Đọc truyện Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn – Chương 39: Lưu quang mạc hối
Mạt Hối từ nhỏ sống ở sơn trại Đào Viên, nghĩa phụ là long đầu đại ca,
nghĩa mẫu là áp trại phu nhân, tuổi thơ vô cùng thanh bình và vui vẻ. Y
ngoài việc được học qua võ công thập phương bát nháo, còn được đặc biệt
lĩnh hội thủ đoạn chặn đường, trộm cướp của những sơn tặc lão huynh. Mọi chuyện vẫn êm đềm cho đến khi phụ thân Mạt Hối xuất hiện, lão chính là
Lưu Quang Cảnh Hào, đệ nhất tội phạm của Việt Quốc.
Cuộc đời y bị rẽ sang hướng khác thật đột ngột. Ý thức được mình là
trưởng tôn Lưu gia, là con cháu của hoàng tộc cựu triều đã bị phế bỏ,
Mạt Hối bị đẩy cho gánh nặng phục quốc vô cùng nặng nề. Y phải từ bỏ
cuộc sống vui vẻ ở Đào Viên, theo chân phụ thân bôn ba khắp đất nước.
Cảnh Hào có tham vọng rất lớn, vì vậy lão cũng đặt yêu cầu rất cao cho
nhi tử của mình. Từ một đứa trẻ ngỗ nghịch, Mạt Hối phải chịu đựng sự
giáo dục nghiêm khắc theo đúng chế độ dành cho hoàng tộc. Thi thư lễ
nghĩa, văn võ toàn tài. Hơn nữa, sống trong tình cảnh lúc nào cũng phải
chịu đựng sự truy sát của triều đình, luôn luôn phải tiếp xúc với bọn
người cựu triều cuồng tính, Mạt Hối cũng bị đồng hoá, dần dần biến thành một tên ma đầu đầy thủ đoạn.
Y bị gieo vào đầu ý tưởng mình là chân long định mệnh, là kẻ sinh ra đã
có trách nhiệm đứng đầu thiên hạ. Tuy triều đại đổi thay, nhưng chỉ là
một cơn sóng nhỏ, không thể nào cắt đứt vương mạch của Lưu gia. Công
việc mà y làm chính là thanh trừng những cựu thần tiền triều đã quy phục Hàn gia. Thứ võ công mà y sở trường nhất chính là Thôi Tâm chưởng, vô
cùng tàn ác, nhất chiêu đoạt mạng. Trong thời loạn lạc, muốn lập thành
đại nghiệp phải bước trên con đường bạo ngược. Dần dần, không biết từ
khi nào y đã nổi danh trong giang hồ là tử thần Mạt Hối, âm lãnh vô đạo, tri diện tất sát.
Thế nhưng Mạt Hối biết lương tâm y mỗi ngày vẫn đang giãy dụa gào thét.
Con đường phục quốc, y không muốn đi. Hành động bạo tàn, y không muốn
làm. Nhưng phía sau lưng Mạt Hối vẫn là phụ hoàng điên cuồng đang thúc
giục. Lão là một kẻ tâm thần, chỉ muốn chôn tất cả mọi người xuống dưới
vực thẳm địa ngục.
Mạt Hối bắt đầu chống đối Cảnh Hào. Y có một kế hoạch lớn lao, bắt đầu
giải trừ vây cánh tụ tập xung quanh mình. Những kẻ ngu trung kia lẽ ra
có thể sống một cuộc sống an nhàn trong thời đại mới. Nhưng tất cả những gì họ làm là gây ra can qua, hỗn loạn để tôn thờ cái hư danh Lưu gia.
Mạt Hối trấn an các phân đà, muốn bọn họ án binh bất động tàng phục để
chờ đợi thời cơ. Y ra lệnh ngừng hết mọi hoạt động chiêu mộ tân binh và
vận động tài vật từ những thủ lĩnh phe kháng chiến.
Hành động phản bội của y rốt cuộc cũng đến được tai Cảnh Hào. Cho dù đó
là trưởng tử của lão, nhưng nếu một khi ngăn cản con đường phục quốc của Lưu Gia phái, thì lão cũng không thể tha thứ được.
– Mạt Hối, ngươi có biết vì sao mình lại mang tên đó không? – Giọng lão êm ru rót vào tai y.
– Bởi vì nhi thần sinh ra trong những ngày đen tối nhất của Lưu gia. – Y rành rọt trả lời.Đúng vậy, tên của y chính là thời khắc kết thúc của một triều đại kéo dài
hơn ba trăm năm thịnh thế. Định mệnh của y không phải dẫn đầu thiên hạ,
mà là thu thập tàn cuộc cho Lưu gia. Phụ hoàng của y đã chìm trong mê
muội quá lâu nên không thể nào chấp nhận sự thật. Quá khứ đã trôi qua
rồi, dù có níu kéo cũng chỉ là vô ích thôi.
– Thời gian qua, ngươi hành động như vậy là vì ý đồ gì vậy
Mạt Hối. Muốn giải trừ lực lượng, chặt đứt con đường phục quốc của ta
sao? – Lão cười gằn đầy đe doạ.Lưu Quang Cảnh Hào ngồi trên ngai cao nhìn xuống kẻ phản bội quỳ trước đại điện. Hoàng tử một tay
lão bồi đắp nên, đã trở thành kẻ hèn nhát, tham nhàn như vậy sao. Tất cả những mối căm thù lão gieo vào đầu y đều vô hiệu cả. Những nhiệm vụ máu tanh tàn ác mà lão bắt y làm đều không ảnh hưởng được chút gì. Tất cả
tham vọng mà lão vẽ ra trong mắt y đều không chút cám dỗ ư? Hoàng tử của Việt quốc, trưởng tôn đời thứ tám của Lưu gia, như vậy thật đáng thất
vọng quá rồi.
– Nhi thần chỉ muốn tạm thời bình ổn đại cuộc. Chúng ta đã
tổn thất quá nhiều rồi, đến lúc này cần nên bảo toàn lực lượng. – Mạt
Hối cứng giọng trả lời.
– Không có địa ngục nào kinh khủng hơn cảnh an nhàn. Ngươi rõ ràng biết
nếu để thuộc hạ vô công rỗi nghề thỉ chỉ càng thui dột ý chí của chúng.
Phải gây chiến, phải đấu tranh, phải gieo hận thù thì mới khiến chúng
quyết tâm chiến đấu. Ngươi muốn bình ổn đại cuộc, cũng chỉ mong mọi
người tự động rút lui trong êm thắm đúng không? – Cảnh Hào giận dữ chất
vấn. Sẵn ngọc tỷ đặt bên cạnh, lão ném vào đầu y không
thương xót. Mạt Hối không né cũng không tránh, để toàn bộ khối kim loại
kia đập mạnh vào trán, máu liền từ vết thương tuôn ra đầm đìa. Y ngẩn
mặt, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào vị phụ hoàng nhẫn tâm của mình.
Chả trách vì sao mà dòng họ Lưu lại bị diệt. Triều đại đó đã quá thối
nát rồi. Dân chúng lầm than kêu la, hoàng đế bạo ngược tàn ác. Mạt Hối
đâu phải thằng ngu, tai điếc, mắt mù. Y có thể nhìn thấy giang sơn gấm
hoa dưới sự trị vì của tân hoàng thanh bình, an lạc thế nào. Y có thể
nghe những lão dân lương thiện khi nhắc về cựu triều đều căm hờn, oán
giận như thế nào.
Đạo trị quốc luôn lấy dân làm gốc. Một khi nhân dân đã bài xích, tạo
phản, chính là do kẻ thống trị đã đi ngược với lòng dân. Thời đại nào mà chẳng có bắt đầu và kết thúc. Cảnh Hào chỉ xui xẻo được sinh ra trong
thời kỳ suy tàn của hoàng tộc mà thôi.
Mạt Hối không giống phụ hoàng, y không có chút tình cảm vấn vương nào
với tiền triều cả. Y đã được nuôi dưỡng trong tình yêu thương vô bờ bến
của nghĩa mẫu, y được dạy dỗ bởi sự bốc đồng phóng khoáng của nghĩa phụ. Y biết rằng trên đời này có một thứ gọi là tự do tự tại. Y có thể cười
khi vui, và khóc khi buồn.
Y không phải là tử thần, y không muốn giết những kẻ mà mình không quen
biết. Mạt Hối không muốn lúc nào cũng bị đè ép bởi thứ trọng trách phục
quốc vô vọng. Y khát khao được sống vì bản thân mình, chứ không phải vì
một thứ cũ xưa thối nát.
– Nhi thần muốn có được tự do.Mạt Hối nhìn
thẳng vào mắt vị thái tử điên cuồng đang ngồi trên ngai cao. Đây chỉ là
một cái hầm mộ chôn cất các đời đế vương của họ Lưu. Nơi đây có đền dài, cung điện nhưng lại bị chôn sâu trong lòng núi, không bao giờ nhìn thấy mặt trời. Không có quan thần triều bái, chỉ có những bức tượng lặng im
không sức sống. Ngọc ngà châu báu chất đầy trên sàn, nhưng đây chỉ là
thứ minh khí dành cho người chết. Y không muốn phải trốn chui trốn nhủi
trong hầm mộ nữa. Y khát khao được sống một cuộc đời khác, chứ không
phải là hoàng tử Lưu Quang Mạt Hối. Tương lai của y vẫn còn dài, không
thể vội kết thúc trong tuyệt vọng như nhà họ Lưu.
– Hảo nhi tử, ngươi muốn rời bỏ phụ hoàng của mình ư? Muốn
quay lưng với tổ tông dòng họ sao? Được rồi, Mạt Hối, ngươi muốn đi thì
trước hết hãy trả lại cho ta tất cả. Thân phận của ngươi, quyền lực của
ngươi, võ công của ngươi … chẳng phải đều do ta ban cho sao. – Cảnh
Hào gầm gừ, mắt vằn lên nhưng tia đỏ giận dữ.
– Nhi thần xin trả lại binh phù của người. – Y móc lệnh bài ra ném trên
mặt đất. – Trả lại cái tên Lưu Quang Mạt Hối cho người. – Y dập đầu lạy
tạ một cái thật mạnh, máu trên trán đổ ướt của nền đá. – Võ công mà
người đã truyền thụ …Mạt Hối vận lên hết mười thành công
lực, y nhìn bàn tay, căng thẳng cực độ, sau đó không chút luyến thương
vận chưởng lên chính bản thân của mình. Nội lực của chính bản thân y
công phá toàn bộ kỳ kinh bát mạnh trong cơ thể. Mạt Hối nghe toàn thân
như rạn vỡ hết, khí huyết trào ngược, ngũ tạng chịu chấn thương trầm
trọng. Mắt y hoa lên, cay xè, đầu óc y choáng váng u mê, cơn đau đớn cực hạn lan toả khiến y phải cắn chặt răng mới không hét ra tiếng. Thứ sức
mạnh cường đại, y luyện suốt mười lăm năm, toàn bộ thất tán. Mạt Hối
nghe được cơ thể chính mình vỡ nát, tứ chi mất lực không còn cảm giác.
Đây chính là tình cảnh bị phế võ công vô cùng tàn độc. Y đã tự ra tay
với chính bản thân mình, dứt khoát, mạnh mẽ không hề hối hận. Bởi vì y
đánh đổi tất cả nhưng thứ mình có, chỉ để nhận lấy tự do.
Lưu Quang Cảnh Hào đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh Mạt Hối. Lão không
thể tin được y ra tay tuyệt tình như vậy. Không thèm quyền lực, chẳng
cần thân phận, không tiếc võ công; vậy mà thứ y muốn lại là cái tự do
đầy ảo tưởng đó sao. Lão vò đầu bứt tai như phát khùng lên. Tất cả đã
kết thúc rồi, nhi tử của lão, niềm hy vọng cuả lão đã bị chính tay Mạt
Hối giết chết. Lão gầm lên, các thị vệ canh gác bên ngoài ngay lập tức
xông vào minh điện. Cảnh Hào muốn trả thù, lão không cam tâm để Mạt Hối
có được thứ mà mình muốn.
Y bị dụng hình suốt hai ngày đêm. Một bên đầu gối bị đập cho vỡ nát.
Trên cơ thể là cơ man biết bao nhiêu dấu tích của đòn roi dã man. Trong
số những ngừơi dụng hình, có những kẻ như Mộc Tần, Kim Chuỳ từng là đại
nội thị vệ. Những trò tra tấn tàn bạo nhất họ đều biết rõ tinh tường.
Đến ngày thứ ba, đích thân Cảnh Hào xuống ngục dụng hình tiếp. Thế nhưng lão đã quá mạnh tay, khiến Mạt Hối tắt thở khó cứu.
Sau khi nghe Sa Cát báo lại y đã chết, thì Cảnh Hào lại nổi điên lần
nữa. Lão muốn bầm thây y ra, vứt cho lang báo hổ sói trong rừng. Dĩ
nhiên là Mạt Hối lúc đó vẫn còn chưa tuyệt mệnh, Sa Cát là tên cận vệ
trẻ nhất, lại là người trung thành với y chứ không phải với Cảnh Hào.
Hắn hợp mưu với Thuỷ Ninh, Hoả Diễm mang y dấu đi. Thế nhưng nửa chừng
xảy ra biến cố, nên chiếc hòm đựng xác Mạt Hối bị rớt xuống thác nước. Y theo dòng suối chảy mà trôi xuống tận hạ nguồn.
Sau đó, y được tên thư sinh Nghiêm Thừa Chí vớt được. Hắn tính đem quan
tài chôn cất nhưng lại phát hiện ra người bên trong vẫn còn thoi thóp
thở. Thừa Chí lúc này vừa từ kinh thành thi rớt trở về quê, một mình
trên đường không có ai đi theo hết. Sau mấy ngày được chăm sóc, Mạt Hối
cũng từ từ tỉnh lại. Tuy nhiên thương thế của y lại rất trầm trọng nên
vẫn phải nằm bẹp trên giường. Nghiêm Thừa Chí là một người rất tốt bụng, đành nán lại giữa đường chăm sóc y một thời gian.
Ngày ngày Mạt Hối nằm trên giường nghe hắn tụng niệm cái gì mà hồ, giả,
chi, dã. Sau này, họ càng trò chuyện càng thân, phát hiện ra tri kỷ hợp
tính. Thừa Chí tâm sự cho y nghe hết toàn bộ gia cảnh của mình, cùng với ước muốn có được công danh phẩm vị. Hắn cũng là kẻ vứt bỏ gia tài vàng
muôn bạc lượng, truy cầu theo ý chí của bản thân. Chính vì sự đồng điệu
này nên hai người càng tâm đầu ý hợp, họ cắt máu ăn thề kết thành huynh
đệ chi giao.
Nhưng ngay lúc này, những tên sát thủ theo lệnh của Cảnh Hào đã truy tìm tới nơi. “Sống thấy người, chết phải thấy xác”. Lão không an tâm buông
tha Mạt Hối, dù cho y chỉ là một mẩu thi thể thối rửa. Thừa Chí đã cõng y trốn chạy trong rừng, nhưng sức hắn làm sao có thể vượt qua được đám
sát thủ võ công cao cường. Cuối cùng Thừa Chí dấu Mạt Hối vào một khe
đá, dùng cỏ rơm che đậy lại. Bản thân hắn lập tức bỏ đi, đánh lạc hướng
cho những kẻ kia tránh xa chỗ Mạt Hối ra.
Hai mươi bốn năm trong đời, lần đầu tiên Mạt Hối lo lắng và sợ hãi như
vậy. Dẫu cho bản thân có trải qua nghiêm hình tra tấn của Cảnh Hào, y
cũng không chút lo sợ như lúc này. Dù cận kề cái chết, cũng không đau
đớn bằng nhìn huynh đệ mình đi vào cửa tử. Đến khi y có thể nhúc nhích,
bò ra được khe đá thì đã là chuyện của ngày hôm sau rồi.