Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 126: Vì Nàng Tiễn Đưa, Nói Chuyện Cũ


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 126: Vì Nàng Tiễn Đưa, Nói Chuyện Cũ

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tiêu Sơ Âm liền thu thập hành lý xuất phát, đi đâu à? Đi Tuyên Vũ.
Đi làm gì hả? Đốt lương thực của người ta thì phải xin lỗi chứ sao…
“Tiêu Sơ Âm à, người ta mới quen được nơi này, cô lại muốn đưa người ta bôn ba khắp nơi, người ta thật đáng thương…” Lỗ Dao mặt mày choáng váng ngồi trên xe ngựa, vừa nôn thốc nôn tháo vừa kéo tay áo Tiêu Sơ Âm lau miệng.
Kết quả lại động tới tay áo còn bẩn hơn cả thứ vừa nôn ra, nàng ngẩng đầu trông thấy một khuôn mặt chán ghét, ấp úng hỏi: “Tiêu Sơ Âm đâu?”
Dược Đồng nhìn bộ dạng nàng không hơn gì mình lại cứ thích ra vẻ lão thành, giờ đây đúng lúc mình được phô bày vẻ oai phong, để xem sau này nàng ta còn dám bất kính với sư phụ mình hay không. Cho nên, đầu hắn giương lên, không đếm xỉa tới nàng.
Lỗ Dao thấy thế, nghiến răng bổ nhào tới, cọ cọ cái miệng dơ bẩn của mình vào người hắn, cười xấu xa: “Không nói à, không nói cẩn thận ta nôn lên người sư phụ ngươi bây giờ.”
Dược Đồng tưởng tượng cảnh sư phụ vận đồ trắng như thiên tiên lại bị nàng ta nôn mửa vô cùng bẩn thỉu, vội vàng ngăn nàng đang muốn chạy đến xe ngựa: “Tiêu tiểu thư đang nói chuyện với Vươn gia trên xe ngựa phía trước.”

Tiêu Sơ Âm nhìn bàn trà nhỏ trên xe ngựa, đăm chiêu ủ dột, vì sao nàng lại ù ù cạc cạc chui vào xe ngựa của hắn làm gì chứ?
Vì vương gia người ta nghe nói nàng muốn đi Tuyên Vũ, thế nên liền chuẩn bị chút rượu nhạt muốn đưa tiễn nàng.
Nhưng, vương gia à, bây giờ đã ra khỏi biên giới rồi, sao ngài không quay về đi, không về có được không, vương gia của một đất nước lại sang địch quốc có thể sẽ bị ăn sạch rồi ném hài cốt về đấy, không phải đã nói triều đình Hoa Thụy không có ngài thì không thể xoay chuyển được sao?
“Nàng nhìn chằm chằm ta làm gì vậy? Thích ta sao?” Vũ Văn Tư Dạ ngà ngà say, trước mặt hắn bày vài bình rượu rỗng, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, chống cằm nhìn Tiêu Sơ Âm ngồi ngay ngắn đối diện.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn không nói gì, rốt cuộc nam nhân này có ý gì đây, động một chút là hỏi câu đó? Hắn nghĩ hắn là bạc sao, ai cũng thích?
“Nàng không nói ta coi như nàng thừa nhận, Tiêu Sơ Âm.” Hắn chạm nhẹ ly rượu của mình vào ly sứ của nàng, uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Sơ Âm cầm ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Vũ Văn Tư Dạ, bao giờ huynh mới chịu nói thật đây hả”
Hắn cười nói: “Khi nào nàng nói thích ta, ta sẽ nói thật.”
“Vô vị!” Nàng liếc mắt xem thường, vài ly rượu lót bụng cũng hơi ngà ngà, nhìn áo bào màu tím nhạt của hắn, xương quai xanh đẹp đẽ lộ dưới cổ áo rộng. Trước kia nàng chỉ cảm thấy Trưởng Tôn Tông Lam khiến người ta kinh diễm, mà khuôn mặt quanh năm đóng băng của hắn, chưa từng coi trọng một ai, ngũ quan thâm thúy như non nước tĩnh mịch, chỉ có lúc say sưa thoải mái thế này mới cảm thấy sự tao nhã không nhiễm bụi trần.
Thật ra, hắn cũng rất đẹp trai!
Sau khi nàng dỡ bỏ được gánh nặng, rượu vào bụng thì bắt đầu suy nghĩ miên man. Thật ra, nếu nàng đi theo thằng nhãi này cũng không tồi, chí ít cũng có tiền có quyền có địa vị, về phần mấy trắc phi tiểu thiếp, nếu nàng muốn, trong vòng một tháng khiến bọn họ thu dọn hành lý cuốn xéo cũng không phải không thể, chỉ là…chuyện này, nàng sẽ chỉ suy nghĩ trong lúc say mê mà thôi.
“Sơ Âm, nhân lúc ta còn chưa say, ta sẽ nói với nàng chút chuyện cũ.” Hắn nằm xuống, thân hình cao lớn nằm nghiêng trên chỗ ngồi góc đối giữa hai người, mặt đỏ như xông hơi, thì thào nói.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn tự nhiên gối đầu lên đùi mình, không khỏi sửng sốt, vừa muốn xê dịch, lại nghe hắn nói: “Câu chuyện này, sau khi kể với nàng, ta sẽ không bao giờ kể nữa.”
Đùi nàng chỉ khẽ nâng lên lại hạ xuống.

Mặc dù trong xe ngựa vững vàng, nhưng bầu rượu đầy trên bàn vẫn va chạm vang lên tiếng động rất khẽ. Vũ Văn Tư Dạ thở ra hơi rượu, từ tốn kể chuyện trong lòng nàng.
Nàng vốn dĩ không muốn nghe, nhưng nghe được câu đầu tiên của hắn lại buông thỏng, rót cho mình một ly rượu, uống cạn. Tựa vào vách xe ngựa, lẳng lặng nghe giọng nói trầm thấp của hắn.
“Ta đã từng một lần cho rằng mãi mãi không thể nhìn thấy mặt trời.”
“Mười sáu năm trước, Trấn Viễn đại tướng quân bình định loạn lạc xung quanh Hoa Thụy, lúc khải hoàn về triều gặp phải tuyết lớn ở biên giới, ba vạn đại quân bị vây ngoài biên ải, nửa bước khó dời. Lúc này, ngàn dặm xa xôi bên ngoài hoàng cung ấm áp truyền đến chiếu thư khẩn, trong triều có người tham tấu Trấn Viễn tướng quân kể công tự kiêu, không chịu hồi kinh, ý đồ tự phong vương.”
“Vì vậy hoàng đế vội ban chiếu, hạn cho Trấn Viễn tướng quân ba ngày sau hồi kinh, bằng không coi như mang tội phản quốc.”
Cổ họng Tiêu Sơ Âm giật giật, từ xưa đến nay, đừng chịu ân sủng quá mức của nhà đế vương, mưa gió thay đổi, cũng không ngoại trừ nhà đế vương.
“Tuy Trấn Viễn tướng quân vô địch trên chiến trường, nhưng đối với thời tiết xấu thì thúc thủ vô sách. Lúc này, một đứa bé tám tuổi trong quân đội tự tiến cử, vì tướng quân hồi kinh báo tin, nói rõ tình hình lúc này. Tướng quân vốn không muốn, nhưng ngoại trừ cách này cũng không còn cách nào khác, hơn nữa mặc dù đứa nhỏ này còn bé, nhưng trên chiến trường lại anh dũng gan dạ, giơ tay chém địch không kém gì mấy dũng tướng trong quân. Quan trọng là đổi một đứa nhỏ đi, gian thần trong triều cố ý hãm hại cũng không hoài nghi.”
“Đứa nhỏ này thành công quay về kinh thành, ngay lúc hắn cho rằng có tài cán rửa sạch oan tình của tướng quân thì biên quan truyền đến tin tướng quân chết bất đắc kỳ tử.”
Tiêu Sơ Âm lặng lẽ rót đầy rượu, rượu vào môi có chút chua sót.
“Hắn còn nhỏ, lúc vừa nghe tin cực kì bi thương, vừa bước vào hoàng thành lại lập tức trở về. Ba ngày ba đêm, chín con ngựa khỏe mạnh, ngày đêm không ngừng nghỉ chạy về biên quan, trong mắt hắn tướng quân là thần, không phải người, thần không thể chết, nhưng hắn cũng biết rõ, đôi khi, thần cũng không chống lại được vận mệnh.”

Vũ Văn Tư Dạ dừng một lát, dường như đang nhớ lại kí ức lâu ngày bị tro bụi phủ mờ.
Vẻ mặt Tiêu Sơ Âm mơ màng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Tin tức là giả, lúc đứa nhỏ này trở lại biên quan, thấy ánh mắt ba vạn binh lính và tướng quân đang chờ đợi, trong phút chốc hắn cảm thấy mình là người ngu xuẩn nhất trên đời này…Cho dù là tướng quân chết bất đắc kỳ tử, hắn cũng không nên dừng bước, hắn cũng nên vì ba vạn tướng sĩ cầu xin sự trong sạch. Nhưng, hắn không hề làm vậy.”
“Nửa ngày sau, binh lính trong kinh thành tiến về phía bắc, lấy danh nghĩa tiêu diệt phản tặc là ba vạn tướng sĩ đã bị gió tuyết thổi mất hết nửa cái mạng.”
“Máu của ba vạn tướng sĩ hòa tan với máu bên ngoài biên quan, một vùng đất từ đó trở nên đỏ sậm.”
Tiêu Sơ Âm muốn hỏi rất nhiều điều, nhưng cổ họng lại khô rát không nói nên lời.
“Đứa nhỏ ấy là ta, tướng quân là phụ thân ta, người tham tấu năm đó là Tiêu Viễn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.