Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 28: Đèn Lồng Hình Người Năm
Ở cửa vào thôn có tấm bia đá, dãi nắng dầm mưa vài thập niên, chữ trên bia đã không rõ lắm.
Nguyên bản sơn đỏ từ khe chữ chảy xuống, lan ra, dính đỏ cả tấm bia đá, chỉ còn lại có một chữ “Thôn” còn mơ hồ có thể đọc được, cũng bị sơn đỏ quẹt ra hai cái rãnh màu đỏ, nhìn dưới sắc trời âm u, có chút ghê rợn.
Cát đại tiên đi rất nhanh, chờ Khâu Từ cùng Nam Tinh tới cửa thôn, ông ta đã mất bóng.
Trong tay cầm mai rùa, đi đường lại nhanh đến vượt mặt rùa đại tiên.
Thôn xóm bị bỏ hoang không lớn, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối thôn.
Nhà hai ba mươi năm không ai ở đã bị dây thường xuân bá chiếm, bao trùm toàn bộ, nguyên lai bộ dáng cơ bản đã không thấy, chỉ có khung cửa rộng mở như một cái miệng toang hoác, đen tối không thấy đáy, như ẩn giấu vô số nguy hiểm.
Khâu Từ nhìn gian nhà giống như đội một cái nón xanh thật lớn kia, thấy đặc biệt vui mắt.
Nếu khai phá thành điểm du lịch hay điểm chụp ảnh nho nhỏ, thì cũng không tồi.
Mảnh giấy trắng vốn đang giận dỗi lại bắt đầu di chuyển, ngay cả cá của Khâu Từ cũng bơi về một hướng, không còn vẻ mờ mịt như lúc ở giao lộ.
Nam Tinh thấy Khâu Từ còn nhìn mấy gian nhà kia, đi hai bước vẫn kêu hắn: “Uy.”
Khâu Từ hoàn hồn, chỉ thấy Nam Tinh nhìn mình một cái, liền dời mắt nhấc chân đi đến.
Hắn nhìn cá đã bơi đi xa, hiểu là Nam Tinh đang nhắc nhở hắn đi mau lên.
{LAOHU}
Hắn tăng tốc, đi theo phương hướng tờ giấy trắng và cá bơi đi.
Chờ chúng nó đều dừng lại, đã tới cuối thôn, nơi này phòng ốc vốn tọa lạc khá xa cách, thế cho nên gian nhà nhỏ cuối cùng này nhìn có vẻ lẻ loi.
Nó cũng bị dây leo xanh mướt bao kín, chỉ để lại cửa vào, cửa sổ nhỏ hẹp cũng bị dây leo bao trùm, nhìn như một con quái thú đang há miệng thở dốc.
“rầm rầm ——”
Bên trong truyền ra tiếng động nhỏ.
Khâu Từ và Nam Tinh cùng nhìn vào trong.
Lát sau một người mặt xám mày tro đi ra, mắng: “Toàn là ổ chuột.”
Luôn đến sớm một bước Cát đại tiên vừa bước ra liền thấy hai người đứng bên ngoài, hoảng hồn.
Bị dọa xong liền không khách khí nói: “Hai người rốt cuộc có bản lĩnh hay không hả? Chắc không phải là theo đuôi Cát đại tiên tôi đi?”
Nam Tinh nói: “Xe của tôi đến đây trước ông.”
Cát đại tiên muốn nói lại thôi, bất quá ngẫm lại cũng phải.
Ông ta vô pháp loại bỏ nghi ngờ, lại nói: “Quả nhiên đều là người trong nghề, ngoại trừ Hàn bà tử kia, đều có chút tài năng.”
Ông ta sẵn tiện tự khen mình một hồi, liền cầm mai rùa bỏ đi, dựa theo đường cũ rời đi, có vẻ như muốn đi Cừ Sơn.
Nam Tinh cũng sẽ đi Cừ Sơn, nhưng phải đợi lát nữa, trời rất nhanh sẽ mưa, ở trong núi bung dù là vô dụng, cỏ dại cao nửa người bắn ngược nước mưa lại đủ để toàn thân ướt nhẹp.
Cửa vào nhà không biết là ban đầu đã thấp bé, hay là dây thường xuân quá càn rỡ mới đè thấp nó.
Nàng thắp lửa cúi người đi vào, Khâu Từ cũng vào.
Hắn tiến vào liền may mắn nói: “Còn may là Cát đại tiên vào trước thay chúng ta cuốn mạng nhện đi, còn dọa chuột chạy bớt.”
Một chân đã dẫm đầy một đế giày bụi đất Nam Tinh nhìn nhìn hắn, không biết vì sao lại có người có thể lạc quan đến cỡ trình độ này.
Trong nhà cũng không quá trống trải, nhưng đồ vật đều dựa vào tường.
Thường thì loại không gian vuông vức như vậy, cái bàn sẽ ở giữa, nhưng ở đây cái bàn cũ nát lại dựa sát vào tường.
Không chỉ cái bàn, còn có ghế, kệ gỗ, ngay cả lư hương, đều ở một bên.
{LAOHU}
Ở giữa hoàn toàn trống trải, trên mặt đất cũng không có dấu vết cho thấy bàn ghế đã từng đè lên, chứng tỏ trước kia mấy thứ bàn ghế này cũng không được đặt ở giữa phòng.
Nam Tinh tựa như nghĩ tới cái gì, lấy tư liệu Kiều Lãng đưa ra xem.
Nàng nói: “Nơi này là nơi trước kia Kiều lão tiên sinh ở.
50 năm trước Kiều lão tiên sinh mang con cái rời khỏi thôn trang ra bên ngoài định cư, ngẫu nhiên sẽ trở về, sau đó trong thôn hoàn toàn không còn ai, ông ấy liền không về nữa, ít gì cũng 30 năm.”
Khâu Từ nói: “Khó trách đồ vật đều xếp dựa vào tường.”
Nếu không dựa tường, đối với một người mù tới nói, thật sự quá không hữu hảo.
Cá của hắn không bơi sai chỗ, người giấy của Nam Tinh cũng không tìm lầm vị trí.
Nhưng kỳ quái chính là, nơi này không có bất cứ thứ gì có thể giúp tìm ra tung tích Kiều mẫu.
Tiếng sấm ù ù, nước mưa đổ xuống, dội lên thôn xóm bỏ hoang.
Gian nhà hơi dột, nước từ lá cây xanh miết thấm xuống, rơi xuống lớp bụi trên mặt đất, khoét ra từng vũng bùn nhỏ.
Nam Tinh đã bung dù lên, đi một vòng trong cái sảnh nho nhỏ.
Nàng lại vào bên trong, thấy hai gian phòng hẹp, phòng đã dọn hết gia cụ tràn đầy tro bụi, chỉ còn mấy tấm ván gỗ tạo thành vách tường.
Không có chút manh mối nào, lại không biết vì sao mà giấy trắng của nàng lại đến đây.
Nàng đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng lóe sáng lên, không phải tia chớp.
Khâu Từ cũng thấy ánh lửa đột nhiên xuất hiện kia, lập tức ra cửa, Nam Tinh theo sát bước ra, chạy về một phía khác, hai người giáp công vòng ra mặt sau, nhưng ở đó cái gì cũng không có.
Đừng nói là ánh sáng, ngay cả một con đom đóm cũng không có.
Một tia chớp xẹt qua, trong cánh rừng gần đó, lại lóe lên ánh lửa.
Hai người lại lần nữa chạy qua, vào rừng cây, ánh lửa lại biến mất.
“A ——”
Từ trong rừng có người thất tha thất thểu chạy ra, một thân áo khoác dài đã bị thứ gì đó móc rách tơi tả, có lẽ còn ở dưới đất lăn vài vòng, trở nên chật vật bất kham.
Cát đại tiên còn chưa thấy hai người, dưới chân vấp một cái, lại té một cái, cú té này thiếu chút nữa dập mũi.
Ông ta vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy hai người đứng ở đằng trước, gần như không thở nổi.
Chờ thấy rõ là bọn họ, bộ dáng như được cứu thoát, thở dốc nói: “Bên trong có quỷ, cả người sáng lên, trốn ở đằng sau đám cây nhìn chằm chằm tôi.”
“Động tác thật mau, đã chạy vào bên trong rồi.” Khâu Từ đỡ ông ta dậy, làm trên tay cũng dính bùn, hắn nhìn Cát đại tiên toàn thân chật vật, thấy hơi buồn cười, “Ông hẳn là cả ngày giao tiếp với mấy thứ này đi? Sao lại sợ đến như vậy?”
“Tôi ngày thường là thay người đoán mệnh, trấn trạch bảo hộ bình an.” Cát đại tiên xấu hổ nói, “Tôi như thế nào biết thứ quỷ kia thật sự lộ mặt, còn nhìn chằm chằm tôi, lá gan cũng quá lớn.
Con quỷ đó quá hung hiểm, tôi không chơi nữa.”
Khâu Từ hỏi: “Ông muốn rút lui?”
“Đương nhiên a.” Cát đại tiên nghĩ đến con quỷ toàn thân tỏa sáng, hai mắt phiếm lục quang kia liền cảm thấy nguy hiểm, ông ta xua xua tay, chuẩn bị rời đi.
Ông ta xách áo khoát dài lại quay đầu lại nói, “Con người của cô cậu không tệ, tôi nói cho cô cậu một chuyện, con quỷ này có quan hệ với Kiều mẫu.
Tôi bấm tay tính ra, cứ tiếp tục như vậy, cô cậu sẽ bị cuốn vào âm giới, cẩn thận đó.”
Cát đại tiên dầm mưa bỏ đi, nghĩ còn phải đi một đoạn đường dài mới có thể đi đến đường cái để gọi xe liền thấy đau đầu.
Nhưng có đau nữa cũng phải đi, ông ta không muốn mạo hiểm.
Nam Tinh thấy ông ta bỏ đi, nghĩ lại những gì ông ta nói, mơ hồ nghĩ tới cái gì.
Nàng đột nhiên nhận thấy dưới dù có thêm một người, Khâu Từ không biết khi nào đã đứng dưới dù của nàng.
Thân hình quá cao, còn hơi cúi đầu.
Khâu Từ nói: “Cát đại tiên vẫn có chút bản lĩnh, ông ta nói cũng chưa chắc là giả, nói không chừng lần này, cô lại phải mang tôi đi một chuyến, đó chính là âm giới mà ông ta tính ra đi?”
Nói lảng sang chuyện khác đối với Nam Tinh không hề có tác dụng, giọng nói của nàng tức khắc cương cứng: “Tránh ra.”
Khâu Từ thở dài, hắn thà rằng đứng bên khối băng lớn, cũng không muốn dính mưa, hắn da mặt dày nói: “Tôi sợ bị cảm mạo.”
“……”
Khâu Từ cho rằng Nam Tinh sẽ đẩy hắn ra, không nghĩ tới không phải, ngược lại thấy nàng duỗi tay ra, nhét dù vào tay hắn, còn mình thì dầm mưa bỏ đi.
Khâu Từ cứng đờ, bước nhanh theo, dùng dù che đi những giọt mưa không ngừng rơi từ lá cây xuống.
{LAOHU}
Nam Tinh dừng bước, nhíu mày nhìn hắn, nói: “Tôi không sợ cảm mạo, không cần dù.” Đổi lại là người khác, Nam Tinh nhất định sẽ đẩy ra, nhưng xét về mặt nào đó, Khâu Từ là người đã từng giúp nàng.
Hơn nữa nếu đẩy hắn ra, hắn nhất định sẽ tiếp tục xáp vào.
Thà đưa dù cho hắn, chính mình dầm mưa.
“Được rồi.” Khâu Từ nhét dù trở lại vào tay nàng, nói, “Tôi không đùa cô nữa.”
Khi hắn nói những lời này biểu tình rất nghiêm túc, không còn có vẻ tùy tiện thường ngày.
Hắn đưa dù lại cho Nam Tinh rồi đi luôn, miễn cho nàng lại cảm thấy hắn sẽ xáp vào lại.
Nhưng trong lòng hắn chẳng hiểu sao lại không thoải mái, giống như có cái dằm cắm vào, rút không sạch.
Nam Tinh không thích hắn tuỳ tiện, nhưng đột nhiên nghiêm túc lên, lại làm nàng thấy không quen.
Có những người nghiêm túc lên, lại có vẻ như đang giận dỗi.
Không khí giữa hai người đột nhiên yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ầm ầm.
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm trong núi ầm vang, dội vào trong lòng núi bậc ra, nghe càng như dã thú gào rống, muốn chấn sụp cái thôn trang đã cũ nát.
Ra khỏi cánh rừng, toàn thân Khâu Từ đã ướt sũng, quần áo ướt đẫm dán lên lưng hắn.
Nam Tinh đi đằng sau nhìn một hồi, rốt cuộc bước nhanh tới, chia cho hắn một nửa cái dù.
Cả người đều sũng nước mưa Khâu Từ nghiêng đầu nhìn nàng, Nam Tinh hơi do dự, nói: “Tôi biết, đã muộn.”
“Không muộn.” Khâu Từ cười cười, hơi kéo góc áo, nước nhỏ xuống, hình như là có chút…muộn.
Hắn duỗi tay cầm lấy dù, thuận miệng nói, “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trời cũng mưa, chó của tôi còn bắn nước đầy người cô.”
Biểu tình của Nam Tinh hơi khựng lại, nói: “Tôi đã biết đó không phải là chó của anh.
Cho nên, tại sao anh lại nói là chó của anh?”
Khâu Từ không ngờ nàng đã biết, biết khi nào? Hắn nói: “Cô lúc đó quá hung dữ, tôi sợ cô đem nó đi hầm canh.”
Nam Tinh không nói nữa, một hồi mới nói: “Đào lão bản đang nuôi nó.”
Khâu Từ lại càng bất ngờ, hắn lúc ấy không có cách nào mang nó đi, cho rằng sẽ không còn phần tiếp theo, không nghĩ tới vẫn còn.
Hắn cười cười: “Đào lão bản nuôi, vậy tôi an tâm rồi.”
Hai người ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, không còn tẻ ngắt cùng xấu hổ.
Sắp trở lại trong thôn, vốn dĩ bọn họ đã không thèm để ý thứ luôn tới vô tung đi vô ảnh kia, nhưng lôi điện hiện lên, lại thấy nó xuất hiện ở nơi xa.
Vừa nhìn một cái, chưa đến một giây, nó lại biến mất.
Bọn họ trở lại phòng, Nam Tinh nhớ tới chủ đề Cừ Sơn thần quái, cầm di động gọi cho Phùng Nguyên.
Điện thoại lập tức thông, Nam Tinh trực tiếp hỏi: “Chủ đề thần quái cậu xem hai ngày trước, gửi link cho tôi.”
Bên kia vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, kinh ngạc Nam Tinh vậy mà lại thích xem mấy thứ này, vui vẻ vì xem như có chung sở thích với nàng.
Phùng Nguyên lập tức nói: “Để tôi gửi cho cô, đúng rồi, cô bên kia tiến triển thế nào? Cát đại tiên thế nhưng nói rút lui, nói là có quỷ, không ngờ lá gan của ông ta nhỏ như vậy…”
Phùng Nguyên cứ lảm nhảm, Nam Tinh lập tức bấm nút “kết thúc trò chuyện”.
Một lát sau, Phùng Nguyên liền gửi đường link qua.
Nam Tinh click mở đường link, đã thành bảy trang.
Nàng nhíu mày đọc nhanh, Khâu Từ đang vắt nước bên cạnh cũng nhìn qua.
Đọc hết bảy trang, Nam Tinh tổ chức lại tin tức một lần, rồi nói: “Cừ Sơn, nghĩa trang, thôn xóm hoang, quỷ hình người phát sáng.”
Khâu Từ bổ sung: “Ngày ngủ đêm ra, tới lui vô tung, có người chứng kiến, nhưng không ai chụp đến.” Hắn nghĩ một chút, cười nói, “Chúng ta đi thiết bẫy rập tóm nó đi.”
Sinh linh kỳ quái kia, vận mệnh chú định là cóliên hệ với Kiều mẫu và Kiều lão tiên sinh.
Bắt được nó, có lẽ là có thể tìm đượctung tích Kiều mẫu.