Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 52:
Sau khi tranh đấu giành nguyên liệu nấu ăn kết thúc, cuộc chiến CP mới nghỉ một chút.
Trưởng thôn Phương Kỳ tuyên bố kết quả: “Rất ngoài ý muốn nha, đạt được giải nhất nguyên liệu nấu ăn phong phú là Dã ca và đạo diễn Phó, giống như cuộc đua giữa rùa và thỏ vậy.”
Lúc các bạn nhỏ đang ăn dưa của CP, hai người ba chân mới bắt đầu đến giai đoạn gay cấn.
Lục Kha Thừa và Tần Sùng Lễ rơi xuống hố, không thể bò ra được.
Thời điểm tổ chương trình đào hố không có tính đến, có thể là đào hố sau khi nhiệt độ không khí giảm xuống, tuyết càng trở nên cứng, dẫm lên vô cùng trơn. Sau đó tổ chương trình phải phái người ra cứu trợ mới giải cứu được hai người ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đội khác, Uông Phỉ và Hoàng Uy Châu đều đặn hô khẩu hiện tiến về phía trước, nhưng lại không thể nghĩ tới cũng rơi vào bẫy của tổ chương trình.
Nhưng vận khí của họ còn tốt, hố tương đối nông, rơi vào một lúc có thể bò ra được, sau đó tiếp tục đi tới, đến thời điểm sắp đến đích lại rơi vào một cái hố khác.
Ngược lại nhìn hai người thể lực không tốt Tần Mục Dã và Phó Sâm khập khiễng kiên trì tới cuối cùng, đạt được hạng nhất.
Bởi vì hai nhóm khác đều lọt hố, Tần Mục Dã nhận được rổ đồ ăn của hạng nhất vẻ mặt cũng không có vẻ vang, nụ cười hiếm hoi dè dặt, ngữ khí cũng rất khiêm tốn: “Haizzz, thực ra tôi và đạo diễn Phó phát huy như nhau, thật sự như vậy, toàn dựa vào đối thủ trợ giúp.”
Tuy rằng ba nhóm khách mời nhận được nguyên liệu nấu ăn khác nhau.
Nhưng là trưởng thôn hữu nghị nhắc nhở, cũng không phải mỗi nhà đều có phòng bếp, ví dụ như nhà đồ ăn vặt của Miên Miên, tuy rằng hoàn cảnh không tồi, diện tích cũng tương đối lớn, nhưng không có phòng bếp độc lập, đồ dùng nhà bếp cơ bản cũng không có.
Nhà người tuyết của Lục Linh lại càng không phải nói, cái gì cũng không có, chỉ có tịch mịch.
Nhà của Thao Thao rất rộng cũng không có bếp.
Chỉ có nhà bếp hiện đại nhà Tiểu Đại Lị, và nhà nai con Phó Trạch Ngôn có nhà bếp truyền thống rất lớn.
Mấy người lớn tự giác đem nguyên liệu nấu ăn chia thành hai nhóm.
Hoàng ảnh đế vừa mới hợp tác vui vẻ với Uông Phỉ, nhanh chóng đề nghị đến phòng bếp nhà anh nấu cơm.
Hoàng Uy Châu nói: “Trình độ của tôi tuy rằng không so được với Khương quyền vương, nhưng vẫn còn ăn được, dù sao tôi cũng khá lớn tuổi, khi còn nhỏ cũng trải qua thời kì khổ sở, cơm nhà cũng có thể làm được để ăn.”
Uông Phỉ nghe lời: “Tôi tin tưởng vào trù nghệ của Uy ca, đi thôi đi thôi, đến nhà tôi nấu cơm đi, đám nhóc con cũng đều đói bụng.”
Nghĩ đến phòng bếp hiện đại nhà Uông Phỉ tuy rằng tiện, nhưng rất nhỏ, toàn bộ căn nhà cũng tương đối nhỏ hẹp không phù hợp để chứa quá nhiều người.
Vì vậy một nhà Miên Miên không có phòng bếp và một nhà Linh Linh và anh trai vô gia cư đều đền nhà Phó Trạch Ngôn nhờ phòng bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Kha Thừa xung phong nhận việc: “Tôi sẽ nấu cơm, tuy rằng chưa từng dùng nhà bếp truyền thống, nhưng nấu cơm….. chắc cũng không chênh lệch quá nhiều, tôi sẽ cố gắng!”
Tần Mục Dã cũng không cam lòng yếu thế: “Đạo diễn Phó, không lừa dối ngài, lần trước tôi bị tịch thu iPad. Lần này không xấu hổ mà tới đây, tôi đã học công thức, có thể trổ tài, ngài cho tôi mượn phòng bếp nhà ngài biểu hiện một chút!”
Phó Sâm cười không khép được miệng: “Thật tốt quá! Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh các vị đầu bếp gia nhập! Tôi cũng không gạt các vị, tôi nấu cơm…… thật sự không tốt, ở nhà cũng chưa làm qua, bình thường bận làm việc cũng không có thời gian, khả năng thật sự phải dựa vào các vị, nhưng mà tôi nhất định sẽ giúp các đầu bếp một tay!”
Mọi người đều sắp xếp xong, giải tán.
Trưởng thôn Phương Kỳ tiến hành hỏi các bạn nhỏ: “Không biết các bảo bối trong trò chơi đoạt nhà, đoạt nguyên liệu nấu ăn, học được đạo lý gì?”
Thao Thao đã học tiểu học năm nhất, đam mê giơ tay phát biểu, đặt tay trái dưới khuỷu tay phải, kiễng chân lên, như sợ trưởng thôn không nhìn thấy bé.
Trưởng thôn cười chỉ bé: “Được, mời Thao Thao trả lời trước.”
Thao Thao nghiêm túc trả lời: “Cháu học được đạo lý chính là phải rèn luyện thân thể thật tốt, bằng không sẽ giống như chú Phó Sâm không đi nổi trên nền tuyết!”
Các bạn nhỏ cười ầm lên, nhân viên công tác cũng bật cười.
Trưởng thôn cười không khép được miệng, Phó Sâm chỉ có thể ở một bên cười xấu hổ che mặt.
Trưởng thôn nói: “Thao Thao nói cũng không sai, hy vọng đạo diễn Phó sau khi về nhà phải rèn luyện nhiều hơn, thân thể mới là tiền vốn! Nhưng các bao bối có học được đạo lý nào khác không?”
Miên Miên đảo mắt, suy nghĩ một lát.
Bé tuy rằng không gặp đả kích hoài nghi nhân sinh như Linh Linh, nhưng cũng lờ mờ cảm giác được sắp xếp của tổ chương trình như có ẩn ý.
Miên Miên không nhanh không chậm mở miệng, giọng sữa ngọt ngào rất rõ ràng: “Chú trưởng thôn có phải muốn nói cho chúng ta biết, đồ vặt bên ngoài đẹp không nhất định bên trong cũng tốt, khả năng bị lừa gạt rất lớn, các bạn nhỏ đối với mọi việc không thể nhìn mặt bên ngoài, giống như ngôi nhà người tuyết vậy.”
Trưởng thôn không nghĩ tới bé con nhỏ nhất lại có thể chỉ ra ý chính như vậy.
Ông nhìn Tiểu Miên Miên, tấm lòng cha già trở nên mềm mại, không nhịn được bế Miên Miên lên, khen ngợi bé: “ Miên Miên giỏi quá, đây đúng là đạo lý mà các cô chú trong tổ chương trình dụng tâm muốn các bạn nhỏ lĩnh hội. Các bạn nhỏ khác đã hiểu chưa?”
Đám trẻ con dường như suy nghĩ gì gật đầu.
Người xem bình luận ———-
[ Hahaha đúng là cái ý này, Miên Miên thật thông minh. ]
[ Tiểu Lục Linh: đạo lý tôi đều hiểu, nhưng những kẻ xấu xa kia vẫn rất chán ghét! Linh Linh sẽ không thích những người đó. ]
[ Thông qua trò chơi để giáo dục, không hổ là chương trình thực tế của đạo diễn Thi Định Thành. ]
Đạo lý tiếp theo các bạn nhỏ khó có thể biểu đạt được, trưởng thôn trực tiếp tổng kết: “Còn có một số ít đạo lý nhân sinh quan trọng, thí dụ giống như Linh Linh lúc gặp khó khăn vậy. Cuộc đời còn dài lắm, người ưu tú cũng sẽ cùng lúc gặp hoàn cảnh suy sụp khốn khổ, thời điểm này nên dũng cảm nhờ các bạn giúp đỡ, bạn bè chân chính sẽ vui vẻ ra tay tương trợ, giống như là mọi người nguyện ý mời Linh Linh và anh trai đến nhà mình ở vậy.
Hơn nữa, các bạn nhỏ phải học được hào phóng trợ giúp người khác, giống như là cha, anh trai các con chia đều nguyên liệu nấu ăn như nhau, nguyên liệu nấu ăn phong phú nhất người một nhà căn bản ăn không hết, để qua đêm sẽ biến chất, mọi người cùng nhau chia sẻ là được rồi.”
Một đám nhóc mũm mĩm trong trời tuyết dần cảm thấy chúng nghe hiểu đạo lý trưởng thôn nói.
Ngay cả người lớn đều có chút buồn bã mất mát.
Đúng là như vậy, trong thế giới của người trưởng thành, việc giúp đỡ người khác có thể còn được, khó nhất chính là mở miệng xin giúp đỡ.
Nếu trong thế giới của người trưởng thành cũng như trong trò chơi chương trình thực tế, có thể dễ dàng mở miệng nhờ các bạn giúp đỡ, thì trong nhân sinh, khi gặp phải khổ sở sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
……
Sau khi giải tán, Thao Thao và Hoàng ảnh đế đi theo về nhà Đại Lị và Uông Phỉ.
Ba nhà khác cùng đi tới nhà nai con của cha con Phó Sâm.
Trải qua hợp tác hai người ba chân, Tần Mục Dã và Phó Sâm lúc đầu xấu hổ không có gì để nói nay đã có đề tài, hai người nói chuyện phiếm.
Đi được một đoạn, Tần Mục Dã đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh dừng chân, đảo mắt qua những người xung quanh, bắt đầu đếm: “1,2,3,4,5…… Uả, đạo diễn Phó, con trai ông đâu?”
Phó Sâm biểu tình cứng đờ, vẻ mặt dại ra trong trời tuyết.
Ông sửng sốt vài giây đầu óc ong ong: “Hỏng rồi, tôi đã quên mất con trai, nó vừa mới nói với tôi đi WC!”
Cũng may đoạn đường không xa, Tần Mục Dã tuổi trẻ chân dài lại chạy nhanh, chạy quay về, đưa Phó mít ướt đáng thương bị bỏ quên quay lại.
Phó mít ướt bị bỏ quên đứng ở một nơi cùng đạo diễn nhìn nhau thật lâu.
Bé ở trong nhà nai con uống một ly nước ấm, trời lại rất lạnh, rất nhanh buồn đi vệ sinh, bé không nhịn được muốn đi một chút, đã nói qua với cha. Không ngờ tới vẫn bị cha quên mất.
Tần Mục Dã dắt tay bé lên đường, không nhịn được cười: “Cha em cũng thật là, một đứa con trai còn làm mất, vốn dĩ anh cảm thấy cha anh không ra sao, nhưng cha anh tốt xấu cũng có bốn đứa con, cũng không nghe nói ông ấy đánh mất đứa nào, đạo diễn Phó có một người còn có thể làm rơi hahaha.”
*
Lục Kha Thừa tự tin tràn đầy, nhưng lúc nhà bếp truyền thống nhà nai con, anh mới choáng váng.
Lẩm bẩm nói: “Tôi quả nhiên vẫn còn quá trẻ…. Cái này là tự mình nhóm lửa sao? Nhóm lửa như thế nào vậy?”
Cái này chính là liên quan đến điểm mù tri thức của mọi người.
Ngay cả nhân viên công tác cũng không biết, chỉ có Tần Sùng Lễ biết phương pháp.
Ông hướng dẫn con trai ngốc nhà mình, cầm tay dạy nửa ngày.
Tần Mục Dã cảm thấy mình đã học được, bắt đầu nhóm lửa.
Không nghĩ tới củi ở Hokkaido khó bắt lửa, rất ẩm ướt, anh lăn lộn hơn mười phút, cả người toát ra mồ hôi, cả người cáu kỉnh, cuối cùng mới bắt được lửa.
Phó Sâm ở bên cạnh nhắc nhở anh: “Mau mau mau dùng quạt gió, để lửa to lên một chút!”
Tần Mục Dã cảm thấy có lý, lập tức cầm quạt liều mạng quạt.
Thật vất vả lửa mới bắt, càng cháy to, nụ cười trên mặt Tần Mục Dã càng ngày càng xán lạn.
Đúng lúc này.
“Bùm” một tiếng ———-
Một điều gì đó không thể tưởng tượng đã xảy ra.
Những người có mặt tại hiện trường đều ngây ngẩn cả người.
Khán giả im lặng hai giây, đều cười điên cuồng——–
[ Hahaha Tần Mục Dã, không hổ là anh! ]