Đọc truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng – Chương 22: Hai ngày hai đêm (Phần bốn)
Chợ đêm náo nhiệt người đến người đi, tiếng reo hò ầm ĩ, anh lại giống như không cảm nhận được gì.
Chung Bình: “Tôi xong rồi, đi thôi.”
Lục Thích yên lặng nhìn chằm chằm cô.
“Lục Thích?”
Hai giây sau, mặt Chung bình hơi nóng lên, “Lục Thích!”
“A.” Cuối cùng Lục Thích cũng mở miệng, “Đi thôi.”
Không nói gì hết, xoay người bước đi.
Đường trong chợ nhỏ hẹp chật chội, ba bước một cửa hàng, năm bước một đống rác, tâm tư của Lục Thích cũng không để trong này.
Phụ nữ làm đẹp vì người thương, lần đầu tiên cô mặc váy xuất hiện…
Tim của Lục Thích giống như bị đá mấy cái, đi được mấy bước, anh muốn trở về thay âu phục tiếc là trong túi chỉ có chiếc áo phông thối hoắc.
Ổn định cảm xúc một chút, Lục Thích xoay người.
Chung Bình đi phía sau Lục Thích, mắt liếc anh mấy lần, nghĩ đến bộ dáng vừa rồi anh đứng trước cửa hàng không nhúc nhích, trong lòng cô hơi quái dị.
Chung Bình hếch cằm, ánh mắt nhìn lướt qua bên cạnh, đột nhiên phát hiện người phía trước dừng lại, cô vội vàng phanh lại, ngẩng đầu nhìn đối phương, “Sao thế?”
Dưới ánh đèn chợ đêm chập chờn, trang phục của Chung Bình càng thêm tỏa sáng, vết thương trên đầu gối cũng không rõ ràng, đôi chân nhỏ dài thẳng, vẫn đi đôi giày thể thao cũ kia, nhìn năng động, không xấu chút nào.
Những người đàn ông xung quanh đi qua đều liếc mắt ngắm.
Lục Thích cúi đầu, lạnh lẽo quét qua bên cạnh một cái, lại quay đầu nhìn về phía Chung Bình, khóe miệng cong lên, ấn đầu cô xuống dưới một chút, thuận thế kéo về phía trước, “Đi thôi.”
Chung Bình hơi đờ người, chờ khi phản ứng lại, cô mới ngẩng đầu, Lục Thích đã ôm vai cô, một chiếc xe đẩy hàng đúng lúc đi qua, suýt chút nữa móc vào áo khoác cô.
“Cô cẩn thận chút!” Lục Thích vẫn còn ôm cô.
Bộ dạng xinh xắn, thuần khiết, ưa nhìn như vậy để làm gì.
Vai của Chung Bình hơi nóng, khó chịu run run, không đẩy ra được, lại bị Lục Thích ôm lấy, đưa đến trước cửa một cửa hàng, nhường đường cho một xe đẩy hàng.
“Nhường một chút, nhường một chút, cẩn thận đừng chạm vào.”
Không biết chủ cửa hàng nào nhập hàng buổi tối, xe đẩy dồn hết người đi đường sang một bên.
Giọng nói của Lục Thích xen vào tiếng rao hàng, “Cô cao một mét sáu sao?”
Chung Bình vừa mới đứng vững, ngẩng đầu hỏi: “Cái gì?”
Hai bên cửa hàng để đầy giá hàng, có hai người đi đường cũng bị dồn vào, không gian trở nên vô cùng chật hẹp, Lục Thích càng dán sát vào cô.
Lục Thích cúi đầu, nói bên tai cô: “Tôi nói, cô cao một mét sáu à?”
“…”
“Này.” Chung Bình đẩy anh, để cho anh lui vào bên trong một chút.
“Cao bao nhiêu?”
Chung Bình chịu đựng. “Hơn một mét sáu!”
Lục Thích cười, đi vào trong hai bước, không còn đường nữa, cửa hàng vô cùng nhỏ, bà chủ và hai người đàn ông trung niên đang cắn hạt dưa ở bên trong.
Bà chủ phun vỏ hạt dưa, thuần thục tiếp đón: “Vào đây xem hàng đi, hàng mới nhập đấy, có đồ lót của Langsha dùng trong phim Seven wolves đấy, cả nam nữ đều có.” Lại chỉ vào trên tường, “Cô gái có muốn thử bra không, đây là của Mannifen đấy, giá cả họp lý.”
Trong cửa hàng treo đầy bra và quần lót, gần nhất là một loạt quần lót CK.
Chung Bình: “…”
Bà chủ trêu ghẹo: “Hai người không cần phải quan sát lâu thế đâu, nhìn trúng thứ nào nói với tôi, có chỗ thử đồ sau rèm.”
Người đàn ông trung niên số 1 cũng nói đùa: “Sao cô gái nhỏ không biết xấu hổ thử đồ trong này chứ.”
Người đàn ông trung niên số 2 nói với bà chủ: “Chúng tôi vào trong chờ chị, để cho chị ở đây chăm sóc khách hàng.”
Bà chủ ném hạt dưa về phía ông ta: “Tôi mang vợ cậu đến, hiện tại cậu có thể đi thuê phòng rồi đấy.”
Chung Bình: “…”
Con đường bên ngoài đã thông, Lục Thích liếc mấy người kia với vẻ khinh thường, mang Chung Bình đi ra ngoài.
Vừa rồi hai người phía sau cũng muốn đi ra ngoài, lại chen chúc, Lục Thích ôm lưng Chung Bình, đẩy cô lên phía trước, nghiêng người bảo vệ cô ở phía sau.
Cuối cùng đã đi ra, Lục thích tự nhiên buông tay, nói: “Đi thôi.”
Rác rưởi trên mặt đất đều là một ít que xiên nướng, người đi đường vẫn nhiều như cũ, Chung Bình đi hơi chậm.
Tâm trạng của Lục Thích vô cùng tốt, nói chuyện phiếm với Chung Bình: “Nơi này gọi là gì?”
Chung Bình: “Chợ thương phẩm.”
“Bên ngoài phố đã được xây theo một khuôn mẫu, còn trong này vẫn giữ được phong cảnh mấy chục năm trước, nhưng cũng rất thú vị.”
Chung Bình cảm thấy hơi nóng, kéo cao tóc lên một chút, mới thấy thoải mái hơn: “Nghe nói chỗ đó cũng mới được xây lại năm ngoái thôi, để bình chọn cái gì thị trấn có bản sắc, ngày nghỉ người tới đây du lịch cũng không ít.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhanh chóng ra khỏi chợ, đi về phố chính.
Tối thứ bảy có không ít người, các quán chiên nướng mọc lên khắp nơi, gió đêm thổi mùi bay đi xa.
Quần áo cũng bị gió thổi, Chung Bình khép chặt áo khoác, vừa đi vừa dừng, không kịp nhìn. Cô không chống lại được cơn đói bụng, hiện tại chỉ muốn tìm chỗ ăn ngon.
Trong cửa hàng cổ kính hai bên đường đều bán đồ ăn, các loại điểm tâm bánh nướng còn có cả fastfood. Chủng loại nhiều, nhưng Chung Bình lựa chọn không hề khó khăn, chọn mấy loại điểm tâm, sau đó mở túi ra cho Lục Thích chọn: “Anh muốn ăn thứ gì?”
Lục Thích: “…”
Cuối cùng Lục Thích chọn món điểm tâm thoạt nhìn không quá hổ lốn, cắn xuống đều là bột đậu đỏ, anh nói: “Buổi tối ăn cái này sao?”
Chung Bình lắc đầu, điểm tâm đầy miệng nói: “Anh muốn ăn cơm hay là ăn mỳ?”
“Tùy cô, cô muốn ăn gì?”
“Đi xem một chút, chỗ nào gần thì ăn.”
Đi đến cửa hàng mỳ đầu tiên, Chung Bình đã ăn xong ba miếng điểm tâm.
Khách trong cửa hàng nhiều, chỉ còn hai bàn trống, hai người chọn vị trí gần cửa sổ, gọi cho mỗi người một bát mỳ.
Mỳ được bưng lên, Lục Thích đã động đũa, Chung Bình cũng không vội vã ăn, lấy di động ra chụp cận cảnh bát mỳ. Lục Thích gắp mỳ nói: “Trước khi ăn cơm các cô đều có tật xấu là chụp ảnh à?”
Chung Bình cúi đầu, ấn nút chụp: “Có sao đâu.”
Lục Thích lại ăn mấy miếng, đột nhiên nghĩ ra gì đó, cũng lấy di động ra, xem vòng bạn bè.
Quả nhiên mới nhất là do Chung Bình up lên:
Đi du lịch với bạn học cũ, buổi tối ăn mỳ thịt bò, điểm tâm ở thị trấn rất được nhé.
Phía dưới là ảnh bát mỳ, còn có hai miếng điểm tâm còn thừa trong túi.
Đi du lịch với bạn học cũ…
Lục Thích hơi sặc, ho khan mấy tiếng, để di động xuống. Ngước mắt nhìn người ngồi phía đối diện, cô đã bắt đầu ăn, còn cầm lấy bình giấm đổ chút giấm.
“Anh muốn à?” Chung Bình chú ý tới tầm mắt của Lục Thích, giơ bình giấm.
Lục Thích nhếch môi: “Không cần, cô ăn đi.”
Bát mỳ lớn, thực sự rất nhiều, trước đó Chung Bình đã ăn ba miếng điểm tâm, lúc này cũng chả ăn được hết mỳ.
Ăn vào nóng cả người, cô cởi áo khoác, chỉ còn chiếc váy không tay bên trong. Chiếc váy dán sát người, độ cong phần ngực càng thêm bắt mắt.
Lục Thích đang cầm đũa mỳ giữa không trung, từ từ bỏ vào miệng, ánh mắt dán vào đối diện, qua một lát, anh hắng giọng, giả vờ tùy ý hỏi han: “Sao tự dưng lại mặc váy thế?”
“Hả?” Trong mồm Chung Bình toàn mỳ.
Lục Thích nói: “Lần đầu tiên thấy cô mặc váy, bình thường cô toàn mặc áo blouse trắng, không thì cũng là đồng phục của SR, còn cả quần áo thể thao.”
Chung Bình nói: “Mùa này thích hợp mặc váy.”
Lục Thích cong khóe miệng, nói: “Cô đi tập huấn còn mang váy theo?”
Chung Bình suy nghĩ, nói: “Để chụp ảnh cho đẹp.”
Lục Thích cười, cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng lúc trả tiền không muốn chia đôi nữa, liếc mắt nhìn Chung Bình cầm ví tiền, anh giữ cổ tay cô, nói: “Được rồi, có mấy chục thôi mà cũng tính toán như vậy.”
Chung Bình thấy nhân viên đã nhận tiền của Lục Thích, đành phải nói: “Vậy lần sau tôi mời anh.”
“Ừ.” Lục Thích ba phải đáp.
Rời khỏi quán mỳ, gió càng lớn hơn, Chung Bình mặc áo khoác vào, chỉnh lại tóc.
Hai người đi chầm chậm trở về, trên đường đi Lục Thích nhận một cuộc gọi, Cao Nam gọi tới nói với anh chuyện của Lục Học Nhi, anh vừa nói chuyện, vừa để ý tới Chung Bình.
Thấy Chung Bình nhìn chằm chằm vào một cửa hàng bán đồ ăn vặt, anh nhỏ giọng hỏi: “Muốn ăn à?”
“Hả?” Chung Bình nhìn về phía anh.
Cao Nam ở bên đầu kia điện thoại nghe thấy, nói: “Gì thế?”
Lục Thích: “Không có gì, không phải nói với cậu.”
Cao Nam: “… Bên cạnh anh có người?”
Lục Thích: “Ừ.”
Cao Nam: “Vậy có tiện nói chuyện không?”
Lục Thích: “Về chuyện này, cha tôi muốn gặp nó thì đưa nó đến đi, không chừng một xác hai mạng lại điên nữa thì càng hay.” Lại cười lạnh, “Nhưng nó đã sợ đến thế, thì cậu đừng động vào nó.”
Cao Nam: “…”
Chung Bình nghe thấy, kinh ngạc nhìn Lục Thích.
Lục Thích chống lại tầm mắt cô, nói với đầu bên kia điện thoại: “Thôi nói sau đi, cúp máy đây.”
Bỏ di động vào trong túi, anh chỉ về phía cửa hàng bán đồ ăn vặt, “Đi mua nếm thử một chút.”
Cửa hàng chất đống đồ ăn vặt, màu vàng óng, thoạt nhìn rất giòn, không biết là thứ gì, Lục Thích hỏi ông chủ: “Cái này là gì thế?”
Ông chủ nói: “Đây là bánh cuộn thừng (*), ăn ngon lắm, mua mấy cân đi.”
(*)banh cuon thung.jpg
Lục Thích cũng không hỏi Chung Bình, làm chủ luôn: “Ông cứ cân đi.”
“Được.” Ông chủ đặt bánh cuộn thừng lên cân, ngoài miệng không ngừng nói, “Hai người đã từng ăn chưa?”
“Chưa từng ăn.” Lục Thích nhìn về phía Chung Bình, “Cô từng ăn chưa?”
Chung Bình còn đang nghĩ đến câu “Một xác hai mạng lại điên nữa thì càng hay” kia, đột nhiên nghe thấy Lục Thích hỏi, cô hoàn hồn, lắc đầu nói: “Chưa.”
Ông chủ cười nói: “Cái này có thể coi như đồ ăn vặt hoặc ăn thay cơm đều được, còn có thể ăn cùng mỳ, nhúng vào lẩu, nhúng vào trứng rán qua, ăn cũng ngon lắm. Cửa hàng của tôi khá nổi tiếng, còn từng được lên báo, hai người ăn ngon lại đến ăn nữa.”
Đầy cả một túi to, Lục Thích trả tiền, xoay người đưa túi cho Chung Bình, “Ăn đi.”
“Tôi nếm thử xem.” Chung Bình mở túi, bẻ một miếng, cắn thử, vừa giòn vừa thơm.
“Ăn được không?” Lục Thích hỏi.
Chung Bình gật đầu: “Ngon lắm.”
Lục Thích cũng bẻ ăn thử, tạm được, không tệ lắm.
Lục Thích cầm túi to, hai người vừa đi vừa ăn.
Đi qua thư viện Thanh Vân, Chung Bình đột nhiên ngừng lại: “Chờ chút.”
“Hả?” Lục Thích nhìn kiến trúc bên cạnh, hỏi: “Muốn vào xem à?”
Chung Bình quan sát: “Buổi tối có lẽ không vào được rồi.”
“Thử xem sao.” Lục Thích lách qua bồn hoa, đi về phía cửa thư viện.
Cửa đóng chặt, không thấy ánh sáng, Lục Thích gõ cửa mấy cái, “Có người không?”
Không có ai đáp lại.
Chung Bình nói: “Bỏ đi, buổi tối không mở cửa rồi.”
Cô lấy di động ra, đưa cho Lục Thích nói: “Anh giúp tôi chụp mấy tấm.”
Lục Thích nhíu mày, nhận lấy di động của cô, đang định chụp thì Chung Bình lại gọi anh: “Chờ một chút.” Bảo anh mở túi ra, lại lấy một miếng bánh cuộn thừng.
“Được rồi.” Chung Bình nói.
Lục Thích cũng không cảm thấy phiền, đi ra xa một chút, để cho cô tạo dáng.
Trong ống kính Chung Bình mặt nhỏ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, giơ một miếng bánh mỉm cười, vô cùng tự nhiên.
Lục Thích chụp cho cô mấy tấm, còn bảo cô đi mấy bước thay đổi cảnh, Chung Bình cũng không phản đối.
Lục Thích càng chụp càng thuận tay.
Anh hiếm khi chụp ảnh, máy ảnh trong di động chỉ như trang trí, chụp người lại càng ít, đêm nay như được khơi dòng.
Chung Bình trong màn hình hào phóng tự nhiên, chụp khuôn mặt nghiêng, hoặc đôi mày cong cong, không sợ hãi không quái dị. Trái tim anh lại như bị đạp mấy cái, cách màn hình di động, ánh mắt của anh ngày càng sâu.
Chung Bình thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bảo ngừng lại: “Được rồi, chụp nhiều lắm rồi đấy.”
Lục Thích nhất thời không muốn ngừng, nói: “Đổi nơi khác chụp thêm nhé?”
“Không cần, thế này là đủ dùng rồi.”
“Dùng?”
Chung Bình mỉm cười, không nói chuyện.
Rời khỏi cửa thư viện, hai người tiếp tục đi về.
Số lượng bánh cuộn thừng rất nhiều, đủ ăn giết thời gian, Lục Thích thỉnh thoảng ngừng lại, mở túi ra, Chung Bình sẽ cúi đầu lấy bánh, tóc tự nhiên rơi xuống. Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, nhìn cô từ từ ngẩng mặt lên, cắn một miếng bánh nhỏ xốp giòn, khóe miệng hơi nhếch lên, vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không giống với người hạ từ 170 mét xuống, cũng không giống người hạ xuống thác nước.
Càng không giống người hạ xuống từ dây thừng trên trực thăng cứu anh.
Chung Bình lại cúi đầu lấy một miếng bánh.
Lục Thích không nhịn được, giơ tay lên, vén tóc cô ra sau mang tai.
Chung Bình ngẩng đầu, sững người, cầm bánh trên tay, lùi về sau mấy bước, nhất thời hơi ngớ người.
Lục Thích cũng nhìn chằm chằm cô, không di chuyển.
Một lát sau, gió thổi tán loạn tóc Chung Bình, cô nhanh chóng vuốt lại tóc, cầm bánh nói: “Đi nhanh lên.”
Bước chân nhanh hơn, không còn nhàn nhã giống như trước.
Lục Thích cười, tim đập mạnh, thảnh thơi đi sát bên cô.
Cả đường không nói chuyện, nhanh chóng đi vào chợ thương phẩm, người bên trong vẫn nhộn nhịp như cũ, đi đường đều phải tránh người.
Chung Bình đi chậm lại, Lục Thích đi bên cạnh cô, cô nghiêng đầu nhìn mấy cửa hàng bên kia, bán chậu rửa mặt, bán ghế băng, bán đồ chơi, bán quần áo…
Đi được mấy bước, nghe thấy có người gọi mình, “Cháu Chung.”
Chung Bình nhìn lại, “Chú Võ.”
Ông Võ đang từ chợ đi ra, cười chào hỏi cô, “Cháu đi dạo à?”
“Vâng.” Chung Bình nói, “Cháu ở khách sạn trong này.”
“À, nơi này rất tốt, vừa náo nhiệt, mua đồ cũng tiện.”
Chung Bình gật đầu qua loa.
Ông Võ nói tiếp: “Chú tới nơi này in giấy tờ.”
“In giấy tờ?”
“Bên trong có cửa hàng in ấn, chú in giấy thông báo tìm người.” Ông Võ nói, “Ngày mai chú lại tới nữa, hiện tại ở cửa hàng chỉ có một ông lão mắt đã mờ, không biết đánh chữ, phải đợi mai con ông ấy đến làm.”
Chung Bình hỏi: “Chú dán thông báo tìm người ở thị trấn?”
“Ừ, chú sẽ dán ở khắp nơi, chẳng phải chú đi theo chủ thầu sao, đi đến đâu sẽ dán đến đấy.”
Nói xong, ông Võ rời đi trước.
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push([“a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563″,”inreadyomedia”]); var avlProtocol = (document.location.protocol == “https:”)? “https://”: “http://”; document.write(“”);
Chung Bình nhìn theo đối phương xoay người rời đi, lưng đột nhiên căng thẳng, bị người ôm lấy.
“Sang bên cạnh.”
Đỉnh đầu truyền đến hơi nóng.
Lại một đám người đi qua, có đủ hạng người, ăn mặc chẳng ra sao, trên cổ và cánh tay toàn là hình xăm, vừa đi vừa lớn tiếng mắng gì đó.
Đi qua nhìn thấy Chung Bình, một tên dáng vẻ lưu manh huýt sáo: “Người đẹp!”
Nhóm người cũng nhìn qua, ồn ào: “Khéo quá.”
“Người đẹp có muốn cùng đi ăn khuya không?”
Chung Bình cau mày, người đang ôm cô sắc mặt trầm xuống, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
Người nọ huýt sáo xong mới để ý tới người đàn ông đang ôm cô gái, vóc dáng của đối phương cao hơn, hình thể cũng khỏe hơn bọn họ, hoàn toàn có thể đánh người.
Không muốn gây chuyện, người nọ giả vờ không có chuyện gì xoay người đi, đụng vào cánh tay đồng bọn.
Một đám người dần dần tản đi, tay ở trên lưng còn chưa buông ra, Chung Bình né tránh.
Lục Thích cúi đầu nói: “Thời gian vẫn còn sớm, có muốn đi dạo nữa không?”
Chung Bình đỏ mặt, vừa bế tắc vừa dao động, dùng sức gạt bàn tay to trên lưng ra.
“Chậc.” Trong lòng Lục Thích mất hứng, suýt chút nữa quên mất phần sức lực này của Chung Bình.
Chung Bình dùng sức tranh khỏi vòng ôm của đối phương, cố gắng bình tĩnh nhìn anh, nói: “Về thôi.”
Cô đi trước, Lục Thích chỉ mất mấy bước đuổi kịp, đang định lên tiếng, đột nhiên có một đám người xuất hiện, miệng hùng hổ, “Đám rùa rụt cổ, ngày mai lão tử sẽ xử đẹp!”
Thấy người đi đường xung quanh đều nhìn qua, lại hầm hầm nói: “Nhìn cái gì, ông fuck mẹ mày!”
Nhìn theo đám người rời đi, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đã tới cửa khách sạn, Chung Bình vẫy tay tạm biệt, Lục Thích giữ tay cô.
“Làm gì thế.” Chung Bình rút tay về.
Lục Thích đặt túi vào trong tay cô, “Cái này cho cô.”
“…”
“Không cần.” Chung Bình nói.
“Chậc.” Lục Thích nói, “Bảo cô cầm thì cầm đi.”
Kiên quyết đưa cho cô, qua hai giây, lại xoa đầu cô, nói: “Cô mặc váy đẹp lắm.”
Qua hai giây, lại thêm một câu: “Ngoan, đi ngủ sớm một chút.”
Chung Bình giống như gặp quỷ, cũng không từ chối nữa, xoay người bỏ chạy.
Làn váy màu vàng nhạt bay bay, Lục Thích nhìn theo cô, cho đến khi biến mắt hoàn toàn, nụ cười vẫn treo trên khóe miệng anh.
Chung Bình mở cửa đi vào phòng, tim vẫn còn đập dồn dập.
Chương Hân Di đang chơi di động, thấy cô đã về, cười nói: “Cô về rồi à, tôi mua bánh ngọt cho cô đấy.”
“À… cám ơn.”
“Vừa rồi thấy cô ngủ say, nên không nỡ gọi cô đi ăn cơm, cô ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vừa rồi tôi đi dạo một vòng với mọi người, trấn nhỏ này khá đẹp, ở đâu cũng thành phông nền chụp ảnh được, aiz…” Chương Hân Di chú ý tới thứ Chung Bình cầm trong tay, “Là gì thế?”
Chung Bình suy nghĩ, đưa túi cho cô ấy, nói: “Bánh cuộn thừng, cô ăn đi.”
“Ăn được không?”
“Ngon lắm.”
Chương Hân Di không khách sáo bẻ một miếng: “Oa, giòn ghê, ngon quá.” Lai hỏi Chung Bình, “Cô đi ăn cơm một mình à?”
“… Không phải.” Chung Bình hất cằm, “Cô ăn đi, tôi đi tắm.”
“Ừ, cô đi đi.”
Nhà tắm không lớn, trang hoàng bình thường, gương chiếm hơn nửa mặt vách tường.
Chung Bình nhìn mình trong gương một lát, đi mấy bước, cúi đầu.
Chương Hân Di ở bên ngoài gọi: “Tiểu Chung, thứ này ăn ngon lắm, cô mua ở chỗ nào thế? Cô chỉ chỗ đi mai tôi mua về.”
Chung Bình nói: “Ngày mai tôi sẽ chỉ cho cô.”
Qua một lát, Chung Bình cũng đã bình tĩnh hơn, bắt đầu đánh răng rửa mặt, bên ngoài cũng im lặng.
Chờ cô nhổ ngụm bọt kem đánh răng cuối cùng, người bên ngoài đột nhiên thấp giọng, lén lút hỏi cô: “Tiểu Chung, người kia… Lục Thích, tôi không nhớ nhầm tên chứ, người có bộ dáng rất cao ấy, cô quen anh ấy à?”
Chung Bình ngẩn ra, lập tức nói: “Quen sơ sơ.”
“Chữ Thích trong tên anh ấy là thích hợp nhỉ?”
“… Ừ.”
Đợi một lát, bên ngoài lại im lặng, Chung Bình súc miệng.
“Bình thường anh ấy làm gì thế?”
Chung Bình ngừng động tác trên tay, nói: “Mở công ty.”
“À.”
Lại nói, “Tôi thêm weixin mà anh ấy không chấp nhận.”
Chung Bình nhìn thoáng qua cửa WC.
“Chả có thông tin gì về bạn bè của anh ấy cả, gần đây mới khai trương một nhà hàng, anh ấy mở nhà hàng à? À là nhà hàng này!”
“…”
“Anh ấy thoạt nhìn rất kiêu ngạo, không quá hòa hợp với mọi người, tôi thấy hai ngày nay anh ấy nói chuyện với cô nhều nhất, anh ấy… là người thế nào?”
Chung Bình suy nghĩ, giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng rửa mặt, lại bật vòi sen tắm.
Tắt nước, người bên ngoài không nói nữa, cô thay đồ ngủ, vừa xoay đầu, thấy cửa sổ mở rộng, Chương Hân Di ngồi bên cạnh giường, hơi cúi đầu, mặt bên hướng về phía cửa sổ.
Qua cửa sổ, trên tầng hai, Lục Thích chán nản hút thuốc, đột nhiên nhìn thấy có người ở phía đối diện, anh lập tức nhìn qua.
Lục Thích cười, lên tiếng: “Còn chưa ngủ à?”
Chung Bình đi đến bên cửa sổ, đóng cửa lại.
“Tiểu Chung, đừng đóng cửa, hít thở chút không khí.”
“Bật điều hòa đi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải huấn luyện buổi sáng đấy.” Chung Bình nói.