Trong Ác Mộng

Chương 113: Hạn Chế


Đọc truyện Trong Ác Mộng – Chương 113: Hạn Chế


Người edit và beta: Cà phê hòa tan
——————————————————————————————————————————–
Chương 113: Hạn chế.

Sau khi Dick khôi phục lại ý thức, anh ta nhận thấy mình không còn bị buộc chặt trên thân cây đại thụ kia nữa, anh ta hiện đang nằm trong một khu đất khá quen thuộc.

Phong cách của nơi này trông cứ giống một nơi mà anh ta đã từng ghé qua không lâu trước đó.

“Vườn Eden”?!
Dick sợ đến bật cả người dậy.

Lúc đứng lên, anh ta lại ngạc nhiên thấy được hai chân của mình đã lành lặn như cũ, vết thương lúc trước chỉ để lại một chút máu, nhưng lớp da ngoài đã liền trở lại.

“Đừng lộn xộn.” Một giọng nói cũng đồng thời vang lên, Dick trực tiếp bị người nhấn ngồi xuống đất.

Người kia tiếp tục nói bằng tiếng Anh: “Mộng cảnh này rất khó, hai người tụi tôi không đối phó được đâu, anh đừng có gọi mấy sinh vật của nó ra đây.”
Dick quan sát người này, hắn thật sự rất trẻ, trông cứ như một đứa học sinh vậy.

Bên cạnh người này còn Trì Thác đang đứng nữa, nhưng trông Trì Thác cứ như không muốn để ý đến Dick vừa mới tỉnh dậy cho lắm.

Yuuya và Trì Thác đang núp ở một nơi rất kín đáo.

“Cậu rõ ràng là tư chất giả của cái mộng cảnh này mà, sao nó còn khó dữ vậy?” Yuuya cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi Trì Thác.

Trì Thác lắc đầu tỏ vẻ mình không biết.

Thật ra, hai người bọn họ vẫn luôn kiên nhẫn chờ đến khi Dick tỉnh lại.

Mỗi một lần sinh vật của mộng cảnh này xuất hiện, họ sẽ cẩn thận từng li từng tí một dời trận địa đi nơi khác.

Ý thức của đám sinh vật trong mộng cảnh này mạnh mẽ đến mức khiến người líu cả lưỡi.

Dick đúng thật không nói dối, “Vườn Eden” quá khó khăn, tuy có người bậc thứ nhất trấn giữ nhưng nhiệm vụ của họ cũng khá là vất vả.

“Sao mấy cậu lại ở đây? Cậu là ai?” Dick hỏi hai người trước mặt mình.

Yuuya hiện giờ cũng không rãnh trả lời, giải thích mấy chuyện như này quá phiền phức.

Hắn thuận miệng đáp: “Tôi là em trai của Trì Thác.”
Trì Thác sững người, liếc nhìn Yuuya một cái, hắn vẫn còn đang chăm chú nhìn về phía sinh vật ở nơi xa xa.

Trì Thác cũng dứt khoát đáp: “Chúng ta bị Vườn Eden đưa vào lại.”
“Nếu anh đã tỉnh, mình đi khỏi đây thôi.” Yuuya nhìn một hồi, sinh vật nọ không phát hiện ra họ, nó đã đi xa khỏi nơi đây rồi.


Dick vẫn không hiểu rõ tình hình bây giờ cho lắm, không phải anh ta sắp bị Trì Thác giết chết sao? Sao tự nhiên anh ta lại lành lặn xuất hiện trong “Vườn Eden” rồi? Thế nhưng, anh ta cũng rất đồng tình với lời đề nghị của người Nhật Bản này.

Dick học theo bọn họ, anh ta nhỏ giọng nói: “Bọn họ lúc ấy phải đánh một sinh vật y chang như thế này, thế nhưng mấy người kia cảm thấy cái mộng cảnh này rất kì lạ, thực lực của họ bị hạn chế, họ muốn rời khỏi đây nhưng tự nhiên lại có thêm một sinh vật nữa nhảy ra.”
Những lời còn lại, Dick không nói nữa, anh ta chỉ im lặng, đau thương mặc niệm.

Anh ta viết rất nhiều thứ xúc động trên báo cáo, sự thật đúng thật là như vậy, những người cấp cao nọ đã phải hi sinh rất nhiều thứ chỉ để bảo vệ mỗi mình anh ta mà thôi.

“Vì sao lại bị hạn chế?” Yuuya đột nhiên đặt câu hỏi.

Hắn cảm thấy năng lực của bản thân hắn cũng không chịu hạn chế nào quá lớn, chỉ đơn giản là đánh không lại chúng nó thôi.

Dick nhìn người xa lạ này, không biết nên nói hay không.

Thật ra những người kia muốn anh ta ra ngoài hỏi cấp trên mấy việc, nhưng còn chưa kịp hành động, anh ta đã bị Trì Thác ngăn lại giữa chừng.

Trì Thác là con trai của người phụ nữ kia, Dick không thể làm gì hơn ngoài để mặc anh tra tấn mình như vậy.

Trì Thác thấy Dick ngập ngừng không nói.

Anh chuyên chú nói với Dick: “Hiện giờ tôi tin anh rồi, tôi rất xin lỗi vì chuyện xảy ra lúc trước, tôi tưởng anh gạt hay giấu tôi thứ gì đó.”
“Tôi suýt chút nữa đã giết anh, tôi thật sự rất xin lỗi.”
Dick gãi đầu một cái, lại nhìn Yuuya.

Yuuya cũng nhận ra rằng người này có chuyện muốn nói nhưng lại sợ hắn nghe được.

“Anh ấy cứu anh.” Trì Thác nói với Dick, “Tôi suýt chút đã giết chết anh, nhưng người này đã cứu mạng anh.”
Dick suy nghĩ một chút, dù sao những thứ anh ta sắp nói đều là những thứ mà hiện nay không hề có đáp án chính xác.

Vậy nên anh ta hít một hơi, nói với hai người ở đây: “Người cấp cao bị hạn chế thực lực ở trong này, bọn họ có hơi nghiêng về phía bị mộng cảnh ảnh hưởng, nhưng cũng có mấy người cảm thấy không phải như vậy.

Đặc biệt là mẹ cậu, mộng cảnh của chị ấy và một người bậc thứ nhất nữa có đẳng cấp rất cao, vậy nên họ vẫn luôn không tin vận may của mình kém đến như vậy.

Không lẽ Vườn Eden có đẳng cấp còn cao hơn cả giấc mơ của họ hay sao?”
“Thật sự thì đúng là vận may của họ rất kém, đẳng cấp của cái mộng cảnh này rất cao.” Yuuya đột nhiên nói chêm vào.

Dick đồng tình với quan điểm của Yuuya, anh ta tiếp lời: “Đẳng cấp chỉ là một chuyện, trọng điểm là thuộc tính của cái mộng cảnh này cũng không thuộc phạm trù hạn chế, vậy nên lúc Trì Thác hỏi tôi, tôi không thể giải thích được, bọn họ lúc ấy cũng không có kết luận nào cụ thể.”
“Anh không dám nói.” Sau khi nghe xong lời nói của Dick, Trì Thác nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi nói như thế.

Dick căng cứng cả người.

Anh ta ôm chân mình, chậm rãi đáp: “Tôi cũng không biết chuyện ấy có thể xảy ra hay không.”
“Anh là người của chi nhánh chính, còn được phân nhiệm vụ ở mộng cảnh bậc thứ nhất, anh nói anh không rõ hay sao?” Trì Thác gằn giọng, kéo Dick dậy, “Bọn họ bỏ mạng vì anh!”
Hai người này thế mà lại bắt đầu gây nhau trong một hoàn cảnh nguy hiểm như thế này.


Yuuya đứng cạnh nhìn xong chỉ biết thở dài một hơi, hắn hỏi người ngoại quốc kia một câu: “Anh nói xem, có phải là do đám người cấp cao này đã bị người hạn chế năng lực ngay từ lúc đầu hay không?”
Dick im lặng một hồi, thật ra mấy người kia muốn anh ta tỉnh lại là để đi hỏi thử chi nhánh chính về việc này.

Bọn họ nghi ngờ rằng có người táy máy tay chân với ý thức của bản thân mình.

Trừ trong mộng cảnh, thật ra ngay cả ngoài hiện thực, người ta cũng có thể gây ảnh hưởng lên ý thức của người khác bằng cách giải phẫu.

Nhưng những thương tổn do giải phẫu gây nên lại rất lớn, nó căn bản không thể khống chế ý thức của mấy người cấp cao kia ở một mức độ ổn định như vậy được.

Vậy nên, Dick vẫn luôn không đồng tình với quan điểm này, anh ta cảm thấy ảnh hưởng từ mộng cảnh có khả năng cao hơn nhiều.

“Tôi khộng biết, chính mấy cậu cũng là người trong nghề, mấy cậu hẳn sẽ hiểu được ý tôi.” Dick hỏi ngược lại họ, “Việc này căn bản là bất khả thi trong thực tế, làm cách nào để đúng lúc giăng một cái bẫy khiến mấy cậu luôn bị hạn chế năng lực ở một mức độ trong mộng cho được?”
Yuuya cũng suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới đáp lời Dick: “Nếu như đúng thật là mong muốn từ chi nhánh, có nói cũng không có nghĩa lí gì cả.

Bọn họ sẽ tiêu hủy thứ đã hạn chế những người trong nghề này một cách âm thầm, làm như vậy thì sẽ không có ai biết có người trong nghề chết do nó.”
“Không thể hạn chế năng lực từ ý thức được!” Dick luôn mãi nhắc nhở họ như vậy.

Trì Thác và Yuuya cũng im lặng không lên tiếng.

Bọn họ hiểu ý Dick, hiện nay nhân loại vẫn chưa thể khống chế được ý thức của người khác, nhưng nếu như việc này là bất khả thi thì rốt cuộc những người lạc lối và hi sinh kia đã gặp phải chuyện gì, người ở lại vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ biết được.

“Được rồi, mình tỉnh dậy thôi, chỗ này nguy hiểm lắm.” Yuuya khuyên bảo họ.

Cuối cùng, Dick vẫn không đi hỏi chi nhánh của mình về việc này.

Sau khi năm thành viên cao cấp kia yên nghỉ dưới lòng đất, anh ta cũng không bao giờ hỏi được ra miệng câu hỏi này.

Phần hồ sơ kèm tờ báo cáo đủ khiến người đọc xúc động rơi nước mắt kia đã trở thành nội dung vĩnh cửu của “Vườn Eden”.

Sau khi sự việc đáng tiếc này được xử lí xong, những chi nhánh khác đã tăng cường hạn chế đối với số người được cho vào mộng cảnh.

Sau này, những người trong nghề được thả vào mộng cảnh bậc thứ nhất nhất định phải là một đội ngũ có toàn bộ thành viên ở bậc thứ nhất, ranh giới phân chia cấp bậc của đội ngũ cũng rõ ràng và minh bạch hơn rất nhiều.

Ngày Yuuya lên chuyến bay rời khỏi Canada, Trì Thác có mang hành lí giúp hắn.

Sau khi thấy quan hệ của hai tên này tự nhiên tốt như vậy, Ryan còn cảm thấy có hơi không quen, anh ta luôn miệng than rằng địa vị bạn bè của anh ta trong lòng Trì Thác đã tan biến theo mây gió mất tiêu rồi.

“Tôi đi đây.” Yuuya chuẩn bị vào nơi đăng kí.

Lần về nước này, hắn đã là một người trong nghề ở bậc thứ nhất, nhiệm vụ mộng cảnh của tương lai sẽ khó khăn gấp nhiều lần, lời bàn tán ra vào sau lưng hắn cũng sẽ nhiều hơn gấp bội.


Thế nhưng hắn thấy chả sao cả, ít ra hiện giờ hắn đã có một người bạn, hơn nữa người bạn này của hắn sẽ trở nên rất mạnh mẽ trong tương lai.

Trì Thác lại vươn nắm tay che khóe môi mình.

Anh vẫn luôn tần ngần do dự xem có nên nói ra miệng cái này không.

Yuuya sắp xoay người đi mất rồi, anh có hơi sốt sắng.

Anh rất biết ơn Yuuya, người này đã giúp anh, cho anh một cơ hội, vì anh mà lên cấp, là một người mà anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ lợi dụng.

“Anh trai, cảm ơn anh.” Lời cảm ơn được nói bằng tiếng Nhật vang lên như vậy, thoạt nghe có hơi vòng vo vì người nói hơi ngượng một chút.

Người chuẩn bị đi đến nơi đăng kí kia trực tiếp đơ người ra tại chỗ.

Gần một phút sau, Yuuya mới quay người lại.

Lúc hắn nhìn Trì Thác, hai người bọn họ cũng tạm thời không hề mở miệng.

Đúng là ngại chết đi được…!Yuuya xưa nay chưa hề bị ai kém mình 10 tuổi gọi là anh trai cả, toàn bị gọi là em trai nhỏ thôi.

Hắn né ánh nhìn của Trì Thác, tỏ vẻ: “Gọi tên anh là được rồi.”
“Yuuya?” Một cái tên tiếng Nhật được do dự hỏi ra như thế.

Sao còn ngại hơn nữa vầy nè…!Yuuya rất muốn thời gian tua ngược lại lúc mà cả hắn và Trì Thác đều gọi nhau bằng “you”, lúc ấy họ trò chuyện cũng rất tự nhiên, không đến nỗi cứng ngắc như thế này.

Trong lúc Yuuya còn đang kéo dài thời gian ngượng ngùng, Trì Thác đã bước đến đó rồi ôm chầm lấy hắn.

Anh ghé vào tai hắn, nói với hắn bằng tiếng Nhật: “Anh có thể giữ nguyên năng lực ý thức của mình như vậy.”
À, quên hủy bỏ, hiện giờ đẳng cấp mộng cảnh của Trì Thác như vậy, hẳn là anh phát hiện ra rồi nhỉ.

Yuuya lên tiếng xin lỗi, hắn nói rằng mình quên béng mất, thứ kia có hơi xâm phạm quyền riêng tư quá.

“Không sao cả mà, anh cứ để vậy đi.” Trì Thác cười cười, nói như vậy.

Sau này, họ hẳn sẽ ít có dịp gặp nhau.

Yuuya nghĩ như thế, bèn mở miệng đáp: “Vậy anh đặt luôn ở đấy, cơ mà để anh sửa dáng vẻ của nó lại một tí.”
Sau đó, thanh tachi vốn dĩ được giấu trong ý thức của Trì Thác đã biến thành một miếng vỏ kiếm màu đen.

Trong tương lai, khi Yuuya về nước rồi cụ hiện thanh kiếm này trong mộng, kiếm của hắn vẫn không hề có vỏ đao, đây đã gần như trở thành một thói quen của hắn.

Vỏ kiếm của hắn đã được trao cho người duy nhất gọi hắn là anh trai.

Nửa năm sau đó, Yuuya cũng vừa lúc nghỉ phép, hắn đột nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ.

Sau khi hắn ấn nút nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất đỗi thân quen.

“Trì Thác?” Yuuya có hơi vui vẻ.


“Yuuya, tối nay tôi ở lại Nhật Bản, anh có tiện không, qua tiếp tôi nhé?” Giọng nói của Trì Thác nghe không rõ tâm trạng.

Yuuya liếc nhìn nhà mình, đáp lời Trì Thác: “Giờ tôi đang nghỉ phép, đang ở nhà, không ở chi nhánh bên Nhật.

Cậu ở đâu? Tôi coi coi gần không cái đã.”
“Hừm, vậy làm phiền anh.” Trì Thác nói lời cảm ơn.

Lúc Yuuya tiếp đón Trì Thác, hắn nhận ra rằng Trì Thác thoạt trông tiều tụy vô cùng, còn tiều tụy hơn anh của nửa năm trước ở Canada nữa.

Yuuya không biết Trì Thác đã gặp phải chuyện gì.

Lúc bọn họ trao đổi trên mạng, Trì Thác chỉ đơn giản gửi mấy lời hỏi han ân cần mà thôi, rất ít khi nhắc đến chuyện công việc.

Lúc Trì Thác đi theo Yuuya về nhà, cha mẹ của Yuuya đã chuẩn bị một bàn đồ ăn.

Nhà của Yuuya là một võ đường dạy Kendo, cha Yuuya vẫn luôn than thở bảo rằng thằng con nhà mình không theo đạo luyện kiếm được, chỉ có thể làm mấy thứ khác, đúng là chả xài được vào đâu cả.

Yuuya cũng rất muốn phản biện một câu hắn vốn là tên dùng kiếm mạnh top đầu trong mộng, ngặt một nỗi lại bị vướng bởi phần hợp đồng bảo mật công tác mình đã kí.

Hắn chỉ có thể xụ mặt, kìm lại nỗi lòng hờn dỗi, nghe cha mình lải nha lải nhải đổi ba trăm sáu mươi lăm cách thức để quở mắng hắn trước mặt Trì Thác.

“Tối nay cậu ngủ phòng tôi đi ha.

Cậu có mang quần áo không?” Yuuya liếc nhìn Trì Thác, hắn luôn cảm thấy anh chưa gom được bao nhiêu bộ đồ mà đã vội vã sang đây rồi.

Trì Thác lắc lắc đầu, ngượng ngùng đáp: “Không mang ạ.”
Chuyện gì, sao gấp dữ vậy? Thậm chí cả đồ thay cũng không mang theo luôn.

Yuuya chỉ có thể lấy đồ của mình cho Trì Thác mặc trước, may là dáng người hai tên bọn họ không chênh nhau quá lớn.

Tuy Trì Thác cao hơn hắn nhưng tạng người cũng không rắn rỏi mấy, quần áo của hắn cũng vừa với anh.

Sau khi bưng dĩa trái cây vào phòng, Yuuya đã thấy Trì Thác ngồi ngốc ra trên giường.

Lúc thấy hắn bước đến, ánh mắt anh mới di động theo hắn.

“Yuuya.”
“Gì?”
“Có thể làm phiền anh một chuyện không?”
Yuuya đặt dĩa trái cây xuống bàn.

Hắn thấy Trì Thác thật sự có chuyện muốn nhờ mình, bèn hỏi: “Thật ra anh còn đang muốn hỏi cậu xem có phải đã có chuyện gì hay không đây này? Sao lại gấp gáp đến Nhật như vậy?”
Trì Thác gật gật đầu, hơi sốt sắng đáp lời hắn: “Tôi muốn vào một mộng cảnh vào tối nay, tôi cần người bậc thứ nhất lắm.”
“Mộng cảnh nào?” Yuuya dùng tăm ghim một miếng trái cây, tiện thể hỏi.

“Con mắt của Thượng Đế.”
Lạch cạch.

Miếng trái cây kia trực tiếp rơi xuống đất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.