Trói buộc cả đời

Chương 35


Bạn đang đọc Trói buộc cả đời – Chương 35:

Edit: Ai Shiteru
 
Gần tết Nguyên Đán, thành phố bắt đầu bước vào những ngày tháng bận rộn, mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong không khí vui mừng ngày tết nhưng Lâm Noãn lại hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi năm cô đều về quê ăn tết nhưng năm nay, nghĩ đến cảnh tượng phải cách xa với Thẩm Hoán một thời gian, cho dù chỉ là vài ngày cũng không muốn chút nào.
 
Vì để có thể ở bên anh thêm chút mà Lâm Noãn nói dối ba mẹ mình, nói cô bởi vì phải tăng ca bận rộn nên phải ở lại đến đêm 30 mới có thể về được.
 
Ba mẹ cũng rất thông cảm cho cô, chỉ dặn dò cô đừng để quá mệt mỏi, nhớ tranh thủ về nhà ăn cơm tất niên là được.
 
Nhưng thời gian cứ không nhanh không chậm mà trôi qua, tới hôm 29 tết là đêm cuối cùng của Lâm Noãn trước khi cô phải đi.
 
Đối với chuyện vận động trên giường thường ngày, phần lớn thời gian cô đều ở thế bị động.
 
Nhưng tối nay Lâm Noãn lại vô cùng nhiệt tình, đôi tay quấn chặt lấy cổ anh, hôn một đường từ trán đến ngực anh, hai chân càng kẹp chặt hai bên sườn của anh hơn.
 
Cơ thể Thẩm Hoán đã cảm nhận được sự nhiệt tình của cô nên cũng ra gấp đôi sức lực để liều chết triền miên với cô, làm cho chất men tình dục ngày càng tăng cao.
 
Trong bóng đêm đậm mùi tình dục này, một tiếng chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí, là của Lâm Noãn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Lâm Noãn ngóc đầu qua nhìn, là mẹ cô gọi tới. Vừa định đưa tay lấy điện thoại nghe thì đã bị anh kẹp hai tay cô lên đỉnh đầu.
 
Cô muốn đẩy anh ra nhưng kết quả là hai tay càng bị kẹp chặt hơn, giơ cao qua đầu, ấn lên thành giường.
 
Nhìn thấy Lâm Noãn có hơi thất thần như vậy thì Thẩm Hoán có chút tức giận.
 
Lâm Noãn giật mình, phát hiện ra lực tay của anh càng nặng hơn, chỉ đành nóng lòng nói: “Anh đừng làm rộn mà, để em nghe điện thoại trước đã, bằng không mẹ em sẽ lo lắng sốt ruột.”
 
Thẩm Hoán không nói gì, vươn người qua lấy điện thoại cho cô nghe, bàn tay vừa mở loa ngoài rồi đặt bên gối đầu của cô, nhưng vẫn cứ kẹp chặt hai tay cô trong lòng bàn tay.
 
Lâm Noãn bị động tác này của anh làm cho khiếp sợ, hai tay cô bị anh giữ chặt, dưới thân càng dán sát vào anh hơn, cô vậy mà lại nghe điện thoại của mẹ mình trong tình trạng như thế này.
 
Nhưng điện thoại đã kết nối, Lâm Noãn không dám nhiều lời với Thẩm Hoán chỉ đành trừng mắt với anh một cái rồi nói chuyện với mẹ mình.
 
Tiếng của mẹ Lam đang nóng ruột vang lên qua điện thoại làm cho Lâm Noãn như muốn ngừng thở, “Noãn Noãn à, sao lâu như vậy con mới nghe điện thoại. Mấy hôm trước mẹ quên hỏi con ngày mai con đi xe lửa lúc mấy giờ vậy?”
 
Tay Thẩm Hoán đã bắt đầu cố ý đụng chạm bên hông sườn của cô, đó là nơi cô sợ nhột nhất, ngày thường chỉ cầm anh đụng đến đây cả người cô đã run rẩy rồi.
 
Bởi vì động tác của anh mà Lâm Noãn như ngưng thở trong giây lát. Động tác đụng chạm của anh như có như không, giống như lông chim đang phất ra vậy.
 
Cô vừa nghĩ như vậy thì cảm giác ngứa ngáy nhộn nhạo bí ẩn đó như được phơi bày ra ánh sáng, làm cho cả người cô càng run rẩy dữ dội hơn.

 
Cô cố nhịn lại cảm giác khó chịu trên người, vặn vẹo cổ tay đang bị anh giữ chặt, cố gắng giữ vững hơi thở, đanh giọng nói: “Giữa trưa 12 giờ con lên xe, nếu không có gì thì khoảng 4 giờ chiều sẽ về đến nhà.”
 
Mẹ Lâm không có phát hiện bất cứ thứ gì khác thường thông qua điện thoại nên tiếp tục nói: “Đến lúc đó để ba đi đón con, gần tết nên người rất đông.”
 
Lâm Noãn đã căng cứng người lại như một cánh cung, tuy rằng cô vẫn nghe mẹ mình nói chuyện nhưng tất cả cảm thụ của não đều tập trung theo động tác của Thẩm Hoán.
 
Nhưng hình như anh lại không hay biết điều gì cả, tiếp tục tung hoành trên người cô rồi lại trêu chọc đến chỗ phía dưới của cô, chọn một điểm hư không mà nắm bắt rồi lại thả ra.
 
“Không cần!!!” Lâm Noãn thả bật cánh cung, cả người giãy giụa, lạnh giọng hét lên.
 
Bàn tay ở bên dưới người cô lập tức dừng lại, ngừng ở giữa chừng.
 
Mẹ Lâm cũng bị giọng của cô dọa cho hoảng sợ, trách cứ một tiếng: “Cái con bé này, không cần thì không cần, lớn tiếng như vậy làm gì, con làm mẹ sợ đó.”
 
Lâm Noãn hiện tại không dám có thêm bất cứ lời tranh luận thừa thãi nào nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin anh đừng tiếp tục động tác trên tay anh thôi.
 
Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô chỉ có thể há miệng cố gắng bình ổn lại nhịp thở của mình, không dám phát ra tiếng động gì lớn.
 
Mẹ Lâm tiếp tục nói xong chuyện lúc nãy, lải nhải: “Đến lúc đó con lên đường nhớ cẩn thận, mẹ đã chuẩn bị sẵn cho con một bàn tiệc linh đình. Đúng rồi, mấy ngày nay bà nội con có lục lại mấy tấm ảnh chụp con lúc còn nhỏ ở trong phòng tập nhảy, cứ nói mãi là muốn cũng xem với con.”

 
Thẩm Hoán vừa mới dừng lại lại tiếp tục động tác, nhưng lần này anh không dùng tay mà dùng phần thân dưới nhẹ nhàng va chạm.
 
Đây là cuộc điện thoại khổ sở nhất mà cô từng nghe trong đời.
 
Cô uể oải ngẩng đầu lên, tầm mắt có chút mông lung nhưng anh lại không chút nào thương tình, tiếp tục châm ngòi thổi gió.
 
Lâm Noãn hoàn toàn không nghe rõ lời mẹ mình nói, bên tai cô chỉ còn tiếng tim đập thình thịch, trên mặt nóng bừng lên, trong đầu cũng vang lên tiếng ầm ầm.
 
Cơ thể còn phải chịu sự tác động của anh nên cô cũng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ.
 
Lúc tiếng rên rỉ vừa phát ra Lâm Noãn chỉ cảm thấy máu trong người cô như ngừng chảy rồi.
 
Cô bỏ cuộc việc phản kháng lại với anh, chỉ đành đặt hy vọng vào mẹ già nhà mình, run rẩy mở miệng nói: “Mẹ à, hôm nay con có hơi mệt mỏi, lát nữa con còn phải thu dọn hành lý nên không nói nữa nhé.”
 
Cảm giác không cách nào hít thở được làm cho cô như muốn ngất đi, bàn tay đang giữ lấy tay cô càng siết chặt thêm, bây giờ cô không cách nào ngắt điện thoại chỉ đành trông ngóng mẹ mình có thể sớm kết thúc cuộc trò chuyện này.
 
Nếu, nếu mẹ cô không chủ động kết thúc cuộc trò chuyện mà chọn để cho cô ngắt máy trước, mà cô lại chậm chạp không có bất cứ hành động gì thì khẳng định mẹ cô sẽ phát hiện ra điều bất thường.
 
Hình như điện thoại còn đang kết nối, mỗi giây trôi qua đối với cô đều là trí mạng.
 
Bây giờ cả người Lâm Noãn đang vô cùng run rẩy, một cảm giác bất lực nhen nhóm trong lòng, tay chân cô tê dại, cả người toàn mồ hôi lạnh, trong mắt cũng dâng lên một màn hơi nước.
 
Thẩm Hoán vẫn luôn theo dõi biểu cảm của cô, rốt cuộc anh cũng phát hiện ra chính mình có chút quá đáng nên đưa tay ngắt điện thoại.
 

Sau khi nghe được tiếng ngắt máy, cả người Lâm Noãn bất giác xụi lơ xuống, không còn chút sức lực nào.
 
Thẩm Hoán không có tiếp tục động tác, tay trái vẫn giữ chặt hai tay cô, hỏi: “Sức khỏe của bà nội em dạo này thế nào rồi?”
 
Lâm Noãn như cá rời khỏi nước, cũng không có sức lực dư thừa đi so đo với hành động của anh, chỉ có thể vừa thở dốc vừa trả lời câu hỏi của anh: “Vẫn còn khỏe.”
 
Lồng ngực cô đang phập phồng vì thở gấp, đôi môi có hơi khô khốc: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện bà nội của em?”
 
Thẩm Hoán cười, anh nhéo mặt cô một chút: “Chờ sau khi em trở về thì hỏi bà nội của em một chút, lúc nhỏ đã xảy ra chuyện gì.”
 
Rồi lại thở dài: “Cũng không biết bà em còn nhớ chuyện đã lâu như vậy hay không, có lẽ cũng chỉ còn mình anh nhớ thôi.”
 
Anh có ý gì, cô vừa định mở miệng hỏi thì lời nói trên đầu lưỡi đều bị môi lưỡi của anh nuốt hết.
 
Qua một lúc lâu, cho đến khi đôi môi cô căng bóng lên anh mới dứt ra được một chút.
 
Thẩm Hoán buông tay, để đầu cô gối lên cánh tay anh, phần thân dưới lại tiếp tục động tác lúc nãy.
 
Lâm Noãn ‘ưm’ một tiếng: “Em bỏ cuộc.”
 
Kết quả cô lại bị môi lưỡi của anh chặn lại, hưởng thụ trận làm tình mãi không ngừng này.
——————————

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.