Đọc truyện Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn – Chương 40: Bình minh đang lên
Mỗi người sống trên đời đều không thể cô độc một mình. Họ có những người
thân quen như gia đình, bạn bè, chòm xóm. Một kẻ mất đi chắc chắn sẽ
khiến những người xung quanh đau buồn. Y hối hận gào khóc cho quãng thời gian ngu ngốc trước đây của mình. Tử thần Mạt Hối đúng là kẻ đáng chết
nhất trên đời.
Y chôn cất Thừa Chí xong, lại nhìn về khoảng trời bao la phía trước mặt, trong lòng hoang mang hoảng loạn. Y đã có được tự do rồi, thứ tự do
được đánh đổi bằng chính sinh mạng của huynh đệ mình. Y bây giờ là ai, y sống tiếp vì cái gì? Mạt Hối nhớ lại những ngày trò chuyện cùng Thừa
Chí. Hắn lúc nào cũng khoe khoang lý tưởng cả đời mình là đứng đầu tam
khôi, công thành danh toại khiến cả nước biết danh.
Y trở về căn nhà tranh, lấy đồ đạt còn sót lại của Thừa Chí lên đường.
Kể từ lúc đó y trở thành kẻ kế thừa ý chí của bạn hữu mà mình nợ ơn hai
lần cứu mạng. Y dặn lòng nhất định sẽ có ngày cái tên Nghiêm Thừa Chí
được đề tên trên bản vàng, hoàn thành tâm nguyện của cố nhân.
Việc tiếp theo mà mọi người cùng biết đó chính là y đã đến nha phủ Tiết
Châu làm sư gia. Với khả năng của một hoàng tử từng thống lĩnh tổ chức
khổng lồ, thì cái nha phủ bé tẹo kia sao làm khó được y. Tri phủ Tiết
Châu lại là một thằng nhóc mới mười lăm tuổi, hỷ mũi chưa sạch, càng mặc cho y thao túng. Trong vòng hai năm, Mạt Hối đã đóng trọn vai diễn của
mình, trở thành một Nghiêm sư gia ai nấy đều biết danh.
Cuộc sống của y bị đảo lộn khi những cánh bồ câu mang thư bị Nhã Muội
bắt được. Mạt Hối nhận ra chiếc vòi của Lưu Gia phái đã thò tận đến Tiết Châu này rồi. Y chưa kịp làm gì thì Lâm Nhã muội đã bị người ta bắt
cóc, sau đó là sự xuất hiện của ba vị thiên kim càng làm sự việc rắc rối hơn.
Bây giờ không chỉ Nhã Muội, mà cả công chúa Chân Duyên cũng bị rơi vào
tay Lưu Gia phái. Triều đình đã âm thầm điều động binh lực vây bắt toàn
bộ loạn đảng trốn ở vùng Thất sơn. Một khi hai bên đụng độ thì thương
vong chắc chắn sẽ rất khủng khiếp. Sinh mạng của hai vị Đại Hỷ không bảo đảm, còn có mấy vạn huynh đệ từng cùng chung chiến tuyến của y cũng
không còn.
Sơn trại ở Đào Viên bị diệt chính là thứ đã củng cố quyết tâm của Mạt
Hối. Y biết rằng triều đình một khi đã ra tay sẽ không chút dung thứ cho những tên phản nghịch như thế này. Y đành phải mạo hiểm liên lạc với
đám thuộc hạ cũ, những người trung thành như Sa Cát và Hoả Diễm. Tất cả
bọn họ đều hiểu rõ, một khi trực tiếp đánh nhau với triều đình, kết cuộc chỉ có thương vong thảm liệt mà thôi.
^_^
Mạt Hối sau khi kể lể xong chuyện cũ thì im lặng quan sát phản ứng của
ba người trước mặt. Đặc biệt y chỉ nhìn sâu vào mắt Hoài Niệm, mong chờ
sự tin tưởng từ phía nàng. Câu chuyện của y trong mắt nhiều người chỉ là hoang đường, một sự thật khó chấp nhận. Có ai chỉ vì ảo tưởng tự do mà
đánh đổi hết mọi thứ trên đời như y không.
Hoài Niệm nhíu mày, suy nghĩ thật kỹ những gì mà Mạt Hối đã nói. Nàng
cũng cảm thấy việc dùng binh lực xông vào Thất sơn để giải cứu con tin
là mạo hiểm khôn cùng. Hơn nữa đao kiếm vô tình, một khi đã nổi can qua
thì khó có thể ngăn cản nổi. Nếu thật như lời Mạt Hối nói, thì chỉ y mới có thể hoá giải được tình hình.
Nàng tiến tới trước, điềm đạm ngồi vào chiếc ghế mà lúc nãy Bích Tuyền
vừa kéo mình ra. Mạt Hối thở phào nhẹ nhõm, hiểu rằng nàng định cho y
một cơ hội nữa.
Y dự định tiến về phía biên giới đang chia cắt hai người, nhưng mũi kiếm của Hoài Việt vẫn lăm lăm canh chừng. Mạt Hối đành phải đứng tại chỗ,
giải thích thêm về kế hoạch của mình.
– Người đứng đầu Lưu Gia hiện nay là đệ đệ của ta, Lưu Quang Trường Thanh. Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch, bị phụ thân của
ta làm cho mê muội. Trường Thanh không hiểu rõ việc làm của mình có thể
gây nguy hại gì đến toàn bộ sinh mạng của những người trong Lưu Gia
phái. Chỉ cần thả Chân Duyên và Nhã Muội ra thì mọi việc sẽ được giải
quyết rồi.
– Làm gì có chuyện đơn giản vậy? – Bích Tuyền lớn giọng phân tích. –
Không có con tin, triều đình càng không e dè khi quyết định quét sạch
toàn bộ Lưu Gia phái.
– Ta biết. – Mạt Hối gật đầu. – Nhưng mục đích chính là phải ngăn hai
bên chạm trán. Ta có biện pháp khiến cho bọn họ rút lui. Trong vòng một
năm, có thể giải tán hoàn toàn Lưu Gia phái. Chấp nhận hợp tác với ta,
mọi người có thể cứu được con tin, đồng thời ngăn chặn được chiến tranh
lớn sắp xảy ra.Với lời hứa hẹn tiềm năng như vậy, ngay cả
Hoài Việt cũng phải dao động. Cuối cùng, sau khi nghe hết kế hoạch của
Mạt Hối, hắn đành phải thu kiếm vào. Hoài Việt công nhận là mình thích
đánh nhau so tài, chứ không thích nhìn thấy chiến tranh thảm liệt. Cứu
một mạng người, còn hơn xây bảy tháp phù đồ, chứ nói chi cứu cả mấy vạn
quân.
Không khí trong ngôi nhà tranh dần dần được vãn hồi lại. Mạt Hối thở
phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi xuống ghế. Đột nhiên Hoài Niệm đến trước mặt y, khuôn mặt yêu kiều nhỏ giọng hỏi.
– Mấy người này?Y hiểu ngay là nàng muốn mình
giới thiệu về nhưng người hộ vệ. Mạt Hối nhoẻn miệng cười, chỉ tay đọc
tên rõ từng người. Tám thành viên trong nhóm, y chỉ dẫn theo theo năm
người đến. Ba người còn lại có trách nhiệm theo dõi tình hình ở Thất
sơn.
Hoả Diễm, Hải Khởi, Kim Chuỳ, Sa Cát, Mộc Tần năm người võ công cao
cường nhất, là thân tín của Mạt Hối từ khi y còn làm đương gia. Mạt Hối
vừa dứt lời thì Hoài Niệm đã lướt qua chỗ y nhẹ nhàng như cơn gió. Mạt
Hối chợt giật mình hiểu ra, ngay lập tức hét lên.
– Kim Chuỳ, Mộc Tần mau trốn.Nhưng cùng lúc với giọng của y, Hoài Niệm cũng đã ra tay với hai người kia rồi. Lúc nãy,
trong khi kể lại chuyện cũ, Mạt Hối đã sơ suất nói ra tên hai người dùng hình với mình. Dựa vào tính cách khốc liệt của Hoài Niệm, nàng tất ghi
thù không bỏ. Tuy uy lực của Băng Tâm quyết chưa bằng được Hoài Việt,
nhưng với ngũ trảo của Hoài Niệm, mỗi người trong số hộ vệ đều không thể chống lại nàng.
Kim Chuỳ do phản ứng chậm nên nhận trọn một chưởng của Hoài Niệm. Gã tuy không ngã nhưng bị đánh bật ra khỏi gian nhà tranh, Mộc Tần chạy trước
cũng vừa kịp đỡ được đồng đội của mình trong chớp mắt. Hoài Niệm còn
muốn truy sát, nhưng Mạt Hối đã cà nhắc đi tới. Y vội nắm tay nàng, kéo
Hoài Niệm vào trong lòng mình.
– Niệm nhi, bỏ qua cho họ đi. Y nói nhỏ vào tai nàng, sau đó lén lút ra hiệu cho hai kẻ kia trốn đi trước. Công tử có
lệnh, bọn họ ngay lập tức vận kinh công nhảy đi thật xa. Kỳ thực, với
khả năng của Hoài Niệm dư sức đẩy Mạt Hối ra, truy sát hai kẻ kia. Tuy
nhiên nàng lại bị sự ôn nhu yếu ớt của y giam cầm, không thể trốn thoát
được.
– Chuyện cũ đã qua rồi, ta không để tâm, nàng cũng không cần truy cứu làm gì. Chỉ cần biết trong lòng Niệm nhi lo lắng cho mình,
thương xót mình, ta đã mãn nguyện yên lòng rồi.Nàng vùng ra khỏi vòng tay của Mạt Hối, trừng mắt lớn với y. Mạt Hối mỉm cười giơ tay lên, dáng vẻ đầu hàng.
– Được rồi, ta không ăn nói xui xẻo kiểu như mãn nguyện yên
lòng nữa. – Y nắm tay nàng kéo lại về chỗ ngồi. – Ta biết mọi người bị
giam trong trận cả nửa ngày trời không ăn gì rồi, nên nghĩ ngơi chút đi.Sau đó Mạt Hối lớn giọng kêu Hoả Diễm mang đồ ăn lên cho ba vị khách. Do
bàn trà đã bị đánh sập, nên Sa Cát, Hải Khởi phải khiêng bàn giấy của
Mạt Hối ra để dọn cơm. Ba khách nhân đói khát không khách khí mà bắt đầu lao vào cuộc chiến với tôm gà. Hoài Việt cứ như tên cướp giật đầu đường xó chợ, tung hoành khắp bàn ăn không nể nan một ai.
Mạt Hối ngồi bên cạnh híp mắt nhìn khung cảnh hoà thuận thân ái đó. Y
thỉnh thoảng rót chung trà đưa cho Hoài Niệm uống, hay gắp đồ ăn giúp
nàng. Cơm no, rượu say chính là linh dược khiến con người cảm thấy hạnh
phúc nhất. Hoài Việt ngồi dựa ngửa, xoa xoa cái bụng căng cứng của mình. Bích Tuyền phe phẩy quạt, mỉm cười trước bộ dáng heo lười của hắn. Hoài Niệm thì chẳng biết tại sao ngồi trên ghế mà cũng có thể càng lúc càng
tiến gần đến chỗ của Mạt Hối.
Y cười trộm lét lút, sau đó cáo từ để ba vị khách có thể nghỉ ngơi một
lát. Cả ngày đường trèo đèo lội suối vất vả, lại còn phải xông phá Hỗn
Thế trận, đánh nhau với tứ đại hộ vệ Lưu Gia, đã bòn rút sức mạnh trong
người họ cả rồi.
Chủ nhà cáo từ, bọn họ không khách khí liền nhắm mắt tĩnh thần. Muốn đối phó với loạn đảng, hoàn thành chính sự cũng cần phải có sức khoẻ mới
được chứ. Chỉ trong vòng có vài khắc, ai nấy đều tiến vào cảnh giới nhập mộng.
Mạt Hối đi đến sân sau, nơi mép vực của Đông sơn. Trước mặt y là bầu
trời rộng mở, màu đỏ ửng của bình mình cũng vừa xuất hiện phía chân
trời. Những ánh sáng của tinh tú dần dần bị sức mạnh dương quang áp đảo. Đêm tối đã qua, và một ngày mới lại bắt đầu.
Một người đến từ phía sau Mạt Hối, động tác khẽ nhỏ như chiếc bóng lướt
qua khoảng sân. Hoài Niệm ngồi xuống bện cạnh y, trầm mặc không nói nên
lời. Mạt Hối khẽ cười, nắm lấy tay nàng chia sẻ. Y hiểu trong lòng nàng
đang dằn vặt điều gì, vì chính bản thân y cũng đang bị hành hạ đây.
Hoài Niệm nhích lại gần hơn, sau đó nghiêng đầu tựa vào vai y. Mạt Hối
rút tay ra, choàng qua lưng nàng chở che. Hai người cứ im lặng ngắm nhìn cảnh bình minh đang lên đầy diễm lệ. Những giây phút bình yên như thế
này về sau chắc sẽ càng hiếm hoi hơn.