Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Chương 21: Lưu gia phái


Đọc truyện Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn – Chương 21: Lưu gia phái

Cuối cùng, Hàn Chân Duyên cũng đã tìm được tứ muội bị mất tích của mình ở
chỗ nào. Thì ra nàng ta chỉ là bị giam ở phòng bên cạnh, ngoại trừ không được chạy nhảy vui chơi, không có người cùng nói chuyện thì tình hình
thật sự vẫn tốt lắm. Chân Duyên ngước nhìn căn phòng bày biện xa hoa
không thua gì một biệt viện phú hộ, thì thật sự khó hiểu. Rốt cuộc,
những người áo đen kia có mục đích gì mà bắt cóc bọn họ về đây?

Ngày hôm đó thuyền khách mà Chân Duyên đi cùng đột ngột bị chìm. Nàng
vùng vẫy bơi thoát ra được. Ngay lập tức có một chiếc thuyền hoa lướt
tới. Nàng cứ tưởng là bạn thuyền đến cứu giúp những người bị nạn nên mới leo lên. Nào ngờ trên thuyền lại toàn là bọn người hung ác cầm đao đợi
sẵn. Chân Duyên đã xui xẻo lên nhầm thuyền cuả tặc phỉ rồi.

Chiếc thuyền hoa lộng lẫy đó chứa chấp toàn bọn sát nhân dã man. Ngoại
trừ Chân Duyên bị bọn chúng bắt lại, những người dân khác bơi đến gần
đều bị bọn chúng dùng sào nhấn xuống nước cho chết ngộp cả. Hai đại hán
lôi nàng vào bên trong lòng thuyền, nơi có có căn phòng xa hoa cầu kỳ
dành cho vị thượng toạ cao quý của chúng. Tên đầu đảng đeo mặt nạ, thân
khoát áo lông sang trọng, lười biếng tựa người trên thắp thượng.

– Lưu gia, người đã bắt được rồi. – Gã thuộc hạ kính cẩn báo cáo.Chân Duyên thoáng rùng mình sợ hãi. Cái họ Lưu này, người bình thường đâu có ai dám mang vào người. Từ ngày Thuận Thiên hoàng đế lập quốc, toàn bộ
họ Lưu đều bị tận diệt không chừa lại một ai. Người mang họ Lưu chỉ có
thể là tàn dư của cựu triều, là dư đảng phản nghịch. Họ Hàn và họ Lưu là tử thù mang hận đoạt ngôi, phế đế.

Lưu gia đang cầm chén trà nhàn nhã thưởng thức. Điệu bộ cao quý nho nhã
nhưng mang khí thế bá giả tôn quý. Chiếc mặt nạ nửa mặt trắng bạc quả
thật là báu vật truyền đời của hoàng tộc họ Lưu. Kẻ sở hữu nó khẳng định chắc chắn là hậu duệ Lưu thất.

Đôi mắt sắc bén chỉ liếc nhìn Chân Duyên trong khoảnh khắc, y gật đầu
xác nhận, bàn tay thon dài phẩy nhẹ ra lệnh mang nàng đem ra ngoài. Chân Duyên cố gắng ghi nhớ hình dáng cuả kẻ tử thù trước mặt. Lưu gia là tên tội phạm nguy hiểm nhất, là mối đe doạ đến sự tồn vong của nhà họ Hàn.

Mấy năm nay nơi đâu cũng nghe thấy tin tức tàn dư cựu triều đang tập hợp phản động. Tổng đà của Lưu gia phái lần lượt bị bắt giữ nhưng lực lượng chính của bọn họ chưa từng có ai thấy qua. Trong mật thất của Lưu gia
phái luôn có thờ tượng của chiến thần Lưu Quang Phi, Sử Định hoàng đế đã thống nhất Thần Châu, lập ra triều đại nhà Lưu. Hình tượng chung đều là tướng quân võ giáp cưỡi ngựa, tay cầm phương kích. Dễ nhận ra nhất là
bức tượng nào cũng đều khắc hoạ tiết chiếc mặt nạ bạc mà kẻ cầm đầu lúc
nãy đang đeo.


Nhìn thoáng qua có thể thấy người này niên kỷ còn khá trẻ. Bọn chuột bọ Lưu gia lại sản sinh ra thế hệ nối tiếp nữa rồi.

Năm Khai nguyên thứ bảy, Lưu Quang Hồng Cảnh bị Quách tướng quân giết
chết bên bờ sông Hàn. “Kiến Hàn Tất Vong” đã trở thành quẻ bói chung
cuộc cho cuộc đời Hồng Cảnh. Lưu thất toàn bộ bị xử trảm là thuận theo
thế cuộc của thời đại. Tuy nhiên, cũng có một số kẻ đã kịp thời bỏ trốn, trở thành tàn dư phe phản nghịch như hiện này. Kẻ bỏ trốn nổi tiếng
nhất, được mọi người kính cẩn gọi là Lưu gia chính là thái tử Lưu Quang
Cảnh Hào.

Hai mươi bốn năm trước, Cảnh Hào từng xuất hiện ám sát thái tử Bảo Huy,
phụ hoàng của Chân Duyên, nhưng thất bại. Kể từ đó tung tích của ông ta
biến mất hoàn toàn, chỉ còn nghe thấy trong lời cung khai của bọn phản
tặc bị bắt. Người hiện nay được xưng là Lưu gia chắc chắn là hậu nhân
của Cảnh Hào. Mối thù Lưu-Hàn lại được tiếp tục truyền cho con cháu đời
sau gánh vác.

Nàng bị bắt trói, bị bịt mắt mang đến tận căn cứ bí mật này. Chân Duyên
nhìn ra cửa sổ gài đầy song sắt, mà thở dài ngao ngán. Căn cứ này dường
như được xây dựng trên đỉnh núi cheo leo hiểm trở nhất. Phía ngoài là
vách đá thẳng đứng vươn cao hàng trăm thước, không cách gì leo xuống
được. Mây mù vần vũ làm nàng chưa bao giờ nhìn thấy tới đất. Chỉ có
những cánh chim ưng bay lượn thỉnh thoảng mới xẹt qua tầm mắt nàng.

Phía đông nam của Việt quốc có vùng núi Thất sơn vô cùng hoang vu hẻo
lánh. Người ta đồn rằng nơi đây đầy độc xà, hổ báo; là vùng đất chỉ có
chằn tinh yêu quái mới sống nổi thôi. Giữa vùng đồng bằng trù phú nổi
lên bảy ngọn núi theo hình thất tinh trận. Dân chúng thường cho rằng bảy ngọn núi này là thiên châm trấn áp một con quái long bị phong ểm bên
dưới tỉnh Cận Sa.

Không biết sự thật thế nào, nhưng ít người dám bén mảng đến vùng đất
cấm. Còn chỗ nào thích hợp hơn cho bọn Lưu gia phái xây dựng lực lượng
và thành lập căn cứ bí mật như nơi đây. Chỗ giam giữ Chân Duyên chắc chỉ nằm ở một trong bảy ngọn núi. Nhưng mây mù chưa bao giờ tan, làm nàng

khó mà đoán được mình đang trụ ở ngọn núi nào.

“Muội bị bắt vào đây như thế nào?” Chân Duyên dùng chân ghế gõ vào vách
tường bằng đá. Họ không thể nghe được tiếng của nhau, chỉ có thể dùng
mật mã riêng của Đại Tứ Hỷ mà trao đổi thông tin.

“Nửa đêm có bọn áo đen bịt mặt xông vào phòng đánh muội ngất xỉu, rồi
không biết gì bị mang đến đây. Nhị tỷ, sao lại bị bắt?” Lâm Nhã muội
ngồi gõ lại đoạn trả lời.

“Ta cùng mọi người trốn khỏi kinh thành đi tìm muội. Đến Duyện Châu điều tra tên sư gia đáng ngờ Nghiêm Thừa Chí, khi trở về thì bị bọn Lưu gia
phái bắt đi luôn.”

“Muội phát hiện thư của Lưu Gia phái ở tri phủ Tiết Châu, đang tính báo cho Mạc ca ca thì đã bị bắt.”

“Quả nhiên đúng như Lương Anh Tân có nói qua, bọn phản tặc đang ẩn núp
trong nha môn.” Chân Duyên nhận xét. “Chúng ta bị vướng vào một vụ
nghiêm trọng rồi.”

“Phải tên sư gia đó không?” Nhã muội hỏi lại.

“Không hắn thì còn ai?” Chân Duyên kiên quyết khẳng định.

Nhìn thấy người đeo mặt nạ nằm trên tháp thượng, khó mà đoán được y thật sự có phải là Nghiêm Thừa Chí hay không. Nhưng ngoài Mạc Thuỷ Linh và
Lương Anh Tân, chỉ có Thừa Chí là tay nắm trọng quyền cao nhất ở Tiết
Châu. Hắn ẩn nấp dưới lốt sư gia để che dấu thân phận. Một mặt thao túng quan sai triều đình; một mặt lạm dụng chức quyền bao che, nuôi dưỡng
bọn loạn đảng.

“Thật vô cùng hợp lý! Thuỷ Linh tuy là tri phủ nhưng chẳng khác nào là
một con rối trong tay hắn. Lợi dụng tính ngây thơ, dễ tin người của Thuỷ Linh, kẻ này thật là xấu xa đáng hận mà.”


“Nhị tỷ, bây giờ phải làm sao? Tình hình chúng ta không được khả quan cho lắm.”

“Muốn trả thù, muốn giết người, thì bọn chúng đã sớm làm rồi. Tỷ nghĩ
rằng, chúng cần lợi dụng thân phận chúng ta để ra yêu sách với triều
đình.”

“Bọn đáng ghét này, không thể để chúng tác oai tác quái quái mãi được.”

“Trước mắt phải nghĩ cách thoát thân đi rồi nói.”

Nhưng chưa kịp trao đổi gì thêm thì cửa phòng Chân Duyên bật mở. Sáu
người tràn vào, mạnh bạo lôi kéo nàng ra khỏi chỗ. Ở giữa sân có một
người mang mặt nạ khoát áo choàng lông thú sang trọng đang điềm nhiên
đứng. Gió lạnh thổi ngang, khiến mái tóc đen dài của y tung bay tán
loạn.

“Ước gì gió thổi tóc ngươi thành ổ quạ cho rồi luôn đi, đồ điên. Giả bộ
phiêu dật xuất trần cái gì, sáng sớm đầu tóc không chịu cột lại. Nhìn
thật chướng mặt.” Chân Duyên chề môi khinh bỉ.

Nàng đột nhiên vùng dậy, đánh bật tay của kẻ đang chế trụ mình. Chân
Duyên tước đao của tên bên cạnh, giậm bước xông tới ngay trước mặt của
kẻ cầm đầu Lưu gia. Y vẫn bình tình, chấp tay sau lưng, khoan thai lui
lại. Chắn trước mặt Chân Duyên là bốn cao thủ hộ vệ chuyên trách bảo vệ
Lưu gia.

Tuy Chân Duyên từng thụ giáo võ công với Hoài Niệm và Bích Tuyền; nhưng
đột nhập, leo tường thì nàng còn làm được, chứ quyết đấu kháng địch thì
vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm. Đao chưa tới người, đã bị đánh văng về một
góc. Nàng trúng ngay một cước đạp vào bụng, bị đánh văng ngược về phía
sau. Nàng trượt dài trên mặt đất, đau đến nín thở không cử động nổi.

Lưu gia che mặt chen qua đám hộ vệ, đôi mắt nhìn nàng lo lắng. Chân
Duyên là con tin quan trọng nhất để đối phó với triều đình, trước khi
mang nàng đi tế cờ thì ngàn vạn lần không thể để bị thương được. Y giơ
tay táng mạnh vào mặt tên hộ vệ vừa xuất chiêu với Chân Duyên. Sau đó
Lưu gia ngoắc người khác đến lôi nàng đi đến nơi giam giữ mới.


Để Chân Duyên và Nhã Muội ở gần nhau thật vô cùng phiền phức, hai người cứ gõ gõ tường, trao đổi ám hiệu làm y không an tâm.

Nàng không ngờ, sự phản kháng của mình lại mang về hậu quả nghiêm trọng
đến vậy. Chân Duyên yếu ớt bị lôi về phòng. Nàng cảm nhận cả người đột
nhiên mất sức không đứng nổi. Những kẻ kia vừa buông tay, Chân Duyên
liền sóng xoài ngã ra trên đất. Trong bụng nàng cứ tiếp tục quặn đau,
sinh mạng như thất tán hết vào hư không. Nàng bò lết trên nên nhà, liên
tục ôm bụng rên rĩ. Cả đời nàng có bao giờ bị người ta đánh đâu mà biết
thì ra lại đau đớn đến vậy.

Những kẻ cai ngục nhìn dáng vẻ của nàng cũng phải nhíu mày lo lắng. Bị đánh mà rên la đến mức này, thì thật không tầm thường.

– Ngự y. – Lưu gia đeo mặt nạ cuối cùng cũng phải buộc miệng ra lệnh.Nàng tuy đang đau vật vã nhưng trong đầu cũng không quên dè bĩu châm chọc y. “Muốn bắt chước hoàng tộc nuôi ngự y trong nhà hả? Các ngươi chỉ là kẻ
nổi loạn, là phản tặc, sao xứng được sử dụng các tước vị ‘ngự’ được.”

Kết quả là dù nàng có dè bĩu, cũng không lên tiếng mắng người được.
Trong họng chỉ thoát ra được tiếng rên rĩ đau đớn, thân thể cứ tiếp tục
toát mồ hôi lạnh run rẩy. Là nàng bị bệnh gì rồi, sao đột nhiên giống
như sắp chết vậy nè?

– Bẩm Lưu gia, nàng ta bị động thai khí. Tình hình rất nguy
hiểm, không biết có qua nổi đêm nay không. – Lão đại phu già mập lùn
cung tay bẩm báo với chỉ huy.Không chỉ Chân Duyên mà tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn lão. Hình như bọn họ bắt được là công chúa
đương triều còn chưa có kết hôn nha.

Lưu gia nghe báo con tin sắp chết, dường như lấy làm phiền não lắm. Y
giận giữ nắm chặt tay thành nắm đấm, cả người như rung lên. Sau đó y
phất tay, cùng những người khác kéo nhau ra ngoài. Chỉ còn một mình Chân Duyên ở lại trong phòng, tự sinh tự diệt.

Nàng đã có thai rồi, thì ra trong bụng nàng đang hình thành nên một sinh mạng bé nhỏ. Đáng chết, lúc nào không có lại có thai ngay lúc tình hình hung hiểm như thế này. Thân nàng còn không bảo toàn được thì lấy gì bảo vệ con nhỏ. Không biết sau đêm nay có bị biến thành một xác hai mạng
hay không nữa.

– Thuỷ Linh. – Nàng hét lên, nước mắt chực trào ra khỏi khoé mi.Đang đau đớn như vậy, nhưng giọng vẫn thật khoẻ, tiếng hét vang vọng khắp
đỉnh núi. Nàng muốn lớn tiếng gọi hơn nữa, để xem có thể vang đến tận
Tiết Châu không. Hung thủ gây án chính là y, chỉ có một mình tên nhóc đó từng lấy mưu dụ nàng sụp bẫy.

– Thuỷ Linh. – Nàng gọi tên y trong bi thương tuyệt vọng.“Thật có lỗi quá, thiếp không bảo vệ được hài tử của chúng ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.