Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 156: Bẻ Gãy Xương, Học Tập Huynh
Cả ngày nghe tiếng xương vỡ, lúc Tiêu Sơ Âm nghe được tiếng rên nặng nề này nhịp tim cũng trở nên từ tốn, ba móng tay bị chặt đứt vẫn giữ nguyên trên sợi dây thừng. Thời điểm Thẩm Nhược Vân lần nữa được hít thở thoải mái, không biết có liệu được cái chết của mình hay không.
Trước mặt sư phụ, trước mặt sư huynh đã từng là phu quân, cả di ngôn cũng không nói được một câu, cứ vậy mà chết.
Lãnh Tuyền thu tay, khép vào ống tay áo, mặt không biểu cảm nhìn sóng nước dưới đáy giếng.
“Đi tìm đứa nhỏ kia.” Hắn nói với Tiêu Sơ Âm: “Đổi lấy hắn.”
…
Lúc trước, nơi này vẫn có chim hót hoa thơm, cành xanh um trăm hoa đua nở, gió nhẹ thổi vạt áo sa mỏng của nàng nhẹ nhàng uốn lượn. Nàng ngồi dưới giàn hoa trong sân, vui vẻ hưởng thụ gió núi mát mẻ thổi vào mặt, tiếng đọc sách lanh lảnh của Diệu Nhi từ thư phòng truyền đến, trong viện Vũ Văn Tư Dạ đang mưu đồ kế hoạch gì đó, bưng một chén cháo tổ yến đến.
Nhưng, cho tới bây giờ cuộc sống cũng không hề nguyện ý cho nàng nghỉ ngơi dù chỉ một lát, nàng xua đi những việc vụn vặt đang tụ thành cơn gió nặng nề. Cửa sắt tựa như đang áp sát, ép thân hình nhỏ bé của nàng không thể nào đứng thẳng được trong gió.
Đã như vậy, ngoại trừ xông thẳng vào sương gió thì không còn cách nào khác, vậy thì xông vào thôi.
Nàng nửa quỳ khởi động cơ thể bò đến bên kia sân, bình thường dưới tình huống hơn ba mươi bước chân là có thể đến nơi, giờ phút này từng tấc di chuyển cũng có thể cảm nhận được xương cốt cắm vào thịt, vỡ vụn lộn xộn. Nàng biết mình bị thương không khoa trương đến vậy, nhưng không thể nhìn thấy vết thương, chỉ có thể cảm thấy đau đớn khiến đầu nàng đều là cảnh tượng xương cốt màu trắng hỗn độn.
“Trưởng Tôn…huynh vẫn còn giữ được hơi thở, không chết đúng không? Sư phụ của các huynh đúng là thích bẻ gãy xương người khác, lực phá hoại ghê gớm thật. Ha ha.” Nàng cười hai tiếng, tiếp tục bò đi.
“Tên Vũ Văn Tư Dạ không có tiền đồ này, hắn không có khí phách như huynh, kêu hắn quỳ, hắn liền quỳ, kêu hắn cứu, hắn liền cứu, đúng là yếu bóng vía. Chỉ có huynh là anh hùng, xương bị giẫm nát cũng không chịu nói lời nào, ta sẽ gọi cả nhân dân cả nước học tập huynh, học tinh thần thà rằng bị tên biến thái đạp lên lưng cũng không khom lưng trước hắn.” Nàng vừa nói vừa bò, mỗi lần cử động đều vô cùng đau đớn, đều bị nàng che giấu trong giọng nói run rẩy.
“Không phải huynh thích ta sao? Hiện tại Vũ Văn Tư Dạ không có tiền đồ bị sư phụ hắn đưa đi rồi, vừa lúc huynh có cơ hội rồi, chờ ta đến cạnh huynh, chúng ta cứ bỉ dực song phi bỏ trốn thôi, đừng quan tâm những ân oán rối loạn này nữa, đều vứt hết đi!” Lại gần hơn một chút.
Nhưng Trưởng Tôn Tông Lam giống như một đống vải nát vụn, nằm xụi lơ trong đống tro bụi, không hề nhúc nhích.
“Khó được ta chủ động một lần, huynh không chịu nói lời nào sao?” Nàng bò đến nửa đường, hai mắt choáng váng, tầng mây thấp bé cũng sắp đè xuống mi mắt nàng.
“Ồn ào quá.” Trong đống hỗn tạp, cuối cùng cũng truyền đến giọng nói trầm khàn.
Tiêu Sơ Âm nửa nằm sấp, nhìn tay hắn bị đóng trên tường khẽ cử động, nở nụ cười: “Huynh sẽ không chết?”
“Không chết được.”
“Vậy là tốt rồi, ta có thể yên tâm ngất một lát, huynh kiềm chế một chút, tỉnh dậy sẽ đổi cho huynh.”
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn nàng an tâm nằm rạp xuống đất, miệng hơi nhếch lên làm vết thương sưng đỏ trên mặt vỡ ra: “Ngất đi, có ta đây.”
Trong hoàng cung Tuyên Vũ ầm ĩ lật trời, Lục hoàng tử chết khiến các vị hoàng tử công chúa vẫn luôn nhẫn nhịn đợi thời cơ rốt cuộc cũng không kiềm nén được nữa, nhao nhao vận dụng thế lực của mình, hống hách lộng hành ở kinh thành. Trên những con phố dài vào ban ngày đều trở nên tiêu điều, các cửa tiệm nhộn nhịp cũng đóng cửa nghỉ buôn bán, thỉnh thoảng xuất hiện chủ quán có gan lớn mở cửa hàng, không đến một phút đồng hồ liền có đội cấm vệ quân xông tới, đánh cướp xong để lại danh hào của hoàng tử nào đấy rồi nghênh ngang rời đi.
Về phần danh hiệu của hoàng tử, đương nhiên không phải là danh hào của chủ tử nhà mình, loại trò xỏ lá trẻ con trong hoàng thất là bất tận.
Hôm nay ngựa của hoàng tử nào đó ăn cả vườn rau của một hộ nông dân, ngày mai thì công chúa nào đó lừa gạt trẻ em nhà người ta để nuôi dưỡng coi như là luyến đồng, ngày kia lại là thị vệ của hoàng tử nào đó gây sự ở tửu lâu, chơi bời ở hoa lầu, cưỡng hiếp dân nữ…
Tóm lại, người người đều biết, hoàng đế Tuyên Vũ muốn thay người.
Tại thời điểm khẩn cấp như vậy, Nhị hoàng tử khiến chúng hoàng tử công hận nhất vẫn không hề bị liên lụy. Không phải là không hãm hại, mà là bọn họ cảm thấy không cần phải phí hơi sức đối phó với một đứa con riêng huyết thống không đủ thuần khiết, tự sinh tự diệt cũng tốt, dù sao ai làm hoàng đế cũng sẽ không dễ dàng khoan nhượng cho sự tồn tại của hắn.
“Mấy ngày rồi?” Một tiểu cô nương toàn thân tơ gấm đỏ tươi xinh xắn ngồi xổm trên tay vịn của ghế mỹ nhân, nhìn đường phố thưa người lác đác vài chiếc lá rơi, nếu không phải do con người, lá xanh sao có thể rơi.
“Năm ngày rồi, may mà ngươi trốn được, nếu không, cho dù là sư phụ còn trên đời cũng không chắc có thể cứu hai người bọn họ.” Lâm Nguyên Kỳ vẫn mặc y phục trắng, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu qua mái ngói cong về phía dãy núi trùng điệp, nhìn thấy rèm châu vàng rực bên trong mái ngói đỏ tường cao.
“Lâm lão đầu, ngươi có biết Lãnh Tuyền kia không?” Trưởng Tôn Nghiên nhìn áo bào trắng của hắn đã nghĩ đến người có khuôn mặt vô cảm như diêm vương lấy mạng người ta, không, diêm vương cũng không thủ đoạn tàn nhẫn kỳ dị bằng hắn.
“Đã từng nghe sư phụ nhắc đến, nghe nói là một người rất cổ quái, làm việc thủ đoạn quái lạ, không có bất kì nguyên tắc gì, dường như làm chuyện gì cũng dựa vào tâm tình của bản thân.” Hắn ngừng một lát, “Sao đột nhiên lại hỏi người này?”
Trưởng Tôn Nghiên thở dài, ôm đầu gối ngồi lệch trên ghế mỹ nhân, thản nhiên nói: “Không phải ngươi vẫn luôn không hiểu tại sao ta lại biến thành bộ dạng này sao, thà rằng chịu đựng ánh mắt dị nghị của người đời, cũng không muốn bản thân bình thường?”
“Ta cũng muốn bản thân mình bình thường một chút, nhưng ta không thể, sau khi gặp chuyện như vậy.”
Lâm Nguyên Kỳ không nói, hắn khoanh tay lẳng lặng đứng phía sau nàng, nghe giọng nói của nàng rơi vào hồi ức, hai người đều mang tâm tư của riêng mình, cũng không chú ý đến thiếu niên gầy yếu núp sau cạnh cửa.
“Năm đó, sư phụ gọi ta lên núi hái thuốc, chính là năm ngươi bị phụ hoàng gọi về cung. Ngươi cũng biết, từ nhỏ ta đã được sư phụ thu nhận, rất ít khi lộ diện ở gia tộc, cho nên thời điểm gặp Tông Lam, hắn căn bản không nhận ra ta, đương nhiên, ta cũng không nhận ra hắn”.
“Lúc ta gặp chúng, ba đứa nhỏ, đang ở giữa sườn núi…giết người.”
Lâm Nguyên Kỳ nhìn thân hình nhỏ bé ngồi trên ghế, đây là lần đầu tiên từ sau năm đó, hắn nghe nàng tự nói về chuyện của mình.