Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 23: Hai ngày hai đêm (Phần cuối)


Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 23: Hai ngày hai đêm (Phần cuối)

Đêm dài yên tĩnh, đã không còn nghe thấy tiếng ồn ào trong chợ.

Chung Bình gọi điện thoại cho mẹ cô.

Bà Chung nói: “Bảo bối à, sao tối con lại ăn có mỗi mỳ, có đói không?”

Chung Bình: “Con no lắm, con còn ăn mấy miếng điểm tâm mà.”

Bà Chung: “Buổi tối ăn toàn những thứ khó tiêu, toàn gạo nếp thôi, tốt
nhất là vẫn nên ăn cơm.” Lại hỏi, “Con đi cùng mấy người?”

Chung Bình: “Hai mươi người.”

Bà Chung: “Ôi, nhiều thế à, có nhiều bạn nữ không?”

Chung Bình: “Cũng nhiều à, mọi người đi khá đầy đủ.”

Bà Chung: “Có ai đẹp hơn con không?”

Chung Bình: “…”

Bà Chung: “Hôm nay con mặc váy rất đẹp, nhưng nhìn là biết đồ của năm
ngoái, trang phục mùa hè năm nay đã xuất hiện, chờ con trở về đi mua sắm với mẹ, con gái nên ăn mặc cho đẹp.”

Một phen những lời mỹ học, cuối cùng bà Chung nói: “Cũng phải giao lưu với nhiều bạn học nam, biết chưa?”

Chung Bình đau đầu: “… Con biết rồi.”

Cúp điện thoại, Chương Hân Di ở giường bên cạnh, nhìn cô, cười nói: “Cô nói chuyện với mẹ dịu dàng thật đấy, rất ngoan.”

Chung Bình: “Bình thường tôi cũng đâu có hung dữ.”

“Ha ha!” Chương Hân Di nói, “Tôi chỉ nói hai câu với mẹ là tranh cãi rồi,
mẹ tôi là người thế này, hôm nay cô mặc bộ nào đều nhất định phải nghe
theo lời mẹ, mẹ tôi vô cùng cố chấp. Mẹ cô còn ủng hộ công việc tình
nguyện của cô, không giống như tôi, trước đó bị mẹ cằn nhằn hơn nửa
tháng, về nhà chắc còn bị nói nữa.”

Chung Bình không nói tiếp, cười gượng hai tiếng.

Tắt đèn, Chung Bình nằm xuống đặt đồng hồ báo thức, đèn trên màn hình sáng lên.

Chương Hân Di nhỏ giọng hỏi: “Cô đang up weixin à?”

“Hả?” Chung Bình nói, “Không, tôi đang đặt đồng hồ báo thức.”

“Vậy… cô có add Lục Thích không?”

Chung Bình không thoải mái, kéo chăn, đáp qua loa: “Trước đó có add.”

Chương Hân Di: “Không biết anh ấy có xem weixin không, thấy tôi add không biết anh ấy có thấy bất ngờ không nhỉ? Vừa rồi tôi cũng đã add thêm những
người khác trong đội, bọn họ cũng đã chấp nhận, chỉ có anh ấy quá khinh
người, mong là đừng hiểu lầm.”

Qua một lát, xoay người than thở: “Sớm biết đã không add. Ngủ ngon.”

Chung Bình: “Ngủ ngon.”

Chung Bình nằm hơn mười phút lại không thể ngủ nổi.

Hơi mất tự nhiên, trên lưng giống như còn có áp lực xa lạ. Cô gãi thắt
lưng, vẫn cảm thấy không thoải mái, lăn qua lộn lại, nghĩ trái nghĩ
phải, lại với tay vào bên trong sờ chỗ thắt lưng kia, nhíu mày nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mơ màng ngủ.

Trong căn phòng ở lầu hai đối diện, Lục Thích vẫn còn đang phấn chấn ca hát,
trên người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, từ nhà tắm đi ra, thuận tay
châm một điếu thuốc.

Phía đối diện đã không còn ánh sáng, anh nở nụ cười, đóng cửa sổ lại, kéo rèm, gọi điện thoại cho Cao Nam.

“Thế nào?”

Cao Nam: “Lục Học Nhi vừa kêu đau bụng, lại đưa đến bệnh viện rồi.”

Lục Thích đá văng chăn ra, tựa vào đầu giường, ngậm điếu thuốc, híp mắt
nói: “Chậc, các cậu không đưa nó tới bệnh viện Cảnh Sơn à?”

Cao Nam: “…”

“Ngu ghê, đưa đến đó không phải là xong việc sao, cứ thích ôm rơm nặng bụng.” Lục Thích lại hỏi, “Bác sĩ nói thế nào?”

Cao Nam: “Nói là phải dưỡng thai cho tốt, trước đó đã suýt sảy thai, không thể để động thai nữa.”

Lục Thích: “Được rồi, chỗ bên cha tôi cũng không cần cậu quan tâm, chờ tôi trở về rồi nói sau.”

Cao Nam: “Ngày mai tôi tới đón cậu tầm nào?”

Lục Thích: “Khoảng ba bốn giờ chiều đi.”

Cao Nam: “OK.”

Nói xong điện thoại, thuốc vẫn còn chưa hút hết, Lục Thích cũng không vội vàng đi ngủ.

Anh lướt web một lát, qua một lúc, lại không nhịn được mở vòng bạn bè trong weixin, kéo xuống, nhìn thấy “Tiểu Chung” mới up một cái mới.

Phần văn bản: Cửa thư viện đóng, không vào được, đành phải đứng ở cửa chụp ảnh lưu niệm, chuyến đi rất vui vẻ.

Phía dưới là sáu tấm ảnh, chụp đặc tả bánh cuộn thừng, hai tấm ảnh phong cảnh, còn lại đều là “tác phẩm” của anh.

Lục Thích cúi đầu cười, nhìn ảnh chụp một lại, nhìn đi nhìn lại ba “tác phẩm”, nụ cười của anh cũng tắt dần.

Lại nhìn lần nữa, anh lục lại những bài cũ của Chung Bình, trượt một lúc,
không biết tìm bao lâu, cuối cùng lại thấy được một tấm ảnh cô mặc váy,
thời gian là ngày 16 tháng 7 năm 2016.

Đó là ngày SR tập huấn, cô đứng dưới thác nước chụp ảnh lưu niệm.


Lục Thích:…

Làn khói tan dần, dừng lại trên khuôn mặt cười tỏa nắng kia, Lục Thích bắn tàn thuốc, để di động sang bên cạnh giường.

Lại cầm lên, nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp kia một lúc, anh rít mạnh điếu thuốc, phả khói.

Cô tái phạm!

Sáng sớm.

Trong lúc Lục Thích còn đang mơ màng thì bị đánh thức, anh cau mày đen mặt, tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.

“Tiểu Lục, cậu dậy chưa? Rời giường, Tiểu Lục, Tiểu Lục.” Cộc cộc cộc.

Lục Thích lập tức cựa mình, xuống giường đi ra cửa, mở cửa ra.

“Tiểu…” Từ Điển sửng sốt, cười nói, “Cậu mau dậy đi, nhanh chuẩn bị tập hợp dưới lầu.”

Lục Thích lạnh mặt: “Biết rồi.”

“Rầm…” Đóng cửa lại.

Từ Điển nâng gọng kính, khi rời đi lẩm bẩm: “Gọi dậy mà cũng tức giận.”

Bên kia, Chung Bình tắt đồng hồ báo thức, ngáp một cái rời giường, rửa mặt
xong, cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo, thay quần áo, đúng lúc Chương Hân Di cũng vừa dậy.

Hai người thu dọn ba lô một chút, Chương Hân Di tiện thể ăn hai miếng bánh
cuộn thừng, “Lúc trở về, cô nhớ chỉ chỗ để tôi mua mang về nhé.”

“Ừ.” Chung Bình đã đeo ba lô, cầm di động lên hỏi, “Cô xong chưa? Đi xuống nhé.”

“Xong rồi.” Chương Hân Di buộc túi nilon lại, đưa cho Chung Bình, “Này.”

Chung Bình: “Cô cầm đi.”

“Cho tôi hết à?”

“Ừ.” Chung Bình gật đầu.

Bên ngoài gió lớn, đội trưởng Hà và Từ Điển đã đợi dưới lầu, hai người đang nói chuyện, nhìn thấy Chung Bình, Từ Điển hỏi: “Đã gọi hai cô gái kia
chưa?”

Chung Bình: “Gọi rồi, các cô ấy bảo chờ thêm năm phút.”

Đợi một lát, nhóm người tình nguyện lục tục xuống lầu, Lục Thích cũng xuất hiện, vươn vai, ngáp một cái.

Anh không thấy Chung Bình đâu, trò chuyện với Bình An mấy câu, anh không
nhanh không chậm đi theo mọi người vào chợ, ngồi vào một nhà gần đó ăn
sáng.

Hơn hai mươi người gọi đồ, cửa hàng lập tức bận rộn.

Mọi người ngồi tùy ý, Chung Bình múc cho mình một bát cháo, gắp mấy miếng
dưa muối, ngồi xuống đối diện đội trưởng Hà, vừa ăn được mấy miếng thì
bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.

Chung Bình dừng một chút, lập tức làm như không có việc gì, tiếp tục ăn cháo.

“Tối qua mấy giờ cô đi ngủ?” Lục Thích cầm một cái bánh bao chiên, cắn một miếng hỏi.

Không có ai trả lời.

Đội trưởng Hà nhìn về phía Chung Bình.

Chung Bình: “…”

“Mười giờ.” Chung Bình nói.

“Cô chỉ ăn mỗi thế này?” Lục Thích liếc bát cháo của cô, chỉ vào lồng hấp,
“Mau ăn bánh bao đi.” Lại mời đội trưởng Hà, “Đội trưởng Hà, chú cũng ăn đi.”

Đội trưởng Hà đang ăn cháo gật đầu, “Không cần đâu, tôi cũng gọi rồi.”

Đang nói, Từ Điển đã cầm ba cái lồng hấp nhỏ tránh trái tránh phải đến đây,
“Đồ ăn đến đây.” Nhân viên phục vụ còn mang theo hai bát mỳ đi theo phía sau anh ta.

Xung quanh hỗn loạn, Lục Thích vịn vào lưng ghế của Chung Bình, nhích người qua, lấy bình giấm.

Thìa vẫn còn trên tay cô, người dán ngay sát trước mặt cô, Chung Bình né về phía sau.

Lục Thích đột nhiên nghiêng đầu, thích thú nhìn cô, Chung Bình hơi sửng sốt, lại bình tĩnh đối mặt với anh.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Lục Thích bỗng nhiên bật cười, hàm răng trắng thoáng hiện qua trước mắt Chung Bình.

“Ngốc.” Nói đúng một chữ, Lục Thích ngồi ngay ngắn trở lại, đổ chút giấm vào trong bát.

Đống đồ ăn cuối cùng cũng được bưng hết lên, nhân viên phục vụ tránh ra, Từ Điển ngồi xuống.

Đội trưởng Hà im lặng nhìn hai người đối diện, thu tầm mắt lại, cầm một cái bánh bao chiên đứng lên.

Ăn xong bữa sáng, đoàn người đi ra bãi lấy xe, đến phân cục cứu hỏa đã đi
qua hôm trước. Thị trấn cũng không rộng, lái xe một lúc là đến nơi.

Đội trưởng Hà rất quen thuộc với nơi này, gặp mặt bạn cũ, nói mấy câu, sau
đó bảo mọi người trong đội đi đến ngọn núi phía sau phân cục, bắt đầu
hạng mục huấn luyện hôm nay.

Từ Điển và Chung Bình “lạc đường”, hơn nữa cả hai đều “bị thương”, không
thể di chuyển được, SR nhận được điện thoại cứu viện, lập tức tổ chức
cho thành viên vào núi cứu người.


Phân nhóm cho tổ tình nguyện viên xong, Bình An, A Giới và nhóm phòng cháy chỉ đạo bọn họ, đội trưởng Hà phụ trách tổng chỉ huy.

Đội trưởng Hà lấy bộ đàm ra nói: “Trong vùng núi không bắt được tín hiệu di động, hoặc là sau khi trải qua thiên tai như động đất, tín hiệu gián
đoạn, dưới tình huống như vậy, việc truyền tin rất khó khăn, cho nên
trong quá trình tìm kiếm cứu nạn, sẽ phải thường xuyên sử dụng truyền
tin qua bộ đàm, mọi người phải nắm được cách sử dụng bộ đàm.”

Diễn tập bắt đầu, mấy người đội trưởng Hà đi trước tìm địa điểm làm nơi chỉ
huy, nhóm tình nguyện viên tổ chức thành các tổ nhỏ phân công hợp tác.

Địa hình ngọn núi này phức tạp, đá lởm chởm, hơn nữa gió thổi càng lúc càng lớn, leo lên vô cùng khó khăn. Lục Thích đi một lát, cả người đã đổ đầy mồ hôi, hai tay đều là vết tích leo núi để lại.

Anh nghe theo mệnh lệnh sột soạt trong bộ đàm, hơi thất thần, nhớ tới đêm
đó ở trong núi, có phải những người này cũng tiến hành giải cứu như vậy.

Anh nhanh chóng bị tiếng bộ đàm kéo khỏi thất thần.

“Vừa bắt được tín hiệu di động của nạn nhân Chung Bình, hiện tại mọi người tập trung ở vị trí của nạn nhân…”

Lục Thích vươn vai một chút, tiếp tục leo lên trên.

Chung Bình ngồi ở trong cây chờ, nhiều muỗi, cô đã bôi gel chống muỗi mà cũng không hiệu quả.

Cởi áo khoác ra, cô để áo lên đầu che, tránh ở dưới áo ăn sô cô la. Không
biết qua bao lâu, cuối cùng cô đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Chung Bình kéo áo khoác xuống hô: “Cứu mạng, tôi ở trong này!”

Tiếng bước chân nhanh hơn, trong nháy mắt một đám người xuất hiện, người nọ
cao nhất nổi bật trong đám người, bước vượt lên trước, đẩy mấy nhánh cây vướng víu ra, xuất hiện trước mắt Chung Bình.

Chung Bình mím môi.

Lục Thích bỏ túi cứu viện trên lưng ra, ngồi xổm xuống hỏi: “Bị thương ở đâu? Có thể đi được hay không?”

Chung Bình: “…”

Anh xoay lưng về phía mọi người, hỏi rất đúng đắn nghiêm túc.

Chung Bình thành thật trả lời: “Tôi vừa ngã từ trên xuống, hình như gãy chân rồi, không đi được, trên đầu cũng chảy máu.”

Trên trán cô bôi thuốc đỏ, Lục Thích híp mắt, lấy một chiếc khăn tam giác từ trong ba lô ra, băng lên đầu cho cô.

Khoảng cách lập tức áp sát, Chung Bình ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng,
thực sự không khó ngửi cho lắm. Trong tầm mắt cô là hầu kết của đối
phương nhấp nhô lên xuống, làn da trên cổ đã chuyển sang đỏ do vận động
lâu.

Hầu kết đột nhiên giật giật.

“Sao lại bị đốt nhiều như vậy?” Lục Thích thấp giọng hỏi.

Chung Bình né tránh tay anh, Lục Thích giữ chặt, “Tôi còn chưa băng xong.”

“… Nhanh lên.” Chung Bình nói.

Lục Thích nhíu mày, động tác tiếp tục không nhanh không chậm.

Những người còn lại không để ý đến sự mờ ám giữa hai người bọn họ, tiếp tục
hỏi tình huống của “nạn nhân” Chung Bình, cô đáp lại những câu hỏi của
bọn họ, khi họ hỏi về vị trí của “nạn nhân” Từ Điển, cô nói không rõ
lắm.

Lục Thích nhanh chóng xử lý xong vết thương cho cô, cùng mọi người chuyển cô lên cáng, đặt cô ổn định.

Quay về càng khó khăn hơn, “nạn nhân” nằm trên cáng, mọi người phải bảo đảm
vận chuyển cô ra ngoài an toàn. Mọi người phối hợp với nhau, cẩn thận,
nhưng Chung Bình vẫn không tránh khỏi bị lật qua lật lại.

Chung Bình hơi choáng váng đầu, vết muỗi đốt trên mặt càng ngày càng ngứa, cô bị băng trên mặt nên không gãi được đành phải dùng bả vai cọ hai cái.

Chiếc cáng chòng chành đột nhiên ổn định lại, Chung Bình vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy tầm mắt của Lục Thích.

” Muốn gãi ngứa à? Tôi giúp cô nhé?” Lục Thích giữ cáng, nghiêng người hỏi.

“… Không cần.” Chung Bình nói.

Tiếp tục vận chuyển, ngàn vạn nguy hiểm, trăm nghìn gian khổ, cuối cùng
Chung Bình “đã được cứu sống”. Qua một lúc, Từ Điển cũng được “cứu ra”.

Diễn tập thực chiến còn khó khăn hơn so với tưởng tượng của mọi người, ước
chừng phải tiến hành mất chín tiếng, mọi người đói đến mức ngực dán vào
lưng, mệt mỏi rã rời, thật sự là không cử động nổi.

Đội trưởng Hà bảo mọi người vào trong phân cục ăn uống, nghỉ ngơi một chút.

Mọi người ngồi dưới đất sân huấn luyện, vừa ăn cơm, vừa nghe đội trưởng Hà tiến hành tổng kết.

“Bởi vậy trong quá trình cứu viện, mọi người phải nhớ kĩ, chúng ta là lực
lượng trợ giúp bên cứu hỏa và công an, có rất nhiều lúc, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm, chứ không thể cứu.”

Đang nói, đột nhiên một loạt tiếng còi vang lên, nhân viên cứu hỏa lập tức lái xe đi.

“Sao vậy, có hỏa hoạn à?”

“Cháy ở đâu thế?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Đội trưởng Hà không muốn làm ảnh hưởng đến nhân viên cứu hỏa, anh ta bảo mọi người ăn nhanh chóng rồi rời đi.


Đã ăn xong cơm, nghỉ ngơi cũng tương đối, đội trưởng Hà tập hợp mọi người trở về.

Cao Nam đã đợi ở ngoài phân cục hơn một tiếng, thấy cuối cùng Lục Thích đã đi ra, anh ta vội vàng đi xuống.

Quan sát một lát, Cao Nam cười nói: “Nếu gặp trên đường, chắc chắn tôi không dám nhận quen cậu đâu.”

Cả người Lục Thích mặc bộ huấn luyện thối hoắc, ngay cả anh cũng hơi ghét
bỏ, mặc kệ Cao Nam, anh phất tay. Tầm mắt đảo qua thấy Chung Bình ngồi
vào xe đội trưởng Hà, anh sờ vào quai hàm đã hơi sưng, kéo cửa xe ra
nói: “Đi thôi.”

Đoạn đường đoàn xe đi là ra thẳng quốc lộ, không cần đi qua phố chính.

Chung Bình nhận được điện thoại của Chương Hân Di, nghe xong hai câu, nói:
“Cửa hàng kia ở trên phố chính, ở phía bắc chợ thương phẩm, đi qua thư
viện Thanh Vân, đi khoảng năm phút là thấy.”

Đội trưởng Hà nghe xong cũng hơi dao động, muốn mua một chút mang về, chú
ta nói: “Chú đi vào phố chính, tiện thể mua chút đặc sản cho con, cháu
thông báo cho những người phía sau đi.”

Chung Bình nghe thấy, nói với đầu bên kia điện thoại: “Cô theo sát xe chúng tôi, chúng tôi cũng đi vào phố chính.”

Đoàn xe lái về hướng phố chính, sắc mặt của Chung Bình và đội trưởng Hà dần nghiêm trọng.

Càng ngày càng gần, Chung Bình nhoài người về phía trước, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cháy.”

Đội trưởng Hà đạp nhanh chân ga, nhanh chóng đi vào khu phố, từ xa khói đã
dày đặc cuồn cuộn trên không trung, thế lửa vô cùng ác liệt.

Trên đường dân cư mang thùng nước chạy về phía bờ sông, cảnh sắc náo nhiệt
ngày hôm qua đã trở thành khẩn trương hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều
người chạy khỏi nơi hỏa hoạn.

Xe đi chậm lại, đường hẹp nhiều người, xe đi không hề dễ dàng.

Một lát sau, cuối cùng đã thấy rõ vị trí khói đặc bốc lên, Chung Bình hoảng sợ nói: “Là chợ thương phẩm.”

Đội trưởng Hà dừng xe, mở cửa chạy ra, Chung Bình và nhóm đồng đội nhanh chóng chạy theo.

Tối qua nổi gió, hôm nay sức gió cũng không nhỏ, thế lửa lan ra rất nhanh.
Cả chợ thương phẩm đã chìm trong lửa, nhưng siêu thị bên ngoài chợ và cư dân sống trong những hẻm nhỏ đều bị liên lụy.

Xe cứu hỏa dừng bên ngoài chợ, nhân viên cầm vòi phun nước dập lửa bên ngoài.

Đội trưởng Hà tìm được đội trưởng cứu hỏa, hỏi: “Sao lại thế này?”

Đối phương nhìn thấy anh ta, lớn tiếng trả lời: “Đường quá nhỏ, xe cứu hỏa
không đi vào được, xung quanh đều không có phương tiện phòng cháy, hiện
tại chỉ có thể dựa vào sức người, tôi đã xin tiếp viện rồi.”

“Có người bị nhốt bên trong không?”

Đội trưởng cứu hỏa trả lời: “Có rất nhiều người.”

Đội trưởng Hà lập tức gọi nhóm tình nguyện viên, bảo bọn họ rời khỏi trung
tâm hỏa hoạn, lại bảo nhóm Bình An hỗ trợ nhân viên cứu hỏa dập lửa.

Tổ chức quần chúng tự phát xuất hiện, lấy nước từ nhà gần đó, có người
chạy tới bờ sông lấy nước, nhưng thế lửa thực sự quá lớn, số nước này
hoàn toàn không dập tắt được lửa.

Xe cấp cứu đã tới, tiếp viện cũng chạy tới, nhân viên cứu hỏa đành phải cố gắng chạy vào hiện trường cứu người bị nhốt ra.

Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không thể khống chế được thế lửa.

Nhóm tình nguyện viên và quần chúng tự phát cùng dùng nước dập tắt lửa.
Chung Bình hỗ trợ nhân viên cấp cứu vận chuyển nạn nhân bị thương.

Lại có một nạn nhân được cứu ra, để trên mặt đất.

Trên mặt Chung Bình toàn là mồ hôi và khói bụi, cả người nhếch nhác không chịu được, cô ngồi xổm xuống kiểm tra nạn nhân.

Không còn thở, nhịp tim cũng đã ngừng.

Chung Bình nhanh chóng hồi phục tim phổi, trước tiên ép ngực, qua một lát, cúi đầu hô hấp nhân tạo.

Nhóm cảnh sát đã chạy tới, cư dân lớn tiếng nói về tình huống xảy ra hỏa hoạn.

“Là có người cố ý phóng hỏa, chính là đám ở trong quán cà phê Internet kia, hôm qua còn cãi nhau trong chợ, đánh đánh giết giết.”

“Đúng rồi, hôm qua nghe nói mấy người kia cãi nhau vì phụ nữ.”

“Hắn ta đi vào lấy xăng, lúc đi qua bên cạnh tôi cũng ngửi thấy mùi.”

Chung Bình ngẩng đầu, thở hổn hển, lại cúi xuống, tiếp tục hô hấp cho nạn nhân, mồ hôi không ngừng rơi xuống.

Lục Thích vừa mới đỡ lấy một nạn nhân từ chỗ Bình An, anh tìm Chung Bình ở
khắp nơi, cuối cùng ở trong ánh lửa nhìn thấy một người ngồi xổm trên
mặt đất.

Ánh lửa dữ dội, gió thổi mãnh liệt, nhân viên cấp cứu bận rộn xung quanh
cô, cô quỳ gối xuống, cả người chật vật, hai tay ra sức đè xuống, qua
một lúc lại cúi xuống hô hấp nhân tạo.

Một lát sau, người trên mặt đất đã hơi cử động, nhân viên cấp cứu chuyển lên cáng.

Chung Bình ngồi xổm xuống đất.

“Nhớ kĩ đây là cứu người, cho dù người bệnh già hay trẻ, là nam hay nữ, ở
trong mắt nhân viên cấp cứu chỉ có một thân phận là nạn nhân mà thôi,
mọi người đang cứu giúp sinh mạng.”

Không hiểu sao trong đầu Lục Thích hiện lên câu nói ngày hôm đó.

Lục Thích đỡ nạn nhân đến bên cạnh xe cấp cứu, nói mấy câu với nhân viên cấp cứu, rồi anh đi về phía Chung Bình.

“Không đứng lên được à?”

Chung Bình ngẩng đầu, nhìn thấy là anh, hơi gật đầu, cả người mệt mỏi nói: “Đi thôi.”

“Đi nào, đừng ngồi ở đây.” Lục Thích chìa tay ra.

Chung Bình mượn tay anh đứng lên, người hơi choáng váng.

Lục Thích kịp thời ôm lấy cô.

Đầu Chung Bình hơi choáng, không ngừng cứu người, hiện tại cô đã không còn
sức. Vùi trong lòng Lục Thích mấy giây, cô mới đứng thẳng lên, khoát tay nói: “Tôi đi trước.”

Lục Thích biết không ngăn được cô, đành đi theo.


Thế lửa vẫn mạnh mẽ như trước, người từ trong chợ đi ra càng ngày càng ít, thỉnh thoảng còn có tiếng nổ mạnh truyền ra.

Lại có một nhân viên cứu hộ vọt ra, trên lưng cõng một người, quần chúng xung quanh không nhịn được hoan hô cảm tạ.

Nạn nhân bị bỏng nghiêm trọng, nhân viên cấp cứu đưa lên cáng, đối phương thở dồn dập, chạm vào túi quần đã cháy sạch.

Không biết đột nhiên nhìn thấy gì, người bị thương chợt mở to mắt, cảm xúc kích động, hô hấp càng dồn dập.

Nhân viên cấp cứu nhìn theo tầm mắt của ông, Chung Bình cũng đúng lúc nhìn qua.

Chung Bình cảm thấy không đúng, vội vàng đến gần, Lục Thích ở phía sau cũng đi theo.

“Á… Á…”

“Á… Á…”

“Á…”

“Con… trai…”

Lấy tấm ảnh đã bị cháy xém từ trong túi tiền ra, lửa đã đốt cháy gần nửa, một cậu bé năm sáu tuổi mỉm cười trong ảnh.

Một ít giấy vụn quanh cáng, mơ hồ có mấy chữ, “Tìm”, “Lạc đường”, “Năm tuổi”.

Người trên cáng ngừng thở, không còn nhúc nhích.

Nhân viên cấp cứu: “Nạn nhân mất rồi.”

Một lúc lâu.

Chung Bình nhặt ảnh chụp trên mặt đất lên, phủi bụi, bỏ vào trong túi.

Tiếp tục cứu viện, lửa lớn thiêu đốt bầu trời.

Trận cháy này ước chừng phải bốn năm tiếng mới cháy hết, chợ thương phẩm chỉ còn lại hình dáng, bên trong không bao giờ khôi phục lại được nữa.

Mưa phùn bay bay trên bầu trời, gió cũng đã ngừng, cả thị trấn toàn là mùi lửa cháy.

Đoàn xe đã chạy được hơn mười cây, dừng ở trước cửa một khách sạn. Đội
trưởng Hà thuê phòng cho mọi người, bảo bọn họ nhanh chóng nghỉ ngơi.

Chung Bình vẫn chung phòng với Chương Hân Di như cũ, hai người thay phiên
nhau rửa mặt, quay về giường nằm, nhất thời không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Chương Hân Di mới hơi mở miệng khàn khàn: “Thật đáng sợ.”

“… Ừ.”

“Trước kia cô từng gặp trận cháy lớn như thế này chưa?”

“…”

“Đây là lần đầu tiên tôi đến gần với tử vong như vậy.”

“…”

“Tiểu Chung? Tiểu Chung?”

Chương Hân Di gọi hai tiếng, quay đầu mới phát hiện Chung Bình đã ngủ, cô ấy khẽ thở dài, tắt đèn.

Nằm khoảng một giờ, Chương Hân Di thiêm thiếp đi, nghe thấy người ở giường bên cạnh có động tĩnh.

Xuống giường, mở đóng cửa.

Chương Hân Di mơ màng mở mắt ra, suy nghĩ gì đó, lại ngủ tiếp.

Không biết ngủ bao lâu, nghe thấy tiếng đập cửa, Chương Hân Di cau mày, khàn giọng hỏi: “Ai thế?”

Ngoài cửa im lặng một lát, mới đáp: “Chung Bình ở phòng này à?”

Chương Hân Di sửng sốt, nhanh chóng đứng lên mở cửa.

Cửa đột nhiên mở ra, Lục Thích nhìn người mở cửa, lại liếc vào bên trong: “Chung Bình có ở trong phòng không?”

“Không có.”

“Không sao?”

Chương Hân Di: “Cô ấy vừa mới đi ra ngoài, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”

Lục Thích cau mày xoay người rời đi.

Khách sạn không lớn, Lục Thích tìm một vòng, nhanh chóng tìm được người ngồi bên cửa sổ gần thang máy.

Dưới cửa sổ để hai bồn cây, hàng rào gỗ hình chữ nhật, Chung Bình ngồi trên
một bồn, ôm đầu gối, ghé vào đùi, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Thích nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm xuống: “Đang ngủ à?”

Chung Bình vẫn không nhúc nhích.

Lục Thích hỏi một câu, cũng không hỏi nữa, quét mắt nhìn một góc tấm ảnh để giữa chân cô, anh tùy tiện ngồi xuống đất.

Một lúc lâu, anh mới đứng dậy, chậm rãi đứng bên cạnh cửa sổ.

Mưa phùn bay bay ngoài cửa sổ, ngọn đèn hành lang mờ tối, người kia úp mặt
xuống đầu gối, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy ra, mũi đỏ bừng, người
run run, tiếng khóc thút thít rất nhỏ.

Chung Bình từ từ mở mắt ra, hai mắt đẫm nước, nhìn Lục Thích ngồi xổm trước mặt cô. Cô nói:

“Cho dù là người nào thì cũng phải cứu, đủ mọi tầng lớp, hay là người muốn tự sát…”

“Hôm nay tôi cứu một người, trên cánh tay hắn toàn là hình xăm…”

“Thực ra tôi rất sợ chết…”

“Tôi càng sợ cứu người quen hơn…”

“Luôn có khoảnh khắc như vậy, con người đột nhiên trưởng thành, tôi không muốn trưởng thành bằng cách này…”

Nước mắt Chung Bình tuôn như mưa, khóc không ra tiếng, câu nói không đầy đủ, cô cắn răng khóc, dù lúc này trước mắt có người, cô cũng không khống
chế được, tiếng khóc áp lực, đau đến tê tâm liệt phế.

Lục Thích ôm lấy cô, khẽ vỗ lưng cô, lại lau nước mắt trên mặt cô.

Càng lau càng nhiều, lau thế nào cũng không hết, sau đó tiếng cô nhỏ dần, đã hơi hỗn loạn.

Cô giữ chặt áo anh, dán vào lòng anh, Lục Thích khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, vòng ôm cũng chặt hơn.

Cô quá nhỏ, dường như có ôm thế nào cũng không đủ. Tiếng khóc cũng nhỏ như vậy.

Lục Thích cúi đầu, lại lau nước mắt cho cô, khẽ hôn lên má cô: “Đừng khóc, em đừng khóc.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.