Đọc truyện Trộm Mệnh FULL – Chương 27: Đèn Lồng Hình Người Bốn
Trong đám người ngoại trừ Hàn bà tử cầm tư liệu xong liền đi ra ngoài, những người khác không ai rời viện điều dưỡng.
Kiều Lãng đã đặt phòng khách sạn gần đó, an bài cho mọi người, mỗi người một phòng, ai cũng không quấy rầy ai.
Khâu Từ không đi cùng Nam Tinh, hắn không muốn bị Thạch Bát Lâu nhìn ra bọn họ có quen biết, nếu không sẽ đoán ra chuyện hắn nói về giọt máu kia là vì Nam Tinh.
Hắn về phòng mình, dùng ly rót nước, ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay chấm nước, vẽ Thái Cực Bát Quái đồ.
Nét cuối cùng vừa thành, âm dương ngư di chuyển, thế giới âm dương biến hóa.
Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm……
Hai chú cá bơi một vòng, cá trắng ngừng lại, đôi mắt đen hun hút như đầm lầy, tựa như muốn mở đường.
Mắt đen đi thông âm phủ, mắt cá trắng vừa mở, cho thấy Kiều mẫu đã không còn trên đời.
Khâu Từ thật ra không bất ngờ, dù sao Kiều lão tiên sinh cũng lớn tuổi như vậy.
Kiều mẫu nếu còn trên đời, cũng hơn 110 tuổi.
{LAOHU}
Nhưng đôi mắt đen của nó, lại không đi thông đến âm phủ, chỉ hỗn độn như đầm lầy, không thấy minh lộ*.
*minh đây là của minh giới, tức là âm phủ, mắt cá trắng lúc này không chỉ ra lộ xuống minh giới
Khâu Từ khẽ nhíu mày —— Kiều mẫu đã chết, nhưng còn ở nhân gian, chưa chuyển sang kiếp khác.
&&&&&
Phòng mọi người đều được an bài cùng một tầng, Nam Tinh ở căn cuối hành lang.
Khi nàng ra tới, vừa vặn thấy Thạch Bát Lâu cũng bước ra, đang nhận điện thoại.
Hắn “ừ ừ” hai tiếng liền nói: “Cứ kêu anh về như vậy không được, ít nhất phải làm một bàn đồ ăn mà anh thích.”
Giọng nói mang ý cười, như đang cùng người yêu trò chuyện, vừa nói vừa cười, hoàn toàn khác với ngữ khí trong lời nói mang đao kiếm trước đó.
Thạch Bát Lâu nghe thấy sau lưng có tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn lại, biểu tình hơi ngưng, thấp giọng nói “Về nhà rồi nói”, rồi treo điện thoại.
Đứng ở cửa chờ Nam Tinh, chờ nàng đi qua, Thạch Bát Lâu mới nhấc chân đi đằng sau.
Hai người đi qua hành lang uốn lượn, ngừng trước thang máy, không ai mở miệng nói chuyện.
Sàn nhà nồng nặc mùi chất tẩy rửa rẻ tiền, hành lang không được thông gió tốt làm không khí hơi ngột ngạt.
Bản điện thang máy khi thì nhảy lên số tầng, khi thì dừng lại.
“Khách sạn này cũng đông người ở thật.” Thạch Bát Lâu nói, “Thang máy thật chậm.”
Nam Tinh vẫn luôn nhìn cửa thang máy, có thể thấy bóng của Thạch Bát Lâu chiếu lên cửa.
Nàng khẽ nhướng mày, không cảm giác được hơi thở đặc thù nào từ người này.
“Nam Tinh tiểu thư.” Thạch Bát Lâu lại nói, “Cô nói xem, phương hướng chúng ta đi có phải cũng sẽ giống nhau hay không?”
“Đinh ——” thang máy tới nơi.
Nam Tinh bước vào trong, Thạch Bát Lâu bị nàng lạnh mặt, hơi cứng đờ, trong nháy mắt này, liền thấy nàng giơ tay ấn nút, cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Hắn duỗi tay chắn, cửa lại mở ra, lúc này mới bước vào.
Nhìn người mặt mũi băng giá, thật là……không bao giờ muốn nói nửa câu với nàng nữa.
Tới lầu một, Nam Tinh bước ra trước.
Thạch Bát Lâu đứng ở cửa khách sạn nhìn nàng đi xa, phương hướng lại bất đồng với hắn.
Hắn lúc này mới thu hồi suy nghĩ —— nàng đi sai rồi.
Nếu là theo dấu giọt máu, nàng sẽ không đi sai, cho nên phương pháp nàng dùng không giống của mình.
Thạch Bát Lâu đợi một lúc, mới kêu một chiếc xe đi đến chỗ mình muốn tới.
Đã đi một đoạn Nam Tinh đột nhiên dừng bước, quay lại, đi về hướng giống như Thạch Bát Lâu.
Cửa khách sạn nhiều taxi, nàng quay về cửa chính khách sạn, kêu một chiếc rời đi.
{LAOHU}
Người phục vụ ở cửa khách sạn nhìn thấy, gọi một cú điện thoại, nói: “Thạch tiên sinh, Nam Tinh tiểu thư vừa mới trở về, nhưng không đi cùng hướng với ngài, nàng đi hướng Tây Bắc rồi.”
“Được, ta đã biết.” Thạch Bát Lâu ở trong xe treo di động, nhíu mày.
Hắn cho là nàng cố ý đi nhầm hướng, cho nên sai người phục vụ lưu ý, không nghĩ tới nàng cuối cùng vẫn đi khác hướng với mình.
Hắn đi hướng Đông Nam, nàng đi hướng Tây Bắc.
Vậy hắn có thể bỏ qua chuyện “một giọt máu”?
Sẽ không phải lại là thủ thuật che mắt lần nữa đi? Nếu vậy thì tính cảnh giác của nàng cũng quá cao rồi.
Cùng ngồi trên taxi Nam Tinh đang tra mục đích địa, ngẩng đầu nói: “Tài xế, đi Cừ Sơn.”
Tài xế ngạc nhiên nói: “Cừ Sơn? Cô nương cô đi ngược a.”
“Tôi biết.” Nam Tinh nói, “Thêm tiền, gấp đôi.”
“Được luôn!” Tài xế sảng khoái đáp ứng, tới giao lộ tiếp theo quẹo một cái, chuyển hướng —— về phía đông nam.
Cừ Sơn cách nội thành hơi xa, cho dù là lái xe đi, cũng muốn hơn 4 tiếng.
Vừa lúc đụng phải giờ cao điểm tan tầm, xe hơi kẹt.
Tài xế thấy chờ cũng là chờ, mới nói chuyện phiếm: “Mấy ngày nay người muốn đi Cừ Sơn tôi cũng gặp một vài, nói là đi tới đó thám hiểm.”
Hắn vừa nói, Nam Tinh mới cảm thấy tên Cừ Sơn có chút quen tai.
Suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra, chẳng phải là Phùng Nguyên từng đề cập với nàng sao, chủ đề thần quái đang nóng trên một cái diễn đàn.
Một đám người trẻ tuổi đi phược Cừ Sơn, kết quả gặp phải quỷ, quỷ kia có bộ dạng giống người, lại toàn thân tỏa sáng.
Còn dùng cây đuốc thọc vào ngực mình, quay mặt về phía bọn họ cười ki…ki… đầy quỷ dị âm trầm.
Chủ thớt kể khá trôi chảy, hành văn cực tốt, làm người đọc cảm thấy như bản thân mình cũng bị, chủ đề so với những chủ đề thần quái khác hot hơn nhiều.
Phần lớn nguyên nhân chính là vì hành văn quá trôi chảy, làm người ta nghi ngờ đây là tác giả của truyện nào đó, muốn lừa lưu lượng.
Khen ngợi chê bai, hai cực trái chiều.
Nam Tinh sau khi nhớ lại những gì Phùng Nguyên nói, hỏi: “Cừ Sơn là chỗ như thế nào?”
Tài xế nói: “Cừ Sơn a……!Trước kia gần đó có cái thôn, thật là nghèo, sau này cải cách mở cửa, người ở đó liền lục tục dọn đi, không ai ở nữa, cũng là chuyện từ thập niên 90.” Hắn cười hai tiếng, nói, “Cô sao không hỏi tôi làm sao mà biết được?”
Không đợi Nam Tinh phụ họa một chút, tài xế liền nói: “Ha! Bà bác tôi chính là người từ nơi đó ra.”
“Ồ……” Nam Tinh không biết làm sao để tiếp lời hắn, nếu có thể vỗ tay cổ vũ, nàng thật muốn vỗ tay cho xong.
Nhưng mà tài xế thích lảm nhảm, căn bản không chờ nàng xấu hổ, tiếp tục nói: “Mấy thanh niên đó làm quá, nói cái gì mà Cừ Sơn có quỷ, bọn họ muốn đi bắt quỷ, bà bác của tôi vừa nghe thấy, tức điên.
Nói ở đó làm gì có quỷ, đó là Sơn Thần, Sơn Thần phù hộ thôn dân.”
Hắn lải nhải, hận không thể đem toàn bộ những gì mình biết nói hết cho Nam Tinh, mặc kệ thật giả.
Vô luận ra sao, Nam Tinh đại khái có thêm chút hiểu biết về Cừ Sơn, còn cách Cừ Sơn đại khái nửa dặm, thôn trang nhỏ kia đã không còn ai.
{LAOHU}
Chờ tới con đường đất ngoài Cừ Sơn, đã là chạng vạng.
Tài xế dừng xe, thấy phía trước không có ai, kinh ngạc nói: “Không ai đón? Cô nương cô sớm nói cô tới một mình a, tôi đã không chở cô tới.
Giờ này sắp tối rồi, một mình cô đi vào, cũng không nên bị hù chết.
Lỡ cô bị hù chết, cảnh sát mà tra…ai da! Cô ngồi xe tôi tới, cảnh sát muốn điều tra tôi.”
“Có người đang đợi.” Nam Tinh hỏi, “Bao nhiêu tiền?”
Nàng đẩy đẩy cửa, đẩy không ra, tài xế đã khóa cửa.
Tài xế nói: “Trở về trở về, hồ nháo có phải hay không? Muốn hại người hay sao a.”
Nói kiểu gì hắn cũng không mở cửa, thậm chí còn chuẩn bị đi.
Đã định mạnh mẽ xuống xe Nam Tinh bỗng nhiên thấy có chiếc xe ngừng ở đằng sau, nàng khựng lại, là Thạch Bát Lâu tới?
Tài xế nói đây là lối tắt, người bình thường không biết, có thể đến sớm hơn người ngoài nghề nửa giờ.
Hắn gạt người?
Tài xế thấy phía sau có người tới, lúc này mới mở khóa cửa xe, nói: “Thì ra thực sự là có người đón cô.”
Nam Tinh xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy người xuống xe kia, không phải Thạch Bát Lâu, là Cát đại tiên.
Cát đại tiên cũng liếc mắt một cái nhìn thấy Nam Tinh đứng đằng trước, sắc mặt cứng đờ, quay đầu chất vấn tài xế, nói: “Không phải cậu nói, cậu đi chính là lối tắt, người bình thường không biết sao?”
Tài xế kia xấu hổ cười, nói: “Chứng tỏ tài xế kia không phải người bình thường……”
Tài xế chở Nam Tinh cũng lật đật nói: “Lão ca ngươi cũng không phải người bình thường.”
Hai người xấu hổ mà khen nhau, làm như thực sự có một cái lối tắt như vậy, có thể tới sớm hơn người khác nửa giờ.
Không đợi hai người khen nhau xong, phía sau lại có hai chiếc xe chạy tới.
Hai chiếc đằng sau có hai người bước xuống, một là Thạch Bát Lâu, một là Khâu Từ.
Cát đại tiên nhìn qua, tức muốn hộc máu nói: “Chó má lối tắt!”
Sớm biết là không có lối tắt, ông ta cũng sẽ không ngồi xe này tới, tự chạy xe mình tới còn nhanh hơn.
Ông ta cầm mai rùa của mình ôm quyền nói với ba người còn lại: “Ta đi trước một bước.”
Cát đại tiên vừa đi, Thạch Bát Lâu liền bước tới, nhìn nhìn Nam Tinh, nói: “Nam Tinh tiểu thư là chơi mê cung a, một hồi hướng đông, một hồi hướng tây, ngay cả mình muốn đi đâu cũng không biết.”
Nam Tinh một chút cũng không muốn giao phong với hắn, đều biết tỏng kịch bản của nhau, liền không sợ vạch trần.
Khâu Từ đi ngang qua bên cạnh nghe thấy những lời này, vừa đi vừa nói: “Nàng đại khái là mù đường.”
Nam Tinh liếc Khâu Từ một cái, nàng không có mù đường.
Thạch Bát Lâu cười cười, khóe mắt dương càng cao, giảo hoạt như con hồ ly.
Hắn nói: “Mời!”
Bốn người lục tục bước lên con đường đi vào Cừ Sơn, không ai biết đối phương có đi cùng chỗ với mình hay không.
{LAOHU}
Mấy ngày nay nhiều người tới Cừ Sơn, không có cỏ dại chặn đường, đi trên đường lúc trời còn chưa tối hoàn toàn, tính ra cũng khá nhanh.
Nam Tinh đi sau cùng, nàng không quen sau lưng có người đi theo, đặc biệt là Thạch Bát Lâu.
Người này thần bí đến làm người ta cảm thấy bực bội, không thích.
Khâu Từ đi ngay phía trước nàng, thỉnh thoảng nhìn ra sau, xác định nàng không có tụt lại quá xa.
Nhìn vài lần, Nam Tinh liền nói: “Tự lo cho mình đi.”
“Ờ.” Khâu Từ thu hồi tầm mắt, vừa lúc đi đến một cái ngã rẽ.
Cát đại tiên cùng Thạch Bát Lâu đều ngừng lại, nghĩ lại, một đường rẽ trái, một rẽ phải.
Nam Tinh nhìn qua bên trái, nơi xa mơ hồ có thôn xóm, đó chắc là thôn trang đã bị bỏ hoang gần Cừ Sơn.
Đi thông qua bên phải, là một ngọn núi không quá cao, nhưng được phủ xanh um, hẳn là Cừ Sơn.
Nhưng hai nơi, vận mệnh chú định đều có thứ tương liên với Kiều mẫu.
Khâu Từ mở bàn tay ra, hai chú cá âm dương bơi lòng vòng trên tay, vẫn không hề dừng lại.
Hắn nhíu mày, hỏi: “Có manh mối gì không? Cá của tôi có chút mơ hồ.”
Nam Tinh nói: “Đem cá đi hầm canh đi.”
Khâu Từ cười không thành tiếng.
Nam Tinh lấy một tờ giấy ra, một ngón tay bắn ra một giọt máu rút ra từ Kiều lão tiên sinh, thấm vào trong tờ giấy đen, ngọn lửa bùng lên, tro tàn đi, hóa thành giấy trắng.
Giấy trắng rơi xuống đất, hướng bên trái đi vài bước, lại trở về, hướng bên phải đi vài bước, lại trở về, cũng mơ hồ.
Khâu Từ lập tức kiến nghị: “Hay là đốt lần nữa đi.”
Nam Tinh không thèm để ý đến hắn.
Tờ giấy trắng vừa nghe thấy, chạy tới đạp cho Khâu Từ hai cái mềm như bông, lại chạy nhanh về bên chân Nam Tinh, Khâu Từ nhìn mà cười không ngừng.
{LAOHU}
Nàng cúi người nhìn tờ giấy trắng đang giận dỗi kia, nhân lúc nó còn chưa làm bản thân tức chết, lập tức thu trở về.
Nàng lấy bút chu sa ra, ngòi bút chấm chu sa, tơ đỏ chỉ thẳng hướng thôn xóm.
Cá của Khâu Từ còn đang bơi, hắn nhìn một hồi, nghe thấy trong núi có tiếng sấm, nói: “Trời sắp mưa.”
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn sắc trời, âm u, đích xác sắp mưa, nàng nói: “Hướng trái, đến thôn trang.”
Khâu Từ nhìn hướng mà sợi tơ đỏ chỉ, hẳn là nó làm Nam Tinh quyết định phương hướng.
Hắn vẫn hỏi: “Tại sao?”
“Tránh mưa.”
“……” Khâu Từ rốt cuộc phát hiện ra Nam Tinh cũng là người thường, sợ gặp mưa.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, Cát đại tiên đi hướng thôn trang, Thạch Bát Lâu đi hướng Cừ Sơn.
Nói cách khác, Thạch Bát Lâu chắc là sắp bị xối thành gà rớt nồi canh.
Hắn lại mơ hồ hiểu ra, Nam Tinh không đi Cừ Sơn, có thể là vì không muốn bị mưa xối, nhưng cũng có khả năng là —— không muốn đi cùng đường với Thạch Bát Lâu.
Nhưng cũng có khả năng là do sợi tơ đỏ chỉ ra phương hướng.
—— cô nương tâm tư thật là khó đoán.