Trọn Đời Trọn Kiếp

Phần kết


Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp: Phần kết

Phần kết
Ả Rập Xê Út và Bỉ có múi giờ gần nhau.
Lúc họ đến Bỉ, Bảo Bảo đang chuẩn bị ăn trưa.
Ngoài phòng khách, Bảo Bảo ngồi đó.
Cô bé mặc bộ váy liền vải len được đặt may, kẹp tóc nhỏ xinh, đôi mắt màu nâu, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun mềm mại vén sau tai, giống hệt con búp bê vải phương Tây. Lúc Nam Bắc nhẹ nhàng đi qua, con bé đang ngồi ngay ngắn, cúi đầu xem tập tranh vẽ, lật xem được một lát, đôi mắt nó rời khỏi cuốn sách, nghiêm túc nhìn về phía đồng hồ.
Nam Bắc cũng nhìn theo ánh mắt nó.
Cô có thể đoán được trong cái đầu bé nhỏ của Bảo Bảo chắc hẳn đang nghĩ đến thời gian ăn trưa.
Không hiểu con bé mang gene di truyền của ai mà lại đặc biệt nhạy cảm với thời gian, làm việc gì cũng phải đi xem đồng hồ, sắp xếp lịch sinh hoạt của mình đâu vào đấy.
Cô ngắm Bảo Bảo như vậy chỉ cảm thấy buồn cười.
Trình Mục Dương bên cạnh đã đi trước qua đó một bước, Nam Bắc không kịp ngăn hắn lại, hắn đã đứng trước mặt Bảo Bảo, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Bảo Bảo có chút sợ hãi, nhưng không hề tránh né.
Con bé quan sát gương mặt Trình Mục Dương, chậm rãi nhìn theo từng đường nét ngũ quan của hắn, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt kia. Cuối cùng Bảo Bảo đã hiểu ra điều gì đó, khóe mắt con bé cong cong, nó cười tươi như hoa: “Papa nhỏ.”
Trình Mục Dương “ừ” một tiếng. Hắn cũng đang cười, thậm chí khóe miệng hắn và Bảo Bảo đều có độ cong giống hệt nhau.
Bảo Bảo cười khúc khích: “Papa nhỏ hết ốm rồi ạ?”
Con bé nhút nhát chìa tay ra, thử sờ lên trán Trình Mục Dương. Mỗi lần mẹ bị ốm, con bé đều sờ lên trán mẹ như vậy, xoa nhẹ nhàng và chậm rãi, sau đó mẹ sẽ mau chóng khỏe.
Trình Mục Dương nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con bé, đặt lên trán mình: “Papa hết ốm rồi.”
Giọng nói hắn dịu dàng bất ngờ.
Bảo Bảo cũng đáp vâng.
Nam Bắc nhìn hai người họ, trong lòng rối bời.
Một lát sau, cuối cùng con bé chợt nhớ ra điều gì đó, khóe mắt bỗng đỏ lên. Có lẽ là vì chưa quen với Trình Mục Dương, con bé không dám hỏi trực tiếp. Trình Mục Dương nhận ra sự khác thường của Bảo Bảo, dịu giọng hỏi: “Bảo Bảo sao thế?”
“Papa nhỏ hết ốm rồi.”
“Ừ.”
“Vậy, có thể trả lại mama cho Bảo Bảo không?”
Trình Mục Dương im lặng, bất giác phì cười.
Nam Bắc nghe thấy mà xót xa, lặng lẽ đi tới, ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Bảo Bảo từ phía sau, cọ má mình vào má nó, nói: “Mama về rồi đây.” Lần này Bảo Bảo ngẩn người, ba bốn giây sau bỗng khóc òa, mất hẳn dáng vẻ điềm tĩnh ngoan ngoãn ban nãy, nó rúc vào lòng Nam Bắc, nhất quyết không chịu ló ra.
Nếu vừa nãy Bảo Bảo vẫn giữ lễ phép với Trình Mục Dương như đối với khách, thì bây giờ khi nhìn thấy Nam Bắc, nhìn thấy người mẹ chăm sóc ình từ nhỏ đến lớn, Bảo Bảo quả thực không kìm nổi. Con bé hết khóc to rồi lại nghẹn ngào, lúc nào cũng vùi mặt vào ngực Nam Bắc.
Trình Mục Dương định vươn tay bế Bảo Bảo, Nam Bắc vội ngăn cản, nói bằng khẩu hình: Bây giờ đừng động vào con bé.
“Bảo Bảo đừng khóc nữa, papa sắp về rồi.” Nam Bắc dịu dàng dỗ con, “Bảo Bảo quên papa nói gì rồi à? Papa từng nói là nếu Bảo Bảo khóc quá năm phút, sẽ không được ngủ trưa cùng mama còn gì?”

Đây là cách thức quản thúc cổ quái gì vậy?
Trình Mục Dương nghe xong chợt nhướng mày.
Nào ngờ Bảo Bảo rất vâng lời, nhớ đến Nam Hoài liền sụt sịt ngừng khóc. Nhưng âm mũi vẫn rất nặng, con bé nhỏ tiếng nói: “Bảo Bảo nhớ mama.”
Nam Bắc “ừ” một tiếng: “Mama cũng nhớ Bảo Bảo.”
Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn Nam Bắc, vươn bàn tay xinh xắn vuốt ve gương mặt cô: “Bảo Bảo ở nhà ngoan lắm, ngày nào cũng nhớ mama bảy tiếng.”
Nam Bắc bị con bé làm cho bật cười.
Con bé cau mày, vội vàng nói với cô: “Thật đó!”
“Ừ, là thật mà.”
Cô cứ dỗ dành Bảo Bảo từng chút một như thế, Trình Mục Dương nửa đứng nửa ngồi, ngắm Nam Bắc và Bảo Bảo trong lòng cô, không nói gì thêm. Hắn từng nghĩ rằng đứa bé này chắc chắn sẽ rất giống Nam Bắc, nhưng không ngờ lại giống nhiều như thế, ngoài màu mắt giống hắn ra, đường nét còn lại trên gương mặt đều giống hệt cô.
Cảm giác này không thể biểu đạt bằng lời.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra lý do Nam Hoài yêu thương Bảo Bảo đến vậy.
Sau khi Nam Bắc thế thân cho kỹ sư hạt nhân kia, Ba Đông Cáp đã tìm đến hắn trước, giao kỹ sư hạt nhân cho hắn, đồng thời chuyển cuộc gọi của Nam Hoài. Nam Hoài, hắn từng gặp anh ta thời niên thiếu, nhưng không ngờ sau bao nhiêu năm như vậy họ lại kết nối cuộc điện thoại này với nhau vì chuyện Nam Bắc mất tích.
“Nói cho tôi biết kế hoạch tại Ả Rập Xê Út của cậu.” Giọng Nam Hoài vô cảm.
Trình Mục Dương không cảm thấy có vấn đề gì, kể toàn bộ kế hoạch của mình với Nam Hoài trong vòng dăm ba câu.
Nam Hoài nghe xong, im lặng rất lâu, sau đó mới đưa ra sáng kiến chu toàn thêm cho kế hoạch của hắn, và sáng kiến này chính là điều sau đó hắn và Nam Bắc đã thực hiện: Dẫn dụ CIA xong xuôi, giao lại cho chính phủ Ả Rập Xê Út. Đương nhiên, sáng kiến này của Nam Hoài hắn cũng từng nghĩ qua, tiếc rằng nguy hiểm quá lớn, suy cho cùng Trình Mục Dương cũng chỉ đem theo bốn tổ đặc công Moscow tới đây.
Trừ khi có thỏa thuận ngầm với hoàng tộc Ả Rập Xê Út rằng Trình Mục Dương vô hại.
“Tôi nghĩ, điểm khó xử lí trong chuyện này nằm ở thân phận của cậu.” Điều bất ngờ là Nam Hoài cũng nhìn ra điểm này, “Tôi có thể giúp cậu dùng thân phận khách quý, an toàn rời khỏi Ả Rập Xê Út. Một người bạn cũ của tôi là nhà đầu tư cá nhân lớn nhất hiện nay tại Mỹ, những công ty kia đều có cổ phần của anh ta, vậy nên anh ta cũng rất hi vọng có thể khiến quan hệ hai nước trở nên căng thẳng.”
“Sau đó anh ta lại đích thân khôi phục quan hệ, giành lấy thiện cảm của nhân dân Mỹ?”
Giọng nói Nam Hoài vui vẻ: “Chính xác.”
Đương nhiên Trình Mục Dương biết người anh ta nhắc đến là ai.
Chính là người đã mời Ba Đông Cáp và Nam Bắc: Hoàng tử giàu có nhất hiện nay của Ả Rập Xê Út.
Đúng là sự hợp tác có lợi cho cả đôi bên, Trình Mục Dương chẳng có lý do gì để từ chối. Hắn vui vẻ đồng ý, lập tức bàn bạc cách thức thực hiện, thời gian và địa điểm cùng Nam Hoài. Họ làm việc ăn ý ngoài dự tính, hắn phát hiện mình và Nam Hoài có rất nhiều điểm chung, ví dụ như mục tiêu rõ ràng, yêu cầu đối với việc thực hiện vô cùng hà khắc.
“Trình Mục Dương.” Hôm đó, trước khi cúp máy, Nam Hoài nói với hắn, “May mà là cậu. Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ khiến hắn lặng lẽ bỏ mạng trên đất Ả Rập Xê Út.”
Trình Mục Dương cười: “Tại sao là tôi thì lại có ngoại lệ?”
“Bởi vì lần nào Bắc Bắc cũng mạo hiểm vì cậu.”
Ý tứ ẩn trong câu nói Nam Hoài khá dễ hiểu, Nam Bắc vì Trình Mục Dương mà chẳng màng đến tính mạng, nên anh ta chỉ còn cách thỏa hiệp.
Nam Bắc dùng khăn mặt ấm lau mắt và tay cho Bảo Bảo xong, mới hỏi con bé: “Papa đâu rồi?”
Trình Mục Dương nghe câu này vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, lắc đầu cười cười, coi như chẳng nghe thấy.

“Papa?” Bảo Bảo nghĩ một lát, nhỏ tiếng nói với Nam Bắc, “Papa bảo hôm nay papa nhỏ tới làm khách. Papa nói, papa không thích papa nhỏ, cho nên hôm nay sẽ không ở nhà.”
Nam Bắc dở khóc dở cười, gật đầu: “Trước khi đi papa còn nói gì với Bảo Bảo nữa không?”
Bảo Bảo tiếp tục suy nghĩ, giọng nũng nịu: “Không có.”
Nam Bắc nghĩ, anh trai cô chắc giận thật rồi. Nhưng không sao hết, xưa nay anh chẳng bao giờ giận cô thật cả.
Lúc Trình Mục Dương ăn cơm cùng Bảo Bảo, con bé đã trở nên thân thiết với hắn. Đây chính là sức mạnh của tình ruột thịt, cho dù khoảng cách lớn tới đâu, thời gian lâu đến mức nào, đều không thể làm phai nhạt sức mạnh tình thân.
Nam Bắc nhìn Trình Mục Dương lau sạch tay, đích thân bóc vỏ tôm cho Bảo Bảo, lại còn xắt ra từng miếng bón cho bé ăn. Bảo bảo chỉ ngoan ngoãn nhìn hắn, đến khi bàn tay hắn đưa đến bên miệng, con bé mới khẽ há miệng ăn.
Hắn mỉm cười, Bảo Bảo cũng cong khóe mắt mỉm cười.
Hơn nữa, họ đều ăn cơm không nói chuyện.
Nam Bắc chỉ lặng lẽ quan sát, liền cảm thấy hồi xưa mình có thể giữ được Bảo Bảo ở Philippin rồi sinh con bé ra, nhất định là ân đức lớn nhất mà Phật Tổ ban cho.
Sau bữa cơm trưa, Bảo Bảo chỉ nhõng nhẽo Nam Bắc một lúc rồi ngoan ngoãn trèo lên giường đi ngủ.
Trình Mục Dương lúc này mới đến gần cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng từ phía sau, hạ thấp giọng nói: “Anh biểu hiện có tốt không?”
“Rất tốt.” Cô thì thầm đáp, “Tốt cực kỳ.”
“Có khen thưởng không?”
Cô cười: “Anh muốn khen thưởng cái gì?”
“Bây giờ anh chưa biết, cứ để đó đã, sau này tính tiếp.”
“Trình Mục Dương.” Nam Bắc dở khóc dở cười, “Anh có cảm thấy mình có lòng tham vô đáy không?”
Trình Mục Dương mỉm cười, lắc đầu nói: “Không thể tính là lòng tham vô đáy được, thật ra lòng tham tình yêu của anh nhỏ hẹp vô cùng, chỉ cần mình em là đủ rồi.”
“Anh có thể thử đặt Bảo Bảo lên trước em không?”
“Anh rất yêu Bảo Bảo.” Trình Mục Dương trầm giọng, “Nhưng, anh sợ mình không đưa con bé theo được, cho nên nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trước, tránh việc thất vọng quá mức.”
“Tại sao?”
Trình Mục Dương nhìn cô, nói đúng hai chữ: “Nam Hoài.”
“Không phải chứ.” Cô thấy hơi khó tin, “Anh trai em không nhẫn tâm như vậy đâu.”
“Anh ấy không nhẫn tâm, chỉ là anh ấy quá yêu thương hai mẹ con em.” Trình Mục Dương lại có thể giải thích hộ Nam Hoài, “Em, thì anh nhất định phải đưa đi rồi, còn lại thì xem duyên phận. Anh nghĩ nếu Bảo Bảo có duyên gọi anh ấy là papa, dĩ nhiên anh ấy phải có chút khác biệt trong lòng con bé.”
Nước Bỉ là nơi cô và Trình Mục Dương gặp mặt lần đầu.
Cô có rất nhiều hồi ức liên quan đến hắn, toàn dính dáng tới mùa đông.
Và bây giờ vừa khéo chính là mùa đông tại Bỉ, nhiệt độ thấp nhất đêm khuya chỉ khoảng 0 độ, tuy mưa tuyết rơi nhiều, nhưng đa phần là mưa phùn dày đặc và tuyết nhỏ vừa chạm đất đã tan.

Ngày hôm nay họ chuẩn bị rời khỏi nơi này, Nam Bắc đã thử liên lạc với Nam Hoài nhưng đều không có kết quả.
Đây không phải lần đầu tiên anh trai cô như vậy, cô cầm điện thoại nghĩ một lát, có lẽ đã đoán được anh thật sự không nỡ rời xa mình và Bảo Bảo. Thật ra nhiều năm trước kia, phần lớn thời gian cô đều ở xa Nam Hoài. Nhưng đó chỉ là sự chia cắt về mặt không gian, còn lại trong lòng họ luôn sống dựa vào nhau, cùng chung hoạn nạn.
Vậy mà giờ đây, không còn đơn giản là việc cùng chung hoạn nạn giữa cô và anh trai nữa, cô đã có Trình Mục Dương, đã có Bảo Bảo.
Nam Bắc cầm chiếc áo khoác lông nhỏ xinh, mặc lên cho Bảo Bảo đang đứng trên giường, rồi đội chiếc mũ lông dày dặn lên cho bé. Gương mặt xinh xắn như vậy mà bị vùi trong đống áo mũ, chỉ có đôi mắt hé ra chăm chú nhìn Nam Bắc. Lúc Nam Bắc cầm găng tay lên, Bảo Bảo không chịu nổi, khẽ nói: “Bảo Bảo muốn đi tìm papa cơ!”
Nam Bắc hơi bất ngờ, mỉm cười hỏi con bé: “Tại sao phải tìm papa? Bảo Bảo nhớ papa rồi à?”
Bảo Bảo nghĩ một lát, nói: “Papa giận mất rồi.”
Nam Bắc vốn đã thấp thỏm không yên, bị giọng nói còn thơm mùi sữa của Bảo Bảo làm cho nghẹn ngào, mũi cô bỗng thấy hơi cay cay, cô nhớ lại rất nhiều chuyện hồi nhỏ, những năm tháng không thể nào phai mờ trong mình. Thậm chí cô cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn, không những muốn đi Moscow, còn đưa cả Bảo Bảo mà anh trai cô yêu thương nhất đi cùng.
“Mama?” Bảo Bảo hoang mang nhìn cô, “Không đi nữa ạ?”
Cô không biết nói sao, nhưng sợ Bảo Bảo hi vọng gặp Nam Hoài, đến lúc rời khỏi đây tới Moscow, con bé sẽ thật sự thất vọng và bị tổn thương. Cho nên, bất luận ra sao đi chăng nữa, cô vẫn phải khéo léo nói với con bé sự thật: “Bảo Bảo đi cùng mama, sau này chúng ta sống cùng với papa nhỏ, được không?”
Bảo Bảo không hiểu: “Papa có đi không?”
“Papa sẽ thường xuyên đến thăm Bảo Bảo, mama cũng sẽ thường xuyên đưa Bảo Bảo đi thăm papa.”
Bảo Bảo càng thêm hoang mang, thậm chí có phần nôn nóng, nắm chặt hai ngón tay Nam Bắc, giọng tủi thân hỏi cô: “Mama không cần papa nữa à?” Nam Bắc lắc lắc đầu, con bé nói làm cô muốn òa khóc: “Không phải mama không cần papa, chỉ là, mama phải ở cùng papa nhỏ, sau này papa cũng sẽ có một… mama nhỏ.”
Đúng là mối quan hệ logic hỗn loạn, lần đầu tiên Nam Bắc nhận ra không thể nào giải thích rõ ràng mối quan hệ này.
Huống hồ Bảo Bảo còn nhỏ vậy.
Bảo Bảo đáp vâng.
Một lát sau Bảo Bảo ngồi hẳn lên giường con, hai tay gỡ mũ lông trắng xuống, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, nhưng chưa kịp nói gì, con bé đã khóc trước mất rồi, nước mắt lã chã tuôn rơi. Nam Bắc hoảng hốt nhìn Bảo Bảo, vuốt ve gương mặt, định ôm con bé vào lòng, nào ngờ Bảo Bảo ôm lấy mũ của mình, lần đầu tiên không cho cô ôm.
“Mama cần papa nhỏ.” Bảo Bảo nức nở, “Bảo Bảo cần papa.”
Vẻ mặt con bé uất ức nhưng rất kiên định.
Nam Bắc không biết nói gì, chỉ có thể thử dỗ dành: “Bảo Bảo quên rồi sao? Papa nhỏ cũng rất yêu Bảo Bảo, Bảo Bảo cũng từng gọi papa nhỏ là papa còn gì?” Bảo Bảo mím chặt môi, đôi mắt nâu ngấn lệ: “Bảo Bảo cần papa.”
Cho dù Nam Bắc nói gì, Bảo Bảo cũng không đổi câu khác.
Nam Bắc sửng sốt trước sự cố chấp của con bé, người hằng ngày ở bên Bảo Bảo phải là người mẹ, là cô mới đúng. Tuy tình cảm giữa Nam Hoài và Bảo Bảo vô cùng thân thiết, nhưng thời gian anh ở bên con bé rất ít… Bảo Bảo khóc mãi không thôi, cuối cùng rúc vào góc giường ngủ quên mất, hai tay vẫn ôm chặt chiếc mũ, hình như con bé cảm thấy chỉ cần không đội chiếc mũ này lên, thì sẽ không phải rời xa nơi này.
Nam Bắc không dám cưỡng ép Bảo Bảo, con bé làm cô cũng khóc theo.
Cuối cùng vẫn là Trình Mục Dương đi vào, đặt Bảo Bảo nằm lên giường, đắp cho con bé một chiếc chăn bông nhỏ. Hắn nhìn thấy Bảo Bảo ôm chặt chiếc mũ lông, cũng không lấy đi khỏi tay bé, mà đưa Nam Bắc rời khỏi phòng Bảo Bảo.
“Bắc Bắc, đừng ép Bảo Bảo, trước tiên cứ để con bé ở lại.” Hắn nói, “Có lẽ, sự lựa chọn của Bảo Bảo chính là anh trai em. Nếu Bảo Bảo hối hận, chúng ta sẽ có thể đón con bé đến Moscow ngay lập tức.”
Nam Bắc biết hắn nói đúng, nhưng cô cũng không nỡ rời xa Bảo Bảo.
Hai người đứng cạnh cửa sổ khá lâu, cuối cùng Trình Mục Dương thuyết phục được cô cho Bảo Bảo một cơ hội chọn lựa. Nam Bắc thật sự không nỡ xa con gái, nhưng nghĩ đến việc tạm thời để lại Bảo Bảo cho anh trai cô cũng thấy yên tâm phần nào. Trình Mục Dương đã nói, chỉ cần muốn gặp, bất cứ lúc nào cũng có thể.
Hai người rời khỏi Bỉ nhưng không bay thẳng sang Moscow mà đến Bắc Kinh trước, chuyển sang ngồi tàu hỏa từ Bắc Kinh đến Moscow.
Họ ở trong một toa tàu hết sức đặc biệt.
Ngoài người mà Trình Mục Dương sắp xếp ra, thì không có hành khách bên ngoài nào khác.
Ánh mặt trời xuyên vào từ ngoài cửa kính, đáp xuống mặt sàn, đoàn tàu đang đi qua lục địa Siberia, khoảng cách hàng nghìn dặm giữa những ga tàu chỉ có rừng rậm và thảo nguyên bạt ngàn, tuyệt đối không phải khung cảnh có thể nhìn thấy ở Uyển Đình.
Nam Bắc đang nhỏ tiếng dỗ dành Bảo Bảo, chẳng có tâm trạng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
“Anh trai em đưa Bảo Bảo về Vân Nam rồi?” Nam Bắc ngắt cuộc điện thoại với Nam Hoài, hơi căng thẳng nhìn về phía Trình Mục Dương.

Còn tưởng Trình Mục Dương muốn cho cô một niềm vui bất ngờ nên mới đột ngột thay đổi lộ trình.
Ví dụ như trên chuyến tàu này, Bảo Bảo bỗng nhiên xuất hiện, kết quả lại chẳng có gì hết. Thêm một tin kém vui nữa là, Nam Hoài đang đưa Bảo Bảo rời khỏi Bỉ trở về Vân Nam.
Nhưng Trình Mục Dương không hề bất ngờ, ừ một tiếng: “Anh ấy đã nói với anh sẽ đưa Bảo Bảo đi ba năm.”
Bàn tay hắn dọc theo sống lưng Nam Bắc trượt xuống đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Anh nỡ để thế sao?” Nam Bắc luôn cảm thấy ẩn trong chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Hắn lắc đầu: “Anh không nỡ.”
“Vậy mà anh vẫn đồng ý với anh ấy?”
“Anh ấy là anh trai em.”
“Nhưng Bảo Bảo là con gái anh.”
“Em là em gái anh ấy.” Trình Mục Dương nói, “Anh cướp đi em gái của anh ấy, hơn nữa Bảo Bảo lại thích anh ấy hơn anh, thậm chí còn thích hơn cả mẹ của con bé.” Những gì hắn nói là thật, nhưng Nam Bắc vẫn nghi hoặc, hai người này rốt cuộc đang chơi trò gì vậy?
Cô thăm dò hắn: “Anh trai em đồng ý giúp anh là vì muốn đưa Bảo Bảo đi?”
“Không phải nguyên nhân chính, chỉ là điều kiện kèm theo thôi.”
“Nguyên nhân chính là gì?”
Trình Mục Dương mỉm cười, giọng nói trầm xuống nhưng không hề trả lời câu hỏi của cô: “Bắc Bắc, em không nhận ra con đường này có phong cảnh đẹp đến nhường nào à?” Nam Bắc liếc nhìn ngoài cửa sổ, nghe thấy hắn tiếp tục nói, “Đường ray từ Bắc Kinh đến Moscow này khoảng cách giữa những ga tàu lên đến hàng nghìn dặm, chỉ toàn rừng rậm và thảo nguyên bạt ngàn, vô cùng thích hợp cho việc yên tĩnh đọc sách, hoặc là làm một số việc theo sở thích.”
“Quả thực rất đẹp.” Cô thuận miệng trả lời đối phó.
“Quan trọng nhất là, cả lộ trình vừa đúng sáu ngày sáu đêm.”
Cuối cùng thì cô đã hiểu ý của hắn. Thì ra người đàn ông này vẫn nhớ cô đã đồng ý điều gì với hắn tại Ả Rập Xê Út.
Trình Mục Dương mỉm cười không nói, nhận điện thoại nội bộ, dặn dò người mang bữa tối đến.
Lập tức có một cô gái Moscow bưng rượu mạnh và đồ ăn ngon tới.
Lúc cô gái kia đặt khay xuống, Nam Bắc mới thuận mắt liếc nhìn, lập tức giật mình ngạc nhiên. Là Kachiusa – Người bạn cùng phòng của cô hồi còn học ở Bỉ – Cô gái Moscow bao nhiêu năm rồi chưa gặp. Kachiusa chỉ nhe răng cười với cô, cung kính nói câu gì đó với Trình Mục Dương bằng tiếng Nga rồi lui khỏi gian phòng.
Nam Bắc càng thêm hoang mang, quay đầu nhìn Trình Mục Dương.
Xem ra cô thật sự cần một lời giải thích hợp lý cho chuyện này, có phải tất cả những gì liên quan đến nước Bỉ, liên quan đến cuộc gặp gỡ giữa Trình Mục Dương và mình đều do hắn cố tình sắp đặt: “Cô ấy là người của anh?”
“Không phải.” Trình Mục Dương ôm chặt eo, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, “Cô ấy là người của cơ quan an ninh.”
Nam Bắc tránh né bàn tay hắn nhưng không tránh nổi ánh mắt đột nhiên hướng về phía mình, như thể hắn đang nhìn một món đồ đã mong muốn từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt ấy rất dễ khiến cô phải thỏa hiệp.
“Câu hỏi này, về sau em sẽ hỏi lại anh.” Giọng cô bất giác trầm hẳn xuống, “Nói cho em biết, anh trai em đồng ý giúp anh, nguyên nhân chính là gì?”
Trình Mục Dương yên lặng nhìn cô, một lát sau, hắn đột nhiên bật cười.
“Anh kể em nghe một câu chuyện. Là chuyện anh từng trải qua năm mười bốn tuổi.”
Hắn vừa kể, đôi môi đã đặt lên cơ thể cô: “Năm anh mười bốn tuổi từng đến Uyển Đình thuộc thành phố Thụy Lệ, từng gặp em. Hồi đó em còn rất nhỏ, lúc cười khóe mắt hơi nhếch lên, xinh đẹp vô cùng.” Cô ngạc nhiên nhìn hắn, Trình Mục Dương vẫn cười nói: “Bất ngờ chưa? Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chỗ này của anh…” Hắn chỉ vào vị trí thái dương của mình, “Hoàn toàn không còn chỗ cho thứ khác tồn tại.”
Họ còn nhiều thời gian, hắn không việc gì phải vội. Câu chuyện dài như vậy, hắn cần thong thả kể cô nghe:
Hắn, Trình Mục Dương, đã nợ cô một mạng sống như thế nào.
Và tại sao, hắn lại mang lòng tham không đáy, muốn có cô trọn đời trọn kiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.