Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 60


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 60:

Miên Miên ăn bữa tiệc hải sản lớn, đã ngủ rất ngon.
Trong mộng có rất nhiều đồ ăn vặt vừa ngon lại đáng yêu…..
Khiến cái miệng nhỏ thèm đến nhỏ rãi.
Nhưng sau nửa đêm.
Giấc mộng của bé không con vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bé lại nằm mơ khi mình lớn lên.
Trong mộng bé mặc đồng phục của nữ sinh cao trung, âu phục xanh, váy ngắn, bên trong là sơ mi trắng và nơ đỏ, bé là thiếu nữ mười mấy tuổi dung mạo kiều diễm.
Bé đi trong vườn trường, xung quanh rất nhiều người mặc đồng phục quý tộc giống bé.
Đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy Linh Linh khi lớn lên.
Linh Linh không còn mập, chị ấy cao gầy, mảnh khảnh và làn da trắng.
Nhưng đôi mắt Linh Linh đỏ hoe.
Miên Miên nhìn thấy chị chạy tới trước mặt mình, chặn đường đi của bé, trên mặt tràn đầy mâu thuẫn, tựa như giãy giụa hồi lâu, mới duỗi tay nhẹ nhàng túm lấy cánh tay bé.
Giọng điệu Lục Linh năn nỉ: “Miên Miên, thật xin lỗi, hiện tại chị mới biết em cũng thích Trạch Ngôn, trước kia chị thật sự không biết….. Em chưa từng nói với chị. Chị có thể cùng anh ấy tách ra, chị hứa với em, chị có thể bảo đảm không cùng anh ấy lui tới, bạn bè bình thường cũng không làm. Chỉ là cầu xin em….. đừng làm anh ấy khó xử được không, nhà anh ấy hiện tại rất khó khăn, em cũng biết đấy, cha anh ấy còn thiếu nợ hơn hai trăm triệu, mẹ đột nhiên phát hiện ra bị ung thư vú, chỉ còn không đến một tháng, nhà ở hiện tại sẽ bị ngân hàng tịch thu…..”
Trong mộng bé đối với khẩn cầu của Lục Linh không hề dao động, chỉ là nhếch môi, cười không cảm xúc: “Chị thích anh ta như vậy, tới cầu xin em làm gì? Nhà chị không phải có tiền sao, sao chị không giúp anh ta trả nợ?”
Bánh bao nhỏ ngủ say kêu lên.
Tức giận, vì sao lại mơ thấy chính mình sau khi trưởng thành.
Mình lớn lên xấu xa, đứa nhỏ giống như đang nhắm mắt xem phim truyền hình, còn mình thì là nữ phụ độc ác trong phim!
Bánh bao nhỏ tức giận, không biết cách nào mới có thể ngừng lại cảnh trong mơ.
Bé cáu kỉnh đá chân.
Hửm?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như có tác dụng nè!

Cảnh khó chịu trong mơ dừng lại, trở nên đen kịt.
Miên Miên phát hiện có thể ngăn ác mộng bằng cách động đậy thân thể.
Bé đột nhiên cảm thấy xúc động, hai chân kịch liệt đạp tới đạp lui.
Một tiếng “bốp” rõ ràng.
Tần Mục Dã đang ngủ say cảm thấy mình bị tát một cái.
Mẹ!
Ai dám lợi dụng anh đang tiến vào mộng hạ thủ như vậy!
Tần Mục Dã mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ trong lòng khó chịu.
Nhưng mà còn chưa được hai giây, lại hứng chịu thêm vài cái “bộp bộp”.
Tần Mục Dã: ????
Anh trực tiếp bị đánh tỉnh.
Trên mặt tuy không đau, nhưng rõ ràng là cảm giác bị người đánh, giống như là bàn tay mềm mại nhưng sức lực không nhỏ!
Tần Mục Dã ngồi thẳng dậy, mơ hồ thấy em gái bên cạnh đang vặn vẹo.
Anh tức giận sờ đến chiếc đèn bên cạnh bật lên.
Ánh sáng cam dịu ngay lập tức chiếu sáng một phần chiếc giường.
Tần Sùng Lễ nằm ở một bên cũng chưa ngủ, ông không có thói quen ngủ chung với người khác ngoài vợ mình, càng không có thói quen nhiều người ngủ một phòng như vậy.
Thật vất vả mới buồn ngủ, lại bị con trai ngốc bật đèn phá vỡ.
Tần Sùng Lễ mặc áo ngủ cũng ngồi dậy, tức giận hỏi: “Sao không ngủ đi bật đèn làm gì? Nhanh tắt đi, lại đánh thức hai đứa nhỏ bây giờ.”
Tần Mục Dã nhìn bánh bao nhỏ đang hung hăng đá mặt đầy hoang mang
“Cha….. cha nói bé, đang làm gì vậy? Đây là đang mơ đi xe đạp sao?”
Tần Sùng Lễ cúi đầu nhìn thoáng qua, bánh bao nhỏ đang mặc áo ngủ khủng long màu xanh lục đang đá qua đá lại chân.
Hơn nữa động tác dữ dội còn hất chăn ra, để lộ bàn chân trắng nõn, non nớt của bé.

Tần Sùng Lễ cũng nhất thời bối rối.
Đây là cái mộng gì, có thể ở trong mộng vận động?
Tần Mục Dã không nhìn nổi, hai tay nắm lấy bàn chân mềm, tức giận rít gào: “Ngủ không thành thật, nhìn tưởng ngoan ngoãn, người khác đều nghĩ là tiểu tiên nữ, kỳ thật là một con khỉ nhỏ nhìn đáng yêu.”
Miên Miên trong mộng đang giãy giụa, cảm thấy hai chân của mình đang bị cái gì giữ lại.
Tần Mục Dã nắm chặt hai chân nhỏ của bé, đem bé nhét lại trong chăn, còn chỉnh lại tư thế ngủ kỳ quái, quá trình thao tác giống như dùng một tay ném một viên gạo nếp, điều chỉ một vị trí thích hợp.
Tần Sùng Lễ nhíu mày, thấp giọng nói: “Động tác nhẹ chút, đừng đánh thức bé.”
Tần Mục Dã đang giúp đứa nhỏ điều chỉnh gối, phàn nàn: “Đứa nhỏ này tư thế ngủ thật xấu, dám dùng chân đá con, là đạp cho con tỉnh.”
Hai cha con trằn trọc một hồi, tắt đèn, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Miên Miên cũng không đá chân trong mộng nữa.
Bởi vì bé không gặp ác mộng.
Sau khi màn ảnh đen kéo dài một thời gian, dần dần bắt đầu một cái mộng khác.
Trong mộng, bé gặp được cha thối.
Cha thối mặc áo ngủ màu xám, bộ dáng vừa mới rời giường không lâu.
Ông ấy ngồi trước bàn ăn, mời vừa ăn xong, Miên Miên liền bổ nhào vào đùi ông, lôi kéo bàn tay ông hỏi: “Mẹ đâu, mẹ đi đâu vậy?”
Miên Miên phát hiện, mình trong mộng, hình như là….. khi còn nhỏ.
Đối với bé ba tuổi rưỡi mà nói, còn nhỏ hơn.
Khả năng…. Là lúc bé hai tuổi rưỡi, cũng có thể là lúc ba tuổi.
Cha thối nhìn cũng trẻ hơn so với hiện tại một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn hiện tại một chút.
Ông cười rộ lên, hoàn toàn là người cha hạnh phúc.
Tần Sùng Lễ bế con gái lên, cười ấm áp, ôm bé đặt trên đùi mình, cười nói: “Mẹ con đi công tác rồi.”
Miên Miên lập tức xụ mặt: “Mẹ sao lại đi công tác rồi, hôm nay không phải chủ nhật sao, cha cũng không phải đi làm mà.”

Tần Sùng Lễ vuốt mái tóc mềm mại của con gái, ôn nhu giải thích: “Công việc của mẹ không giống cha, mẹ là đại minh tinh, phải đi đóng phim, chờ mấy ngày nữa sẽ trở lại.”
Miên Miên chu miệng, ủy khuất oán giận cha: “Nhưng mẹ đã đáp ứng dạy Miên Miên khiêu vũ!”
Tần Sùng Lễ cười cười.
Ngày hôm qua là kỷ niệm ngày kết hôn của ông và Lê Tương.
Ngay trước khi Lê Tương vào đoàn, hiếm có thời gian rảnh, liền ở nhà tổ chức một party, mời vài vị bạn cũ, không nhiều người, mọi người cùng nhap tụ họp.
Phần lớn bạn cũ đều mang theo bạn, sau khi uống chút rượu vang đỏ, có người đề nghị nhảy khiêu vũ.
Bọn họ tuổi tác đều không nhỏ, lập tức đều nhớ lại những ngày đi học, nhảy điệu Waltz.
Họ vào đại học những năm 90, vũ trường rất nổi tiếng, rất nhiều bạn học khác trường đều đi học khiêu vũ, mượn cơ hội làm quen bạn khác phái.
Hiện tại đã ở tuổi trung niên, tụ họp nên nhau, không nhịn được hoài niệm thanh xuân.
Tối hôm qua cặp vợ chồng trung niên bọn họ, uống rượu khiêu vũ.
Nhạc điệu khiêu vũ phổ biến trong thế kỷ trước, điệu Waltz.
Cũng may bọn họ tuy rằng lớn tuổi rồi, nhưng dáng người duy trì khá tốt, hình ảnh vẫn đẹp không đến mức chê cười.
Chẳng qua…. Bị Miên Miên mơ màng tỉnh ngủ chạy xuống lầu thấy.
Con gái lần đầu tiên thấy ông và Lê Tương khiêu vũ, quấn lấy muốn học.
Lê Tương liền đáp ứng dạy bé, dỗ bé đi ngủ, rảnh rỗi sẽ dạy bé.
Kết quả sáng nay con gái tỉnh ngủ, Lê Tương đã bị người đại diện đến đón đi quay.
Tần Sùng Lễ mới bước đến tuổi trung niên mới có được con gái nhỏ đương nhiên là yêu chiều, không đành lòng thấy bé thất vọng.
Ông bế đứa nhỏ lên, nhẹ giọng nói: “Mẹ đi công tác, cha cũng có thể dạy con, Miên Miên muốn học không?”
Miên Miên đương nhiên gật đầu: “Miên Miên muốn học ngay bây giờ!”
Tần Sùng Lễ cúi người dạy bé vũ điệu đơn giản.
Điệu Waltz vốn dĩ chính là vũ đạo đơn giản, bạn nhỏ cũng học rất nhanh.
Hai cha con ở trong phòng khách to lớn, chơi đến vui vẻ.
Không biết như thế nào, Miên Miên để chân trần dẫm lên mu bàn chân Tần Sùng Lễ.
Hai cha con đều để chân trần, dẫm lên tấm thảm, đi đi lại lại.
Miên Miên hơn hai tuổi đã tiểu gia hỏa vô cùng xinh đẹp, bé thích nhất là mặc váy công chúa màu xanh nhạt, đầy tiên khí.
Tần Sùng Lễ ánh mắt sủng ái, nội tâm mềm mại vô cùng.

Quản gia Vinh lão đi qua thấy, khen: “Hình ảnh Tần tiên sinh và tiểu thư Miên Miên khiêu vũ rất đẹp, có muốn tôi quay một đoạn video cho ngài nhìn xem?”
Tần Sùng Lễ không có cự tuyệt, Vinh bá tùy tiện cầm điện thoại quay một đoạn ngắn, gửi qua Wechat Tần Sùng Lễ.
Chân trắng nõn của đứa nhỏ đạp lên mu bàn chân của cha, chơi càng vui, bé nói: “Chơi thật vui, Miên Miên đứng trên chân cha nhảy điệu Waltz này!”
Tần Sùng Lễ sinh ra loại tâm tình của cha già.
Ông nhéo khuôn mặt của khuê nữ, nói đầy ẩn ý: “Miên Miên là tiểu công chúa của cha, con muốn cùng cha khiêu vũ, bất cứ lúc nào cha sẽ nhảy cùng con. Chờ Miên Miên lớn lên, lúc tốt nghiệp cũng cần khiêu vũ, đến lúc đó cha cũng sẽ đi với con, khi đó Miên Miên không được chỉ để ý khiêu vũ với bạn học nam, mà không để ý tới cha nha.”
Bạn nhỏ mới ba tuổi trong lòng làm gì có chứa nam nhân nào ngoài cha.
Bé chớp đôi mắt, đặc biệt nghiêm túc nói: “Không có khả năng, Miên Miên chỉ cùng cha nhảy điệu Waltz, lớn lên cũng chỉ nhảy cùng cha! Không cần khiêu vũ với các bạn nam khác!”
Cái mộng này, Miên Miên ngủ rất ngon.
Hình như là lần đầu tiên bé mơ thấy việc khi mình còn nhỏ.
*****
Cuộc hành trình “Sinh hoạt cuộc sống của nam nhân” vẫn còn tiếp tục.
Ngày thứ ba lịch trình là ngồi xe đi đến Otaru đẹp như họa.
Trưởng thôn Phương Kỳ giới thiệu nói: “Ở Otaru xinh đẹp, nhiệm vụ đầu tiên của người lớn và các bạn nhỏ là kiếm tiền, phương thức kiếm tiền chình là bán nghệ tại con phố này. Số tiền kiếm được có thể đổi lấy nguyên liệu nướng BBQ, các bạn nhỏ thích ăn nướng BBQ không?”
Thao Thao giơ tay trả lời: “Thích! Siêu thích! Con thích nhất thịt cừu xiên và thận!”
Tiểu Lục Linh cũng nhanh chảy nước miếng: “Ăn nướng BBQ siêu ngon, mẹ luôn không cho con ăn!”
Trưởng thôn cười nói: “Nếu các bạn nhỏ đều rất thích ăn nướng BBQ, phải nỗ lực bán nghệ kiếm tiền nha, cố lên.”
………
Biểu diễn đường phố, Tần Mục Dã cảm thấy vấn đề không lớn, không hoảng hốt.
Anh là ai?
Tuy rằng thời gian ra mắt ngắn, không có phát triển trên thị trường nước ngoài, thế nên ở nơi này không có ai biết đến anh.
Nhưng không quan trọng, Tần Mục Dã cảm thấy khả năng ca hát và nhảy của anh, cũng với gương mặt soái khí này, bán nghệ kiếm ít tiền không có vấn đề.
Huống chi lần này tổ chương trình làm người, trang bị cho họ nhạc cụ và loa khuếch đại.
Một trang bị hát đường phố đầy đủ.
Tần Mục Dã chọn một cây đàn ghi-ta, đứng ven đường, vừa đàn vừa hát.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.