Trời ban em gái ba tuổi rưỡi

Chương 51


Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 51:

Lục Linh thật sự rất bi thương, há to miệng, nhân viên công tác nhìn bộ dáng quá mức dễ thương, một đám đều cười đến vô nhân tính.
Thao Thao đứng bên cạnh Tiểu Lục Linh là thẳng nam sắt thép mới 6 tuổi, bé nhìn Lục Linh há to miệng chọc trúng huyệt cười “Hahaha Linh Linh miệng em há thật lớn?!”
“Hahaha Linh Linh vì sao khóc vậy, anh trai em thật buồn cười nha, anh tận mắt thấy anh ấy rơi vào hố ba lần đều không bò ra được hahahaha.”
Tiếng cười quá mức thẳng nam của Thao Thao chọc Lục Linh khóc càng thương tâm.
Cô bé nhìn chằm chằm Thao Thao với đôi mắt đẫm lệ, phảng phất không tiếng động lên án bé: Thao Thao ca ca không có lương tâm!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu thẳng nam sắt thép cuối cùng cũng ý thức được mình cười quá lớn, bé cố gắng nhịn cười, học Miên Miên vỗ lưng Lục Linh: “Đừng khóc nữa Linh Linh, chỉ là trò chơi thôi mà.”
Tiểu Đại Lị tương đối ngoan, tuy rằng bé 4 tuổi, nhưng có lẽ đã sống ở nước ngoài lâu rồi, không hiểu tiếng phổ thông dễ dàng như các bảo bối khác, cho nên nhìn lúc nào cũng ngốc manh, dễ dàng bị người bên cạnh cảm nhiễm, ngay cả bé chưa hiểu được cái gì xảy ra, cũng dễ dàng bị ảnh hưởng cảm xúc.
Vừa rồi mọi người đều người, Tiểu Đại Lị cũng cười rộ theo.
Lúc này nhìn Linh Linh khóc thật thương tâm, theo bản năng bé cũng mím miệng, bắt đầu sợ hãi, tròng mắt màu lam vẫn luôn nhìn cha Miên Miên và anh trai Linh Linh, bắt đầu lo lắng bọn họ có thể rơi vào hố không bò được ra hay không.
Tiểu Đại Lị bị cảm nhiễm từ Linh Linh đang khóc, đáng thương nấp sau lưng Miên Miên, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Miên Miên, thì thào: “Em gái Miên Miên, chị sợ…….”
Miên Miên không nghĩ tới Linh Linh mất khống chế cảm xúc ngay sau đó là Tiểu Đại Lị cũng không thể khống chế.
Bé nghĩ đến nhà trẻ có đôi khi cũng như vậy, có một bạn vì nguyên nhân gì đó đột nhiên khóc lớn lên, bạn nhỏ bên cạnh chưa có chuyện gì, cũng sẽ bật khóc không giải thích được.
Đại khái đây là —– hiện tượng bi thương truyền từ trẻ em sang trẻ em?
Miên Miên siết chặt tay Tiểu Đại Lị an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu, Thao Thao ca ca nói không sai, chỉ là trò chơi thôi, người lớn sẽ không có chuyện gì.”
Tiểu Đại Lị đối với Miên Miên vô cùng tin tưởng.
Lúc Thao Thao nói bé không có phản ứng gì, Miên Miên cũng nói như vậy, đôi mắt lam sáng lấp lánh, phá lệ nghiêm túc gật đầu, sau đó an tĩnh đứng cạnh Miên Miên.
Miên Miên còn tiếp tục trấn an tiểu khuê mật của mình, bé dùng tay phải lau nước mắt cho Lục Linh, nói: “Linh Linh đừng lo lắng, Lục ca ca và cha em nhất định có thể bò ra ngoài, cái hố kia tuy lớn, nhưng bọn họ rất cao, không cần lo lắng.”
Linh Linh cũng tin tưởng lời Miên Miên nói, chỉ là hôm nay gặp đả kích lớn, bé lo lắng cái khác: “Nhưng anh trai chị rơi vào hố, chắc sẽ thua, chỉ có thể lấy nguyên liệu nấu ăn cuối cùng, tối nay chị và anh trai chắc phải đói bụng rồi…..”

Phó Trạch Ngôn vẫn luôn đứng một bên rụt rè, không biết từ khi nào đã mượn nhân viên công tác khăn giấy, bé tiến lên giúp em gái tròn trịa lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu Linh Linh, mọi người chúng ta đều là bạn bè, cha anh trai chúng ta cũng là bạn tốt, bất kể là ai giành được nguyên liệu tốt, nhất định đều chia sẻ cho mọi người, tựa như hôm nay cha anh đi không nổi, Tần ca ca đi giúp anh vậy.”
Phó mít mứt cũng đã 6 tuổi, so với Miên Miên, Linh Linh, Tiểu Đại Lị lớn hơn một chút, tư duy logic cũng rõ ràng, hôm nay Tần Mục Dã thuận miệng nói với bé một câu, bé lập tức nhớ rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra tham gia chương trình thực tế cũng không phải thật sự so kè ganh đua lần nhau, cạnh tranh cũng chỉ là chơi trò chơi mà thôi, cuối cùng mọi người vẫn là bạn tốt, nếu cần nhất định sẽ giúp đỡ nhau.
Phó mít ướt nhìn cha không thể dùng được nhà mình không hề ăn ý với đại ma vương ôm nhau đi tới, đã qua đội thứ hai, nhìn dáng vẻ rất có hy vọng lấy được nguyên liệu nấu ăn.
Miên Miên cũng nói: “Đúng vậy Linh Linh, chúng ta sẽ không đói bụng, trong nhà còn có rất nhiều đồ ăn vặt, chị đã quên rồi sao?”
Lục Linh lúc này mới rút khỏi tâm trang buồn bã của mình.
Phó Trạch Ngôn giúp bé lau khô nước mắt, tầm nhìn trở nên rõ ràng, đôi mắt đen láy bắt gặp gương mặt thanh tú của anh trai nhỏ Phó Trạch Ngôn.
Lục Linh si ngốc nhìn bé, vừa khóc nấc vừa nói: “Em, ực! Em không khóc! Trạch Ngôn ực, ca ca….. anh lớn lên thật đẹp trai!”
Tựa như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Lục Linh từ nhỏ đã đóng phim, bé đối với chuyện cổ tích tràn ngập hứng thú, mỗi ngày trước khi ngủ đều quấn lấy mẹ để nghe kể chuyện.
Mẹ đã kể rất nhiều truyện cổ tích, bất kể là cổ tích của nước nào, đều sẽ xuất hiện hoàng tử anh tuấn.
Lục Linh tuy rằng thích rất nhiều anh đẹp trai, như Tần Mục Dã, ở trong mắt bé cũng rất đẹp trai.
Nhưng bé biết, bọn họ đều quá lớn, chênh lệch rất lớn so với bé.
Mãi đến hôm nay biết được Trạch Ngôn ca ca, anh ấy lớn hơn bé một chút, nhưng không lớn hơn nhiểu, bé âm thầm đếm trên đầu ngón tay tính một chút.
Chờ đến khi bé 18 tuổi, Trạch Ngôn ca ca cũng mới  20 tuổi, rất thích hợp.
Phó Trạch Ngôn bị bạn nhỏ đang khóc đột nhiên khen một câu, hai má ửng hồng vì xấu hổ.
Không nghĩ tới Lục Linh an tĩnh vài giây, đột nhiên nói: “Trạch Ngôn ca ca, em cảm thấy anh rất tốt! Linh Linh rất vừa ý anh! Chốc nữa anh đi hỏi cha anh, chờ anh trưởng thành có thể gả cho em không?”

Phó Trạch Ngôn: “………”
Cái này, cái này……. Thẳng thắn như vậy sao?
Phó mít ướt đỏ bừng cả mặt.
Miên Miên ở một bên nghe đến vui vẻ.
Dựa theo quỹ đạo “Sô phàm trần”, nam nữ chính hẳn là tương thân tương ái ở bên nhau.
Nhưng dựa theo ghi chép, Linh Linh và Phó Trạch Ngôn ở bên nhau còn phải trải qua thật nhiều khúc mắc, nhiều sự tình phức tạp bé không thể lý giải được.
Chỉ là nhìn thấy liền đau đầu.
Nếu hiện tại bọn họ có thể xác đinh, điều đó thật tuyệt.
Miên Miên thấy Lục Linh cũng không khóc, rất yên tâm, thức thời nắm tay Đại Lị dính người đi sang bên cạnh.
Tiểu Đại Lị khó hiểu hỏi: “Miên Miên, vì sao chúng ta phải đứng ở bên cạnh?”
Miên Miên nghĩ ngợi, nói nhỏ: “Bởi vì Linh Linh đang nói chuyện với anh bạn chị ấy thích, chúng ta không thể làm bóng đèn nha.”
Phó Trạch Ngôn đỏ mặt, rõ ràng bé cũng rất thích Lục Linh.
Ở trong mộng xuất hiện nhiều người như vậy, bé chỉ thích duy nhất Lục Linh.
Là người gắn bó lâu nhất trong cuộc đời đau khổ của bé.
Là người con gái đã âm thầm ở bên cạnh bé trong thời gian bé khó khăn nhất.
Cô ấy ấm áp, thiện lương, đáng yêu, đáng có những điều tốt đẹp nhất thế gian.
Nhưng hiện tại…….. em ấy còn quá nhỏ.

Bé biết mình cũng còn nhỏ.
Hơn nữa bé …….rất ngại ngùng nha, bị nhiều người qua màn ảnh nhìn chằm chằm như vậy.
Xấu hổ đến mức không thể tự mình rơi vào hố tuyết lớn.
Tiểu Lục Linh nhan khống thích rất nhiều rất nhiều anh đẹp trai.
Nhưng chỉ có riêng lần này, bé từ ánh mắt đầu tiên muốn cưới anh ấy về nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên bé nói ra điều này.
Nhưng mà Phó Trạch Ngôn thật lâu không có trả lời.
Lục Linh chờ đợi hồi lâu, tâm lý cũng suy sụp.
Bé bắt đầu hoài nghi chính mình, rũ đầu xuống, ú ớ nói: “Em đã biết, Trạch Ngôn ca ca không thích Linh Linh, không muốn gả cho Linh Linh, bởi vì Linh Linh quá béo, mẹ đã nói, Linh Linh quá béo, các bạn nam đều không thích con gái mập, ô ô ….”
Phó Trạch Ngôn bị vẻ mặt ủy khuất và thất vọng của cô bé làm cho sợ hãi.
Bé vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải như thế……. Linh Linh rất đáng yêu, là bé gái đáng yêu nhất thế giới.”
Thẳng nam Thao Thao ở bên cạnh ăn dưa nhịn không được phát biểu quan điểm của thẳng nam: “Linh Linh đúng là có béo một chút, nhưng bà ngoại anh nói, bé gái mập mạp mới đáng yêu, chỉ cần Linh Linh sau khi lớn lên giảm béo là được.”
Linh béo nghe được Phó Trạch Ngôn khen bé đáng yêu, mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn cậu bé: “Vậy…. Trạch Ngôn ca ca tại sao không đồng ý gả cho em?”
Phó Trạch Ngôn nhất thời luống cuống tay chân, muốn lập tức đáp ứng cô bé, lại biết đám người lớn xung quanh nhất định sẽ cười nhạo bọn họ.
Thẳng nam Thao Thao tiếp tục lên tiếng: “Em không được nha Linh Linh, bởi vì Trạch Ngôn là con trai, muốn cưới cũng là cậu ấy cưới em, em sau khi lớn lên gả cho cậu ấy, em hiểu chưa?”
Lục Linh cái hiểu cái không mà nhìn hai cậu bé cao hơn.
Phó Trạch Ngôn đỏ mặt, giọng rất trầm, nhưng mang theo nết dịu dàng đặc trung của tiểu cương tử, bé vươn tay sờ tóc mái Lục Linh: “Linh Linh không cần giảm béo, Linh Linh sau khi lớn lên rất xinh đẹp, sẽ có rất nhiều bạn nam thích, không phải là anh không thích em, mà là….. chúng ta hiện tại còn quá nhỏ, cha mẹ sẽ không đồng ý, chờ chúng ta lớn lên, nếu Linh Linh còn thích anh, chúng ta liền đi kết hôn.”
Lục Linh nghe được thì sửng sốt, tuy rằng không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng đã được an ủi.
Phó Trạch Ngôn trong mắt bé vừa ôn nhu vừa đẹp, giống như tiểu vương tử trong truyện cổ tích bước ra.
Bình luận lại nhanh chóng——-
[ Hahaha Thao Thao xin làm người đi, lời em nói là lời của người sao! ]

[ Thẳng nam sắt théo Thao Thao không thể cứu được, Hoàng ảnh đế bớt thời gian dạy con trai được không, bộ dáng này của Thao Thao sau khi lớn lên sẽ không có bạn gái đâu! ]
[ Hahaha tôi cười đến mặt nạ đều rơi rồi, Thao Thao thật sự rất thẳng nha, so với Trạch Ngôn là hai loại khác nhau. ]
[ Phó mít ướt đã thay đổi!!! Mít ướt vừa mới không phải như thế nha!!! ]
[ Linh Linh đối với anh trai nhỏ đẹp đều mang kính lọc, đáng tiếc bé không thấy được Phó mít ướt ở trước mặt Tần Mục Dã gào khóc như thế nào. ]
[ Phó mít ướt ở trước mặt Lục Linh trở nên thành thục chăm sóc, tôi tựa như được xem hiện trường phát sóng trực tiếp phim thần tượng, tiểu vương tử ôn nhu x bé gái ngốc manh, chốt. ]
[ Wow wow ngọt chết mất, Phó mít ướt, không nghĩ tới bé thành thục còn ấm áp như vậy! Khóa cứng Linh Linh và mít ướt, năm ấy hai mươi tuổi nhớ rõ phải cầu hôn Linh Linh nha. ]
[ ??? Xin hỏi các người để tiểu khả ái Miên Miên để đâu? Miên Miên và Linh Linh không phải là CP sao, tôi không đồng ý!!! ]
Khán giả chia thành 2 trường phái.
Tiểu Đại Lị gắt gao nắm tay Miên Miên ăn dưa cũng không hề cảm thấy hứng thú, đặc biệt ỷ lại nhìn cô bé, gương mặt lai tràn đầy sùng bái, khẽ hỏi: “Miên Miên, chị hỏi em vấn đề này được không?”
Miên Miên: “Vấn đề gì vậy?”
Đại Lị: “Cha em là siêu nhân đúng không, ông ấy thật lợi hại! Miên Miên nhất định là con gái của siêu nhân, cho nên em cũng rất lợi hại, chó cũng sợ em!”
Miên Miên nhớ tới ở trên đảo lần đó xuất hiện chó hoang, là chú Tư Mệnh giả chó tới bảo vệ bé, nhưng Đại Lị không biết, cho nên ở trong mắt Đại Lị, hình như là bé thuần phục được một đám chó.
Có thể là do ánh mắt sùng bái em gái quá trực tiếp.
Miên Miên ngại ngùng cúi đầu: “Con chó lớn kia……. Nó rất dịu dàng, lần sau chị tới nhà em chơi có thể nhìn thấy nó.”
Đại Lị vô cùng vui sướng: “Thật không? Chị có thể tới nhà siêu nhân sao? Con chó lớn kia cũng ở nhà em?”
Hai bánh bao xinh đẹp đang nói theo cách riêng của mình.
Khán giả lại kịch liệt chiến đấu—–
[ Linh Linh là của Miên Miên! ]
[ Tôi yêu Phó mít ướt tóc xoăn, Phó mít ướt và Linh Linh quá tốt. ]
[ Tôi tuyên bố khóa cứng Tiểu Đại Lị và Miên Miên ! Boss Miên Miên và tiểu kiều thê con lai, không hay sao ? CP này chẳng lẽ không được sao ??? ]
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.