Đọc truyện Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn – Chương 22: Con mồi lọt vào tầm ngắm
Hoài Niệm ngồi bên bờ hồ, vỗ vỗ ngực ho sặc ra hết nước đã lỡ hít vào. Thừa
Chí bất tỉnh, nhưng hơi thở còn đó, vẫn chưa chết được. Họ đang ở dưới
một cái vực sâu, hai bên đều là vách đá thẳng đứng. Nơi này không khác
gì cái giếng cạn, chỉ có điều là to lớn hơn nhiều.
Ánh trăng tròn vằng vặc treo trên đỉnh đầu, toả xuống ánh sáng bàn bạc
dịu dàng. Tiếng thác ầm ầm chảy, liên miên bất tận như cả trăm năm rồi
vẫn như vậy. Gió thổi vù qua khiến Hoài Niệm run lẩy bẩy. Nàng vận công, dùng nội lực làm ấm cơ thể, ngăn ngừa giá lạnh nhập thân. Thừa Chí đột
nhiên sặc một tiếng, phun nước trong miệng ra.
Nàng đến bên cạnh, dịu dàng lật người hắn lại cho dễ thở hơn. Tay nàng
chạm vào đầu Thừa Chí, cảm nhận có chút máu ấm nóng đang rỉ ra. Là hắn
lúc ở trong thông đạo đã dùng cả cơ thể che chở cho nàng, dòng nước hung hãn quăng quật cả hai vào vách đá mấy lần, chắc đã làm hắn bị thương
không ít. Người này vốn không có nội công, nay lại bị thương, còn phải
chịu cảnh ướt lạnh. Hoài Niệm đột nhiên động lòng trắc ẩn, bàn tay nàng
áp vào lưng Thừa Chí, truyền cho hắn chút nội công ngự hàn.
Hoài Niệm giật mình thu tay lại. Nội công mà nàng vừa truyền qua không
sao lan toả đi được. Kỳ kinh bát mạch trên người Thừa Chí hoàn toàn bế
tắc. Nàng chưa từng gặp qua một trường hợp nào kỳ lạ như thế này. Có
người sinh ra bẩm sinh mạch khí không thông, là một phế vật không có khả năng luyện võ. Nhưng hoàn toàn đứt đoạn như thế này, là người bình
thường làm sao có thể sống được cho đến này hôm nay.
Có một thân bản lĩnh y thuật được chân truyền từ đệ nhất thần y, Hoài
Niệm tin rằng mình không thể nào chẩn đoán lầm được. Mạch tượng của Thừa Chí cho thấy hắn từng bị nội thương cực nặng. Có ai đó đã đưa nội lực
vào người hắn, phá vỡ hết toàn bộ hệ thống kinh mạch. Đây không thể nào
là tai nạn, mà là cố tình mưu sát người. Một thư sinh thì làm sao chịu
nổi đòn tấn công tàn độc cỡ đó.
“Trường hợp này kỳ quái thật, đặc biệt thật.” Hoài Niệm tròn mắt nhìn kẻ trước mặt mình. Sau đó, khuôn mặt băng lãnh lần đầu tiên nở rộ một nụ
cười. “Rất đáng quan tâm, rất cần phải nghiên cứu.”
Thành gia xuất thân tại thôn Thảo Mộc, rừng Ám Dạ, núi Bạch Long. Không
biết đó là địa phương có phong thuỷ thế nào, nhưng toàn bộ người họ
Thành đều là dị nhân quái lạ, tính tình biến thái. Nhất mạch thần y họ
Thành đều là loại cuồng chế dược, phát hiện thứ kỳ lạ nhất quyết sẽ bám
theo nghiên cứu không tha. Đời thứ nhất cũng vậy, đời thứ hai cũng vậy,
đến đời thứ ba này thì tình hình cũng không khác gì. Người hững hờ vô
tâm như Hoài Niệm, rốt cuộc cũng bị một thứ thu hút sự chú ý rồi.
^_^
“Ách xì!”
Thừa Chí hắt hơi một tiếng lớn, sau đó rùng mình, lấy tay quẹt quẹt mũi.
“Ách xì!” Hắn lại tiếp tục nhảy mũi, đưa tay tìm kiếm chăn mền đắp lên
người. Quái lạ, cái gì thế này? Tại sao trên người không có áo? Hắn giật mình sực tỉnh giữa cơn mơ màng. Bầu trời chỉ là một vòng tròn như cái
nắp đậy trên vách núi bao xung quanh. Thác nước hung hãn ầm ầm chảy
xuống, tung bụi trắng xoá một vùng.
Họ đang ở cách xa bờ hồ một khoảng, trên vùng đất cát khô ráo, không bị
ảnh hưởng bởi chỗ nước bắn tung toé kia. Gió lạnh thổi qua lại làm Thừa
Chí rùng mình. Nàng đã lột áo hắn ra, phơi lên chiếc sào tự dựng. Thừa
Chí ngoại trừ còn giữ được cái quần, thì coi như đã khoả thân trước mặt
nữ nhân rồi.
– Nàng … nàng … – Hắn kinh ngạc lắp bắp không nói nên lời.
– Nhóm lửa đi.Hoài Niệm lạnh lùng ném cho hắn hai viên đá.
Nàng đã bắt chước Thừa Chí đi tìm củi xếp thành đống, tìm cỏ khô để thay bùi nhùi, chọn ra viên đá có khoáng vật để làm mồi lửa; thế nhưng vẫn
phải bất lực chịu cảnh lạnh lẽo như thế này.
Nữ nhân đó từ đầu đến cuối vẫn ngồi bên cạnh nhìn hắn lom lom, mặt không đổi sắc, tâm không dao động. Thái độ lạnh nhạt của nàng khiến Thừa Chí
cảm thấy hành vi của mình kỳ lạ hết sức. Chỉ là không mặc đồ bị người
khác dòm thấy thôi, đâu phải chuyện gì lớn lao để mà la hoảng giật mình.
Dưới bàn tay khéo léo của Thừa Chí, đống củi đã bén lửa. Ánh sáng dịu
dàng ấm áp xuất hiện như thắp lên hy vọng cho người ta. Đống củi Hoài
Niệm gom được rất lớn. Lửa không chỉ thắp sáng, mà còn dư sức sưởi ấm
cho bọn họ giữa vực sâu lạnh lẽo. Trước con mắt kinh ngạc của Thừa Chí,
nàng lôi ra mấy con cá đã được làm sạch, xiên sẵn trên que. Thì ra ngoài việc không tạo ra được lửa, Hoài Niệm cũng rất là tháo vác, được việc.
Đêm tối như vậy mà vẫn bắt được cả năm con cá dưới hồ.
Hắn lại hắt xì một tiếng, rồi ngại ngùng đưa hai bàn tay hơ vào lửa.
Hoài niệm chuyên chú nướng mấy con cá, không thèm liếc nửa mắt nhìn hắn. Thừa Chí thấy tâm đề phòng lơi lỏng ra một chút. Hắn nhích lại gần ngọn lửa, tìm kiếm hơi ấm mà nó đang toả ra.
Dù Thừa Chí có khoanh tay lại, có tỏ vẻ tự nhiên thì cũng không che được vết thương khủng khiếp ngay giữa ngực. Ai nấy nhìn vào đều có thể tưởng tượng ra một cơ thể đẫm máu với vết thương mở toác ra, để lộ gân xương. Không thể hiểu nổi tại sao trái tim hắn vẫn còn đập được bên dưới lồng
ngực vỡ nát đó. Là tai nạn kiểu gì mới khiến hắn chịu vết sẹo ghê gớm
như thế này?
Hai người im lặng nghe tiếng củi nổ lép bép trong đống lửa. Tiếng mỡ cá
cháy xèo xèo, kèm theo mùi thơm phức lan toả ra không gian. Nước miếng
tự bao giờ đã tràn ra đầy trong miệng, cái bụng từ lúc nào đã mất trật
tự kêu rột rột đòi được cho ăn. Không thể chờ được nữa, Thừa Chí và Hoài Niệm sắn tay vào chiến đấu với mớ cá chín vẫn còn nóng nổi. Không kịp
thổi nguội, cứ như thế mà cho thẳng vào miệng.
– Quaaaa … Nóng quá …- Thừa Chí la lên, thổi phù phù, sau đó nuốt phần thịt cá xuống họng. – … nhưng ngon vô cùng.Hoài Niệm ngước mắt nhìn hắn, trên mép vẫn còn dính vết than đen do đang vội ăn. Không nói nhiều, bọn họ lại tiếp tục cắm cúi chiến đấu với phần ăn
của mình. Muốn trêu chọc người khác, cũng phải có hơi sức mới được chứ.
Cùng trải qua sinh tử, thì mấy chuyện nhỏ nhặt như ăn uống bổ bã, bụng
sôi ùng ục, hay người nói lắp, kẻ chân bị tật thì có quan trọng gì đâu.
Điều quan trọng nhất là bây giờ bọn họ vẫn còn sống.
^_^
Thừa Chí thở phào nhẽ nhõm, liệng mẫu xương cá cuối cùng xuống đất. Hắn
đã cảm nhận được bản thân sống lại rồi. Lấy tay xoa xoa cái bụng vô cùng thoã mãn, hắn ngã người nằm xuống nền cát, rên lên một tiếng sảng
khoái. Hoài Niệm vẫn im lặng ngồi phía bên kia, kín đáo quan sát mẫu vật với độ tập trung chuyên chú nhất. Năm con cá, nàng ăn hai, hắn ăn ba;
sức lực cũng dồi dào quá thể. Nhìn Thừa Chí đâu có vẻ bệnh hoạn ốm đau
như thứ mạch đập yếu ớt, tán loạn trong người hắn đâu.
– Niệm nhi, ta biết mình cũng khôi ngô dễ coi. Nhưng nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy, ta sẽ xấu hổ mà cháy thành than mất. – Hắn nhắm mắt vờ ngủ, nhưng miệng vẫn còn trêu chọc nàng được.Hoài
Niệm giật mình, xì một tiếng rồi cũng nằm cuộn tròn trên đất mà nghỉ
ngơi. Cả hai đều đã có một ngày dài vất vả rồi. Chuyện gì cứ để ngủ dậy
rồi tính. Dù sao cũng chưa tìm ra lối thoát khỏi khe vực này mà.
^_^
Không có tiếng gà gáy sáng, cũng chẳng có âm thanh gì ngoài ngọn thác
đều đều tuôn chảy. Lao lực suốt cả đêm qua khiến cả hai người mệt mỏi,
ngủ đến lúc nắng lên đứng sào vẫn chưa chịu dậy. Thừa Chí giật mình hé
mắt, ánh nắng chói chang khiến hắn nhất thời khó mà chịu được. Nhấc tay
che mặt, nhưng tay lại bị thứ gì đè xuống. Quay qua nhìn, thì thấy ngay
một gương mặt xinh đẹp ẩn hiện giữa mớ tóc xoã dài như suối mơ. Hắn nhất thời bất động, lặng im nhìn người đẹp say ngủ. Từ lúc nào mà hai người
bọn họ lại ôm chặt nhau như thế này?
Lấy tay kia gác lên trán suy nghĩ về những việc đã qua. Nàng ngủ phiá
bên kia đống lửa, còn hắn cũng đâu có say rượu. Thừa Chí sờ đầu mình,
chỉ cảm nhận được vết thương đã khô trên trán. Có phải hắn bị đập đầu
nên mất trí nhớ rồi không? Tại sao không hiểu nổi tình huống lúc này là
sao vậy ta?
Nhìn qua nhìn lại, thấy tư thế ám muội của hai người thật không tốt lắm. Hắn cố nhấc đầu Hoài Niệm lên mà từ tốn rút tay ra. Tiếng nũng nịu của
đứa trẻ khi bị quấy rầy trong giấc ngủ thật đáng yêu. Thừa Chí đình chỉ
động tác, im lặng chờ đợi nàng yên ổn ngủ tiếp. Bộ dạng hắn bây giờ
giống hệt kẻ sau khi ăn vụng liền chuì mép, tháo chạy thoát thân.
Nào ngờ tay còn chưa kịp rút ra, nàng đã bất ngờ mở mắt. Hình ảnh đầu
tiên trong ngày mà Hoài Niệm trông thấy chính là một người đàn ông ngực
trần đang ở gần trong gang tấc. Nàng hét lên thất thanh, vung tay tát
vào má Thừa Chí một cái giòn giã át cả tiếng thác đổ. Hoài Niệm ngồi
dậy, lùi xa hắn hết mức có thể. Thừa Chí ôm mặt, oan ức hét to.
– Sao lại đánh ta?
– Ai … ai … kêu … kêu … ngươi … mạo … mạo … – Lúc tức giận, nàng đặc biệt khó mà nói suôn cho thành câu được.
– Ta không có mạo phạm nàng. – Hắn la lên. – Này nhìn trên cát coi, còn
dấu vết nhá. Ta nằm im một chỗ từ tối hôm qua đến giờ. Còn nàng, nhìn
xem, giống như con ốc sên chẳng biết lúc nào bò qua đây.Hoài Niệm nhìn theo hướng tay hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy dấu vết rõ nét
trên nền cát. Lúc gần sáng, đống củi tàn, nàng theo bản năng liền lăn đi tìm nơi ấm áp hơn. Thừa Chí chính là đích đến của hành trình tìm kiếm
trong mơ của nàng. Hắn cũng đồng dạng, có vật ấm áp tới bên cạnh liền
không khách khí giơ tay ôm lấy. Nơi núi rừng hoang dã, cùng là con người nên phải tình thương mến thương, chia sẻ hơi ấm cho nhau.
Nàng liếc mắt nhìn hắn ôm mặt, điệu bộ u ám như oán phụ khuê phòng. Hoài Niệm thở dài, nói một câu mà lâu lắm rồi mình chưa dùng.
– Xin lỗi!
– Thôi bỏ đi. Chỉ là hiểu lầm. – Hắn gạt ngang, thể hiện lòng vị tha
hiếm có của Nghiêm sư gia khó tính. – Làm ơn trả lại áo cho ta là tốt
rồi.Hoài Niệm đứng dậy, lấy chiếc áo đã phơi khô trả lại
hắn. Thừa Chí tức tốc mặc vào, nhưng vẫn kịp để Hoài Niệm nhìn thấy hết
vết thương trên người.
– Mấy … vết sẹo này … – Nàng chỉ tay vào ngực hắn không hề e dè.
– Có vấn đề sao? – Hắn sẵn giọng. – Cô nương kiểu gì mà nhìn nam nhân
cởi trần không chớp mắt vậy? Lại còn không biết xấu hổ chỉ chỏ vào cơ
thể người ta.
– Huynh … huynh …Nhưng hễ nàng càng tức giận thì lại
càng không nói được. Hoài Niệm càng ghét đối phương, lại càng hận bản
thân mình. Thừa Chí chứng kiến mặt nàng dần đỏ rồi chuyển sang tím tái
như bị ai bóp cổ. Hắn nắm lấy tay Hoài Niệm, giọng nhỏ nhẹ ân cần.
– Niệm nhi, mau bình tĩnh lại. Nhìn ta nè, hít thở sâu vào.
Nào thêm một lần nữa. Tốt rồi, có thấy khá hơn chưa? – Hắn lo lắng nhìn
nàng.
– Đỡ rồi. – Nàng phụng phịu.
– Đừng tuỳ tiện tức giận nữa. Nhìn nàng cứ như sắp chết vậy.
– Chưa bao giờ … giờ … tức … giận. – Hoài Niệm trả lời.
– Ờ … thì chưa. Chỉ là tự bóp cổ mình nín thở vài lần thôi. – Hắn loay hoay đứng lên. – Bệnh gì mà kỳ cục vậy?
– Không … không có … có … kỳ cục.Nàng tự nhiên cũng
đứng dậy, choàng tay phải của Thừa Chí lên vai mình. Hắn có vẻ kinh
ngạc, nhưng không từ chối thiện chí giúp đỡ đó.
– Ừ, nàng không có kỳ cục, chỉ là quái đản thôi. Ở đâu từ
trên cây nhảy xuống, cản đường người ta. Hay im lặng như bóng ma, nhưng
lại sợ phải đi một mình. Mặt lạnh lùng, hung dữ nhưng nhất quyết chìa
tay ra, không bỏ rơi một ai. Hỏi gì cũng không chịu nói, lúc không cần
thì lại cố nói cho nhiều … Hắn vừa kể lể vừa tựa người
vào nàng để bước đi, tự nhiên không hề khách sáo như trước đó. Hoài Niệm cũng thật kỳ lạ, nhu thuận để hắn sử dụng như gậy chống. Hai người bước thấp bước cao đi theo thông đạo ra khỏi vực.
Đêm qua tối đen, họ không hề phát hiện thì ra nơi đây có một cổng vòm
bằng đá bị cây cỏ che khuất. Nhưng khi trời sáng lại có thể dễ dàng nhìn thấy lối ra được tạc từ thiên nhiên vô cùng kỳ vĩ. Phía bên ngoài là
rừng cây rập rạp, nếu không phải từ trong vực bước ra, họ cũng không
biết được sau gốc cổ thụ kia lại có tồn tại một thác nước hùng vĩ.
Hoài Niệm giúp Thừa Chỉ bẻ vài thanh gỗ thẳng nẹp phần đầu gối bên chân
phải lại. Nếu không có biện pháp này, bọn họ cũng không thể tăng nhanh
tốc độ thoát ra khỏi khu rừng. Thừa dịp đụng chạm, Hoài Niệm sờ loạn vào vết thương trên chân hắn. Đầu khớp vỡ vụn, dây chằng đứt đoạn, hèn chi
hắn không đi cà nhắc sao được. Vết thương này đã có từ lâu, nhưng do
không được chữa trị kịp thời nên đã tạo thành tật luôn rồi. Nàng chắc
lưỡi tiếc nuối, “Nếu mà gặp mình sớm hơn, thì hy vọng chữa lành lặn như
cũ không phải là ít.”
Nhưng cho dù năm xưa Thừa Chí có duyên gặp được Hoài Niệm, thì chắc gì
nàng chịu để mắt đến hắn. Lãnh đạm tiểu thư, băng tâm y sư chính là
biệt danh mà mọi người thường gán ghép cho nàng. Trước giờ ngoại trừ
những người quen biết, nàng chưa từng mở lòng chữa trị cho ai. Đến mức
mà mẫu thân nàng cũng phải thở dài chán nản, than rằng thần y tới đời
nàng sẽ bị tuyệt hậu.
Bà ngoại đã từng chữa cho một người sắp chết có thể sống lại. Mẫu thân
từng chữa cho một người gió thổi cũng bay trở thành đệ nhất cao thủ võ
lâm. Họ thường cười nàng là làm thụt lùi y thuật của gia tộc. Để rồi
xem, nàng sẽ chữa cho một người toàn bộ kinh mạnh bị đứt có thể luyện võ được, dù cho bị què cũng có thể chạy nhảy khắp nơi. Thừa Chí, hắn đã
trở thành con mồi của Thành Hoài Niệm rồi.