Trói buộc cả đời

Chương 36


Bạn đang đọc Trói buộc cả đời – Chương 36:

Edit: Hanna
Beta:
 
Ngày hôm sau, Thẩm Hoán đưa Lâm Noãn tới nhà ga, hai người ôm nhau giống như một đôi yêu nhau sắp phải chia lìa.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Hoán ôm eo cô, tựa cằm trên đầu cô: “Trên đường phải chú ý an toàn, tới nơi thì nhắn tin cho anh biết.”
 
Lâm Noãn hơi muốn khóc, chỉ có thể căng giọng nói nhỏ một tiếng ừ, hít hít cái mũi, càng gắt gao bắt lấy góc áo của anh.
 
Khi tàu hỏa chậm rãi rời nhà ga, Lâm Noãn biết, bản thân cô đã bắt đầu nhớ anh.
 
Không khí ăn tết ở quê càng thêm nồng đậm hơn ở thành phố J, trong không khí còn tản ra vị nước đường ngọt ngào.
 
Khi Lâm Noãn về đến nhà, người trong nhà đang khí thế ngất trời mà vội vàng làm vằn thắn, chuẩn bị cơm tất niên, nhìn thấy Lâm Noãn cũng liên tục gọi cô tới hỗ trợ.
 
Lâm Noãn vào phòng ngủ cất hành lý, mặc dù cô làm việc ở bên ngoài, không thường xuyên về nhà, nhưng mẹ luôn quét dọn phòng cô không nhiễm một hạt bụi.

 
Ngồi trên giường, vuốt khăn trải giường, ngẫm nghĩ rồi lấy di động ra, gọi điện thoại cho anh.
 
Rõ ràng vừa mới nhắn tin nhưng hiện tại cô muốn được nghe giọng nói của anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy: “Alo.” Thanh âm trầm thấp êm tai, thông qua ống nghe truyền tới bên tai cô, dường như đang nói nhỏ vào tai cô. 
 
Gọi điện thoại là hành động hoàn toàn xuất phát từ bản năng, cô nhất thời không biết nên nói cái gì.
 
Đầu dây bên kia điện thoại ngừng một chút rồi tiếp tục hỏi: “Về đến nhà rồi à?”
 
“Ừ, vừa đến nhà, ba mẹ em đang bảo em đi làm vằn thắn.” Sau đó lại ảo não không hiểu tại sao tự nhiên cô lại nói cái này, rõ ràng rất muốn nói chuyện với anh, kết quả lại nói là hiện tại cô rất bận.
 
Quả nhiên, Thẩm Hoán mở miệng: “Không có việc gì quan trọng thì em cứ bận việc của em đi.”
 
“Từ từ!” Cô gọi anh lại, ôm đầu suy nghĩ, nói: “Buổi tối có thể em phải xem tiết mục chào xuân với ba mẹ, sau khi đón giao thừa thì em lại gọi điện thoại cho anh nhé, anh…” Lúc ấy hẳn là chưa ngủ đi.
 
“Được, anh chờ em.” Anh hiểu được lời nói của cô.
 
Lâm Noãn ngẩn ra một lát, sau khi chào tạm biệt thì tắt điện thoại.
 
Ném điện thoại lên trên giường, cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
 
Ra cửa, gói sủi cảo.
 
9 giờ buổi tối đúng lúc đang chiếu các loại tiết mục chào xuân náo nhiệt vui vẻ, Lâm Noãn say mê xem.
 
Lúc này, bà cầm một quyển album đặt vào trong tay cô: “Noãn Noãn, mau tới đây, xem ảnh chụp khi con còn nhỏ với bà đi.”

 
Đôi tay đầy nếp nhăn run rẩy mở quyển album ra, mấy tấm ảnh này đã rất nhiều năm chưa được lật lại, mặc dù bề mặt được lau dọn sạch sẽ, nhưng các tấm ảnh bên trong đã hơi nhàu nhĩ. 
 
Phần lớn là ảnh chụp Lâm Noãn ở thành phố C, lúc ấy cô không chịu ngồi yên trước máy ảnh, ảnh chụp ra là vô số dáng vẻ, có cảm giác thú vị khác biệt.
 
Nhìn thấy tấm ảnh chụp bản thân cô đang thè lưỡi làm mặt quỷ, suy nghĩ một chút, không biết có nên đem cuốn album này cho anh xem không nhỉ, cô vô thức mỉm cười.
 
Lật đến trang sau, tay đột ngột dừng lại, đó là tấm ảnh chụp sườn mặt khi cô đang quỳ rạp trên mặt đất chơi đùa, vốn dĩ rất bình thường, nhưng cô lại thấy đồ vật trang trí trên đầu, là dây cột tóc màu vàng kia.
 
Cô chỉ vào tấm ảnh, nghi hoặc hỏi: “Bà ơi, dây cột tóc là…”
 
Bà nhìn một lát, cười tủm tỉm nói: “Cái này hả, là bà mua cho cháu, khi còn nhỏ cháu cực kì yêu thích, mỗi ngày đều quấn lấy bà muốn bà bện bím tóc cho cháu.”
 
Bà nheo mắt lại rồi đắm mình vào hồi ức: “Có một hôm, cháu  đột nhiên xõa tóc đi về nhà, bà cho rằng cháu bị người bắt nạt. Kết quả cháu lại cười tủm tỉm nói là cháu giúp đỡ một đứa bé trai, còn đưa dây cột tóc mà cháu thích nhất cho nó.”
 
Nhìn cháu gái, bà cười hiền từ: “Noãn Noãn của chúng ta, từ nhỏ đã có lòng tốt và nhiệt tình. Bà hỏi vì sao cháu lại tặng dây cột tóc của bé gái cho một bé trai, cháu trả lời là phải giữ bí mật cho bé trai kia.”
 
Dường như bà cảm thấy thú vị, lại cười ra tiếng: “Ngay lúc đó biểu tình của cháu giống như một người lớn vậy.”
 
Trong TV còn đang chiếu các tiết mục mừng xuân, có tiếng người nói gì đó chọc cho người xem cười vang, nhưng Lâm Noãn không còn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì đó, vì sao lại cười.

 
Cô chỉ có thể nghe được tiếng anh gằn từng chữ một.
 
Là lời nói thật lòng, anh nói: “Năm anh chín tuổi đã gặp được một cô bé, là người đặc biệt nhất với anh.”
 
Khi ở trên giường, anh nói: “Năm 6 tuổi, em không gặp được một người đặc biệt nào sao?”
 
Khi vuốt ve dây cột tóc, anh nói: “Em không cảm thấy cái này rất quen mắt à?”
 
Khi đi vào giấc ngủ, anh nói: “Cô bé nhìn có vẻ rất thông minh, tại sao trí nhớ lại kém như vậy.”
 
Cuối cùng, anh ôm cô nói: “Trong lòng anh chưa từng có người khác, vẫn luôn chỉ có một mình em.”
 
Tiếng cười của người xem đã dừng lại, những người khác còn đang chuyên chú xem tiết mục trong TV.
 
Tay Lâm Noãn run lên một chút, cuốn album rơi xuống trên mặt đất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.