác suy nghĩ một hồi, tiếp lời, “Bên Trung Quốc có phân chia đời theo thứ tự, tôi chỉ được xem như thành viên đời thứ ba thôi.”
Sau khi hỏi kĩ, Yuuya mới biết Trì Thác đến đó thay chị mình, Trì Triệt.

Trì Triệt hiện đang được chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện của đội thứ hai, anh qua đó làm việc cũng dễ bề trông nom chị mình hơn.

“Thật ra người bên Canada còn chưa biết đẳng cấp giấc mơ của tôi.” Lúc nói chuyện, Trì Thác trông có hơi giảo hoạt, “Sau khi tôi cắm rễ ở chi nhánh của đội thứ hai rồi, cho dù mấy người nọ có biết đẳng cấp mộng cảnh của tôi thì họ cũng chả lôi tôi về được đâu.”
“Cậu cứ vậy thì không được tốt lắm đâu.” Yuuya khuyên anh.

Trì Thác nhìn hắn, hỏi ngược lại, “Yuuya, tôi không tốt hở?”
Yuuya sờ sờ cằm, thật thà đáp: “Đối với tôi thì cậu tốt lắm.”
Trì Thác cười cười, nhẹ nhàng đáp: “Vậy là được rồi.”
Lần này, Yuuya vẫn còn phải làm việc, hắn ở trọ trong kí túc xá của chi nhánh.

Phòng này là phòng đơn, dư sức chứa thêm một Trì Thác vào nữa.

Vì cứ mỗi lần tan làm là hắn lăn ra ngủ khì, phòng ngủ của hắn vẫn luôn được kéo rèm kín mít.

Lúc Trì Thác lọ mọ đi vào, anh còn tưởng hắn đang rắp tâm làm cái chuyện gì mờ ám trong kí túc xá của mình nữa chứ.

“Anh cứ mặc đồ ngủ như thế à?” Trì Thác hỏi, anh thấy Yuuya tròng đại một bộ áo ngủ vào người rồi cứ thế mà đi qua đi lại trong phòng khách.

Yuuya lấy làm kì lạ, liếc nhìn Trì Thác.

Cái tên này chỉ cần bước một bước ra khỏi phòng ngủ là phải cởi hết áo ngủ, tròng đồ bình thường vào người mới chịu được.


Hắn cũng rất nản cái kiểu đấy của Trì Thác, cứ vậy không thấy phiền hả.

Hắn bèn hỏi anh: “Phòng mình mà, thay quần áo làm chi?”
“Bây giờ trong nhà anh còn tôi nữa mà.” Trì Thác nghiêm túc nói.

Yuuya cũng rót một li nước, “Vậy cậu cút xéo ra ngoài ở đi, đừng có phiền tôi, tôi cứ thích mặc đồ ngủ như vậy đấy.” Một cái tay đột nhiên duỗi đến từ phía sau, gọn gàng chôm li nước trên tay hắn.

Sau đó, Yuuya cảm nhận được có hai bàn tay vỗ vỗ trên vai hắn, xong rồi còn thuận thế trượt xuống eo hắn, nhéo nhéo mấy cái.

“Cậu làm cái gì!?” Yuuya sợ ngứa, trực tiếp co rúm cả người lại.

Trì Thác nhéo thử mấy cái để áng chừng, so với Yuuya một năm trước, Yuuya bây giờ gầy rất nhiều.

Anh tốt bụng khuyên hắn: “Anh gầy rồi, ăn nhiều vào.”
“Cậu quởn quá có đúng không?!” Yuuya sợ ngứa, trông như sắp hoàn toàn xù lông.

Trì Thác nghĩ Yuuya cáu bẳn trông có hơi hay hay, bèn vươn tay nhéo nhéo má hắn.

Yuuya lần này trực tiếp bị anh chọc đến đơ người tại chỗ, nét mặt của hắn cứng ngắc mất một giây, mãi sau đó mới tỉnh hồn lại.

Hắn cảm thấy cái thằng nhỏ Trì Thác này đúng là chả có biết kính trên nhường dưới là cái gì nữa.

Dường như hắn lại quay về với thời kì bị toàn dân gọi là em trai nhỏ, em trai ngoan hay sao đó.

Yuuya thầm nghĩ mấy ngày tháng làm anh tươi đẹp chắc sắp kết thúc sớm rồi.

Hắn tiếp nhận tất cả những thứ này rất thoải mái, dù sao mấy loại động tác trêu ghẹo của Arashi còn nghiêm trọng và rắc rối hơn Trì Thác nhiều.

Chuông cửa đột nhiên vang lên đúng lúc ấy.

Giác quan thứ sáu của Yuuya trực tiếp đoán y chóc người đến là ai.

“Ai?” Trì Thác đứng cạnh hắn hỏi.

Yuuya trực tiếp để y xì đồ ngủ rồi mở cửa, hắn khẳng định bảo: “Arashi Amamiya.”
Arashi xách theo hộp bánh ngọt Yuri tự tay làm cho Yuuya.

Thế nhưng sau khi Yuuya mở cửa, y lập tức thấy được trong phòng còn có một người khác, lúc tập trung nhìn lại, đấy lại là tên Trì Thác ở Canada từ rất lâu lúc trước.

Hơn nữa, Yuuya thế mà lại mặc đồ ngủ đi lòng vòng trong phòng, hai tên này ở chung với nhau à?
Trước mặt người ngoài, Arashi là một người không dễ bị lay động bởi cảm xúc.

Y lập tức lạnh mắt, nhìn chăm chú vào Trì Thác.

Y luôn cảm thấy anh là một cục rắc rối di động.

“Sao cậu lại ở trong này?” Arashi ưu tiên mở lời.

Trì Thác dựa vào ngăn tủ, rất thong dong đáp lời y: “Tôi tới chỗ Yuuya chơi thôi.”
“Nếu đã nói như vậy, hẳn cậu có việc gì đó mới phải qua Nhật đúng không.

Nếu chuyện này có liên quan tới mộng cảnh, cậu có thể nói thẳng, cậu đi hỏi Yuuya xong thì cuối cùng anh ta cũng sẽ hỏi tôi thôi.” Arashi đặt hộp bánh ngọt Yuri làm lên mặt bàn.

Trì Thác nhìn Yuuya, hỏi hắn bằng ánh mắt thử xem Arashi nói có đúng hay không.

Yuuya gật gật đầu với Trì Thác, sau đó mở hộp bánh ra.

Hắn thấy Yuri lại lên tay rồi, mấy cái bánh này trông xinh xắn quá chừng.


“Vậy cũng được, tôi nói luôn trong này đi thôi.

Nếu anh là đội trưởng, anh hẳn sẽ hiểu rõ việc này.” Trì Thác ngồi xuống trên sô pha, Arashi cũng ngồi đối diện anh.

Vừa định chia bánh ngọt ra dĩa, Yuuya đã gặp ngay hình ảnh Arashi ngồi đối diện với Trì Thác, hai tên nọ mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, nghiêm chỉnh đàng hoàng trông như sắp phải dự họp hội nghị quốc tế.

“Anh biết Thiên sứ hay không?” Vừa mở miệng, Trì Thác đã nhắc đến hai chữ mấu chốt.

Sau khi nghe xong hai chữ này, ánh mắt Arashi đã trở nên u ám, y không đáp thẳng, mà lại đặt ra một câu hỏi: “Vì sao cậu phải biết cái này?”
Vừa cắt bánh chia cho mấy vị khách trên sô pha xong, Yuuya đã nghe bọn họ nhắc đến “Thiên sứ”.

Hắn lập tức hỏi ra nghi vấn của mình: “Thiên sứ trong lời mấy cậu là cái gì vậy?”
Trì Thác liếc nhìn Arashi, tỏ vẻ mình đang hỏi anh ta.

Arashi đỡ cặp kính gọng vàng của mình lên, nhìn vào mắt Yuuya, sau đó mới sắp xếp xong suy nghĩ của mình: “Đây là một đại từ chỉ định, Thiên sứ ám chỉ những vật dẫn có thể chứa đựng ý thức.”
“Chỉ có như thế thôi sao?” Trì Thác nhướng mày, cảm thấy Arashi cũng chưa nói hết toàn bộ.

Người đàn ông ngồi trên sô pha đối diện anh phất phất tay, “Tôi chỉ biết đến như thế, nếu cậu đã đến đây để hỏi thì rõ ràng bên Châu Mỹ đã có hạng mục này rồi, nội dung cụ thể của nó ấy à, cho dù cậu có đi hỏi Ryan, anh ta và tôi cũng chỉ biết được có bấy nhiêu đó mà thôi.”
“Họ đang nghiên cứu cách chứa đựng ý thức hay sao?” Yuuya cũng hỏi đội trưởng nhà mình.

Arashi gật gật đầu, “Gần như là ý này.

Thật ra chúng ta cũng đang là một loại lọ chứa ý thức, đang phải gồng mình chứa đựng năng lực từ mộng cảnh, thế nhưng mục đích ra đời của Thiên sứ là để chứa đựng nhiều năng lực hơn như vậy.”
“Cái vụ này rất tốt.” Yuuya cũng tỏ vẻ thế mà lại có thể loại nghiên cứu như này, đúng là đang tạo phúc cho mấy tên trong nghề như họ mà.

Arashi và Trì Thác chỉ nhàn nhạt đáp lại lời Yuuya bằng một nụ cười.

Arashi không định ở lại lâu, y đứng dậy chào tạm biệt.

Sau khi y đi khỏi, Trì Thác mới nói với Yuuya: “Thật ra lần này, tôi đến đây là để làm phiền anh chuyện này.”
Cách đây một năm rưỡi, tuy Dick không báo cáo nhiều chuyện về “Vườn Eden” cho lắm, thế nhưng anh ta lại chọn bén rễ sâu vào trong chi nhánh chính.

Sau khi những người ấy cố gắng hết sức để mang anh ta quay về, anh ta vẫn luôn cảm thấy biết ơn họ, vậy nên Dick vẫn mãi ấp ủ câu đố không lời giải kia trong lòng, không ngừng tiến về phía trước.

Trước đây không lâu, Dick có nói với Trì Thác rằng chuyện trong “Vườn Eden” có thể có liên quan đến “Thiên sứ”.

“Thiên sứ” là một hạng mục lớn, nhưng nội dung cụ thể của nó được bảo mật rất nghiêm ngặt, Dick hiểu không sâu.

Anh ta chỉ có thể nói với Trì Thác rằng hạng mục này không chỉ có mặt ở Châu Mỹ mà lại có mặt ở cả hai châu lục khác.

Còn về phần rốt cuộc họ đang làm gì, thành quả nghiên cứu của họ vẫn chưa hề có tiến triển, vậy nên họ cũng chưa thể công khai được.

Lúc ấy, Trì Thác còn mừng thầm rằng một năm trước Yuuya không thật sự bước chân vào “Con mắt của Thượng Đế”, lỡ đâu chi nhánh Châu Á cũng xuất hiện loại chuyện này, Yuuya chắc hẳn sẽ gặp chuyện chỉ vì nó.

“Tôi đang nghĩ rằng nếu nó có liên quan đến chuyện khi ấy, nó cũng không thể là một thứ đơn giản như vật dẫn cho ý thức theo như lời Arashi.

Một lọ chứa ý thức làm sao có thể ảnh hưởng đến việc sử dụng năng lực trong mộng của một đám người cho được?” Trì Thác phân tích.

Anh tiếp tục: “Châu Mỹ quản lí mặt này rất nghiêm khắc chỉ vì chuyện xảy ra trong Vườn Eden, vậy nên tôi muốn hỏi ý anh một chút, anh có thể tiếp xúc được với hạng mục Thiên sứ của Châu Á không nhỉ? Một người chân nọ xọ chân kia đổi chi nhánh liên miên như tôi e là không thể biết được những thứ cao thâm như thế.”
Sau một hồi suy nghĩ, Yuuya cảm thấy chuyện này cũng không lớn lao gì cho lắm.

Nếu Arashi có biết đến một ít hồ sơ liên quan, tin tức về thứ này cũng không hoàn toàn bị niêm phong kín kẽ.

Sau khi hạng mục này đơm hoa kết trái, nhiều khi họ cũng sẽ biết được thêm nhiều thứ nữa cũng không chừng.

“Không sao, tôi có thể giúp cậu chuyện này.” Yuuya đồng ý.

Nhưng chỉ vì một cơ hội này, Yuuya đã phải miệt mài cố gắng suốt hai năm ròng rã..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.