Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 73


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 73:

Cái miệng nhỏ của Miên Miên quả nhiên dô ra, hai mắt to nước mắt lưng tròng, tức giận gầm lên: “Anh hai nói bậy! Em ăn thịt do mẹ nấu, không phải Peppa!”
Tần Mục Dã cười ầm lên: “Hahaha xương sườn chính là thịt heo nha, thịt heo không phải là thịt Peppa sao, hahahaha không tin em hỏi mẹ.”
Miên Miên đờ đẫn, trong lòng tính toán logic lời nói của Tần Mục Dã.
Heo Peppa = con heo
Xương sườn = thịt heo
Thịt heo = thịt Peppa
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứa nhỏ nhìn Lê Tương bằng ánh mắt tuyệt vọng.
Lê Tương vô tội, bà chỉ là công cụ nấu cơm, thật sự không nghĩ tới đứa thứ hai đột nhiên lại nói lời như vậy.
Bà dự cảm không ổn, Miên Miên yêu thích Peppa mọi người đều biết, bà mắt thấy con gái òa khóc lớn, vội vàng dỗ bé: “Không phải không phải, sao mẹ lại có thể nấu thịt Peppa được? Anh hai con nói bậy, Mục Dã, con đừng nói bừa nữa!”
Tần Mục Dã cười đủ rồi, cơ bụng co giật vài cái.
Thấy em gái bị anh làm cho lã chã khóc, ánh mắt trách cứ của mẹ, và cơn tức của cha già sắp ập đến……
Tần Mục Dã rụt rè, anh yên lặng buông đũa, cười ranh mãnh: “Hahaha, đúng là anh nói đùa, anh trêu em thôi, còn cấm trêu chọc sao, hahaha…….”
Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, cũng không đợi cha mẹ hợp bích đuổi đánh, anh đã chạy nước rút biến mất, nháy mắt biến mất chỗ cầu thang.
Miên Miên còn đang rối rắm với logic quan hệ giữa xương sườn và Peppa, cái đầu nhỏ hơi chóng mặt.
Tần Hoài Dữ ôm chặt bé vào ngực nhẹ nhàng giải thích: “Không phải đâu, tuy rằng xương sường là thịt heo, nhưng thịt heo chúng ta ăn không có liên quan đến Peppa, Peppa là nhân vật phim hoạt hình, nhà chúng giống như nhà chúng ta, vui vẻ sinh hoạt bên nhau, sẽ không có người ăn được chúng.”
Tần Sùng Lễ cũng nói: “Đúng vậy, tin anh cả con, đừng nghe anh hai nói bậy, anh hai con là đứa ngốc không phải con không biết, nó chính là thích nói giỡn.”
Người lớn đều rất nghiêm túc giải thích.
Nhưng lúc họ càng nghiêm túc, bạn nhỏ nghe được, liền cảm thấy như người lớn an ủi mà thôi.

Miên Miên cúi đầu nhìn đống xương được bé xếp thành hành, trong lòng chua xót, miệng nhếch lên, sắp khóc lớn: “Ô oa—- Miên Miên ăn Peppa, ô ô ô ——–“
Đứa nhỏ chỉ chuẩn bị cảm xúc để khóc lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên chạy tới đem TV lớn trong nhà ăn mở ra, trực tiếp nhấn vào “ Heo Peppa” trong danh sách yêu thích.
Âm thanh và hình ảnh quen thuộc đã thu hút sự chú ý của Miên Miên.
Bé đi ghi hình chương trình, đã mấy ngày không có xem Peppa.
Đột nhiên nhìn thấy một nhà Peppa ở trong TV nhảy nhót, cái miệng vô thức khép lại, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào màn hình, miễn cưỡng chớp mắt, giống như sợ bỏ lỡ niềm vui cuộc sống của một nhà Peppa.
Đứa nhỏ vừa mới khóc đột nhiên im bặt, người lớn trên bàn đều ngẩn người.
Ai cũng không đoán được bọn họ an ủi lâu, thế nhưng vẫn là biện pháp của Tiêu Nhiên đơn giản mà hữu dụng nhất.
Miên Miên nước mắt lưng tròng nhìn màn hình, rất nhanh bị nội dung phim hoạt hình chọc cười.
Tần Tiêu Nhiên lúc này mới đứng bên cạnh bé giải thích: “Em ăn không phải Peppa đâu, một nhà Peppa không phải vẫn ở trong TV sao, heo Peppa đáng yêu như vậy, sẽ không có ai ăn chúng đâu.”
Miên Miên bị lời nói Tần Tiêu Nhiên hấp dẫn, nhìn chằm chằm cậu.
Tiêu Nhiên ca ca nói rất ít, trước nay đều không nói những lời vô nghĩa như anh hai, anh ấy nhìn cũng thành thật, không giống như người xấu lừa gạt trẻ con.
Miên Miên lập tức cảm thấy tin tưởng, bé gật đầu, nói: “Đúng rồi, làm sao lại có người ăn Peppa được, anh hai thối xấu lắm, Miên Miên chán ghét anh ấy!”
Tần Sùng Lễ nghiêm túc trách mắng: “Tên tiểu tử thối Tần Mục Dã này là thiếu đòn, cha sẽ giúp con dạy dỗ nó!”
Lê Tương cũng nhanh chóng đứng vào hàng nói: “Đúng thế, anh hai con quá xấu rồi, mẹ về sau sẽ không làm cơm cho nó, ai bảo nó bắt nạt bảo bảo của chúng ta.”
Tần Tiêu Nhiên trầm mặc không lên tiếng, nội tâm sung sướng, ẩn sâu công danh.
Tần Hoài Dữ ôm em gái cùng bé xem heo Peppa.

Phim hoạt hình ngây thơ giúp thư giãn não bộ anh đang mệt mỏi.
Thật tốt, người một nhà ầm ĩ, em gái hoạt bát đáng yêu, sẽ khóc sẽ cười, thật sự rất tốt.
……..
Dùng xong bữa tối, người giúp việc chuẩn bị đồ ngọt và trái cây lên.
Đồ ngọt là bánh hoa quế nhân đậu phộng, thơm ngọt ngon miệng.
Miên Miên vừa xem Peppa vừa ăn một chén nhỏ, khuôn mặt ngọt ngào, tâm tính mỹ mãn, sớm đã bỏ qua nhưng việc làm xấu xa của Tần Mục Dã vứt ra sau đầu.
Cả nhà ở bên nhau chỉ là ăn bữa tối, nhưng không khí rất ấm áp, mỗi người tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng đều rất mãn nguyện.
Miên Miên đã không gặp Hoài Dữ ca ca mấy ngày, Lê Tương lúc kết thúc ghi hình sẽ gọi video cho họ, nhưng anh cả một chút âm thanh cũng không có, không biết bận cái gì.
Miên Miên chờ ăn xong bánh hoa quế, ôm cánh tay Tần Hoài Dữ, làm nũng: “Hoài Dữ ca ca không có gọi điện cho Miên Miên, anh mỗi ngày đều làm gì thế, có phải do công việc bận quá, cũng không nhớ Miên Miên?”
Tần Hoài Dữ không khỏi bật cười.
Anh đúng là đã nhiều ngày làm không được thuận lợi, nhiều vấn đề đột nhiên xuất hiện trong công việc, anh không chỉ xử lý công việc thường ngày của Tần thị mà còn có công ty mới của chính mình hoạt động từ năm trước, một người dù có năng lực đến đâu cũng không thể đảm đương được hết.
Đặc biệt là khi có nhiều áp lực tập trung, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ rất kém, bởi vì ngủ không ngon dẫn tới ban ngày càng mệt mỏi, hình thành một vòng luẩn quẩn.
Nhưng em gái đã trở lại, đã là một niềm an ủi rất lớn.
Tần Hoài Dữ cảm thấy chỉ cần ôm bé một cái, mọi mệt mỏi đều được quét sạch hơn nửa.
Anh ôm đứa nhỏ, cúi đầu, áp mũi mình vào mũi nhỏ của em gái, cười nói: “Đúng vậy, gần đây anh rất bận nên không có thời gian gọi điện cho Miên Miên, nhưng mà chương trình của cha và Miên Miên anh có nhìn qua, chờ anh mấy ngày tới kết thúc công việc sẽ xem bản ghi một cách cẩn thận, được không?”
Miên Miên hiểu chuyện nói: “Đợi đến lúc ra bản ghi, Miên Miên và Hoài Dữ ca ca sẽ cùng nhau xem.”
Tần Hoài Dữ khó có khi được chơi với em gái, ôm bé nói chuyện rất lâu.

Miên Miên rất thân thiết với anh, ở trong lồng ngực anh làm nũng, khác hẳn với bé và Tần Mục Dã thường xuyên cắn xé, đùa giỡn nhau.
Chỉ là một…… anh trai ôn nhu trưởng thành, gần gũi với cô em gái anh ấy yêu thương.
Đã muộn, Miên Miên có chút buồn ngủ, cái đầu nhỏ gật gật.
Lê Tương mới nói: “Thời gian không còn sớm, Hoài Dữ mệt mỏi cả ngày rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi, mẹ cũng muốn đưa Miên Miên đi tắm rồi ngủ, bạn nhỏ quá hưng phấn, nhưng cũng mệt mỏi nhiều ngày như vậy, bé cũng rất mệt, lẽ ra nên đi ngủ sớm.”
Tần Hoài Dữ gật đầu, đem em gái đang gật gù giao cho mẹ.
Anh nhìn theo mẹ ôm em gái lên lầu, phòng khách chỉ còn lại có anh và Tần Tiêu Nhiên.
Nụ cười trên mặt Tần Hoài Dữ nháy mắt thu liễm đi, thoạt nhìn rất mệ mỏi, anh đứng dậy đi về hướng máy pha cà phê, chuẩn bị pha một tách.
Tần Tiêu Nhiên thấy, theo bản năng nói: “Đã muộn như vậy rồi, anh cả còn uống cà phê, anh còn muốn tăng ca xử lý sao?”
Tần Tiêu Nhiên gần đây nghỉ đông ở nhà, hơn nữa sắp tới không có lịch thi đấu, lại sắp tới Tết, câu lạc bộ cũng sắp nghỉ, mọi người đều nghỉ ngơi một nửa, thời gian tương đối lỏng lẻo, phần lớn thời gian đều ở nhà.
Người rảnh rỗi có thể dễ dàng chú ý tới một số chi tiết.
Cậu lờ mờ cảm thấy trạng thái anh cả không tốt lắm, có đôi khi trở về sắc mặt rất kém.
Mặc dù công việc của anh cả luôn ở trạng thái cường độ cao, nhưng anh ấy cũng mới 23 tuổi, thân thể cũng rất tốt, lẽ ra không nên mệt như vậy.
Tần Tiêu Nhiên mấy lần trước cũng muốn hỏi, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp nói.
Tần Hoài Dữ nhàn nhạt nói: “Không sao đâu, anh uống cà phê cũng ngủ được, đã quen rồi. Nhưng em ấy, đi ngủ sớm một chút, không phải huấn luyện thì ít thức khuya chơi game đi, bảo vệ tốt đôi mắt.”
Tần Tiêu Nhiên trong lòng có nghi ngờ, nhưng không thể nói nên lời.
Anh cả so với cậu hơn gần mười tuổi, anh ấy khác hẳn anh hai.
Bản thân nói chuyện với anh hai còn có thể tùy ý, nhưng anh cả……từ nhỏ đã tồn tại là huynh trưởng như cha, Tần Tiêu Nhiên trên cơ bản cũng không dám đùa giỡn với anh.
Vẫn luôn cảm thấy là quan hệ giữa trưởng bối và vãn bối, luôn kính trọng và sợ hãi anh ấy.
Tần Tiêu Nhiên chúc anh cả ngủ ngon, sau đó lên lầu trở về phòng.
*****
Miên Miên tắm rửa xong liền đi ngủ.

Bốn ngày ở Hokkaido đúng là rất vất vả, luôn là dậy sớm ngủ muộn, Miên Miên cơ hồ chạm đầu vào gối liền ngủ.
Bé ngủ rất ngon, cho đến khi bắt đầu nằm mơ.
Trong mộng, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy tòa án.
Bé cũng anh hai, anh ba đang ngồi trong phòng xử án.
Nhìn sắc mặt anh cả tái nhợt, mặc áo lạ lùng không đẹp, bị hai chú cảnh sát một trái một phải canh giữ, đứng trong khung tròn chật hẹp.
Có một chú thẩm phán ngồi giữa tòa án.
Chú đó vô cùng nghiêm túc tuyên án ———
“Tần Hoài Dữ, bị kết tội thao túng thị trường chứng khoán, bị kết án ba năm tù và xử phạt.”
Miên Miên nhìn thấy bóng dáng chính mình trong mắt Tần Mục Dã.
Bé hẳn là đã trưởng thành, so với giấc mơ cha lâm chung, còn lớn hơn một chút.
Hơn nữa cha mẹ đều không xuất hiện tại tòa án, chỉ có bé và anh hai, anh ba ngồi với nhau.
Bé rất nhanh ý thức được, ở trong mộng này, cha chắc là không còn nữa.
Nháy mắt tiếp theo, cảnh trong mơ chuyển tới một nơi khác.
Nơi này không phải tòa án, ánh sáng rất tối, trong khán phòng cũng không có nhiều người.
Giống như……như ở trong ngục giam.
Miên Miên hạ phàm mới được một thời gian ngắn, nhưng bé ở nhà cùng mẹ xem rất nhiều phim truyền hình, đã nhìn thấy ngục giam trong phim.
Ở đây, bé không thể tiếp xúc trực tiếp với Hoài Dữ ca ca, mà bị ngăn cách bởi một tấm kính.
Anh hai và bé cùng nhau ngồi bên ngoài, chỉ có thể cầm đồ vật giống như điện thoại kiểu cũ, nói chuyện với Hoài Dữ ca ca qua tấm kính.
Tần Hoài Dữ sắc mặt xanh mét, nói không nên lời, không khí rất ngưng trọng, anh ấy không nhìn bé mà nói với anh hai: “A Dã, em chăm sóc Miên Miên thật tốt, đừng học anh cả, đi một con đường cụt.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.