Trọn Đời Về Sau

Chương 6


Đọc truyện Trọn Đời Về Sau – Chương 6

Chuông tan học vang lên, Hà Lệ Chân ôm tâm trạng phức tạp, không dạy lấn bất cứ một giây nào, thuận lợi giảng xong bài. Cô không nhìn học sinh dưới lớp, không nói một lời chào, liền ôm sách vở rời đi.

Về đến văn phòng, bên trong không một bóng người. Hà Lệ Chân buông sách vở xuống bàn, còn chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng đăng nhập mạng lưới nội bộ của trường để tìm tư liệu về học sinh. “Mật mã…….” Hà Lệ Chân lẩm bẩm một mình, “Mật mã là gì nhỉ……”

Lúc Bành Thiến bước vào văn phòng thì trông thấy Hà Lệ Chân đang chổng đít trước máy tính, chăm chú nhìn màn ảnh. Cô ấy cười, bảo: “Đứng làm cái gì chứ, ghế ngay bên tay đấy thôi, cậu đang muốn giảm béo à?”

Hạ Lệ Chân giật bắn mình, quay đầu lại, nhìn thấy Bành Thiến đã quay về, liền hỏi cô ấy: “Bành Thiến, cậu có biết mật mã để vào mạng lưới nội bộ của trường chúng ta là gì không?”

“Mạng lưới nội bộ?” Bành Thiến nhìn Hà Lệ Chân đăm chiêu, nói: “Hình như là sáu số cuối của chứng minh thư thì phải. Nhưng mà cái thứ đó trăm năm qua chưa ai vào, chỉ được dựng lên dạo trước để ứng phó với ban thanh tra từ trên xuống mà thôi, cậu vào đó làm gì?”

Hà Lệ Chân bỏ sáu số cuối của chứng minh thư của mình vào, quả nhiên là được chứng nhận, cô nói đại: “Không có gì, mình chỉ thử một chút thôi.”

Hà Lệ Chân chiếu theo số báo danh của học sinh, rất nhanh chóng tìm được tới Vạn Côn.

Trên hồ sơ hiện ra tấm hình lúc cậu mới nhập học, nam sinh ngồi trước tấm màn đỏ, mặt mũi ngây ngô nghiêm trang, không mang một biểu cảm nào, tóc húi cua, lúc chụp hình đầu hơi nghiêng qua một bên. Vạn Côn vào học hai năm, nghỉ một năm, rồi lại ở lại lớp một năm, nghĩ kỹ thì tấm ảnh này đã gần bốn năm rồi. Tấm hình này so với cậu ta bây giờ trông non nớt hơn nhiều.

Theo như năm Vạn Côn vào trường, lẽ ra cậu đã phải tốt nghiệp từ hai năm trước. Hà Lệ Chân lật về phần sau, thành tích thi kiểm tra của Vạn Côn có thể dùng “thảm không thể tưởng” để hình dung. Ngoài môn thể dục ra, rất ít có môn nào khác đạt tiêu chuẩn tối thiểu.

Hà Lệ Chân nhanh chóng xem xong phần cuối, tắt trang mạng đó đi. Từ sau khi gặp Vạn Côn xong, Hà Lệ Chân đúng là nguyên một buổi chiều đứng ngồi không yên, cứ mang cảm giác lòng dạ bồn chồn, làm gì cũng không tập trung được. Chiều đến, tan học, Hà Lệ Chân ở nán lại thêm một chút, đến khi cô chỉnh lý xong hết thảy những tài liệu cần dùng cho tiết học ngày hôm sau, trời đã tối đen. Lúc ra khỏi dãy lớp học, cô đặc biệt nghe ngóng cẩn thận, đám người trước cửa đã không còn đó.

Hà Lệ Chân không biết có phải là bọn họ đã hẹn nhau tới đâu khác để đánh lộn, cô vừa đi trên đường vừa cầm di động trong tay, ngẫm nghĩ không biết có nên gọi một cú điện thoại báo với Hồ Phi một tiếng hay không.

Ngay trong lúc cô đang đắn đo không quyết định được, bỗng nghe đàng sau lưng có người gọi. “Này.”

Hà Lệ Chân không để ý, quẹo vào một con hẻm nhỏ, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần, Hà Lệ Chân vẫn đang còn nghĩ ngợi lung tung, cánh tay đã bị nắm lấy.

Cô hết hồn, há miệng định la to.

“Gọi cô đó, không nghe à?”

Hà Lệ Chân chợt thấy cái giọng này nghe quen quen, ngước đầu lên, con hẻm tối thui, chỉ có một ngọn đèn từ ngoài đường cái chiếu vào mang lại chút ánh sáng. Vạn Côn bước tới đứng trước mặt Hà Lệ Chân, ánh sáng phía sau bị cậu chặn hết lại.

Vài chiếc xe phóng ngang qua, đèn xe vẽ một đường cong phía sau lưng Vạn Côn, từ trái sang phải, sau đó lại là bóng đêm.

Hà Lệ Chân giằng cánh tay ra, đứng thẳng trước mặt cậu chất vấn: “Em làm gì đó?” Vạn Côn đứng ngược sáng, khuôn mặt rất tối, tóc che khuất lông mày, mắt cũng không thấy rõ. Chút mơ hồ này khiến cho cả người Vạn Côn như nhoà đi, chỉ còn lại một bàn tay to lớn đang khoá cánh tay của cô.


Không biết vì sao, Hà Lệ Chân bỗng cảm thấy rất căng thẳng.

“Buông tay.” Cô nói

Vạn Côn không làm khó cô, buông tay ra, đút vào trong túi, đứng thẳng người nhìn cô.

“Cô vẫn còn nhớ tôi chứ.” Vạn Côn mở miệng.

Lời cậu nói, tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.

“Tôi không ngờ, cô lại là giáo viên của tôi.”

Hà Lệ Chân ôm chặt lấy túi xách, càng lúc càng siết chặt. Cô nhìn Vạn Côn, nói: “Em định làm gì?” Vạn Côn đút hai tay trong túi, khom người, thấp giọng khẽ bảo với Hà Lệ Chân: “Đừng có chạy vòng quanh trường mà lắm lời, nghe rõ chưa?” Giọng của cậu rất mất dạy, hơi thở phả lên chóp mũi của Hà Lệ Chân, mang chút ẩm ướt của đầu thu.

Hà Lệ Chân mím môi, nói: “Đây là thái độ em nói chuyện với giáo viên?”

Vạn Côn thờ ơ nhìn cô.

Hà Lệ Chân đanh giọng: “Trước đây tôi không biết tình huống, bây giờ tôi hiểu ra rồi thì không thể coi như chưa từng xảy ra.”

Vạn Côn bẻ bẻ cổ.

Hà Lệ Chân nói: “Những chỗ kiểu đó, sau này em không được tới nữa.” Cô nói xong, thấy Vạn Côn không tỏ ý gì, lại thêm: “Trong nhà em có biết là em tới những quán đêm kiểu đó…… làm việc không?”

Vạn Côn bất chợt cười hừ một tiếng, vẫn không trả lời.

Trong bóng đêm, Hà Lệ Chân cảm thấy sau lưng mình mươn mướt mồ hôi. Chủ yếu là vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trước đây, và vì vóc dáng của cậu. Cậu ta cao bao nhiêu? Hà Lệ Chân âm thầm ước đoán, 182? 185? Ở lứa tuổi này, vóc dáng này của cậu không thể gọi là không đặc biệt. Vạn Côn đứng gần sát trước mặt cô như vậy, cô gần như có thể ngước đầu là có thể nhìn thấy mặt của cậu.

Hà Lệ Chân không cho phép những ý nghĩ trong đầu mình hiện lên mặt, cô bình tĩnh nói: “Tóm lại nơi đó không phải là nơi một học sinh nên tới, nếu như tôi mà biết được em còn tới đó nữa, tôi sẽ báo cho thầy—–”

Hà Lệ Chân đang nói thì bả vai trĩu xuống, một bàn tay của Vạn Côn đã tóm lấy cô. Hà Lệ Chân tựa như chạm phải điện, rối rít hất tay cậu ra.

“Làm gì vậy!?”


Hà Lệ Chân nhỏ con, đối đầu với Vạn Côn rõ ràng thua xa khí thế, Vạn Côn tiến lên hai bước, Hà Lệ Chân lùi ra sau theo phản xạ.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng nói với Hà Lệ Chân: “Sao bỗng dưng nói nhiều lên rồi, hôm bữa không phải cô nhút nhát lắm sao?”

Trong đầu Hà Lệ Chân nổ “ầm” một tiếng, đỏ mặt tía tai, cũng không biết bóng tối liệu có che dấu được không.

“Em—-“

Vạn Côn đứng thẳng người, nói: “Không cần nói lại làm gì, nghe rồi. Nhớ là về trường đừng có nhiều lời.”

Hà Lệ Chân há miệng, Vạn Côn đã xoay lưng, đi ra phía đầu ngõ. Cô muốn nói vài câu yêu cầu nữa, nhưng nhìn theo bóng lưng của cậu, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thốt ra được lời nào. Vạn Côn vừa đi vừa giơ tay lên tuỳ tiện phất một cái về phía sau, biếng nhác nói: “Cô giáo, hẹn gặp lại—–”

Người đã mất hút ở đầu ngõ, Hà Lệ Chân mới dần dần sống lại, cô đứng yên tại chỗ ngỡ ngàng quay một vòng, cảm thấy cái vai trò cô giáo vừa bị mình đóng một cách hết sức vớ vẩn.

Cuộc nói chuyện đầu tiên, không, là cuộc nói chuyện đầu tiên mang ý nghĩa.

Cậu ta tướng sĩ lão luyện, cô thì binh ngũ tan hàng.

Bên kia, Vạn Côn đi ra khỏi ngõ hẻm, quẹo vào một tiệm internet. Tiệm internet có tên là “Tiểu Đức,” hộp đèn quảng cáo trước cửa bị hỏng, bóng điện bên trong chớp chớp. Ngô Nhạc Minh đang chơi game với vài nam sinh khác rất hào hứng. Vạn Côn đi tới sau lưng Ngô Nhạc Minh, vỗ lên vai cậu ta một cái, sau đó đi ra ngoài. Ngô Nhạc Minh thấy Vạn Côn tới, nhường đồ điều khiển game trong tay cho nam sinh kế bên, theo Vạn Côn ra khỏi quán net.

Vạn Côn đứng ngay trước chiếc hộp quảng cáo bị hỏng, móc ra một điếu thuốc, Ngô Nhạc Minh nhìn cậu, hỏi: “Thế nào?”

“Hử?” Vạn Côn nhét điếu thuốc lên miệng, vừa mồi lửa vừa lùng bùng: “Thế nào cái gì?”

Ngô Nhạc Minh nói: “Chặn được người không, bả nói gì?”

Vạn Côn đốt xong điếu thuốc, hút một hơi, nhả khói ra, nói qua loa: “Không biết.”

“Không biết?”

“Ừ.”

“Vậy liệu bả có nói ra bên ngoài không?”


“Không biết.” Vạn Côn gảy điếu thuốc.

“Sao lại cái gì cũng không biết, anh không hỏi ra được chút gì sao?”

“Chả buồn hỏi.”

“………”

Vạn Côn phe phẩy tay, cảm thấy hơi nực, mở hai cúc áo ra, nói: “Thôi, hôm khác tính tiếp.”

Ngô Nhạc Minh chậc một tiếng, cũng móc ra một điếu thuốc để hút, vừa hút vừa nói: “Cũng không biết lúc nào mới có thể quay về làm việc.”

Vạn Côn tựa người vào hộp đèn quảng cáo, nhìn điếu thuốc trong tay: “Không phải trước đó mày còn gào thét không muốn làm, muốn quay lại trường cho thảnh thơi sao.”

“Nhưng mà em về mới có một ngày đã chán chết bỏ rồi, đi làm tuy mệt, nhưng mà kiếm ra tiền.”

Vạn Côn gạt tàn thuốc, giọng bình đạm: “Cấp trên nói hiện giờ đang khám xét gắt gao, trong tiệm không giữ được nhiều người đến vậy, đợi qua đợt này rồi sẽ thông báo cho biết.”

Hôm sau đi làm, Hà Lệ Chân bước vào văn phòng đã bị Lưu Dĩnh nhét cho một chồng vở.

Hà Lệ Chân hỏi: “Cái này để làm gì ạ?”

Lưu Dĩnh lau mồ hôi trên trán, nói: “Hôm qua đi họp trên thành phố, đây là thành quả của buổi họp.”

Nguyên xấp vở toàn là giấy trắng, Hà Lệ Chân lật lật nhìn. Lưu Dĩnh vẫn tiếp tục nói: “Họp hết hai tiếng đồng hồ, chả nói được gì có ích. Trước đó không phải trên tin tức bảo ở thành phố A có hai học sinh lớp 12 không chịu được áp lực đã nhảy lầu đó sao, chủ yếu là bàn bạc về vấn đề này, coi xem có cách nào có thể trao đổi tâm tình với học sinh hòng xoa dịu áp lực đi không.”

Hà Lệ Chân vẫn còn chưa hiểu ra, nhìn chồng vở trong tay, hỏi: “Thế cái này để làm gì ạ?”

Lưu Dĩnh nói: “Để chị nhớ xem, thay vì họp lớp rồi cử hành hoạt động lung tung gì gì đó, chi bằng cho ghi chép hàng tuần thì đỡ mệt hơn.” Cô ta xoay ghế qua, vỗ vai Hà Lệ Chân, nói: “Thầy Hồ của bọn em chịu trách nhiệm cho cả lớp, qúa lu bu, nên giao cho em làm. Em chịu cực một chút nhé.”

“Không sao, được mà.” Hà Lệ Chân nói.

“Chỉ nhắc một chút là được.” Lưu Dĩnh nói, “Lãnh đạo mới lãnh chức, cứ thích vẽ chuyện.”

Đợi đến lúc cô đem tin tức này truyền lại cho cả lớp, quả nhiêu tiếng rên la ngập trời.

“Lớn nhiêu đây rồi còn phải viết bài tập làm văn hả trời——”

“Thế học kỳ sau chẳng lẽ sẽ phải viết nhật ký?”


Thật ra Hà Lệ Chân cũng cảm thấy chuyện này không cần thiết một chút nào, nhưng cấp trên bảo phải viết, cô cũng bó tay. “À….” Hà Lệ Chân nói, “Cô không quy định phải viết bao nhiêu chữ, cũng không quy định nội dung, các em viết chút đỉnh gì đó xuống là được.”

“Có phải là viết một câu thôi cũng được không cô—–” Dưới lớp có học sinh la, cả lớp cười ồ. Hà Lệ Chân cũng cười, nói: “Một câu chắc hơi ít quá, viết sao cho được 4,5 câu rồi hẵng nộp.”

Tìm một học sinh giao việc phát những cuốn vở ra, cả lớp thay phiên nhau nói này nói kia, Hà Lệ Chân mỉm cười đứng nhìn. Cô cười cười một hồi, ánh mắt bắt gặp Vạn Côn ở phía cuối lớp. Vạn Côn lẳng lặng ngồi đó, hai tay đặt dưới bàn, ánh mắt không chút lảng tránh, đang còn nhìn thẳng lại cô. Ánh mắt của Hà Lệ Chân lướt qua cậu, rồi quay trở lại bảng đen, bắt đầu giảng bài.

Cả tuần sau đó, Vạn Côn thế mà ngày nào cũng đến trường. Chiều thứ Sáu, Hồ Phi pha ly trà trong văn phòng, cầm trong tay, chuỵện vãn với mấy cô giáo.

“Ngoan ngoãn nhiều ngày như vậy, không phải là một dấu hiệu tốt.” Hồ Phi bảo.

Bành Thiến nói: “Người ta quậy thì không ưng, không quậy cũng không ưng, thầy Hồ, thầy thật là khó hầu hạ rồi.”

“Tôi thật sự không hy vọng nó tới trường.” Vẻ mặt của thầy Phi nhìn Bành Thiến rất chân thành, “Cứ như một trái bom nổ chậm, không biết được giờ nào nó sẽ nổ tung.”

Hà Lệ Chân cầm bút, đang còn cúi đầu chấm những cuốn vở ghi chép của tuần đầu tiên.

Tổng cộng có 30 cuốn vở được nộp lại, chỉ có 6 cuốn là viết trên 50 chữ, chỉ có 1 cuốn là viết trên 100 chữ, Hà Lệ Chân để riêng học sinh này qua một bên. Học sinh đó tên là Ngô Uy, Hà Lệ Chân ráng nhớ, là một em mập mập, rất chăm chỉ, trong giờ ngữ văn còn chịu khó ghi sổ tay. Trong môi trường tệ hại của lớp 12/6, thế mà còn có một học sinh gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn như thế. Trong cuốn vở ghi chép hàng tuần, cậu bé tỉ mỉ viết xuống kế hoạch học tập của mình, Hà Lệ Chân vô cùng cảm kích, nghiêm túc phê xuống một lời phê cả mấy trăm chữ, khuyến khích cậu bé cứ tiếp tục chăm chỉ học tập.

Nhìn tiếp những cuốn vở phía dưới, Hà Lệ Chân ngạc nhiên khi thấy trong đám vở được nộp cũng có cuốn của Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh. Cuốn vở của Ngô Nhạc Minh nằm phía trên, Hà Lệ Chân mở ra, phát hiện cậu ta vẽ một cái mặt cười to tướng ở trang đầu.

“……..”

Hà Lệ Chân cầm cuốn vở, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng viết một dòng chữ ở chỗ lời phê —– Vẽ khá lắm, lần sau xin em nộp bài bằng chữ.

Đổi sang cuốn vở của Vạn Côn, Hà Lệ Chân nhìn cái tên ở trên bìa —- đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chữ của Vạn Côn, vừa to vừa ngoáy, một chữ ký trông như giương nanh múa vuốt. Có Ngô Nhạc Minh mở màn, Hà Lệ Chân đã chuẩn bị tâm lý rất sẵn sàng, đến lúc cô mở cuốn vở ra, mới ngạc nhiên phát hiện, Vạn Côn chẳng viết gì cả.

Hà Lệ Chân lật tới lật lui cuốn vở cả mấy lần, cũng không phát hiện ra bất cứ vết tích nào. Trống không?

Sau lưng Hà Lệ Chân, Hồ Phi đang còn thảo luận sôi nổi với Bành Thiến về cách làm sao để cho Vạn Côn có thể thuận lợi tốt nghiệp. Dĩ nhiên Hà Lệ Chân biết, “thuận lợi tốt nghiệp” đối với bọn họ là làm sao cho Vạn Côn mau chóng rời khỏi trường. Cô cảm thấy mình rất thông cảm với cảm giác của bọn họ.

Hà Lệ Chân cúi đầu, vừa nghe những lời đối thoại của giáo viên khác, vừa dần dần ngẩn người. Trang giấy trắng phau trong mắt cô cũng dần dần biến ảo thành một cảnh tượng.

Dưới ánh đèn neon màu trắng trước cửa tiệm tạp hoá, Vạn Côn ngồi hút thuốc đối mặt với bóng đêm.

hết chương 6

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.