Bạn đang đọc Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư – Chương 121: Không Bằng Súc Vật, Đứt Cổ Tay
Ngày hôm sau, vầng sáng đầu tiên vừa nhô lên từ chân trời.
Tiêu Sơ Âm cả đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ nhìn mặt trời dần xuất hiện.
Thời tiết thật tốt.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn bốn chữ Trưởng Tôn Tông Lam trên giấy trong tay. Đây là nét bút đoạt từ tay Thẩm Nhược Vân, không biết là có ý gì.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, tầm mắt nàng dừng bên ngoài cửa sổ, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Vốn mặt trời đã nhô lên lại bị đám mây dày đặc che khuất, ánh sáng ôn hòa từ trong mây rọi ra, nhưng xuyên thẳng từ mấy tầng mây, những tia sáng dần ảm đạm.
Một buổi sáng u ám.
Cẩm Thái nhìn thần sắc nàng không tốt, bưng chén trà qua khuyên giải nàng: “Tiểu thư, chuyện đến nước này, người nén bi thương…”
Tiêu Sơ Âm không nói gì, nhìn bầu trời vừa sáng lại dần dần tối đen, chua sót mỉm cười. Hôm nay đã định là một ngày u ám.
Cho đến gần giờ ngọ, Tiêu Sơ Âm mới mở tủ, nhìn quần áo bên trong được sắp xếp ngăn nắp, lấy ra một bộ thay đổi.
Cẩm Thái bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, Tiêu Sơ Âm chọn một bộ màu trắng, ngồi trước gương đồng, thản nhiên nói: “Cẩm Thái, búi cho ta kiểu tóc đơn giản nhất, chọn một cây trâm đẹp nhất, ta đi tiễn bọn họ.”
“Tiểu thư.”
“Nhanh lên, đừng để trễ, không thấy được sẽ lỡ cả đời.
“Vâng, tiểu thư.”
Xiêm y màu trắng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, Tiêu Sơ Âm nhìn chính mình trong gương, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
…
Tiết trời âm u, bên ngoài cửa sổ hơi nước mờ mịt, Lâm Nguyên Kỳ cầm ấm sắc thuốc, bàn tay trắng nõn mở nắp ngửi mùi thuốc, nhíu mày, hôm nay là ngày cả nhà Tiêu gia bị xử chém, những thứ thuốc này đều phải đổ đi rồi.
Dược Đồng vẻ mặt cô đơn, hắn ở chung với tiểu thiếu gia của Tiêu gia lâu nhất. Cứ tưởng rằng đứa nhỏ kia sẽ ngày càng tốt hơn, không ngờ kết quả lại như công dã tràng.
“Sư phụ, người không đi xem sao?” Hắn dè dặt hỏi, từ hôm qua, sư phụ ra ngoài gặp một người, sau khi trở về thì vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, dường như có tâm sự.
Lâm Nguyên Kỳ nghe vậy ngoảnh lại nhìn hắn, không nói gì. Dược Đồng thức thời cúi đầu nhìn chính mình, không dám lên tiếng nữa.
…
Hoa Thụy Triệu Tường ngày hai mươi bảy tháng ba năm 57. Ngày cả nhà Tiêu gia bị xử chém, tịch thu toàn bộ gia sản.
Ở cuối con phố dài bị ngự lâm quân canh gác vô cùng nghiêm ngặt, xung quanh đài chém trống không treo vải trắng cao ba trượng. Đao kiếm màu trắng bạc chỉa xéo lên bầu trời u ám.
“Bình Uyên vương đến.” Tiếng hô to vang lên, Vũ Văn Tư Dạ một thân màu đen có thêu chỉ vàng trên con ngựa to lớn dẫn đầu đi tới, dân chúng nhao nhao nhường đường, đội ngũ xe củi xếp thành hàng dài chậm rãi theo sát phía sau.
Ba trăm sáu mươi mạng người, giờ ngọ hôm nay máu tươi nhuộm hình đài.
Tiêu Viễn chết chưa đền hết tội, chỉ tội cho những người vô tội kia.
“Đúng vậy, nghe nói đứa con trai duy nhất của Tiêu gia không dễ gì mới được thần y chữa hết bệnh đần độn. Bây giờ bị liên lụy tới bỏ mạng, đúng là không đáng.”
“Bớt tranh cãi đi, chuyện của triều đình không tới lượt dân thường chúng ta quản đâu.”
Lẫn trong đám người đang bàn luận sôi nổi, Tiêu Sơ Âm đeo mặt nạ, nghe người bên cạnh nói, đôi mắt bỗng thấy đắng chát.
Vũ Văn Tư Dạ như chiến thần trong đêm tối, ngũ quan nghiêm nghị như tu la nhìn thẳng phía trước. Đoàn xe phía sau vang lên tiếng kẽo kẹt, theo sau hắn là Tiêu Viễn đang cúi đầu đứng trong xe củi, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tìm kiếm trong đám người, cũng không biết đang tìm cái gì.
Tiêu Sơ Âm chạm đến ánh mắt ấy trong lòng bỗng nguội lạnh. Ánh mắt của Tiêu Viễn không hề sợ hãi trước cái chết, hoặc là nói, hắn biết rõ mình sẽ không chết.
Như vậy thì, ba trăm sáu mươi mạng người…Nàng cắn chặt răng, nhìn chằm chằm bóng lưng già nua ấy, cựu thần hồ ly xảo trá, rốt cuộc đã chôn sâu bao nhiêu âm mưu.
“Cha, con không muốn chết, con vô tội, con không muốn chết.” Đại công tử Tiêu gia thấy dân chúng đứng chật ních hai bên, tóc tai tán loạn, ánh mắt họ làm hắn nghĩ đến ngay lập tức sẽ đầu thân hai nơi, chút bình tĩnh còn sót lại giờ phút này đã hoàn toàn sụp đổ.
Tiêu Sơ Âm hờ hững nhìn hắn, lừa bán con gái nhà lành, cầm tù người dân vô tội, hãm hại ấu đệ…
Hắn bị nhốt chung xe với Tiêu Diệu, đứa nhỏ ấy sắc mặt tái nhợt lẳng lặng ngồi trong góc, nhìn huynh trưởng như nổi điên la hét cầu cứu, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại.
Sự chú ý của Tiêu Sơ Âm đều dồn trên người đứa trẻ ấy, đôi mắt ấy nhắm chặt, trong lòng nàng bỗng nhiên nhảy dựng.
“Nó, kẻ đáng chết là nó. Nó mới là con trưởng của Tiêu gia, nó mới là người của Tiêu gia, ta không phải, ta là con nuôi, chuyện của Tiêu gia không can hệ gì tới ta. Ta vô tội, ta vô tội…” Tiêu gia đại công tử đột nhiên xoay người vọt tới góc xe xốc đứa nhỏ kia lên, siết chặt cổ áo của nó, khuôn mặt nổi đầy gân xanh: “Nói chuyện với ngươi đó, ngươi gọi vương phi tỷ tỷ của ngươi tới cứu chúng ta đi, ngươi sắp chết rồi ngươi có biết không.”
Tiêu Sơ Âm nhìn hành động của hắn, đôi tay siết chặt trong tay áo, tên này đúng là không bằng súc vật.
Vũ Văn Tư Dạ xoay người xuống ngựa, mặt không biểu tình nhìn thoáng qua nam nhân như sắp bị điên, thản nhiên nói: “Dù sao cũng chết, cứ giết những kẻ ồn ào trước, để lỗ tai bổn vương yên tĩnh một chút.”
Thị vệ lạnh lùng cúi đầu lĩnh mệnh, xoay người đến trước xe tù chở Tiêu đại công tử, mở khóa
“Đừng, đừng, ta không phải người của Tiêu gia, các người không thể giết ta, ta không phải họ Tiêu, ta…” Hắn nói được một nửa bỗng sững sờ nhìn Tiêu Diệu ngã xuống trước mặt mình, nó vẫn nhắm mắt im lặng, cả cơ thể núp trong góc xe, trên bộ quần áo bẩn thỉu bị bắn đầy máu, trước người rơi xuống đôi tay béo tròn.
Hắn vừa rồi còn nắm cổ áo nó, là tay hắn rơi xuống sàn xe.
Thị vệ đang mở khóa cũng ngây người, nhìn bóng áo đỏ trước mặt, sau đó lại truyền đến tiếng cười khẽ.
“Vương gia, giết nhiều người vậy rồi sẽ mệt mỏi, ta tới giúp ngươi…”
Tiêu đại công tử giơ cổ tay bị cắt đứt, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy trên tay bị chạm nhẹ, ánh sáng đỏ lóe lên giống như một sợi dây mềm mại lướt qua cổ tay, sau đó thì…
“A…” Tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, dân chúng đều thấy kinh hãi nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Tiêu Sơ Âm mở to mắt, nhìn đôi tay phun đầy máu dưới chân Tiêu đại công tử. Đứa nhỏ kia dường như chẳng bị hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh làm ảnh hưởng, thậm chí bị máu tươi sềnh sệch bắn đầy mặt nó cũng không có bất cứ động tĩnh gì.