Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 122: Hành Hình, Nàng Đã Sụp Đổ


Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 122: Hành Hình, Nàng Đã Sụp Đổ

Trở về đêm trước ngày hành hình, ba trăm sáu mươi mạng của Tiêu gia bị giam trong ngục, chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân của bọn cai ngục.
Một bóng đen đi vào từng phòng giam, cẩn thận tìm kiếm.
“Tư Dạ, ngươi làm gì vậy?” Bóng người màu đỏ đã sớm đợi ở đây, lúc này mới từ bóng tối đi ra, nhìn Bình Uyên vương toàn thân màu đen đứng giữa nhà giam.
Bước chân Vũ Văn Tư Dạ dừng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mắt, không hề giấu diếm mục đích của mình.
“Tiêu Diệu.”
Trưởng Tôn Tông Lam dựa người vào vách tường lạnh lẽo ẩm ướt, nhớ đến nữ tử quật cường ấy. Mặc dù hắn đã nói để nàng yên lòng, nhưng nàng vẫn đi tìm Vũ Văn Tư Dạ, chả lẽ không tin hắn sao?
“Ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ để ngươi cứu trưởng nam của Tiêu gia đi sao? Nếu đứa nhỏ ấy còn sống, sớm muộn gì cũng là mầm tai họa, không bằng bây giờ cứ giết đi, tránh xảy ra chuyện về sau.” Hắn mỉm cười, nụ cười trong bóng đêm như một đóa hoa câu người.
“Nếu ta có thể để nó chạy thoát, tất nhiên cũng có thể giết nó. Nếu hoàng thượng không yên tâm, đợi đến lúc nó trở thành chướng ngại ta sẽ giết, chỉ là hơi tốn sức thôi.” Hắn lạnh lùng đáp.

“Nếu thật như lời ngươi nói thì cũng không tồi, ngươi tự tìm đi.”
Trưởng Tôn Tông Lam nghiêng người, Tiêu Diệu nằm trong phòng giam, đứa nhỏ gầy yếu lẳng lặng nằm trong góc, nhìn qua cũng không có gì khác thường.
Vũ Văn Tư Dạ tiến lên hai bước thì dừng lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi giết nó?”
Trưởng Tôn lắc đầu, “Nếu ta đến chậm một bước, người chết thật sự sẽ là người nàng muốn cứu.” Hắn vẫy tay, ngục tốt đưa đến một đứa nhỏ, ánh sáng trên tường chiếu xuống, Vũ Văn Tư Dạ nhận ra đúng là đứa nhỏ ốm yếu đó.
Thằng bé nhìn thấy hai người, núp phía sau ngục tốt, thấy người giống mình nằm im trong phòng giam lại càng đau khổ nhắm mắt lại.
“Sao lại thế này?” Hắn nhíu mày hỏi.
Trưởng Tôn Tông Lam ngoắc tay bảo đứa nhỏ đến gần, cách một bó đuốc thản nhiên hỏi: “Bây giờ, ngoại trừ hoàng thượng, còn có người muốn mạng của đứa nhỏ này, ta đã cầu xin thái tử, hắn đã đáp ứng giấu hoàng thượng. Chúng ta muốn đề phòng, tốt nhất nên tránh dưới người có quyền lực tối thượng.”
Dừng một lát, hắn nói tiếp: “Nếu Tiêu Sơ Âm đã tin tưởng ngươi, ngươi cũng không nên để nàng thất vọng.” Hắn đẩy Tiêu Diệu đến trước mặt Vũ Văn Tư Dạ, nắm tay thằng bé đưa cho hắn.
Vũ Văn Tư Dạ không tiếp tay hắn, suy nghĩ kỹ lời nói của Trưởng Tôn Tông Lam, sau đó nhìn Tiêu Diệu nói khẽ: “Không cần, tay ta bẩn.”

Tiêu Sơ Âm nhìn chằm chằm đứa nhỏ vẫn không nhúc nhích trong xe, trợn tròn mắt, cả nháy mắt cũng không dám, vì sao Diệu nhi lại bất động như vậy, vì sao không hề nhúc nhích…
Sự xuất hiện của Trưởng Tôn Tông Lam gây ra không ít xáo động, dân chúng vây xem đang cười đùa thì thấy hắn chặt đứt đôi tay của Tiêu đại công tử, loại chuyện hành hạ phạm nhân trước khi xử tử thế này, ngoại trừ Bình Uyên vương cũng chỉ có Trưởng Tôn tam công tử dám làm như vậy.
“Ơ” Trưởng Tôn Tông Lam còn chưa đi được hai bước lại quay ngược về, không nhìn đại công tử đau đớn giãy giụa trong xe mà lại nhìn người nằm bất động trong góc, nhếch miệng suy nghĩ hỏi: “Bình Uyên vương à, hình như phạm nhân bị hù chết rồi, không cần phải chém nữa nhỉ?”
Dân chúng đập nồi ầm ầm, tiểu thiếu gia Tiêu gia vốn thể chất yếu ớt nhiều bệnh, không ngờ trước khi hành hình lại bị hù chết. Chưa tới giờ Ngọ đã chết một người, nếu có chuyện gì xảy ra, giám trảm quan sẽ trở thành tội nhân.

“Hình như đã chết rồi.” Không ít người nhìn chằm chằm bóng người ốm yếu đó, dựa theo tính cách trước kia của Vũ Văn Tư Dạ, đứa nhỏ này nhất định không tránh được thảm cảnh. Nhưng nếu có người cầu xin hắn, hắn sẽ không làm gì đứa trẻ này.
Tiêu Sơ Âm khi nghe thấy tin Tiêu Diệu chết, đột nhiên cũng cảm giác được bầu không khí xung quanh thay đổi, nàng không thể nói được cái cảm giác quỷ dị này, nhưng có thể cảm nhận được, hơn nữa nhớ đến ánh mắt không hề sợ hãi của Tiêu Viễn ban nãy, một ý nghĩ xẹt qua đầu nàng.
Ngoại trừ nàng, còn có người muốn cứu Diệu nhi, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng suy nghĩ sự thay đổi ban nãy. Nàng cứu Diệu nhi vì có thể tiếp tục sống, người khiến nàng có cảm giác nói không nên lời kia, cứu Diệu nhi là vì cái gì?
Lúc nàng mở mắt ra liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng uy nghiêm của Vũ Văn Tư Dạ: “Cũng như người chết, chết thêm lần nữa thì đã sao.”
Đám người lặng ngắt như tờ, chính sách thiết huyết của Bình Uyên vương mãi mãi là vương đạo trấn áp.
Vải trắng cao ba thước bị gió thổi tung, lúc quan viên hô to: “Đã đến giờ!” Bầu trời lại đổ mưa.
Tiêu Sơ Âm chậm chạp nhìn bầu trời, nâng tay hứng mưa, đây là mưa xuân mà bách tính gọi là “quý như dầu mỡ”, mưa xuân cứu sống mùa màng của cả thế giới.
Mưa thật đúng lúc, cảm giác lạnh lẽo ùa vào lòng nàng.
“Ngươi không cần lo, đứa nhỏ đó vẫn chưa chết.” Phía sau vang lên giọng nói không chút cảm xúc, Tiêu Sơ Âm ngạc nhiên quay đầu, đập vào một đôi mắt lạnh lùng cao ngạo.
“Lâm đại phu.” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, bệnh của Tiêu Diệu là do hắn chữa khỏi, hắn đến để tiễn biệt sao?

“Trưởng Tôn công tử đưa tin cho ta, có người muốn hạ tiểu thiếu gia, bọn họ buộc lòng phải diễn kịch, đúng như cô thấy, người trong xe đúng là tiểu thiếu gia, đứa nhỏ này nghe bọn họ nói xong thì ngoan ngoãn chịu đựng tất cả. Một đứa bé mười hai tuổi, phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể đối diện với huynh trưởng như vậy, đã từng chịu đựng sinh tử có khác.”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, mưa rơi xuống khuôn mặt tinh xảo của nàng, lẩm bẩm nói: “Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn bắt nó phải đối mặt như vậy, vì sao không cứu nó ra trước? Nó mới mười hai tuổi, thế giới của nó đều là màu trắng, vì sao bắt nó phải thấy những thứ dơ bẩn đó, vì sao!”
Nàng thét lên, âm thanh bị tiếng hỗn tạp của dân chúng áp đảo, buổi hành hình bắt đầu!
Lâm Nguyên Kỳ cúi đầu nhìn nữ tử phóng hỏa đốt lương thảo của Tuyên Vũ, sự cứng cỏi của nàng rốt cuộc cũng sụp đổ khi phải bất lực trước huyết nhục tình thân. Nàng vẫn luôn thờ ơ chịu đựng với những người còn lại là vì hiểu rõ, một khi đã quan tâm thì sẽ bị hãm sâu, một khi mềm lòng sẽ thành đại họa.
Cho nên, cứ không nhìn tới họ, cứ không nghe thấy họ, chỉ chuyên tâm vào một người, chỉ cứu một người.
Nàng có thể không có tình cảm, nàng có thể gánh lời nguyền rủa của thế nhân, nàng có thể vứt bỏ thân nhân không quan tâm đến danh tội nhân, nhưng nàng không cho phép đứa nhỏ này như vậy, nàng không cho phép đứa nhỏ này trở thành tội nhân như mình, nàng không cho phép đứa nhỏ này tận mắt thấy người thân của mình máu chảy thành sông, bản thân lại sống.
Một lúc lâu sau, lâu đến khi ba thước vải trắng trên kia vấy máu lần thứ nhất, Lâm Nguyên Kỳ mới cúi đầu để nàng nhìn mình, thốt ra từng chữ: “Là đứa bé này yêu cầu như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.