Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 72


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 72:

Tần Tiêu Nhiên mặt đỏ đến nổ tung tay chân lại luống cuống, ở trong mắt Miên Miên, thấy anh ba cực kỳ đáng yêu.
Anh ấy giống như động vật nhỏ dễ dàng bị dựng lông, bị bé chọc nhẹ một chút là nổ tung.
Miên Miên nắm lấy bàn tay của cậu, nhẹ nhàng kéo, gương mặt nhỏ giả vờ mê man, lầm bẩm hỏi: “Cái gì là đáp lễ vậy?”
Tần Tiêu Nhiên nào biết mình bị em gái ba tuổi rưỡi đùa giỡn, cậu cho rằng bé thật sự không hiểu.
Với gương mặt đỏ bừng, căng da đầu giải thích: “Đáp lễ chính là một phép lịch sự, em tặng anh quà, cho nên anh cũng muốn tặng lại em, đây là một phép tắc trong giao tiếp giữa người với người, em còn nhỏ, chờ em trưởng thành liền hiểu……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miên Miên liên tục chớp mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, sau đó gật đầu như thật: “Ôi, Miên Miên hiểu rồi! Tiêu Nhiên ca ca nhanh hôn Miên Miên một cái!”
Tần Tiêu Nhiên:?????
Thiếu niên đang ở thời kỳ nhạy cảm của tuổi trẻ vốn dĩ ngượng ngùng, đối mặt với “đùa giỡn” của đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác……. Cậu thật sự không nhịn được. _(>
Tần Tiêu Nhiên cố nén muốn tìm một cái lỗ để trốn, tận lực duy trì mặt liệt, vô biểu tình nói: “Em….. Tần Miên Miên, em đừng náo loạn.”
Miên Miên lắc lắc bàn tay cậu, dùng sức nắm, giọng điệu nghiêm túc: “Miên Miên không có nháo, Miên Miên rất nghiêm túc, không phải Tiêu Nhiên ca ca nói là phép lịch sự sao? Vừa nãy Miên Miên hôn anh, anh cũng chưa hôn lại Miên Miên, nhanh hôn em nha, đây là phép tắc mà!”
Tần Tiêu Nhiên tức không nói được.
Có một loại cảm giác hít thở không thông khi tự mình dùng hòn đá đập vào chân.
Cậu cúi xuống nhìn cục bột nếp mềm mại này……..
Bé, bé sao lại…… oái ăm như vậy.
Tần Tiêu Nhiên gần đây vẫn luôn theo dõi chương trình thực tế, cậu yên lặng nhìn Tần Miên Miên và các bạn nhỏ khác ở chung, còn có bé và anh hai, cha ở chung.
Bé đâu có ở trước mặt ai như vậy đâu???
Tại sao lại tới trước mặt cậu……. khó chống đỡ như vậy.
Tần Tiêu Nhiên có cảm giác mình xem chương trình thực tế rất lâu nhưng không học được gì.

Cậu một nam sinh hơn 1m7, bị củ cải nhỏ thấp lè tè nhìn chằm chằm, hận không thể đối đầu với bé.
Nhưng đôi mắt nhỏ như thể thúc giục cậu: Mau hôn nha, không hôn em sẽ không buông tha cho anh!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tiêu Nhiên cảm giác mặt liệt rất có tác dụng trong cuộc sống xã giao hằng ngày, chỉ cần là người cậu không muốn quan tâm, cậu bày ra gương mặt này, người ta tự nhiên sẽ không mặt nóng dán mông lạnh.
Nhưng đối với Tần Miên Miên…… dường như không hề có tác dụng.
Nội tâm của thiếu niên sắp sụp đổ, ngữ khí mềm xuống, nhỏ giọng dỗ bé: “Em ngoan một chút, nhanh chóng rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
Miên Miên ngẩng mặt, nhấn mạnh: “Hôn hôn đi, Tiêu Nhiên ca ca hôn em một cái, chúng ta liền cùng nhau xuống lầu ăn cơm.”
Tần Tiêu Nhiên theo bản năng nhìn gương mặt trắng nõn của bé…..
Thoạt nhìn rất mềm mại, tựa như pudding, muốn niết một phen, nhưng cậu không dám duỗi tay, chỉ cảm thấy làn da đứa nhỏ quá mỏng manh, niết một chút sẽ rất đau.
Miên Miên giống như tiểu hoàng đế bá đạo, ngăn cản đường đi của tiểu cung nữ, không cho hôn sẽ không cho đi.
Một lớn một nhỏ giằng co trong phòng rửa mặt đã lâu……
Mãi đến khi Miên Miên chủ động từ bỏ, bé thả tay xuống, bất lực nói: “Anh ba vẫn luôn thẹn thùng như vậy, giống y như trước kia, đến khi nào mới trưởng thành như anh hai đây!”
Tần Tiêu Nhiên không khỏi chửi thầm.
Anh hai mà trưởng thành sao? Đấy là không biết xấu hộ cộng thêm trời sinh tự luyến mà.
Nhưng mà cậu không có nói ra, chỉ là cảm giác mình được Tần Miên Miên bỏ qua, không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra những lời không thích hợp…..
Cậu cúi đầu nhìn bé, nhỏ giọng hỏi: “Cái gì gọi là vẫn y như trước đây?”
Miên Miên buột miệng nói: “Lúc Miên Miên còn nhỏ anh ba vẫn luôn hôn trộm em nha, đều là vào lúc không có ai!”
Tần Tiêu Nhiên sắc mặt vừa dịu đi nháy mắt lại đỏ bừng lên.

“Em…… sao em lại nhớ được?!”
Tần Tiêu Nhiên đương nhiên không có quên việc bé nhắc tới.
Nhưng đó là rất lâu trước kia.
Là lúc em gái mới sinh ra, cả nhà đều rất vui vẻ, đều vây quanh em gái. Tần Tiêu Nhiên cũng rất vui vẻ.
Em gái nhỏ giống như cái tên cha đặt, như một cục bông nhỏ mềm mại.
Nhưng có quá nhiều người yêu mến bé.
Bình thường bé chỉ nằm trong nôi, người lớn đều vây quanh bé, thay phiên ôm ấp hôn hít chơi với bé.
Tần Tiêu Nhiên luôn không có cảm giác tồn tại, trời sinh tính tình hướng nội, không thể tự nhiên ôm em gái trước mặt người khác.
Khi đó cậu mới mười tuổi……
Luôn nhân lúc người lớn không có nhà, lén chạy đến nôi em bé, cong lưng hôn bé một cái..
Nói cũng kỳ quái, Tần Miên Miên mới sinh ra không có thích khóc, không giống như đứa trẻ khác không có việc gì cũng gào khóc.
Bé rất ngoan cũng rất an tĩnh, lá gan cũng rất lớn, không dễ dàng chịu kinh hách như đứa trẻ khác.
Cho dù là cậu chưa quen với bé, đột nhiên lao tới hôn bé.
Bé chỉ ngây người nhìn chằm chằm cậu, sau đó ngây ngô cười khúc khích.
Sau đó em gái lớn lên từng ngày, một tuổi đã biết đi, hai tuổi biết nói chuyện.
Khi đó Tần Tiêu Nhiên cũng không dám hôn trộm bé, bởi vì sợ bé nói người khác.
Cho nên những gì Miên Miên nói……đều là việc trước khi bé biết nói.
Miên Miên đắc ý nâng cằm.
Thật ra ký ức về trước khi trọng sinh của bé rất ít, chỉ là những mảnh ghép li ti, nhưng đối với ký ức về anh ba rõ ràng nhất là anh ấy hôn trộm bé, anh ấy còn đỏ mặt.

Miên Miên sẽ không thừa nhận bé chỉ nhớ mỗi điểm này, bé cố ý lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán, nói: “Chính là nhớ rõ, ai bảo trí nhớ Miên Miên tốt đâu, Miên Miên chính là tiểu tiên nữ thông minh nhất, anh ba còn nhỏ làm việc ngốc gì Miên Miên đều nhớ rõ nha!”
Tần Tiêu Nhiên không có dễ lừa như Tần Mục Dã, cậu tính toán, bé từ khi sinh ra liền có ký ức, nhiều lắm cũng chỉ nhớ những việc từ năm cậu mười tuổi, từ năm cậu mười tuổi về sau đã không còn làm những việc ngốc nghếch……không đến mức có lịch sử đen tối ngột ngạt.
Cậu cũng không có chọc phá Miên Miên đang thổi phồng, chỉ ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhìn thẳng bé, rốt cuộc cũng hỏi ra câu hỏi cậu nghi ngờ rất lâu.
“Em……thật sự là thần tiên sao?”
Miên Miên gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy em …… có dị năng gì không?”
Miên Miên khó hiểu: “Cái gì gọi là dị năng?”
Tần Tiêu Nhiên trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra dị năng gì của thần tiên, trong đầu chỉ toàn cốt truyện Tây Du Ký xem lúc nhỏ.
“Ví dụ như….. 72 phép biến hóa? Một đánh mười?”
Miên Miên hoang mang nhìn cậu, lắc đầu: “Miên Miên không có.”
Tần Tiêu Nhiên nhíu mày: “Vậy em có gì?”
Miên Miên nghĩ ngợi, cúi đầu nhìn nắm tay mum múp thịt của mình, không có linh lực, bé chỉ là một người bình thường.
Bé đành khiêm tốn rũ đầu nhỏ: “Miên Miên hình như không có gì cả.”
Tần Tiêu Nhiên trong lòng có một xíu thất vọng, dù sao nghi vấn cũng cất giấu trong lòng lâu như vậy, còn tưởng rằng bé có năng lực đặc biệt nào, có thể lấy ra để mở rộng tầm mắt.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của bánh bao nhỏ.
Cậu lại mềm lòng, bất giác bế bé lên, thấp giọng nói: “Em rất giỏi rồi, trọng sinh là việc chỉ có thần tiên mới làm được, sau khi em trở về, cha mẹ các anh trai đều rất vui vẻ, đây là chuyện người thường không làm được.”
Miên Miên được cậu ôm trong ngực, tay bám lấy bờ vai cậu, nghiêng đầu hỏi: “Vậy Tiêu Nhiên ca ca vui vẻ sao?”
Tần Tiêu Nhiên sửng sốt một giây, đại khái không nghĩ tới bé phản ứng nhanh như vậy, bắt được câu hỏi của cậu trong nháy mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cậu cũng không chần chờ gật đầu: “Ừm, anh cũng vui vẻ.”
Đứa nhỏ thích thú, mỹ mãn cọ trong lồng ngực cậu, giống thỏ con tinh nghịch.
Bọn họ đến nhà ăn, Lê Tương đã chuẩn bị gần xong.

Vừa lúc Tần Hoài Dữ cũng trở lại, anh tới chỗ em ba tiếp nhận em gái, hôn lên trán đứa nhỏ: “Xin lỗi Miên Miên, anh cả về trễ, trên đường bị kẹt xe.”
Miên Miên cười vui vẻ: “Không muộn không muộn, vừa lúc cùng nhau ăn cơm, Miên Miên có mua quà cho Hoài Dữ ca ca, là khăn quàng cổ, giống như cha thối nhưng khác màu!”
Tần Hoài Dữ ôm em gái hàn huyên trong chốc lát, sau đó cả nhà cùng nhau dùng bữa tối.
Lê Tương nấu tất cả những món tủ của mình, trên cơ bản là tự nêm nếm, không cần người hỗ trợ.
Trong đó có canh xương sườn ngô cà rốt mà Miên Miên yêu thích.
Cả nhà đều biết em gái có một niềm si mê với sương sườn.
Một bữa không ăn xương sườn liền cảm thấy thiếu thiếu.
Món chính là mì ướp với cà chua trứng.
Là một món chính đơn giản, nhưng nước sốt của Lê Tương là gia truyền, đặc và thơm, trứng mềm và bông, vô cùng thơm ngon.Tần Mục Dã ăn hai chén lớn, còn có thể ăn thêm chén nữa.
Tần Sùng Lễ ở một bên nhìn, không thể không nhắc nhở: “Thần tượng các con không phải đều bảo trì dáng vẻ sao, ăn đồ nhiều calo như vậy, còn có thể nhảy sao?”
Tần Mục Dã gần đây đã từ bỏ quản lý chế độ ăn uống, loại salad khỏe mạnh đã lâu không ăn.
Anh tự sa ngã liếm nước cà chua trên chén, vẻ mặt thỏa mãn: “Đã sớm không phải nhảy, con đã chuyển sang diễn viên, con vẫn nhảy, nhảy bất động.”
Miên Miên nghe xong hận sắt không thành thép, gõ gõ bàn: “Anh hai, anh không muốn kiếm cơm sao? Chú Uông Xuyên nói, nếu anh không quản lý dáng người cho tốt, fan bạn gái sẽ chuyển hết sang Lục ca ca.”
Tần Mục Dã không sợ gì cả: “Fan gì fan gì, anh mới không sợ đâu. Lại nói, anh ăn cũng không nhiều lắm, còn không ăn nhiều bằng em, em nhìn xem em ăn bao nhiêu!”
Tần Mục Dã dùng đuôi đũa đếm mấy chiếc xương sườn bé đã gặm.
“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu…… Oa, Tần Miên Miên, em có thể ăn nhiều nhỉ, em cư nhiên ăn sáu cái, Peppa! Em ăn sáu Peppa, wow!”
Tần Mục Dã vốn dĩ chỉ trêu chọc bé.
Em gái thối trào phúng anh ăn nhiều, anh trực tiếp đánh trả ngay tại chỗ.
Nhưng lúc đếm xương sườn đầu óc anh đột nhiên linh hoạt, xương sườn nha, còn không phải là heo Peppa sao!
Tần Mục Dã nhìn biểu tình trố mắt của cả nhà, cùng với gương mặt dại ra của đứa nhỏ.
Anh duỗi tay chỉ vào một loạt xương mà Miên Miên gặm, trực tiếp cười lớn: “Hahaha, mỗi ngày nói thích Peppa, kết quả còn ăn thịt Peppa người ta, cả nhà Peppa sắp bị em ăn sạch rồi!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.