Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 157: Vương Phi Trách Móc
Trưởng Tôn Nghiên cũng được mười sáu mười bảy tuổi, từ nhỏ đã theo danh sư học y, chữa trị cho không ít quan lại quyền quý, đem lại danh dự và tiền tài cho gia tộc. Nàng lúc đó, tuổi trẻ thiện tâm, gặp chuyện bất bình trong thiên hạ đều cho rằng dựa vào y thuật và lòng từ bi của bản thân sẽ cảm hóa được đối phương, làm bọn họ hoàn lương.
Trời sinh thầy thuốc mẫn cảm với mùi máu tươi, để nàng tìm kiếm theo mùi vị ngọt ngấy, nếu có người bị thương, thảo dược bên trong gùi thuốc của nàng chắc là có thể chữa trị được.
Càng tới gần mùi máu này nàng càng cảm thấy không thích hợp, mùi ngọt đến phát ngấy khiến người ta buồn nôn vẫn cứ lượn lờ trong không khí, nàng che mũi cũng không ngăn được thứ mùi nồng nặc này.
“Hình như còn chưa đủ, A Dạ, huynh phải đi tìm thêm người tới.” Giọng nói giòn giã nũng nịu của bé gái bị cây cối cao lớn bao phủ.
Người bị gọi là A Dạ không lên tiếng, Trưởng Tôn Nghiên nghe có tiếng bé gái càng thêm nóng vội, tăng cước bộ vòng qua con đường nhỏ, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
“A Dạ là tiểu vương gia, sau này phải trở thành thân vương, Vân Nhi sai hắn làm việc, cẩn thận hắn để bụng, về sau không cưới muội, không cho muội thành vương phi!” Một thiếu niên mang theo ý cười trêu ghẹo bé gái.
Trưởng Tôn Nghiên nghe thấy đều là tiếng con nít, trong không khí lại tràn ngập mùi máu tươi, vô cùng cảnh giác, lúc nàng vòng qua con đường nhỏ bị cây bao phủ dẫn ra sân, lại bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Trên sân đá trơn bóng, hai hố nước có thể chứa hai người bị người ta đục ra, một cái bên trong chứa đầy đá vụn, bên trong một cái khác lại chứa chất lỏng màu đỏ, tỏa ra hơi nóng.
Trong bụi rậm cây cối mọc um tùm, xác chết chất ngổn ngang.
“Các ngươi đang làm gì vậy?” Nàng sửng sốt lên tiếng, nhìn ba đứa nhỏ ngũ quan xinh xắn, một đứa vẻ mặt lạnh băng, mặc y phục cẩm bào chỉ bạc thêu đầu hổ tinh xảo, nghe thấy giọng nói của nàng quay đầu lại, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, như đang nhìn con mồi gầy yếu lạc khỏi rừng rậm.
Một đứa mặc áo bào đỏ rộng rãi, y phục trên người giống như lớn hơn một số, thùng thình treo trên người, vạt áo kéo lê trên đất, ôm khóe miệng cười tủm tỉm nhìn nàng.
Đứa bé gái duy nhất mặc y phục lộ ra cổ tay và cổ chân trơn bóng, vẻ mặt thoáng vui sướng khi thấy nàng đột nhiên xuất hiện, trên đôi tay, máu tươi nhỏ xuống bình đá nhẵn bóng tạo thành đóa hoa diễm lệ.
“Các ngươi…các ngươi đang làm gì?” Trưởng Tôn Nghiên lại lên tiếng hỏi, ánh mắt dừng ở nồi sắt bên cạnh đang đốt thứ gì đó.
“Tỷ tỷ, tỷ tới cứu chúng ta sao? Ở đây nhiều máu lắm, Vân Nhi sợ…” Đôi tay tiểu cô nương chưa khô máu, hai mắt rưng rưng, vừa chớp chớp, giọt nước trong suốt đã nhỏ xuống, rơi vào lòng bàn tay nàng, bị máu tươi cắn nuốt.
Trưởng Tôn Nghiên gặp qua không ít người bị bệnh mà chết, cũng gặp rất nhiều thi thể không còn nguyên vẹn vì chiến tranh, nàng vừa nhìn một đống người mặt trắng bệch vì mất máu mà chết, vừa dè dặt lui về sau: “Ai làm những thứ này? Sao các ngươi lại ở đây?”
Trực giác nói cho nàng biết, cảm tượng ở đây thật sự quá mức kỳ dị, nhưng trời sinh thầy thuốc có tâm bồ tát, ba đứa nhỏ đáng yêu ở chỗ này lại quá mức nguy hiểm, chỉ cần trời tối, mùi máu sẽ thu hút dã thú của ngọn núi tới đây. Hơn nữa, ba đứa nhỏ này nhìn qua cũng không phải là con nhà bình thường, cho dù là y phục trang sức hay cử chỉ phong thái, đều là công tử nhà phú quý.
Nhà Trưởng Tôn hiện tại mới vừa khởi bước, không chỉ cần sự ủng hộ của các nhà quan lại, còn cần nhiều hơn những mối quan hệ sâu sắc để duy trì cốt cán của gia tộc.
“Tỷ tỷ, Vân Nhi sợ.” Tiểu cô nương rưng rưng giơ hai tay lên, “Bọn họ nói, muốn ném Vân Nhi vào đó, Vân Nhi không chịu, bọn họ tìm người đến bắt Vân Nhi.”
Trưởng Tôn Nghiên không đành lòng, vẫy tay gọi ba đứa nhỏ lại: “Các ngươi tới đây, tỷ tỷ đưa các ngươi xuống núi, sau khi xuống núi các ngươi hãy đi tìm người nhà, được không?”
“Được! Tỷ tỷ là người tốt!” Bé gái nhảy nhót chạy tới, hai thiếu niên nhìn nhau, cũng cúi đầu im lặng đi tới, nhưng trong đôi mắt hai người đều có thứ ánh sáng khó hiểu chợt lóe.
Bé gái nhào vào lòng nàng, sợ sệt vùi đầu trên bả vai nàng, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ đúng là người tốt, Vân Nhi thích nhất người tốt!”
Trưởng Tôn Nghiên cười cười, cũng may là không cứu lầm người, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà nàng lại nghi ngờ….
Bé gái trong lòng đột nhiên đưa tay nắm vạt áo nàng, nàng sửng sốt, muốn đẩy ra cũng không kịp nữa, bé gái trong ngực không biết lấy sức ở đâu, kéo cả người nàng liên tục lui về sau, hai ba bước đã đến hai hố nước.
“A Lam, dây đỏ!” Đứa nhỏ cười duyên ném gùi thuốc của nàng đi, thảo dược rơi vào hố nước màu đỏ đang bốc hơi nóng.
Đứa bé thấy thế lại càng thích thú vỗ tay nhảy lên: “Vui quá, chơi thật vui, đại tỷ tỷ, Vân Nhi thích tỷ lắm!” Nói xong đưa tay đẩy Trưởng Tôn Nghiên vào hố màu đỏ.
Lưng rơi xuống hố, trong lúc hoảng loạn nàng vội vàng bấu víu vào tảng đá hai bên, cũng không ngờ đứa nhỏ này lại giẫm lên mu bàn tay nàng, vẻ mặt dữ tợn: “Đại tỷ tỷ, không được chạy, đây là đồ chơi sư phụ chuẩn bị, không thể từ chối.”
Nàng chỉ cảm thấy cơ thể nằm bên trong như bị kim đâm, vô cùng khó chịu, mỗi một tấc da đều co rút lại, xương cốt ma sát rút lại, nàng là đại phu, đương nhiên biết rõ biến hóa này có nghĩa gì.
Nàng đang bị thu nhỏ lại.
Loại y thuật ở lĩnh vực không được chấp nhận lại xảy ra trên người đại phu nàng, cho dù nàng trăm lần không tin cũng không chống lại được sự thật trước mắt.
Ý thức dần mơ hồ, chỉ cảm thấy mình bị người ta vớt lên, lại chìm vào nước đá lạnh thấu xương, máu trên người đóng băng, có lúc nàng mở mắt, trông thấy thế giới đều là một màu đỏ.
…
Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, nghe Tiêu Diệu kể lại không sót một chữ, hít một hơi khí lạnh, khẽ động đậy, lẩm bẩm: “Đây không phải là phiên bản Conan thời cổ đại sao? Hóa ra chuyện này là có thật.”
Tiêu Diệu dùng khăn cẩn thận lau mồ hôi trên trán nàng, bình tĩnh hỏi: “Conan là cái gì? Tỷ định khi nào đưa đệ đi đổi lấy Vương gia?”
“Tỉnh rồi à?” Lâm Nguyên Kỳ khoanh tay tiến vào, nhìn hai tỷ đệ nói chuyện, mỉm cười:”Diệu Nhi, đệ ra ngoài trước đi, ta phải thay thuốc cho tỷ tỷ.”
Tiêu Diệu cũng đáp lễ cười cười, nghe lời buông khăn trong tay, gật đầu ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
“Cô định cứu Vũ Văn Tư Dạ thế nào?” Lâm Nguyên Kỳ giúp nàng trở mình, xốc chăn trên người nàng, lấy ra một cây kéo bằng bạc xinh xắn.
“Ta mới tỉnh lại, các người đều hỏi ta chuyện này, ta nên trả lời thế nào đây? Dù sao cũng không thể lê cái thân bỏ đi này đến trước mặt hắn xin thả người.” Cảm giác mát lạnh trên lưng truyền đến, Tiêu Sơ Âm khó khăn quay đầu đi: “Huynh làm gì vậy?”
Lâm Nguyên Kỳ cẩn thận dùng kéo cắt y phục dọc theo sống lưng nàng, kéo màu trắng ngà đặt trên làm da trắng nõn của nàng toát ra màu sắc mê người, vải trên người được mở ra, hương thơm đặc trưng của nữ tử cũng lan tỏa, nhàn nhạt quanh quẩn trên lưng nàng.
Lâm Nguyên Kỳ là người hễ cao hứng lại dễ im lặng, nhìn tấm lưng trơn nhẵn của nàng mặt không khỏi nóng lên: “Chữa thương cho cô.”
“Chữa thương nhất định phải cắt y phục của người bệnh sao?”
“Cô bị gãy xương, xương nứt ba thốn, ta muốn giúp cô nắn lại xương, nếu không xương vỡ đâm vào thịt sẽ để lại di chứng. Mỗi khi trời mưa sẽ đau nhức vô cùng, xương cốt lại như bị gãy nứt một lần nữa. Không chạm vào xương, ta không thể lấy hết xương vỡ trong thịt.” Hắn vốn là không quan tâm đến những cái khác, bị nàng hỏi như vậy, tâm tư không tự chủ được lại nhộn nhạo hẳn lên.
“À, vậy tùy huynh.”
Khuôn mặt Lâm đại phu lại đỏ hơn một chút, đáng tiếc là Tiêu Sơ Âm nằm sấp đưa lưng về phía hắn, không có cơ hội nhìn thấy vẻ xấu hổ hiếm thấy của đại phu.
“À, đúng rồi, Trưởng Tôn Tông Lam đã tỉnh chưa?” Nàng nghĩ đến lúc hắn ngồi phịch nơi đó như một đống vải rách, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Tỉnh rồi, vừa uống thuốc xong.”
Tiêu Sơ Âm nhíu mày: “Ta nghe nói cả người hắn xương đều bị bẻ gãy, sao lại vậy?” Nàng cố ý lược qua từ “giẫm” khiến người ta cảm thấy nhục nhã.
“Cơ thể hắn khác biệt, khả năng bình phục và lành vết thương thì người bình thường không thể so sánh được, mỗi một khung xương đều có dấu vết đã từng bị bẻ gãy, nhưng hiện tại lại khôi phục rất tốt, đối với hắn mà nói, gãy xương mang theo đau đớn, cũng không bao gồm không thể khôi phục”.
Tiêu Sơ Âm gật đầu, cho nên Lãnh Tuyền chỉ ra tay độc ác với Trưởng Tôn Tông Lam, Vũ Văn Tư Dạ thì không.
Nàng còn muốn hỏi gì nữa, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, là thị vệ của Lâm Nguyên Kỳ: “Thế tử, Tam công chúa đợi người ở chính sảnh.”
“Tam công chúa?”
“Lão Lục chết làm bọn họ cảm giác được nguy cơ, gần đây các thế lực trong cung đấu tranh rất gay gắt, ta đi xem sao.” Hắn nói xong dặn dò nàng: “Cô đừng cử động, ta trở lại ngay.”
“Huynh cẩn thận.” Tiêu Sơ Âm gật đầu, chuyện trong cung, hiện tại đối với hắn mà nói thì khá quan trọng.
“Xem ra trong cung thật sự rối loạn, nếu không, dù gì hắn cũng sẽ nắn xương cho cô xong mới đi.” Lâm Nguyên Kỳ chân trước vừa đi, chân sau cánh cửa lại bị mở ra, nam tử mũ ngọc gọn gàng tiến vào mỉm cười với nàng: “Vương phi, xin chào.”
Tiêu Sơ Âm lập tức mặt đầy hắc tuyến, ông trời ơi, đừng đùa nàng vậy chứ, xin hỏi đây là cái loại xuyên qua gì vậy chứ?