Bạn đang đọc Trọn Đời Trọn Kiếp: Chương 16
Chương 16: Đòn phản kích cuối cùng
Họ đang ở tại vùng đất bỏ hoang gần thủ đô Riyadh.
Máy bay tư nhân đón Trình Mục Dương sẽ đáp đến sân bay Riyadh vào sáng sớm ngày hôm sau, trước thời điểm này, dường như hắn muốn ở cố định tại đây, chung quy so với thành phố, sa mạc vẫn là nơi thích hợp hơn với người như hắn. Ngộ nhỡ xảy ra xung đột đẫm máu bất đắc dĩ, hắn cũng dễ che giấu, thi thể và vết máu đều sẽ bị cát chảy vùi lấp.
Nơi này khá gần chợ mua bán lạc đà lớn nhất thế giới.
Buổi chiều, Trình Mục Dương đưa cô đi xem nơi mua bán lạc đà kia.
Không những buôn bán lạc đà mà còn có sữa lạc đà, thậm chí cả hamburger thịt lạc đà.
Trình Mục Dương đưa một chiếc cho cô, Nam Bắc cầm lấy, nét mặt quái dị hỏi: “Thứ này ngon thật sao? Giống vị của thứ gì? Thịt gà? Thịt dê? Hay là thịt bò?”
“Đều không giống lắm.” Hắn mỉm cười nói, “Có điều chắc chắn sẽ không làm em béo phì. Người Ả Rập Xê Út luôn cho rằng vị của thịt lạc đà rất tươi ngon, hơn nữa hàm lượng chất béo rất thấp vì đa phần chất béo đều trong bướu.”
Nam Bắc ồ một tiếng, cắn miếng nhỏ.
Hương vị này biết tả ra sao nhỉ, không thấy ngon lắm.
Cô nhìn Trình Mục Dương không mua phần nào ình, liền đưa chiếc hamburger trong tay đến bên miệng hắn, ra hiệu bảo hắn nếm một miếng. Nào ngờ Trình Mục Dương chỉ lắc đầu, cô lại đưa sữa lạc đà cho hắn.
Trình Mục Dương lại lắc đầu, nhỏ tiếng nói với cô: “Quên không cho em biết, trong mắt đàn ông Ả Rập, sữa lạc đà chính là thuốc tráng dương tự nhiên, hiệu quả vô cùng.”
Nam Bắc kêu “á”, lập tức chẳng muốn uống nữa.
Cô nhớ lại tối qua, Trình Mục Dương không những tự uống mà còn dùng miệng bón sữa lạc đà ình, bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng bừng.
Vì là chợ mua bán gia súc lớn nên nơi này khá phức tạp, còn có dịch vụ giết mổ tại chỗ, mùi máu tươi trộn lẫn trong không khí khiến người ta không thoải mái chút nào. Nam Bắc lấy làm khó hiểu, tại sao Trình Mục Dương đặc biệt đưa mình tới đây, cho đến khi họ đi vào một lều vải lớn, nhìn thấy bạt ngàn các hòn đá đẹp tuyệt vời.
Đá lớn đá nhỏ bày đầy trong lều vải. Ông chủ đang mỉm cười nhìn họ.
Những hòn đá này đều màu vàng nâu, mặt ngoài như có sỏi cát, được thợ điêu khắc thành hai, ba bông hoa hồng. Hòn đá cất trong tủ kính lớn nhất kia thậm chí có gần trăm cành hoa.
Hình dáng mỗi hòn đá tuy khác biệt, nhưng đều có cánh hoa tầng tầng lớp lớp.
“Hoa hồng sa mạc.” Trình Mục Dương giữ chặt vai cô, nói, “Hòn đá hoa lớn nhất kia anh đã đặt trước chuẩn bị đưa đến nhà của chúng ta tại Moscow.”
“Hoa hồng sa mạc?”
Hắn gật đầu: “Nơi đào được hòn đá này chính là sa mạc đỏ, cho nên đá hoa hồng được kết tinh thành giống hệt như hoa hồng sa mạc của Úc, đều là màu đỏ cam, giá trị nghệ thuật khá cao.”
Nam Bắc sờ vào hòn đá nhỏ gần mình, có thể cảm nhận được cát sỏi trên bề mặt.
Trình Mục Dương nhỏ tiếng giải thích cho cô.
Hắn nói với cô, một địa điểm cụ thể nào đó tại Ả Rập Xê Út rất dễ dàng đào được những hòn đá hoa hồng sa mạc kia. Sau khi dùng xẻng đào ba bốn mét, nếu chạm đến tầng đất ẩm thì sẽ có đá, nếu may mắn thì chính là loại đá hoa hồng sa mạc này.
“Cát chảy không thể nuôi dưỡng hoa hồng thật sự nhưng có thể kết tinh thành hoa hồng sa mạc có niên đại mấy trăm năm, mấy nghìn năm, vĩnh viễn chẳng bao giờ tàn phai.” Trình Mục Dương ôm chặt eo cô từ phía sau, thì thầm nói bằng tiếng Trung mà người bên cạnh đều không hiểu, “Valentine vui vẻ.”
“Valentine vui vẻ.”
Nam Bắc đáp lời hắn.
Đây là món quà vô cùng lãng mạn.
Hắn cười: “Thích Ca Mâu Ni lúc hai mươi chín tuổi ngộ ra con người có khổ nạn sinh lão bệnh tử, liền vứt bỏ thân phận hoàng tộc, từ biệt vợ con, xuất gia tu hành.” Hắn nói mạch lạc, “Anh luôn cho rằng hành động của ông rất chính đáng. Đêm qua suy nghĩ lại cẩn thận, anh bỗng thấy tại sao lại có người có thể vứt bỏ vợ con chỉ vì thoát ly bể khổ sinh lão bệnh tử cơ chứ? Đúng là ngốc nghếch.”
Nam Bắc bật cười: “Thích Ca Mâu Ni từ khi sinh ra đã có hoa sen nâng đỡ bảy bước chân đầu đời, đó không phải cảnh giới mà người phàm như anh có thể so bì được.” Cô nắm chặt bàn tay đặt trên bụng mình, cười đùa nói, “Trình Mục Dương, anh hơi một tý là lại nhắc đến điển cố nhà Phật, người tay cầm dao sát sinh như anh chắc chắn là khắc tinh của tất cả phụ nữ.”
Trình Mục Dương cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Ông chủ cửa lều vải hoàn toàn không hiểu hai người phương Đông này nói những gì. Ông chỉ lịch sự mỉm cười, đứng bên cạnh cùng hai người ngắm hoa hồng sa mạc muôn hình vạn trạng. Thậm chí còn dùng thứ tiếng Trung học cấp tốc, luôn miệng nói “vĩnh viễn chẳng bao giờ tàn phai”.
Nam Bắc nghe mà buồn cười không chịu nổi, nghĩ rằng nhất định là có người bày mưu kế trước, bảo ông chủ này phải lấy lòng Trình Mục Dương, còn Trình Mục Dương lại tỏ ra bình thản như thường. Hai người bước ra khỏi lều vải, trông xa có một đàn lạc đà bắt mắt bất ngờ xuất hiện, đa số đều là lạc đà một bướu có nhiều tại vùng đất Ả Rập.
Chỉ là đàn lạc đà nổi bật này có làn da trơn nhẵn, đôi mắt to tròn, giống lạc đà dùng để làm cảnh hơn.
Cô hứng thú quan sát, Trình Mục Dương ở bên cạnh nói với cô, quý tộc Ả Rập Xê Út đặc biệt thích đua lạc đà, cho nên đây chính là lạc đà đua loại A được người dân bản địa chăm sóc chuyên dùng để thi đấu: “Có lúc gặp được lạc đà loại thượng đẳng, mỗi con rẻ nhất là năm trăm nghìn đô la mỹ, cao nhất có thể lên đến hàng triệu.”
“Những con này thì sao?” Cô tò mò nhìn đàn lạc đà.
“Lạc đà đua quý giá đều không giao dịch tại đây.” Trình Mục Dương cười nói.
Lúc hắn nói, có một số người Ả Rập ăn vận lịch sự, tướng mạo quyền quý đang mua lạc đà loại A cho chủ nhân của họ. Họ đang lớn tiếng trò chuyện, Trình Mục Dương chăm chú nghe một lát, sau đó dịch lại cho cô: “Buổi chiều sẽ có một cuộc đua lạc đà nho nhỏ, chúng ta có thể theo họ đi xem thử.”
Cô chẳng hề do dự.
Hôm nay là ngày cuối cùng ở đây.
Sau đó cô và Bảo Bảo sẽ trở về Moscow cùng Trình Mục Dương, sống cùng hắn trong ngôi nhà của họ.
Khoảng một tiếng sau, cuộc đua lạc đà được bắt đầu.
Có một trường đua mới cách chợ giao dịch lạc đà mấy kilomet. Rất nhiều đàn ông Ả Rập mặc áo dài trắng trên khán đài, Nam Bắc và Trình Mục Dương chọn được một góc, quan sát tay đua đang ngồi trên lạc đà trong trường đấu.
Theo lời Trình Mục Dương, độ tuổi của tay đua càng nhỏ, trọng lượng dồn trên người lạc đà sẽ càng nhẹ, đương nhiên chạy càng nhanh.
Bởi vậy những cậu bé ngồi trên lưng, tay ôm chặt bướu lạc đà kia đều chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi. Sau khi cuộc đua bắt đầu, khán giả trên khán đài sục sôi tinh thần, liên tục có người đứng dậy to tiếng gào thét.
Nam Bắc cũng hào hứng vô cùng, không nhịn nổi nắm tay chặt Trình Mục Dương, nhưng phát hiện hắn đang nhìn về phía cách đó không xa. Cô hơi khó hiểu, vừa định nhìn theo tầm mắt hắn, Trình Mục Dương đã lặng lẽ giữ chặt vai cô, nhỏ tiếng nói: “Đừng quay đầu, họ đến rồi.”
“Ai?”
“Là kẻ địch hiện tại cũng là bạn hữu tương lai của chúng ta.”
Đặc công CIA?
Nghe ngữ khí của Trình Mục Dương rõ ràng hắn chẳng bất ngờ lắm.
Tâm trạng được thả lỏng hơn nửa ngày của Nam Bắc cuối cùng lại bị làm cho hỗn loạn, căng như dây đàn. Thật ra cô đã đoán được sau khi họ đưa nữ học giả kia đi, lại bắt cóc nhân viên đặc công của CIA, sớm muộn gì họ cũng sẽ đuổi đến đây.
Lần này sẽ là trận chiến không kiêng nể.
Trước ngày hôm qua, nhiệm vụ hàng đầu của CIA là đưa nữ học giả kia ra khỏi Ả Rập Xê Út, thì hiện tại, nhiệm vụ của họ đơn giản hơn nhiều. Ngay tại đây, ám sát tội phạm bị truy nã xếp đầu bảng trong danh sách của CIA.
Trình Mục Dương chắc cũng phải biết nhất định sẽ xảy ra cuộc đấu lần này.
Bởi vậy hắn mới chọn dừng chân tại ngoại ô thành phố Riyadh, ngay trên vùng sa mạc, đấu một trận trực diện với CIA.
Lạc đà chạy băng băng, cát bụi bay mù mịt.
Trình Mục Dương đột nhiên cầm lấy tay cô, nhảy khỏi khán đài, rồi vươn tay ra đỡ cô. Nam Bắc nhảy xuống theo hắn. Trình Mục Dương ôm chắc eo cô, lúc học quay người lại, đám lạc đà đã đâm đầu về phía trước.
Mấy người mặc áo dài trắng cách đó không xa cũng đứng bật dậy men theo khán đài chạy qua đây.
Quá đông khán giả la hét, chẳng ai thèm bận tâm sự khác thường của mấy người mặc áo dài trắng. Chỉ có Trình Mục Dương và Nam Bắc băng qua đấu trường với tốc độ rất nhanh, khiến người trên khán đài khắp nơi la ó.
Các tay đua đang chạy nước rút, bướu lạc đà nảy lên dồn dập, tay họ ghìm chặt dây cương, không ngừng quát lạc đà tới tấp.
Với tốc độ này cơ bản không thể tránh được hai người.
May mà đây là Trình Mục Dương và cũng may đây là Nam Bắc.
Hai người chạy như bay băng qua đấu trường trong cát bụi cuồn cuộn, lúc Trình Mục Dương vừa bước ra khỏi đường đua, móng lạc đà phía sau lập tức lao đến, giẫm ngay lên chỗ bọn họ vừa băng qua. Trong lúc nhân viên còn đang ngơ ngác, hai người liền cướp lấy dây cương lạc đà chuẩn bị ra đấu trong tay họ. Trình Mục Dương bế Nam Bắc lên rồi chính mình cũng leo lên cùng, nhanh chóng cưỡi lạc đà rời khỏi đấu trường.
Đằng sau là tiếng hoan hô vỗ tay của khán giả, còn có cả tiếng la hét rát cổ bỏng họng của nhân viên.
“Anh ta đang hét gì thế?” Nam Bắc nghiêng đầu hỏi Trình Mục Dương áp sát mình.
“Anh ta nói đây là con lạc đà quán quân.” Trình Mục Dương vừa cười vừa nói, “Ý tại ngôn ngoại ấy mà, hàm ý là con lạc đà rất có giá trị.”
“Có đến hàng triệu đô không?”
“Không chỉ như vậy đâu.”
“Trắng trợn.” Nam Bắc cười, “Anh không những là tên lưu manh mà còn là đồ trắng trợn.”
Cuộc đối thoại của hai người bị gió làm nhiễu đi.
Không hổ danh lạc đà quán quân, mặc dù đằng sau có người đuổi theo nhưng họ đã bỏ xa tất cả. Sa mạc mênh mông không thấy biên giới, Nam Bắc đeo mạng che mặt màu đen lên, cản gió cát ngày càng thổi mạnh.
Trình Mục Dương đi vào giữa sa mạc tránh đám người không liên quan.
Cô không biết hắn định làm gì, nhưng chẳng hề lo lắng.
Nếu hành trình tại Philippin là bất đắc dĩ, thì lần này chính là hành trình được sắp xếp công phu.
Cát nhỏ như hạt phấn, dưới ánh nắng mặt trời hiện lên màu đỏ cam chói mắt.
Không giống như ngựa, lạc đà chạy đi bằng cách nhảy, đúng là một kiểu hành xác người cưỡi.
May mà hắn dùng hai cánh tay giữ cô rất chặt, không để cô lắc lư quá dữ dội.
Trình Mục Dương sợ cô bị cát thổi gây khó chịu, trong lúc chạy nạn vẫn cẩn thận kéo mạng che đen lên phủ kín gương mặt cô, ngay cả đôi mắt cũng không tha.
Tầm nhìn của Nam Bắc được một lớp màu đen lờ mờ phủ lên trên, ngăn mắt cô bị ảnh hưởng bởi nắng gắt và cát bụi.
Nhưng cô thấy hơi khó thở.
“Trước mắt sẽ có núi Âm Dương.” Trình Mục Dương cúi đầu, nói bên tai cô, “Nhảy xuống lạc đà, Oman sẽ đón chúng ta.”
Nam Bắc ừ một tiếng, ngay sau đó liền mơ hồ nhìn thấy cồn cát và núi đá phía xa.
Hắn thật xảo quyệt, đây là cạm bẫy đã được sắp đặt sẵn ư?
“Trình Mục Dương.” Cô khẽ phản đối, “Lần sau anh có thể thông báo trước không?”
“Thông báo trước?” Hắn cười, “Sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng vui chơi của em, lợi bất cập hại.”
Lý do được lắm.
Phải nói rằng hắn luôn luôn có lý, cho dù là chính đáng hay không.
Lúc này, hoàng hôn dần buông xuống, ánh tà dương chuyển đỏ, cả sa mạc nhuốm màu máu.
Núi đá bị phong hóa ngày càng gần họ.
Những đồi núi bị gió cát bào mòn trăm năm kia mang đủ loại hình dạng, sừng sững đứng đằng xa, cho dù dáng vẻ ban ngày của chúng như thế nào, đến đêm khuya, dưới ánh trăng, chúng vẫn cứ phác nên hình ảnh của từng tòa tháp Phật. Nhớ lại lúc vừa đến Ả Rập Xê Út, cô đã bị khung cảnh này thu hút, Trình Mục Dương cũng từng nhắc đến tháp Phật dưới ánh trăng.
Mặt trời lặn chỉ trong thoáng chốc.
Sau khi họ bỏ lạc đà lại, tiến vào bên trong khe núi thiên nhiên, nơi này đã biến thành đêm tối. Trình Mục Dương rất thông thạo địa hình nơi này, mấy lần gặp lối rẽ, hắn đều lựa chọn một cách quyết đoán. Địa hình cồn cát trên phạm vi rộng như vậy rất dễ mất phương hướng, sáu, bảy CIA đuổi theo sau lưng họ thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Cuối cùng Trình Mục Dương đi ra khỏi núi Âm Dương như mê trận, sau khi dạo quanh gò cát rộng lớn, liền nhìn thấy hai, ba đống lửa, những người chờ đợi họ từ trước đều đang ngồi xung quanh.
Còn có cả lều vải được dựng sẵn.
Oman và Kyle đang thì thầm trò chuyện, nhìn thấy hắn xuất hiện, Kyle liền mỉm cười ngẩng đầu, nói bằng giọng tiếng Trung kì quặc: “Chúc hai người Valentine vui vẻ.”
Trình Mục Dương chẳng thèm để ý đến anh ta, đi ngang qua.
Tất cả mọi người ngồi cạnh đống lửa đều lập tức đứng dậy, yên lặng nhìn hắn.
Trình Mục Dương vươn người cẩn thận quan sát thịt đang nướng trên lửa, tiện tay rắc ít gia vị lên.
“Kế hoạch định sẵn của chúng ta là có người đóng giả cô và Trình dẫn dụ CIA tới đây.” Kyle cười híp mắt nhìn Nam Bắc, “Tiếc rằng hôm nay là lễ tình nhân, Trình kiên quyết đòi chúc mừng cô.”
Nam Bắc tủm tỉm cười.
Kiểu lãng mạn của Trình Mục Dương không phải thứ người bình thường có thể tiếp nhận.
Ví dụ như, niềm vui mừng kinh ngạc hắn mang đến cho bạn lớn chừng nào, thì phía sau cũng có chừng ấy nguy hiểm đang rình rập. May mà hắn là Trình Mục Dương.
Ninh Hạo bên cạnh Oman từ đầu đến giờ luôn dùng máy tính giám sát CIA bên trong đồi núi kia. Chấm đỏ thể hiện nhiệt độ cơ thể không ngừng di chuyển trên màn hình, thỉnh thoảng những chấm đỏ kia tập hợp lại cùng nhau, thậm chí có thể nghe thấy cách đây không xa có tiếng đọ súng trong phạm vi hẹp. Xem ra Trình Mục Dương không những sắp xếp mê cung này mà còn sắp xếp rất nhiều chướng ngại vật.
Ngay lập tức, tiếng súng dồn dập liền biến mất.
Trình Mục Dương rút ra một con dao găm từ sau lưng, cắt một miếng ngon nhất đi đến bên cạnh Nam Bắc, ngồi xuống đút cho cô ăn.
Nam Bắc cắn nửa miếng, nhẹ nhàng nhai kỹ.
“Ngon không?” Hắn hỏi.
“Không tồi.” Cô cười, “Ngon lắm.”
Trình Mục Dương mỉm cười ăn một miếng thịt khác, nói với Oman hắn cần tắm nước nóng, tất cả mọi chuyện đều làm theo kế hoạch đã định, sau một tiếng nữa bắt đầu, nhất định phải giải quyết xong mọi vấn đề trước bảy giờ sáng mai.
Hắn dặn dò xong xuôi, liền đưa Nam Bắc đi vào một căn lều nhỏ.
Dụng cụ tắm rửa đã được chuẩn bị từ trước, còn có cả nước dùng để tráng người.
“Ở đây nước còn quý hơn dầu mỏ, ông chủ Trình, ông thật là xa xỉ.” Nam Bắc gội sạch tóc dưới dòng nước chảy, giũ sạch cát bụi bám trên tóc, lớp bọt trắng xóa trên mái tóc cô mê hoặc đôi mắt hắn.
Trong cảm xúc dâng trào, bàn tay hắn giúp cô lau sạch tai và cằm, là những nơi không dễ rửa sạch bọt.
Sau đó thuận theo cổ Nam Bắc, bàn tay ấy trượt xuống bắt lấy khuôn ngực cô.
“Lưu manh.” Cô mở to mắt, lẩm bẩm cười mắng hắn.
“Không phải lưu manh.” Hắn trêu đùa, “Là trắng trợn.”
Đây là câu cô trêu lúc chiều, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ.
Cô cong miệng mỉm cười, im lặng không nói.
Trình Mục Dương áp sát cơ thể cô, tắm gội cho cô, từ mái tóc cho đến cơ thể, đều được hắn cẩn thận rửa sạch: “Anh thấy hơi khó hiểu, tại sao Châu Sinh Thần lại giúp em.”
Nam Bắc nghĩ một lát, lắc đầu: “Có lẽ vì đây là việc dễ như trở bàn tay với anh ta, hoặc là vì em trai anh ta rất quý em, nhưng lý do kiểu này đều rất mơ hồ.”
Đôi mắt Trình Mục Dương trong làn hơi nước ánh lên màu rực rỡ tuyệt đẹp.
Chỉ có điều lúc này đôi mắt ấy không được vui cho lắm.
Nam Bắc mỉm cười, dùng ngón tay ấn lên má hắn: “Hay là cứ nghĩ thế này đi, dòng máu người Hoa đều đang chảy trong chúng ta, có thể dễ dàng giúp đỡ nhau thì có gì đâu mà phải từ chối?” Trình Mục Dương im lặng, chỉ cúi đầu hôn cô.
Cơ thể hai người kề sát nhau, khao khát phản ứng của đối phương ngay lập tức.
Nhưng trong lúc họ đang thân mật, bỗng phía xa vang lên tiếng đọ súng, có lẽ CIA lại gặp phải người làm “chướng ngại vật” trong khe núi. Nam Bắc nhân thời cơ kéo tay hắn ra: “Bên ngoài nhiều người lắm.”
Hắn cười: “Hôm nay là lễ tình nhân.”
Cô nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: “Sau này đền cho anh.”
“Gấp đôi?”
“Gấp đôi.”
“Sáu ngày sáu đêm, thấy sao?”
Ham muốn khủng khiếp thật.
Nam Bắc buồn cười, gật đầu bừa, cầm lấy khăn tắm, vội vàng lau khô nước trên người rồi mặc quần áo sạch vào. Sau đó cô nhanh chóng mặc thêm áo dài đen, mang khăn đội đầu và mạng che mặt. Trải qua cuộc chạy trốn trên sa mạc ban nãy, cô tự nhiên thích cách ăn mặc của phụ nữ Ả Rập Xê Út, ít nhất cát bụi nhỏ li ti sẽ không luồn lách khắp nơi, khiến cả người dơ dáy không chịu nổi.
Họ bước ra khỏi lều, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Một đội người trèo lên từ mặt bên sườn, đi trên cát đá gồ ghề chỗ núi cao, có thể nhìn xuyên qua khe hở thấy mọi cảnh quan phía dưới. Trình Mục Dương cầm súng tiểu liên, dẫn theo đám người băng qua đỉnh núi. Cho đến khi tiến vào vòng vây phạm vi hẹp, Nam Bắc nhìn thấy có vài người đàn ông nằm sấp trên đỉnh núi, lẩn vào sau phiến đá to, không ngừng bắn chiến với người bên dưới.
Đây là một cái bẫy được sắp đặt kỹ lưỡng, đáng tiếc người của CIA vẫn chưa rõ điều này.
Những đặc công tự nhận là ưu tú nhất trên toàn cầu kia, trong lúc thi hành nhiệm vụ ám sát lại rơi vào cái bẫy mà kẻ địch sắp sẵn, Nam Bắc nghĩ, bất kể như thế nào họ cũng sẽ không dám thừa nhận chuyện này.
Tiếc rằng điều mà Trình Mục Dương muốn làm chính là khiến họ phải tuyệt vọng.
Trình Mục Dương lấy ra chai rượu nhỏ bằng bạc của mình, uống từng ngụm rượu nhỏ, từ sau khi đến quốc gia này, đây là lần đầu tiên hắn vi phạm lệnh cấm nơi đây. Hắn thường luôn tôn trọng tín ngưỡng của bạn bè, còn đối với kẻ địch, hắn chẳng bao giờ nhân từ như vậy.
Sa mạc buổi đêm, gió cát thổi mạnh.
Mái tóc hắn cũng bị thổi rối bời, che khuất gương mặt, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén nhìn thẳng phía trước.
Quan sát cuộc chiến vẻn vẹn năm phút, hắn nói mấy câu với thuộc hạ đang bắn chiến cùng CIA, đều là những câu ngắn gọn bằng tiếng Nga. Ánh mắt của những người đó đều có phần do dự, nhưng rất nhanh, họ liền thu súng ngừng bắn.
Trình Mục Dương đeo kính nhìn ban đêm vào, lập tức giương súng trong tay lên, ngắm trúng bên dưới, tiếng đạn bay rít gào xé rách màn không, hắn không lưỡng lự, không lưu tình, Nam Bắc liên tục nhìn thấy có bóng người vứt súng xuống nhưng chẳng ai ngã hết.
Hắn chỉ bắn rơi súng của họ.
Nói cách khác, hắn đang làm họ khiếp sợ.
Dáng vẻ bắn súng của hắn rất đẹp, đặc biệt khi ở trong xa mạc, càng toát lên sức uy hiếp đến nghẹt thở.
Người của Trình Mục Dương và đặc công của cơ quan an ninh Moscow trên đỉnh núi chắc tổng cộng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu người, nhưng chỉ có mình hắn thị uy tiến hành cuộc bắn tỉa này.
“Tôi không muốn giết các người.” Cuối cùng hắn buông súng, nói bằng tiếng Anh với những người Mỹ kia, “Trái lại, tôi còn muốn trả lại cho các người một người bạn, để các người an toàn trở về nước. Bởi vậy, hãy hạ súng xuống, việc này có lợi cho tất cả chúng ta.”
Bóng người dưới chân núi kia không nhúc nhích, nhưng rõ ràng họ đã ngừng bắn.
Trình Mục Dương vứt súng cho Oman bên cạnh, rồi đi về phía sau, ngồi cạnh Afafu đang bị trói chân tay và bịt miệng, nói: “Tôi biết mục đích chuyến đi đến Ả Rập Xê Út lần này của các người, và chắc chắn các người cũng biết tôi đến để làm gì.”
Afafu trừng mắt nhìn hắn.
Trước khi gặp người đàn ông này, Afafu đọc khá nhiều tài liệu, nhưng đều rất sơ sài, cho đến khi hắn đột nhiên xuất hiện tại Philippin, cấp trên lập tức xóa bỏ mật lệnh nằm vùng bao nhiêu năm của cô, đổi thành việc theo dõi hành tung của tên trùm vũ khí này.
Rốt cuộc hắn là kẻ như thế nào?
Một người đàn ông quan tâm dịu dàng hết mực tới cô bạn gái đi cùng trên hòn đảo Philippin, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Afafu về hắn. Sau đó, cuộc tấn công khủng bố của tổ chức phản chính phủ ở Philippin đã làm cô mất dấu vết. Khi trở về tổng bộ, cô mới nhìn thấy băng ghi hình đẫm máu cảnh hắn một mình tàn sát mấy đặc công CIA. Nếu dùng câu nói của người phương Đông để hình dung, hắn chính là ác quỷ bước ra từ địa ngục Atula.
Tội phạm quốc tế bị truy nã, nhân vật quan trọng trong danh sách ám sát lại ngang nhiên cướp đi kỹ sư hạt nhân mà họ lôi kéo ở Ả Rập Xê Út, thậm chí hắn còn bắt cóc cô, vây hãm đặc công phụ trách ám sát mình của CIA ngay giữa sa mạc.
Trình Mục Dương nhìn vào mắt Afafu, kéo băng bịt miệng xuống.
“Ngươi muốn làm gì?” Afafu khàn giọng hỏi hắn.
“Giao các người cho Ả Rập Xê Út.” Vẻ mặt hắn bình thản, có sự lạnh lùng bàng quan, “Đương nhiên, cô có thể tố giác với họ tôi đã cướp đi kỹ sư hạt nhân kia, cho dù họ tin hay không cũng sẽ lấy mạng cô trước tiên, sau đó sẽ có một lượng lớn tín đồ tôn giáo thù hận đất nước của cô, những cuộc tấn công khủng bố kéo dài không dứt, khó mà lường trước được.”
Vì hắn nói chậm nên càng thể hiện rõ sự lạnh lùng và mềm mại trong ngữ điệu.
Phân tích một cách khách quan, giọng nói ấy khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Mỗi câu nói của Trình Mục Dương đều chẳng sai chút nào. Trên thế giới này, Mỹ đã đắc tội với khá nhiều quốc gia và tôn giáo, mối quan hệ này đã không thể thay đổi. Cho nên họ luôn làm những việc như không ngừng tìm kiếm cơ hội kìm hãm, khống chế những quốc gia này, Trung Đông là một nơi nguy hiểm, nếu sự việc này bị vạch trần sẽ dẫn đến nhiều thù hằn hơn nữa.
“Nếu đã nghĩ thông suốt rồi, tôi sẽ thả cô đi.” Trình Mục Dương mỉm cười, “Những ngày tháng sau này, các người sẽ phải tiếp nhận thẩm vấn bằng thuốc và tra tấn tâm lý trong thời gian dài, sau đó, đất nước của cô sẽ thỏa hiệp với Ả Rập bằng việc đầu tư kinh tế để đổi lấy những đặc công là các người.”
Hắn dứt lời liền đứng dậy ra hiệu cho người xung quanh cởi trói cho Afafu.
“Chúc cô may mắn.”
Hắn chẳng màng đến cô ta nữa, quay người đi đến cạnh Nam Bắc, dịu dàng gạt lọn tóc rối rồi hôn lên trán cô. Như thể hắn và Nam Bắc chỉ tình cờ đi qua nơi này, thả cho Afafu một con đường sống mà thôi.
“Trình Mục Dương.” Nam Bắc khẽ nói, “Thỉnh thoảng anh thật đáng sợ.”
“Thật à?”
Khóe mắt cô hơi cong lên, “Thật đó.”
“Anh không có cảm tình lắm với người Mỹ.” Hắn trầm giọng, “Lúc nào cũng phân biệt chủng tộc nên anh muốn dọa họ một chút.”
Nam Bắc dần nghe thấy âm thanh của cánh quạt quay nhanh, tiếng ồn đinh tai nhức óc ngắt quãng cuộc đối thoại của họ. Cùng với âm thanh càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần, có ánh sáng cực mạnh chiếc qua đây, hơn nữa không chỉ là một chùm sáng.
Chùm tia sáng hỗn loạn chiếu khắp trên dưới cồn cát, rọi qua gương mặt của từng người.
Áo dài đen của Nam Bắc bị gió cuộn tung bay phần phật. Cô ngẩng đầu, có thể nhìn thấy bóng dáng của bốn, năm chiếc trực thăng đang lượn vòng trong đêm đen. Một dãy thang được thả xuống từ trên đó.
Cảnh sát Ả Rập Xê Út? Hay là ai khác?
Cô không nhìn rõ người bám trên thang.
Cho đến khi người đó nhảy xuống trong âm thanh hỗn độn của gió xoáy cực mạnh. Lúc anh ta đi về phía Nam Bắc, cô nhận ra đó là Ba Đông Cáp. Đương nhiên trong khoảng thời gian ngắn cô rời đi, Ba Đông Cáp đã trở thành một phần trong kế hoạch của Trình Mục Dương.
“Thái tử biết được có nhiều đặc công Mỹ như vậy trên đất Ả Rập Xê Út, liền vô cùng kinh ngạc.” Ba Đông Cáp cười nói, “Đồng thời, người cũng hết sức lo lắng cho sự an toàn của những vị khách quý.”
Ba Đông Cáp nhìn thấy Nam Bắc, gật đầu chào hỏi.
“Tôi rất ổn.” Trong tiếng ồn ào, Trình Mục Dương cười nói, “Chỉ là hơi kinh hãi đôi chút.”
Ba Đông Cáp ngầm hiểu: “Câu này, tôi sẽ giúp anh truyền đạt nguyên xi tới họ.”
“Cám ơn.”
Chùm sáng hỗn loạn không ngừng lướt qua người, qua mặt Trình Mục Dương, ánh sáng mạnh như vậy càng làm nổi bật làn da của hắn, cơn gió xoáy do trực thăng gây nên thổi mái tóc hắn rối bù, hòa lẫn cùng cát bụi cuộn trào.
Nam Bắc chỉ dấu môi ra hiệu hắn sau này giải thích ình nghe.
Người có thể khiến Ba Đông Cáp xuất chiêu chỉ có Nam Hoài và cô. Vậy nên rõ ràng là Nam Hoài đã giúp hắn.
Mặc dù chung quy cũng là người một nhà, nhưng cô không dám chắc Nam Hoài có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, sau cùng còn lợi dụng mối quan hệ giữa mình và hoàng tộc Ả Rập Xê Út để giúp Trình Mục Dương đổi trắng thay đen.
Bấy giờ từ phía xa tít của sa mạc đã thấy có mấy chục chiếc xe cảnh sát và xe có vũ trang quân đội chạy về phía này. Trình Mục Dương đưa súng cho Ba Đông Cáp, Ba Đông Cáp hiểu ý đưa hung khí gây thương tích này cho tâm phúc của thái tử.
Bắt đầu từ việc giao súng của Trình Mục Dương, “sự thật” đã được định hướng như sau: Toàn bộ quá trình phát sinh sự việc hết sức đơn giản, khách quý của Ả Rập Xê Út là hắn khi đang thưởng thức cuộc đua lạc đà, bỗng nhiên bị đặc công Mỹ tấn công. May mà thái tử anh minh sáng suốt đã nắm được tin tình báo trước tiên, kịp thời cứu hắn.
Và từ đầu đến cuối, vị khách quý là hắn hoàn toàn không biết những chuyện liên quan tới kỹ sư hạt nhân kia.
Còn những chuyện sau đó là vướng mắc riêng giữa Mỹ và Ả Rập Xê Út.
Trình Mục Dương đưa Nam Bắc và người của mình lên trực thăng rời khỏi cồn cát. Nam Bắc từ trên không gian cao ngất nhìn xuống, nơi ấy đã bị đèn xe chiếu rọi, sáng như ban ngày. Rất đông lực lượng vũ trang bao vây khu đó như thể họ đã gặp phải kẻ địch rất nguy hiểm, chỉ là những người kia hoàn toàn không biết mấy đặc công CIA dưới chân núi sớm đã bị Trình Mục Dương đánh tan lòng tin, đành buông súng đầu hàng.
Nam Bắc quan sát mặt đất càng ngày càng xa mình, cô thêm phần khâm phục người đàn ông bên cạnh.
“Em đang nghĩ gì thế?” Hắn đặt cằm lên vai cô.
Cô cười, “Đang nghĩ đến chuyện anh bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen.”
Hắn cười nhưng không nói gì.
Nam Bắc tiếp tục: “Những người đó nhất định sẽ bị khởi tố tội gián điệp. Hơn nữa việc này chắc hẳn cũng sẽ khiến mối quan hệ giữa Mỹ và Trung Đông trở nên căng thẳng, lần này Moscow phải cảm ơn anh rồi.”
Trình Mục Dương “ừ” một tiếng: “Họ lại nợ anh một lần.”
“CIA thật đáng thương.” Nam Bắc cảm thán, “Dốc hết tâm sức lôi kéo kỹ sư hạt nhân kia nhưng lại bị anh nẫng mất tặng Nga. Hiện giờ họ chẳng những để mất nữ kỹ sư mà còn phải nuốt giận tiếp nhận khởi tố tội gián điệp.”
Hắn lại đáp “ừ”.
Một lát sau hỏi cô: “Em muốn uống rượu không?”
“Không muốn.”
“Chỉ uống một ngụm nhỏ thôi.”
“Em say mất, rượu của anh toàn là cồn.”
“Không thể nào.” Hắn cười.
“Nếu em say thì sao?”
“Anh sẽ đưa em về nhà.”
Câu trả lời lạc điệu nhưng lại là lời Trình Mục Dương cố tình nói. Họ cách nhau rất gần, đến nỗi cô cảm thấy chỉ cần nói thêm một chữ nữa thôi, môi hai người sẽ chạm phải nhau. Trong đôi mắt kia vẫn hiện lên lời hứa hẹn và cả ánh nhìn mê hoặc.
Cô liền phì cười.
Đây rõ ràng là những lời hắn cám dỗ mình vào lần đầu tiên họ gặp nhau trên đường quốc lộ. Từ ánh mắt đến giọng điệu đều ẩn chứa sự mập mờ mê hoặc lòng người. Cô nghĩ đến đây, không nhịn nổi, trêu đùa hắn: “Nói thật đi, có phải hồi đó anh muốn chuốc em say khướt không?”
Hắn cười: “Ừ.”
Nam Bắc nhướn mày, đúng là tên lưu manh mà.
Trình Mục Dương trầm giọng nói, “Nếu lúc đó anh chuốc em say khướt thì sẽ không có Trình Mục Dương của bây giờ. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, kết cục giữa hai ta chỉ có một.”
Lời yêu thương đong đầy dụ hoặc.
Nam Bắc vốn dĩ muốn tiếp tục bắt hắn nói ình biết rốt cuộc là vì lý do gì mà hắn có thể khiến anh trai cô chịu thỏa hiệp, giúp một tay trong thời khắc cuối cùng này, khiến toàn bộ sự việc được diễn ra càng thêm hoàn mỹ. Tiếc rằng cô còn chưa kịp mở miệng, Ninh Hạo bên cạnh đột nhiên đưa tai nghe qua ra hiệu cho Trình Mục Dương nhận điện thoại.
Xem ra là việc phía Moscow.
Cô nén nhịn lòng hiếu kỳ của mình, ngày tháng còn dài, đợi sau này hỏi cũng được.
Ngày họ rời Ả Rập Xê Út đã có phương tiện truyền thông tung tin việc đặc công Mỹ hoạt động tại đây đã bị bắt, còn mục đích và nội dung hoạt động đều không xác định được. Nam Bắc ở trên máy bay xem thấy chương trình phát sóng đặc biệt của đài truyền hình nào đó thuộc Trung Đông, ban đầu cô vô cùng ngạc nhiên, không hiểu tại sao nhanh như vậy đã có người biết thông tin này. Nhưng ngay lập tức cô liền thông tỏ.
Đây chắc chắn là sự sắp xếp của Trình Mục Dương và Moscow thông qua cuộc điện thoại trên máy bay vừa rồi.
Chuyến đi lần này đến Ả Rập Xê Út mặc dù ngắn ngủi nhưng lại có ích vô cùng, cô phục sát đất bản lĩnh bày mưu tính kế của Trình Mục Dương và cơ quan đầu não chính trị quốc tế.
Cô có thể tưởng tượng được tất cả mọi hướng đi đều sẽ phát triển theo dự tính của Trình Mục Dương. Song ban đầu, Trình Mục Dương chỉ định bắt tay với Moscow, lấy kỹ sư hạt nhân kia làm cái cớ uy hiếp Mỹ phải thừa nhận thân phận thương nhân từ thiện của Trình Mục Dương. Còn sự giúp đỡ cuối cùng từ phía Nam Hoài đã khiến Trung Đông trở thành đồng minh của hắn.
Thời gian sau đó, những quốc gia này sẽ tiến hành một số thỏa thuận lợi ích lại từ đầu.
Trình Mục Dương và cả Nam Bắc đều tin rằng, trong xã hội hiện đại, bất cứ hoạt động gây chiến, kích động, phân chia hay hoạt động gián điệp ám sát nào đó chẳng qua cũng là để phục vụ cho lợi ích kinh tế. Lợi ích kinh tế cao hơn tất cả, đây mới là cốt lõi của cuộc đấu tranh.
Cho nên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm thấm tại một bàn tròn thỏa hiệp khác.
Tổng diện tích lục địa và đại dương trên thế giới này gần 510 triệu kilomet vuông. Và thế giới ngầm giống vậy, cũng luôn tồn tại song hành. Có lẽ quy luật sinh tồn khác nhau, nhưng mỗi xó xỉnh nơi đó đều có một số thế lực đang tiếp diễn cuộc tranh đấu lừa gạt lẫn nhau vì người dân thuộc vùng đất của mình.
Giống như Nam Hoài hay nói: Bắc Bắc, gia tộc của chúng ta ra đời cũng vì muốn bảo vệ người thân và quê nhà của mình, cho dù chiến tranh đói nghèo, triều đại đổi thay, nhất định phải bảo vệ được người dân nơi này.
Trình Mục Dương cũng đã từng nói câu tương tự.
Nam Bắc nghĩ, sự rung động đầu tiên của cô với Trình Mục Dương chính bởi cô nhìn thấy con người thật sự của hắn, nhìn thấy Trình Mục Dương cùng thuộc một thế giới với mình. Cô thật sự vui mừng vì mình đã gặp được hắn.