Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 132: Ta Thích Nàng, Giấu Đầu Hở Đuôi
Giọng nói của nàng vang lên trong bóng tối, lúc này Vũ Văn Tư Dạ mới nhảy xuống, hắn kê lư hương trên cửa hầm để ánh sáng có thể chiếu vào.
Vũ Văn Tư Dạ cảm thấy nụ cười của nàng vào lúc này vô cùng tuyệt mỹ, khóe miệng hắn giật giật, thoải mái đáp: “Nàng không sao chứ.”
Tiêu Sơ Âm không được tự nhiên co người lại, cố gắng để bản thân không chạm phải người bên cạnh, người nàng nổi cả da gà, nói: “Không sao, chỉ cảm thấy hơi ghê tởm.”
Rốt cuộc là ai lại vô liêm sỉ như vậy, làm ra nhiều người giống nàng, nàng muốn tố cáo bọn chúng xâm phạm quyền chân dung!
“Huynh ra ngoài đi, chống cửa cho ta leo lên là được.” Tiêu Sơ Âm thấy hắn muốn vào, vội vàng ngăn cản, cửa ngầm này đối với hắn là quá hẹp.
“Nàng đừng cử động, để ta vào.” Sau khi thoát khỏi cánh cửa chật hẹp, không gian bên trong vô cùng rộng rãi.
“Huynh vào làm gì, ở đây tối thui có nhìn thấy gì đâu.” Mặc dù miệng nói muốn ra ngoài, cơ thể lại không hề nhúc nhích. Mẹ nó! Chưa từng bị hù dọa thảm thương như vậy, quá không giống nàng rồi.
Giọng nói của Vũ Văn Tư Dạ có chút ái muội: “Tối thế này nói chuyện làm việc mới tốt.”
Nói cái gì? Làm chuyện gì? Thời tiết khô nóng, nàng thích phóng hỏa đốt lương thảo nhìn người khác trần truồng. Trăng thanh gió lớn, hắn sẽ không…Tiêu Sơ Âm trong nháy mắt trở nên tà ác, suy nghĩ lại thì hình như Lâm Nguyên Kỳ còn ở bên ngoài!
“Lâm…!”
“Đại phu, bổn vương tự hạ thấp mình trông coi chỗ này, ngươi nhân cơ hội này đi xử lý việc nhà đi, thế nào?” Hắn đưa tay khép cửa lại.
Sau đó Tiêu Sơ Âm liền nghe thấy mỗ đại phu không nói một lời, chỉ có tiếng y phục phất phới rời đi.
“Chuyện này, vương gia, ở đây đông người, nói chuyện không tiện. Nếu không thì chúng ta ra ngoài rồi nói.” Nàng bội phục hắn có thể chuẩn xác đến bên cạnh nàng trong bóng tối thế này.
Vũ Văn Tư Dạ không để ý tới nàng, đá văng chướng ngại dưới chân, vài bước đã đến ngồi xuống cạnh nàng: “Tiêu Sơ Âm, sao nàng lại lạnh thế này?”
“Vì trời lạnh.” Không phải nàng mới nói rồi sao?
“À.” Tên bụng dạ đen tối này điềm nhiên như không đáp một tiếng, cánh tay thuận thế vòng từ phía sau ôm nàng vào lòng.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Sơ Âm là giãy giụa, nhưng người nàng quả thật là lạnh đến dọa người, tám phần là bị hạ dược, tiếp xúc với thân nhiệt của hắn làm nàng thư thái không ít.
Nàng cúi đầu, trên mặt cảm giác nóng rực.
Việc này, tại sao không kháng cự…
“Sợ sao?”
Tiêu Sơ Âm suy nghĩ, mới ý thức được hắn đang hỏi mình, “không sợ.” Với chỉ số IQ và thủ đoạn của Vũ Văn Tư Dạ, phỏng chừng dù ở địa bàn của Lâm Nguyên Kỳ, dù có đào xới khắp nơi cũng sẽ tìm được nàng.
“Ta rất sợ.” Hắn thởi dài, cánh tay siết chặt eo nàng.
“Ách…sợ cái gì?” Bọn ta không sợ thì thôi, hắn sợ cái gì?
“Sợ không nhận ra nàng.”
Tiêu Sơ Âm cúi đầu, vừa rồi sắc đỏ của ngọc bội chiếu sáng mấy khuôn mặt trắng bệch, đừng nói Vũ Văn Tư Dạ, thiếu chút nữa nàng đã bị dọa chết khiếp. Điều kinh khủng hơn là những khuôn mặt này đều là thật.
Khuôn mặt Tiêu Sơ Âm thật sự.
“Các người cũng thấy à?”
“Ừ, bữa cơm chiều chúng ta đều tưởng nàng đã trở lại, sau đó lại phát hiện ra, cùng đại phu bàn bạc, cảm thấy da mặt người nọ mặc dù là thật, nhưng sau tai có một chỗ lồi. Tuy đại phu không nói gì, nhưng những chuyện bẩn thỉu trong hoàng tộc Tuyên Vũ đã không còn là bí mật, nuôi cấy người, làm nhiễu loạn quân địch, tranh đoạt ngôi vị, trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra.”
“Cấy người? Vì sao lại giống ta như đúc vậy?” Nàng nghi hoặc, một ý nghĩ lướt qua, không phải là…
“Đúng như nàng nghĩ, lúc trước đại thế tử Tuyên Vũ công bố tin tức đã tìm được Ngũ công chúa, chỉ sợ là có người nghĩ nàng là Ngũ công chúa thật cho nên mới giở thủ đoạn hạ lưu như vậy.” Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ trong bóng đêm hồ nghi liếc nhìn người trong lòng: “Ta nói này, nàng không phải Ngũ công chúa thật chứ, nếu vậy thì ta bỏ nàng chẳng phải thiệt thòi lắm sao.”
Tiêu Sơ Âm đánh lên tay hắn, cười mắng: “Bỏ ta cưới một Ngũ công chúa thật sự, huynh cũng không thiệt thòi đâu, chỉ cần đồng ý thì khắp nơi đều có!” Nàng đang căng thẳng lại bị một câu nói đùa của hắn chọc cười, lúc này mà hắn cũng biết nói đùa.
Căn phòng u ám bị câu nói trách móc của nàng làm bầu không khí thoải mái hơn, không còn bị đè nén như lúc nãy. Nàng nghiêng đầu nằm trong lòng hắn, nghe nhịp tim hắn thật thoải mái. Nàng tự hỏi mình, nếu lần đầu nàng gặp hắn của hiện tại, nàng có động lòng như bây giờ hay không…
Nàng mím môi, cười giễu cợt, làm sao có thể…
Sau khi cười xong nàng bỗng giật mình, trán cảm thấy ấm áp mang theo mùi thơm nhàn nhạt: “Tiêu Sơ Âm, dường như ta…thích nàng rồi.”
Thích nàng rồi…
Tiêu Sơ Âm đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải Vũ Văn Tư Dạ che miệng “ôi” một tiếng. Nàng chớp chớp mắt, vừa xoa trán thành thật nói với hắn: “Vương gia, ta thật sự không phải Ngũ công chúa, mặc dù ta có lúc mơ màng, nhưng chui ra khỏi bụng mẹ từ khi nào thì ta vẫn biết…”
Vũ Văn Tư Dạ lườm nàng, vất vả lắm hắn mới tìm được cơ hội nói với nàng, nàng lại cho rằng hắn…Lúc nãy không nên nói chuyện của Ngũ công chúa Tuyên Vũ.
“Không liên quan đến Ngũ công chúa giống Tiêu Sơ Âm, ta thích nàng, chính là nàng.” Dù sao đêm tối nàng cũng không nhìn rõ mặt hắn, cứ nói rõ ra, sau này đỡ phải thấy nàng xa cách hắn.
“Gì?” Nàng lờ mờ, vòng vo một hồi mới phản ứng được: “Vương gia, nói thật, hiện tại chúng ta không ai nợ ai, căn phòng này quá u ám, huynh bị che mắt ta cũng không để ý, sau khi ra ngoài vẫn không nên nói chuyện ấu trĩ thế này nữa. Ta có mục tiêu phải phấn đấu, huynh cũng có sự nghiệp to lớn của huynh, chúng ta đều đã trưởng thành, mọi người có chia ly cũng không cần phải bi lụy…”
Nàng nói một tràng, trái tim đập liên hồi, trong đầu vẫn vang lên tiếng thì thầm của hắn, ta thích nàng…
Vũ Văn Tư Dạ bật cười thành tiếng nhìn nàng, nàng giấu đầu hở đuôi, cũng quá rõ ràng rồi…