Trọn Đời Về Sau

Chương 5


Đọc truyện Trọn Đời Về Sau – Chương 5

Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh?

Trong đầu Hà Lệ Chân xuất hiện hai cái tên này. Cô còn đang định nhìn kỹ hai bóng người kia lần nữa, giáo viên đứng sau lưng vỗ vỗ cô, “Làm gì thế hả? Đội ngũ đã giải tán rồi.”

“À….. à…..” Hà Lệ Chân cười cười với giáo viên đó, rồi theo đám người tiến về dãy phòng học.

Hà Lệ Chân quay về văn phòng, mở thời khoá biểu của mình ra, chiều nay có tiết ngữ văn của lớp 12/6.

Cô ngồi ở chỗ của mình soạn giáo án, chuông của tiết đầu tiên vang lên, thầy chủ nhiệm lớp 12/6 cau mày bước vào. Bành Thiến ngước lên từ gương, cười nói với anh ta: “Sao rồi thầy Hồ, sứt đầu mẻ trán hả?”

Hồ Phi xua xua tay, “Thôi đừng nhắc, tôi thật không biết thứ học sinh này tới trường còn có ý nghĩa gì nữa.”

Hà Lệ Chân xen vào hỏi một câu: “Thầy Hồ, sao thế?”

Hồ Phi ngồi ở bàn mình uống nước, Bành Thiến nói với cô: “Vạn Côn và Ngô Nhạc Minh tới lớp, đã biết chưa?”

Hà Lệ Chân nghĩ thầm, quả nhiên là hai người đó.

Bành Thiến ngó bộ dạng của cô như vậy, nói: “Đừng vội, cậu sẽ gặp chúng nó rất nhanh thôi.”

Hồ Phi ngồi bên dằn ly nước thật mạnh xuống bàn, hai cô giáo trong văn phòng giật bắn mình.

“Làm cái gì vậy hả thầy Hồ.” Bành Thiến nói, “Tức giận đến thế sao.”

Hồ Phi quay đầu, chỉ tay ra ngoài cửa nói, “Đợi chút nữa cô đi mà nhìn.”

“Nhìn gì?”

Hồ Phi nhấc tay chỉ ra phía ngoài, “Nhìn cổng trường!”


Văn phòng của khối lớp 12 quay về hướng Nam, cửa sổ thông ra sân vận động, đứng ở hành lang bên ngoài có thể trực tiếp nhìn thấy cổng trường.

Hà Lệ Chân hỏi một cách hồ nghi: “Cổng trường sao cơ?” Cô hơi tò mò, tự đứng dậy đi ra ngoài cửa. Cô vừa đi thì Hồ Phi vừa giận dữ nói phía sau lưng: “Không muốn thì đừng tới! Tới rồi là toàn đem theo chuyện xấu, trường là chỗ để cho chúng nó quậy à!?”

Trong tiếng oán trách của Hồ Phi, Hà Lệ Chân đi ra ngoài hành lang, ngó qua cánh cửa sổ gần nhất, nhìn ra ngoài.

Trước cổng trường có một đám 5,6 người, bởi khoảng cách quá xa, Hà Lệ Chân nhìn không rõ mặt mũi bọn họ, nhưng có thể thấy rằng tuổi tác của bọn họ không lớn, ăn mặc toàn kiểu du côn, đầu tóc nhuộm loạn xạ, có mấy tên còn đang dựa vào cổng, có mấy tên thì ngồi xổm, giống như đang đợi người. Dương Thành Trung Nhị không có bảo vệ, đôi khi sẽ có vài trận ẩu đả trong khuôn viên, đối với sự hiện diện đám người này cũng coi như không.

Hà Lệ Chân quay về lại văn phòng, hỏi Hồ Phi: “Thầy Hồ, mấy người đó là ai vậy?”

Hồ Phi vẫn còn đang bực, Bành Thiến giải thích cho cô nghe: “Chắc là tới gây sự. Đều thuộc thành phần bất hảo, trước đây đã từng đánh lộn với đám Vạn Côn.”

Hồ Phi ngồi một bên cười lạnh, “Một lũ rác rưởi học mãi cũng không ra gì, sớm muộn thế nào cũng quậy thành chuyện lớn, nhốt hết bọn chúng lại!”

Hà Lệ Chân nín thinh.

Nghề nhà giáo này, thời bây giờ càng ngày càng khó làm, hai chữ “trách nhiệm” quá đỗi nặng nề, cho dù là trường tốt hay trường tồi, đều sợ trông coi bọn trẻ một hồi sẽ lòi ra đủ thứ vấn đề. Cho nên cũng khó trách được Hồ Phi vì sao giận dữ như vậy, nói sao đi nữa, anh ta vẫn là thầy chủ nhiệm của lớp Vạn Côn, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, trách nhiệm chắc chắn rơi vào đầu anh ta trước tiên.

“Chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.” Bành Thiến an ủi Hồ Phi, “Đã quậy không biết bao nhiêu lần rồi, đều chưa sao đúng không.” Hồ Phi hừ lạnh một tiếng, ngay lúc đó chuông vào lớp lại vang lên, Hồ Phi cầm sách vở đi dạy học.

Sau khi anh ta đi rồi, Bành Thiến le lưỡi, nói: “Tính tình của thầy Hồ cũng càng ngày càng nóng nảy.”

Hà Lệ Chân nói: “Không trách thầy ấy được.”

Bành Thiến nhìn Hà Lệ Chân chăm chú, nói: “Mới rồi không phải là tớ an ủi anh ta, thật sự là không sao đâu.” Cô ấy xoay ghế qua, khẽ thì thầm với Hà Lệ Chân, “Nói cậu nghe, tớ đã từng chính mắt thấy bọn nó đánh lộn, tay nghề cũng không phải là chỉ chênh nhau một chín một mười.”

Bành Thiến nói xong thì ngồi đợi Hà Lệ Chân hỏi thêm chi tiết, kết quả điều Hà Lệ Chân quan tâm rõ ràng không giống với cô ấy, cô trợn trừng mắt, “Cậu đã từng thấy? Sao cậu lại không đi can các em ấy chứ!”


“Chậc.” Bành Thiến khinh, “Tớ đâu có rỗi hơi.”

Hà Lệ Chân lẳng lặng nhìn cô ấy, tay vô thức lật lật hồ sơ liên quan đến học sinh trong lớp. Bành Thiến nhún vai, nói: “Cái lũ ranh con đó, chắc là coi phim hơi nhiều, dư thừa hoóc-môn mới kéo nhau đi sinh sự uýnh lộn.”

“……”

Hà Lệ Chân bình tĩnh liếc xấp hồ sơ trong tay, trông thấy một trang, bất chợt sững người, sau đó hỏi Bành Thiến: “Vạn Côn những 20 tuổi lận à?”

“Đúng vậy, nó nghỉ học một năm, rồi lại ở lại lớp 1 năm, thêm vào đó nhập học muộn.” Bành Thiến nói xong, cảm khái một câu, “Nói ra thì chả biết lớp 12/6 có tính là rất chững chạc không đây, dù gì cũng có nhiều học sinh ở lại lớp.”

“…….”

Hà Lệ Chân không lân la nói chuyện thêm nữa, đặt hồ sơ của học sinh qua một bên, ngồi đọc sách. Còn tới hai tiết học nữa, Hà Lệ Chân nghĩ lan man, cô cũng sẽ có thể đi gặp mặt cậu học sinh khiến cho thầy Hồ tức giận đến đau cả đầu.

Nói thật ra thì lúc ấy Hà Lệ Chân không để tâm gì đến Vạn Côn lắm, dù sao thì cũng là một học sinh trung học trẻ trung sung sức mang thêm chút nông nổi do tính tình ấu trĩ, cô cảm thấy những điều này đều có thể hiểu được.

Tiết đầu tiên buổi chiều, Hà Lệ Chân bước vào lớp theo tiếng chuông. Lớp 12/6 nằm ở cuối hành lang. Bức tường dọc theo hành lang được sơn màu xanh lá tông nhạt, phía dưới đã bị in đầy dấu giày, phía trên cũng không chịu thua, bị dính từng vệt banh đập vô. Lúc đi đến trước cửa lớp 12/5, Hà Lệ Chân đã nghe thấy tiếng ồn ào từ lớp 12/6 vọng tới. Hôm nay thật sự nhộn nhịp hơn ngày thường một chút, đến độ khi Hà Lệ Chân bước vào trong lớp rồi mà tiếng ồn vẫn không lắng xuống.

Bao nhiêu nam sinh trong lớp đều quây quanh một chỗ cuối lớp chuyện trò, giọng nói oang oang, nữ sinh cũng ngồi túm năm tụm ba, hào hứng thảo luận về son phấn của những minh tinh.

Một khắc Hà Lệ Chân bước vào lớp, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về chiếc bàn học cuối lớp.

Qua khe hở giữa thân hình của hai nam sinh, Hà Lệ Chân trông thấy một chiếc áo sơ mi trắng. Hoặc có lẽ do số tuổi, vóc dáng của cậu trông cao lớn hơn nhiều so với những nam sinh khác. Lúc bấy giờ Vạn Côn đang quay đầu qua, không biết đang nói chuyện gì đó với một bạn học. Bất chợt, cậu tựa như có linh tính, quay đầu lại.

Hai nam sinh đứng trước mặt Vạn Côn vẫn còn đang đùa giỡn ầm ĩ, nương theo bóng dáng lay động của hai người bọn họ, ánh mắt của Hà Lệ Chân và Vạn Côn lúc chạm lúc khuất. Có lẽ chỉ trong một khắc ngắn ngủi, cũng có lẽ là một hồi khá lâu sau, Hà Lệ Chân cảm thấy như thời gian và không gian đang đứng lại.

Vạn Côn ngồi trên ghế, hai tay đút túi, cánh cửa sổ kế bên cậu để ngỏ, ánh nắng ngoài song chiếu lên tấm áo sơ mi màu trắng học trò, sáng đến gần như phản chiếu. Gió lùa qua rèm cửa hơi cũ kỹ, gấu rèm phớt nhẹ qua quai hàm của Vạn Côn, cậu vẫn ngồi yên bất động.


Trong đầu Hà Lệ Chân không khỏi hiện lên một hình ảnh. Khi ấy, lần cuối cùng cô ngoái đầu lại. Người nọ ngồi xổm trước cửa của tiệm tạp hoá, trên đầu là ánh đèn neon trắng loá, đêm ấy không có gió, cậu hút thuốc, khói thuốc chầm chậm bay lên.

Sau khi Vạn Côn nhìn cô vài giây thì cụp mắt. Hà Lệ Chân cũng quay đi, nhưng bàn tay ôm chồng sách vở thì càng lúc càng vô thức siết chặt, bước đi của cô cứng ngắc bước lên bục giảng, mỗi một bước chân đi, tai càng cảm thấy nóng hơn. Lúc cô lên được đến trên bục giảng, cô đã không ngẩng đầu lên nổi.

Học sinh dưới lớp vẫn còn đang đùa giỡn. Ngô Nhạc Minh chuyện gẫu với người kế bên xong xuôi, quay qua tươi cười với Vạn Côn, “Hay là đợi tí nữa mình đi luôn? Đừng để bọn nó đợi quá lâu.”

Vạn Côn không nói gì, ngón tay dài thô ráp kẹp một cây bút bi khẽ lắc lắc, không biết đang còn nghĩ gì.

“Ơ?” Ngô Nhạc Minh huých huých cậu, “Nghĩ gì thế?”

Đầu bút gõ nhẹ lên bàn, Vạn Côn liếc qua, nói: “Mày nói gì?”

“Em nói, hay là bọn mình ra sớm một chút, bọn Trình Nguyên lại kéo một lũ rác rưởi tới trước cổng trường kìa.”

Vạn Côn cười cười, nói: “Sớm gì, hôm nay nực, tối tới hẵng nói đi.”

“Được, vậy thì cứ để bọn nó đợi đi.”

Hà Lệ Chân đứng trên bục giảng vỗ tay, lòng bàn tay mềm nhũn, cô nói: “Các em im lặng, vào học rồi.” Học sinh coi như ý thức được sự tồn tại của Hà Lệ Chân, tiếng nói chuyện dần dần lắng xuống. Đợi đến lúc trong lớp im lặng lại, học sinh đều đã trở về chỗ, ngồi nhìn cô. Hà Lệ Chân quét mắt một vòng, vô ý hoặc cố ý tránh một chiếc bàn học ở trong góc, sau đó cúi đầu lật danh bạ.

Những lớp khác không cần phải điểm danh hàng ngày, nhưng lớp 12/5 và 12/6 thì không được. Hai lớp này, số học sinh trốn học hàng ngày quá nhiều, cần phải điểm danh trong mỗi tiết học.

Hà Lệ Chân xuôi theo danh sách, đọc từng cái tên lên, lúc đọc tên Ngô Nhạc Minh, cô nghe một tiếng “Có mặt—!” vang dội.

Hà Lệ Chân không nhịn được ngẩng đầu lên, một học sinh cô chưa từng gặp mặt, dáng vóc cũng không thấp, nhưng trông yếu hơn một chút so với cái vị ngồi bên cạnh. Cậu ta mặc quần đồng phục của trường, phía trên là áo của mình, không chỉ nói “có mặt” mà còn vẫy tay với Hà Lệ Chân, nói: “Cô, hôm nay em mới gặp cô lần đầu đấy!”

Không ít học sinh bật cười. Thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại cúi đầu xuống, chỉ còn lại mỗi một cái tên, cần gì phải đi nhìn thêm lần nữa.

“Vạn Côn.”

“Có mặt.”


Giọng của cậu, so với bề ngoài, càng không giống như của một học sinh trung học. Trầm thấp, hờ hững, nghe không ra tâm trạng. Hà Lệ Chân nhớ đến cái đêm hôm đó, cậu cũng đã từng dùng cái giọng thế này, đứng ra khỏi hàng ngũ, rồi lại ngồi xuống bên cô, hỏi cô có muốn hát không. Hà Lệ Chân bắt đầu cảm thấy tai mình lại nóng rực lên, một loại cảm giác hổ thẹn khó nói thành lời giày vò cô. Cô không nhìn Vạn Côn, mà như tránh né, xoay người đi chỗ khác, đối mặt với tấm bảng đen, nói: “Vậy chúng ta bắt đầu học nhé. Các em mở sách ra, trang…….” Cô viết chữ lên bảng đen, nghe tiếng sách loạt soạt lật phía sau lưng.

Vạn Côn nhìn theo bóng lưng có vẻ mảnh mai đang đứng trên bục giảng, bộ quần áo Hà Lệ Chân mặc hoàn toàn giống y như bộ cô mặc hôm cô tới Tú Quý, một chiếc áo sơ mi tẻ nhạt màu ngà, cùng với một chiếc quần tây màu nâu nhạt.

Vạn Côn nhìn xong cúi đầu, không nặng không nhẹ vứt chiếc bút bi trong tay lên bàn, sau đó duỗi chân một cái, đạp chiếc bàn thật xa ra khỏi ghế.

Ngô Nhạc Minh trông thấy vậy, thì thào hỏi cậu: “Sao vậy?”

Vạn Côn không trả lời, nhìn ra sân vận động đầy bụi đất ngoài cửa sổ lớp. Nắng lung linh khiến cho cậu hơi cau mày, lặng lẽ chửi một câu: “……. Đệt.” Ngô Nhạc Minh cảm thấy hơi lạ, nhân lúc Hà Lệ Chân đang cúi đầu nói gì đó, thò tay kéo Vạn Côn một cái, “Này, sao thế hả?”

Vạn Côn quay đầu qua, nói với cậu ta: “Tối tới tan học xong anh bận chút chuyện.”

“Chuyện gì nữa?”

Vạn Côn không đáp lời, Ngô Nhạc Minh nói: “Đi tìm bọn Trình Nguyên?”

Vạn Côn cau mày, trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Ngô Nhạc Minh nói: “Cái nhóm đó vừa nghe anh đã về liền kéo nhau tới, nếu anh thấy phiền thì chúng ta tránh tụi nó? Tuy hơi mất mặt, nếu mà để truyền ra—–”

“Minh.”

Ngô Nhạc Minh ngưng bặt, nhìn sắc mặt của Vạn Côn, nói: “Rốt cuộc là sao thế?”

Vạn Côn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Ngô Nhạc Minh ghé tai lại, Vạn Côn nói vài câu vào tai cậu ta.

“Cái gì—–?” Ngô Nhạc Minh nén giọng thật thấp, trợn trừng mắt lên nhìn Vạn Côn, “Thật hả?”

Vạn Côn dựa vào lưng ghế, Ngô Nhạc Minh nhìn lên Hà Lệ Chân đang giảng bài, nét mặt rất quái lạ.

hết chương 5

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.