Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 125: Con Mồi Tốt, Tứ Hải Đều Là Mẹ Nàng Ta


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 125: Con Mồi Tốt, Tứ Hải Đều Là Mẹ Nàng Ta

Trận đấu rubik, Vũ Văn Tư Dạ ghép lại trước nhất, Tiêu Diệu thứ hai, Dược Đồng cuối cùng chỉ ghép được hai mặt cười có chút xấu hổ, Lỗ Dao không phục, muốn chơi lại.
“Cô có chơi lại bao nhiêu lần cũng không thắng được hắn đâu, động tác của hắn nhanh hơn cô không biết bao nhiêu lần!” Khiến Tiêu Sơ Âm ngạc nhiên chính là động tác của Tiêu Diệu, nàng ngồi xổm xuống hỏi hắn: “Diệu Nhi, vừa rồi trình tự tỷ xáo trộn đệ đều nhớ hết sao?”
Tiêu Diệu ngẩng đầu liếc nhìn Vũ Văn Tư Dạ, không biết chuyện gì xảy ra, từ ngày hành hình trở về, tiếng hét giận dữ của Sơ Âm tỷ tỷ khiến hắn bỗng dưng có một cảm giác khác lạ đối với vương gia ca ca. Cảm giác này rất khó chịu, giống như có rất nhiều ánh mắt cùng nhìn chằm chằm vào mình vậy.
“Vâng, nhìn một lần đã nhớ rồi.” Hắn thản nhiên đáp, không ý thức được tài năng của mình.
Tiêu Sơ Âm còn muốn nói gì đó, đã nghe Lỗ Dao tức giận nói: “Một đại nhân như huynh thi đấu với một đám con nít, thắng cũng không tài giỏi gì, không tính không tính!”
Vũ Văn Tư Dạ nở nụ cười, đôi mắt u tối nhìn Tiêu Sơ Âm, có tính hay không, hắn muốn nghe nàng nói.
Tiêu Sơ Âm hiện tại chỉ nghĩ đến trí nhớ đáng kinh ngạc của Tiêu Diệu, làm sao còn tâm trạng để ý tới ánh mắt khát khao của hắn chứ. Xoay người kéo Tiêu Diệu vào phòng, tìm vài cuốn sách tới trước mặt hắn, vội vàng lật ra vài trang, sau đó hỏi: “Diệu Nhi, nhớ không?”
Tiêu Diệu ngẩng đầu nhìn nàng, vừa rồi nàng cố ý dừng lại một chút, hắn nhìn nàng, nhu thuận gật đầu: “Tỷ tỷ, Diệu Nhi nhớ kỹ.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói ầm ĩ của Lỗ Dao: “Trưởng Tôn yêu nghiệt, ngươi phân xử đi, hắn thắng mấy đứa nhỏ chúng ta đều là có ý khoe khoang!”

Lúc này nàng lại nhớ đến bản thân đã mười lăm mười sáu tuổi rồi.
Tiêu Sơ Âm nắm tay Tiêu Diệu ra ngoài, nàng tìm Trưởng Tôn Tông Lam có việc, nét chữ đỏ thẫm trên giấy cướp được của Thẩm Nhược Vân vẫn luôn khiến nàng bất an.
Vừa muốn xuống hành lang, nàng dừng bước, vẻ ngưng trọng trên mặt Trưởng Tôn Tông Lam trước nay chưa từng có, áo bào rộng thùng thình tựa hồ có chút cấp bách mà rộng mở, lúc này đang lôi kéo Vũ Văn Tư Dạ sang một bên, nhíu mày không biết đang nói gì.
Nàng càng cảm thấy bốn chữ bên trong viên thuốc nhất định có vấn đề.
“Sơ Âm, cô theo ta đến đây một lát.” Phía sau truyền đến giọng nói kỳ ảo của Lâm Nguyên Kỳ, nàng vừa quay lại, trông thấy đôi mắt trong veo như thiên sơn tuyết liên của hắn cũng mang theo vẻ ngưng trọng thâm sâu.
Nàng khẽ nhíu mày, không phải mưa to đã qua rồi sao? Hôm nay đều bị làm sao vậy…
Dặn dò Tiêu Diệu vài thứ, nàng xoay người theo Lâm Nguyên Kỳ đi về phía cuối hành lang.

Áo bào đỏ rộng rãi của Trưởng Tôn Tông Lam làm nổi bật sắc mặt tái xanh của hắn. Hắn nhìn cánh hoa bị nước mưa xối ướt rơi rụng dưới dất, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hắn đã trở lại.”
Vũ Văn Tư Dạ ngẩn ra, khuôn mặt vốn đang mỉm cười trở nên cứng ngắc, sau đó biểu cảm trên mặt hắn cũng giống với Trưởng Tôn Tông Lam.
Hoảng hốt.
Đó là một loại sợ hãi xuất phát từ nội tâm. Đủ để chiếm đoạt khí lực và linh hồn vững chắc của một người cường tráng.
Trưởng Tôn Tông Lam liếc nhìn Tiêu Sơ Âm theo Lâm Nguyên Kỳ đến cuối hành lang, ánh mắt dừng trên khuôn mặt gầy gò nhu thuận trong viện. Ngày đó trong lao ngục tăm tối, đứa nhỏ vốn phải bị dọa đến luống cuống này lại đưa ra đề nghị làm bọn họ cả kinh, hắn muốn nhìn thấy quá trình hành quyết Tiêu gia.
Đây là cách an toàn nhất có thể cứu hắn, cũng là cách tàn nhẫn nhất.

“Đứa nhỏ này, ngươi định làm sao bây giờ? Ý chỉ của hoàng thượng đã hạ rồi, ngày nào còn chưa giết nó, ngày đó ngươi không cần phải tiến cung.” Nếu Vũ Văn Tư Dạ không tiến cung, không lâm triều, nửa giang sơn Hoa Thụy cũng sẽ không dao động. Không biết đó là ý của hoàng thượng, hay là ý của người kia.
Vũ Văn Tư Dạ nhìn Tiêu Diệu, ban nãy hắn vừa thể hiện trí nhớ kinh người, điều đó đã định sau này hắn không thể làm người bình thường được nữa, Tư Dạ lên tiếng: “Con mồi ngon, phải nhìn nó béo mập lên, lúc săn đuổi mới có cảm giác vẻ vang.”
Trưởng Tôn Tông Lam thu hồi vẻ ngưng trọng, nhìn góc áo xuất hiện bên cạnh hành lang, lại lộ ra nụ cười yêu mị mê hoặc lòng người: “Tư Dạ, ngươi sẽ không như vậy.”

Tiêu Sơ Âm không biết Lâm Nguyên Kỳ muốn nói gì với mình, còn ra vẻ nghiêm túc thần bí như vậy.
Nàng theo sau hắn, ngửi mùi thuốc trong gió, lần đầu gặp hắn, hắn thanh cao ngạo mạn đuổi khách từ ngoài cửa, lần thứ hai hắn nói nàng trúng kịch độc, lại bắt nàng phải lựa chọn cứu mạng mình hay Diệu Nhi. Lần thứ ba, lúc nàng mở mắt ra lại thấy sự hổ thẹn trên mặt hắn, dù là chợt lóe lên rồi biến mất, vẫn bị nàng nhìn thấu.
Nàng nhíu đôi mày thanh tú, xông tới trước hắn, tựa vào cạnh cửa, khóe mắt tràn ra ánh sáng vô hạn, không còn là cô gái thống hận trên đài huyết vũ hôm qua.
Lâm Nguyên Kỳ run rẩy, đây là Tiêu Sơ Âm, vô luận là đau đớn cỡ nào cũng không thể đánh gục nàng, chỉ cần còn chút hơi thở nàng cũng có thể cợt nhả đứng trước mặt người nợ tiền nàng.
“Nói, đại phu ưa sạch sẽ, vì huynh đã cứu Tiêu Diệu, ta có thể cố hết sức đáp ứng nửa nguyện vọng của huynh.” Nàng tựa nửa người trên cửa, cơn gió thổi tung tay áo nàng, trăm hoa rực rỡ ngày xuân rơi trong mắt hắn.
Hắn khoanh tay đứng lại, nói: “Cô đốt lương thảo của tiểu cô nương nhà người ta liền phủi mông quay về, có phải nên bày tỏ chút áy náy không?”

“Không phải ta đốt, là Trưởng Tôn yêu nghiệt đốt, ta chỉ đề nghị thôi. So với đốt lương thảo, cá nhân ta cảm thấy nhìn người ta trần truồng vẫn thú vị hơn…” Nàng nói được một nửa thì ngừng lại, hoài nghi đánh giá khuôn mặt không phân cao thấp của hắn và Trưởng Tôn Tông Lam, sao cứ cảm thấy, như thế này…lại thấy quen mắt…
Đôi mắt phượng sáng rực, khí chất như băng tuyết nghìn năm, Tiêu Sơ Âm không thể tin nuốt nước bọt, lớn mật đưa ra giả thuyết, cẩn thận tìm chứng cứ, nói: “Huynh là…người Tuyên Vũ?”
“Ta chưa từng nói ta là người Hoa Thụy.”
“Huynh cũng không nói huynh là người Tuyên Vũ.”
“Bây giờ ta nói.”
“…”
Tiêu Sơ Âm ghét nhất là loại người đấu võ không lại này, tư duy của hắn vĩnh viễn không cùng nhịp điệu với mình, nàng bĩu môi, khinh thường nói: “Bản cô nương đốt lương thảo của Tuyên Vũ các người là do Tam công chúa của các người không biết tốt xấu. Lấy đồ của bản cô nương, trừng phạt một chút để nàng ta nhớ kĩ, miễn cho nàng ta nghĩ rằng thiên hạ bốn biển đều là mẹ nàng ta, ai ai cũng phải cưng chiều nàng ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.