Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 131: Khi Nào Thì Sờ Tới Đây


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 131: Khi Nào Thì Sờ Tới Đây

Ra khỏi khách điếm, Vũ Văn Tư Dạ và Lâm Nguyên Kỳ chạy về phía ngôi miếu cuối phố, ánh trăng đêm lạnh lẽo, trên đường không còn một bóng người.
“Ngươi phát hiện không phải nàng từ khi nào?” Lâm Nguyên Kỳ nghĩ cả buổi vẫn không nhịn được, vừa chạy nhanh đến bên Vũ Văn Tư Dạ vừa hỏi.
“Lúc tản bộ.” Hắn không hề có ý khoe khoang, ngược lại vì bản thân phát hiện quá muộn mà cảm thấy tim như bị khoét thủng. Nàng ở đây lạ nước lạ cái, ngộ nhỡ có chuyện gì, hắn không dám nghĩ tới. Lỗ Dao nói trông thấy Trưởng Tôn Tông Lam và Thẩm Nhược Vân làm nàng vội vã ra ngoài, cũng làm hắn cực kì bất an.
Lâm Nguyên Kỳ suy nghĩ, lúc đó, đúng lúc hắn đứng cạnh cửa sổ trông thấy ám hiệu của hắn, vậy tính ra mình cũng không phát hiện trễ.
“Nếu là Tiêu Sơ Âm, nàng sẽ không để ta gần nàng nửa bước, càng sẽ không nói muốn Tiêu Diệu sống tốt, sẽ không nghĩ tới những chuyện đã qua. Nếu là nàng, nàng không chỉ muốn Tiêu Diệu sống tốt, nàng còn muốn bản thân phải sống thật ngoạn mục, phải xuất sắc hơn bất kì ai”.
Lâm Nguyên Kỳ cũng gật đầu, “Nếu thật là Tiêu Sơ Âm, chỉ cần ngón tay ngươi chạm vào tóc nàng, nàng đã sớm nhảy dựng lên cắn đứt ngón tay của ngươi rồi”.
Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.
Hắn thà rằng đó chính là Tiêu Sơ Âm, lời nói bên hồ đêm nay, đối mặt với nàng, hắn không biết mình có dũng khí để nói ra hay không. Không phải sợ bị nàng cự tuyệt, nếu nàng cự tuyệt, hắn sẽ bám riết không tha. Hắn chỉ sợ sự lạnh lùng của nàng, lúc nàng vào vương phủ, càng lúc càng xa cách hắn, hắn sợ cảm giác đó.

Hương nhang xộc vào mũi, Lâm Nguyên Kỳ lấy ra một chiếc khăn sạch ném cho Vũ Văn Tư Dạ, vừa ngoảnh lại đã thấy Vũ Văn Tư Dạ cầm một chiếc khăn trắng. Dưới ánh sáng, trên khăn có nhiều điểm lóe sáng, nhìn qua giống như là bản đồ của Hoa Thụy.
Hắn liền im lặng bỏ khăn vào ngực.
Hoa Thụy Quốc, ai lại không biết, dòng chính nữ Tiêu gia dâng kế làm Nam Cương đại bại, chính là do chiếc khăn lụa nho nhỏ này.
“Cẩn thận.” Vũ Văn Tư Dạ cau mày nhắc nhở, hương ngang tràn ngập trong miếu. Bây giờ là ban đêm, vậy mà chỉ có căn phòng thờ chính giữa có ánh đèn.
Trong bóng tối có thứ gì đó lóe lên, Lâm Nguyê Kỳ phóng ngân châm, “đinh” một tiếng chạm phải thứ gì đó cứng rắn rồi rơi xuống. Hắn nhìn thoáng qua mũi châm, quay đầu nhìn Vũ Văn Tư Dạ đã lao vào chỗ sâu nhất trong miếu.
Hắn ta bao giờ cũng đi trước hắn một bước.
“Có người cố ý dẫn chúng ta tới đây.” Giọng nói hắn rơi vào bóng tối, một ý nghĩ lướt nhanh qua đầu.
Vũ Văn Tư Dạ khẽ cười, “Xem ra vẫn là người tốt.”
Hắn đang lao về một hướng, bỗng nhiên dừng lại giữa không trung, đôi tay tìm kiếm dưới mái cong bên hành lang.
“Ai da” Một bóng người bị hắn lôi ra, chật vật ngã trên đất. Chỗ mắc cá chân Vũ Văn Tư Dạ nắm bị trật khớp khiến hắn hét lên oai oái.
Lâm Nguyên Kỳ nhìn thấy một đứa nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, ngân châm khẽ động bay tới châm vào mắt cá chân hắn, đứa nhỏ này sẽ không kêu to vậy nữa.
“Ngươi chuẩn bị dẫn chúng ta đi đâu?” Gây ra tiếng động lớn thế này cũng không thấy ai châm lửa đến kiểm tra, có hơi bất thường.
Thiếu niên bị bắt dường như có chút căm hận, bất mãn kêu lên: “Có người coi trọng bản lĩnh của ta, cho ta bạc, nói buổi tối có người tới, cứ dẫn sâu vào viện là được.”
Vũ Văn Tư Dạ nghiêng đầu nhìn sang hướng đó, bước chân lui ra sau, trong đó chẳng có gì tốt, cũng may hắn còn cầm chiếc khăn thêu của Tiêu Sơ Âm, không bị hương nhang làm hôn mê.

“Còn nói gì nữa?”
“Còn nói…” Thiếu niên áo đen không thể thừa nhận mình kém cỏi, lại không thể không nói: “Còn nói, nếu bị các người bắt, các người lại không ra hậu viện thì phải đến trước tượng phật đốt đèn lên, phía dưới tượng phật có thứ các người cần tìm.”
Vũ Văn Tư Dạ nhìn hắn, đôi mắt thiếu niên này trong bóng tối tựa như một ấu thú.
“Đi.” Lâm Nguyên Kỳ thấy trong mắt hắn có sát ý, cúi người điểm huyệt thiếu niên này, lại lấy ra một viên thuốc nhét trong miệng hắn, rút ngân châm ra thản nhiên nói: “Nếu là nàng, sẽ không giết ân nhân cứu mạng mình.”

Huyết sắc ngọc bội trong tay Tiêu Sơ Âm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa vặn có thể chiếu sáng khuôn mặt của người bên cạnh. Nàng giấu ngọc bội vào lòng bàn tay, đôi môi nhợt nhạt cắn chặt, ôm cánh tay lui vào góc phòng.
Tình hình này thật quá dọa người.
Ánh sáng đỏ mất dần, những khuôn mặt giống nàng như đúc đang nằm yên tĩnh nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích. Nàng chạm vào da họ, vẫn có độ ấm và máu vẫn chảy.
Nàng không biết nơi này lớn thế nào, cũng không biết có bao nhiêu người thế này. Ánh sáng của ngọc bội có hạn, nàng nhìn những người này, vì sao khuôn mặt lại giống nàng như vậy.
Đột nhiên, bóng tối bị ai đó cắt ra một đường sáng nhỏ.

Bóng người đó, nở nụ cười trong im lặng.
Vũ Văn Tư Dạ chạm vào cơ quan phía sau tượng phật, phía dưới mở ra một cửa ngầm, bên trong là bóng tối vô tận, hắn vươn tay thăm dò.
Cảm giác dưới làn da và nhiệt độ cơ thể khiến hắn cau mày, như có thứ ánh sáng lạnh lẽo đâm thật sâu vào lòng hắn, nhiều như vậy…giống nhau như đúc…Không cần nghĩ cũng có thể đoán được…Tiêu Sơ Âm!
Hơn nữa, dựa vào ánh sáng mờ nhạt thế này, hắn cơ bản không thể xác định được ai là nàng!
Lâm Nguyên Kỳ đứng trước phật đường, nhìn nam tử khuất tôn dáng quý nửa quỳ trên đất, bóng lưng thẳng tắp hơi cong lên, nửa thân trên khó khăn tiến vào trong cửa ngầm. Hắn thậm chí còn không đợi tìm ra cách đã vội tìm nàng.
Nàng…ở bên trong sao?
Lúc đáy lòng Vũ Văn Tư Dạ lạnh dần, cả người khó khăn chen vào cửa ngầm chật hẹp, trong phòng tối bỗng truyền đến giọng nói trêu đùa: “Vương gia, ngài mò xuống như vậy, định bao giờ mới có thể sờ tới đây hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.