Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 25:
Không chỉ có Miên Miên nhất thời cạn ngôn.
Lục Kha Thừa vừa mới bước tới biểu tình cũng ngưng trọng.
Anh luôn luôn ôn hòa trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ hoang mang, thậm chí còn cau mày.
Như thể tự hỏi làm sao một thanh niên như vậy có thể trở thành đối thủ của anh?
Tần Mục Dã dựa vào cái gì trở thành đối thủ của anh?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ trong mắt fans anh và Tần Mục Dã giống nhau sao?
Lục Linh mập mạp đã bị hành động của anh trai Miên Miên làm cho choáng váng, vừa ngẩng đầu lên phát hiện anh trai mình cũng đang chết lặng.
Bé duỗi tay túm lấy góc áo của Lục Kha Thừa: “Anh trai, anh sao vậy? Anh bị con chó dọa sao?”
Lục Kha Thừa tâm tình phức tạp nhìn em gái một cái.
Không, anh không bị chó dọa, mà bị Tần Mục Dã dọa rồi.
Tiểu Lục Linh trước nay chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh trai, có chút sốt ruột: “Anh trai, anh nói đi, anh làm sao vậy?”
Lục Kha Thừa hít sâu một hơi: “Yên lặng đi, anh đang tự hỏi nhân sinh.”
Tiểu Lục Linh: “?”
……..
Khán giả phát sóng trực tiếp lặng đi chừng mấy chục giây. —–
Chờ khán giả vất vả hồi phục lại tinh thần, mới nhanh chóng gõ bình luận.
[ Cứu mạng! Tần đỉnh lưu đang làm cái gì vậy!!! ]
[ Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại cười như một đứa ngốc nhìn điện thoại. ]
[ Tôi vừa rồi biểu tình giống Miên Miên như đúc —chết lặng jpg. ]
[ Cho hỏi Samoyed đã làm gì sai? ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[ Samoyed : Được rồi, tôi câm miệng, cậu thắng. ]
[ Samoyed: Tôi không thể sủa một con người, là tôi thua. ]
[ Tổ chương trình đang hối hận mời Tần Mục Dã ngây thơ! Vị đỉnh lưu này căn bản không phải mang đến lưu lượng, anh ấy đem chương trình thực tế trở thành chương trình hài hahaha. ]
[ Mọi người chú ý đến biểu tình của Lục Kha Thừa không, biểu tình được khai sáng! ]
[ Lục Kha Thừa: Đây là đối thủ của tôi sao? Không, tôi không xứng. ]
[ Lục Kha Thừa: Chung quy là trao sai người. ]
[ Kha kha kha kha, tôi lo lắng phân đoạn tiết theo không thấy được Miên Miên, nếu tôi là Miên Miên nhất định từ chối mang theo anh trai thiểu năng trí tuệ tham gia chương trình, quá mất mặt rồi, làm thế nào sau này bé có thể ở trong nhà trẻ được! ]
[ Tiểu khả ái Miên Miên thật thảm! ]
…….
Miên Miên đầu nhỏ chứa đầy dấu chấm hỏi.
Bé không biết tại sao người lớn đôi khi lại làm những động tác vi diệu như vậy.
Chú Tư Mệnh nguyên thân rõ ràng là hồ ly, Hồ tộc ở Tiên giới cũng là huyết thống cao quý, nhưng lại giả làm chó, ở đây học tiếng chó kêu….
Anh hai bé càng kỳ quái hơn.
Anh ấy tuy rằng không có biện pháp biến thành chó, nhưng âm thanh và khí chất so với chú Tư Mệnh còn chuyên nghiệp hơn, như một con chó tiêu chuẩn.
Miên Miên ngồi trên cánh tay anh, nhìn gương mặt đẹp trai tràn đầy kiêu ngạo chiến thắng một con chó.
Bé có điểm tuyện vọng mà vươn tay, vỗ bả vai anh, sốt sắng nói: “Anh hai, anh phải nỗ lực làm việc, ôm chặt bát cơm này nha.”
Tần Mục Dã: “???” Anh không hiểu sao đột nhiên em gái lại chuyển đến chủ đề này.
Bánh bao nhỏ lắc đầu, liên tục thở dài.
Với trí thông minh của anh hai, quả nhiên cũng chỉ bán nghệ mưu sinh.
Muốn anh trở nên thông minh giống Hoài Dữ ca ca là không thể, vĩnh viễn không có khả năng.
Thời điểm bé mới hạ phàm, còn không hiểu thẩm mỹ của người thường, xem TV, Weibo các chương trình thực tế, bé dần dần cũng có kiến thức, đại khái có thể hiểu rõ với dáng người và nhan sắc của anh hai ở giới giải trí có thể ăn được một chén cơm.
Bé không nhịn được sờ mặt của anh hai.
Cũng may mặt vẫn còn ổn, tuy rằng dựa vào mặt kiếm cơm là khi đang tuổi thanh xuân, nhưng anh hai vẫn còn trẻ, chắc là sẽ trụ được đến khi bé lớn lên có thể kiếm tiền.
Tần Mục Dã sau khi chiến thắng đại bạch cẩu không rõ lai lịch, hài lòng ôm em gái rời đi.
Anh cũng không biết chỉ vài phút ngắn ngủi, em gái đã an bài xong sự nghiệp dựa mặt kiếm cơm từ hiện tại đến lúc về hưu.
***
Các bạn nhỏ đi từng nhà tìm nguyên liệu nấu ăn, nhiệm vụ của người lớn trở về mục đích chính của chương trình —– khảo nghiệm năng lực làm việc nhà của bọn họ.
Nói đến sinh hoạt cuộc sống, thì năng lực lo liệu việc nhà đương nhiên quan trọng.
Do điều kiện nhà ở của các vị khách mời khác nhau, nên khối lượng việc nhà cũng không giống, cho nên nhiệm vụ này là một nhiệm vụ tập thể, yêu cầu năm vị khách mời hợp tác hoàn thành.
Cuối cùng khảo hạch kết quả là hiệu quả công việc của năm ngôi nhà, chia làm 4 cấp bậc ABCD, sẽ do người dân nơi đây bình chọn.
Vì có sự phân công nên trước khi phân chia nhiệm vụ phải có người lập kế hoạch.
Dựa theo truyền thống, mọi người nhất trí đề bạt Hoàng Uy Châu, người lớn tuổi nhất đảm đương đội trưởng lần này, và anh ấy giúp mọi người phân công công việc.
Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa được xếp cùng nhau, phụ trách nhà gỗ và nhà hai tầng nhìn ra biển.
Căn nhà gỗ của Tần Mục Dã và Miên Miên nhìn qua cũng không có gì phải làm, sau khi quét bụi xong, sắp xếp hành lý gọn gàng là được.
Khi Miên Miên dẫn đám trẻ mang theo nguyên liệu trở về, Tần Mục Dã đang ở nhà hai tầng của Lục Kha Thừa và Lục Linh hỗ trợ dọn dẹp.
Tuy rằng là nhiệm vụ tập thể, nhưng với vốn hiểu biết về kịch bản chương trình thực tế của Tần Mục Dã, bề ngoài nói là nhiệm vụ tập thể, cuối cùng kết quả cũng là phân chi ra thành ba, bảy loại, không muốn em gái đói bụng, anh vẫn phải quyết tâm thực hiện tốt, vén tay áo lên chuẩn bị làm việc.
Tần Mục Dã xung phong gánh vác tầng một, gồm một phòng bếp, phòng khách, bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ.
Bởi vì phòng ngủ ở tầng hai, khẳng định có không ít đồ dùng cá nhân, Tần Mục Dã cảm thấy để Lục Kha Thừa tự mình thu dọn sẽ tiện hơn.
Lục Kha Thừa cũng không có ý kiến, trực tiếp đi lên tầng hai quét dọn.
Tần Mục Dã đứng ở phòng khách tầng một, nhìn xung quanh, nói: “Tổ chương trình đã làm rồi, căn nhà này nhìn cũng sạch sẽ, có cái gì cần xử lý đâu.”
Trải qua một đêm ngủ, anh đã tiếp nhận hiện thực cùng em gái ở trong nhà gỗ.
Lúc này, tận mắt nhìn thấy căn nhà hướng biển đẹp như vậy, trong lòng chợt nứt, nếu lúc ấy quần bắt cá của anh không bị rỉ nước…. anh vẫn có hy vọng chiến thắng.
Nếu có thể để em gái ở nhà hướng biển này thì tốt rồi.
Chị gái trợ lý của đạo diễn tốt bụng nhắc nhở anh: “Dã ca, năng lực làm việc nhà không chỉ có khả năng dọn dẹp. Còn có cải thiện chất lượng cuộc sống, cậu nhìn xem có thể điều chỉnh vị trí đồ đạc của phòng khách hay không, còn có cây cỏ trong vườn đã lâu không dọn.”
Tần Mục Dã cảm thấy lời nhắc nhở của cô ấy rất có lý, lục tung tìm kéo, lập tức chạy ra vườn cắt tỉa.
Cứ như vậy, anh ở trong vườn ngồi xổm bốn năm chục phút, nghe được tin tức các bạn nhỏ hoàn thành nhiệm vụ trở về, anh liền vất kéo xuống chạy ra.
Vốn dĩ ở trong vườn phơi nắng đến đầu óc choáng váng, vừa rồi đón em gái lại cãi nhau với con chó một trận (….) không khỏi mệt mỏi.
Anh ôm em gái trở về, nằm gục trên sofa, cảm thấy buồn ngủ trưa, lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Tiểu Lục Linh bụ bẫm toát mồ hôi hột, trở về phòng máy lạnh thoải mái cực kỳ, Lục Kha Thừa sợ bé đang nóng lại chạy ngay vào phòng lạnh sẽ bị cảm, nên đưa bé lên lầu thay quần áo.
Xuống dưới nhìn thấy Miên Miên ngồi trên sofa, lại thấy anh trai nằm gục….
Tần Mục Dã đã ngủ rổi.
Lục Kha Thừa đưa hai đứa nhỏ sữa bò ướp lạnh, hai đứa nhỏ ngồi trên sofa mút từng miếng.
Anh nhìn hai đứa bé tư thế uống giống nhau, không khỏi buồn cười, đột nhiên cảm thấy nếu trong nhà có hai em gái thật tốt, như vậy Linh Linh sẽ có người chơi cùng.
Tiểu Lục Linh uống vài ngụm sữa bò lạnh liền lấy lại sức sống, hưng phấn hướng anh trai nhà mình thổi phồng em gái: “Anh biết không, Miên Miên siêu lợi hại, đám chó hung dữ đều sợ em ý! Con chó to đùng đó, quá to luôn!”
Bé duỗi tay khoa tay múa chân ra hiệu “Samoyed” có kích thước khổng lồ.
Miên Miên có chút ngượng ngùng trước mặt Lục ca ca, bé thì thầm: “Thật ra, nó không hề dữ…”
Bé trước nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng hung dữ của chú Tư Mệnh, chú Tư Mệnh lúc ở trên trời luôn mặc bộ áo trắng, quan hệ với thần tiên nào đều rất tối, đối với cái gì cúng không để bụng, bộ dáng vân đạm phong kinh.
Lục Kha Thừa càng ngày càng thích Miên Miên.
Loại tâm tình này rất phức tạp.
Anh lần đầu tiên nhìn thấy Miên Miên, là ở cửa McDonald’s, tiểu gia hỏa một mình lẻ loi, hai mắt đều ứa nước mắt, nhìn vô cùng ngoan ngoãn đáng thương.
Sau đó bé được Tần Mục Dã lo lắng đón nhận, Tần Mục Dã còn vì bé phá lệ mở miệng nói lời cám ơn.
Lục Kha Thừa bị suy nghĩ của trợ lý Tiểu Chiếu ảnh hưởng, cũng theo bản năng cảm thấy bé có thể là con gái của Tần Mục Dã.
Sau đó, anh lại qua Lê Tương làm sáng tỏ biết được đây là em gái của Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã là người nóng giận ấu trĩ như vậy….
Thế nhưng lại có em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như này.
Loại tương phản như thế này khiến anh không nhịn được phải quan sát cách sống chung của Tần Mục Dã và em gái.
Kết quả chính là… Anh trở nên giống fan cuồng ở trước màn hình, âm thầm theo dõi hai anh em tương ái tương sát.
Không nhịn được ở trong lòng bạo phát: qmy là anh trai kiểu gì? Kẹp tóc không biết mang, để lỗ tai của bảo bối bị kẹp đau!
Tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ, làm sao một việc nhỏ như buộc tóc đơn giản cũng không làm tốt?!
Miên Miên từ đầu đến nay vẫn luôn thả tóc, bên ngoài hơn 30 độ, nhìn đã thấy nóng.
Tần Mục Dã ngu ngốc vẫn còn ngủ say trên sofa.
Lục Kha Thừa nhìn không nổi, chủ động nói với bánh bao nhỏ: “Miên Miên, em thả tóc như vậy có nóng không? Anh giúp em buộc lên nhé?”
Miên Miên nghĩ đến buổi sáng anh hai nhìn video mà kéo tóc bé lăn lộn nửa giờ…..
Bé trong lòng sợ hãi: “Lục ca ca biết buộc tóc sao?”
Lục Kha Thừa cười: “Đương nhiên, tóc của Linh Linh là do anh làm.”
Tiểu Lục Linh phối hợp xoay đầu, khoe cho bé xem tóc con rết.
Miên Miên kinh ngạc nhìn hai bím tóc tinh xảo của Lục Linh, không khỏi nắm lấy nhéo nhéo: “Lục ca ca thật lợi hại! Bím tóc rất đẹp!”
Lục Kha Thừa cầm lược và dây buộc tóc chuẩn bị bắt đầu, anh chải đầu Miên Miên, phát hiện tóc bé mềm như tơ, mượt không cần chải, dễ dàng xử lý.
“Anh giúp em bện hai cái, kiểu giống như Linh Linh.”
Lục Kha Thừa ở nhà đã luyện tập qua cùng em gái rất nhiều lần, bện rất thuần thục, ngón tay linh hoạt, khiến nhân viên công tác bận việc không thể chăm sóc bé gái sững sờ…..
Lục Linh đứng ở bên cạnh giống như tiểu nãi cẩu giục anh: “Anh, anh bện đẹp một chút nha, bện tóc của Miên Miên đẹp như em ấy!”
Lục Kha Thừa mỉm cười: “Đã biết.”
Hai bím tóc xong xuôi, Miên Miên nhìn gương, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Lục ca ca, anh cũng quá lợi hại rồi, anh so với thần tiên còn lợi hại hơn!”
Bé cũng chưa từng gặp qua thần tiên nào có thể kết tóc như vậy!
Lục Kha Thừa được bánh bao nhỏ khen ngợi nhanh chóng đỏ mặt, anh không nghĩ tới Tần Mục Dã mạnh miệng như vậy lại có em gái ngọt ngào thế này.
Anh không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Miên Miên: “Lục ca ca ngày mai lại giúp em bện được không?”
“Được! Cảm ơn Lục ca ca!”
Tần Mục Dã mơ màng tỉnh dậy.
Anh ở trong mơ nghe thấy em gái ngọt ngào khen Lục Kha Thừa, còn gọi Lục Kha Thừa ca ca, lập tức bừng tỉnh.
Sau đó anh dựa trên sofa, nhìn hai bím tóc tinh xảo trên đầu em gái, tức khắc hiểu ra không phải là mơ, mà là thật.
Nhưng Lục Kha Thừa khéo tay như vậy…. giúp mình chăm sóc em gái, anh cũng không thể nói gì.
Chỉ có thể đứng dậy lẩm bẩm một câu: “Tôi đi tưới cây, các người chơi đi.”
Khán giả vui sướng khi người gặp họa. ——-
[ Hahahaha Tần đỉnh lưu là heo tinh chuyển thế sao? Ở trên sofa nằm một lúc có thể ngủ luôn!]
[ Tỉnh lại liền phát hiện trên đầu em gái có hai cái bím tóc được đối thủ tết cho, còn rất đẹp, hahaha. ]
[ Tần Mục Dã: Vui sướng đều là của các người, tôi cái gì cũng không có. ]
[ Có một Lục Kha Thừa ôn nhu như vậy, tôi chuyển phấn! Xin hỏi có ai lại không muốn anh trai ôn nhu lại khéo tay như vậy đâu!!! ]
…….
Lục Linh uống xong một bình sữa bò, bụng bắt đầu sôi ục ục.
Bé nhăn mũi: “Anh trai, em muốn đi ngoài.”
Lục Kha Thừa hỏi: “Muốn anh đưa em đi không?”
Lục Linh bước đôi chân mập mạp lên tầng, vừa chạy vừa nói: “Không cần! Linh Linh đã bốn tuổi rưỡi, có thể tự mình đi vệ sinh như một bạn nhỏ trưởng thành.”
Vì thế trong phòng khách chỉ còn lại hai người Miên Miên và Lục Kha Thừa.
Lục Kha Thừa nhìn trong tay bé còn nửa bình sữa, nhắc nhở: “Uống chậm một chút, sữa này hơi lạnh, Linh Linh bởi vì uống quá nhanh mới bị tiêu chảy.”
Miên Miên nghe lời gật đầu.
Bé nhìn chằm chằm mặt Lục Kha Thừa, chân thành cảm thán anh trai Linh Linh rất đẹp trai.
Không chỉ đẹp, mà còn đặc biệt thông minh kiên nhẫn.
Bạn nhỏ ba tuổi rưỡi không giỏi trong việc phân biệt tích cách con người.
Nhưng bé biết…. Lục ca ca với anh hai bé đang ngồi xổm bên ngoài tưới hoa không giống nhau.
Ví dụ như…. Lục ca ca tuyệt đối sẽ không bao giờ cãi nhau với một con chó.
Nhưng Lục ca ca là người rất tốt, anh ấy giống như Linh Linh, đều rất tốt bụng.
Ở , anh ấy dường như chưa từng làm bất kì chuyện gì xấu, toàn thế giới đều thích anh ấy.
Miên Miên không quên mục đích một hai đòi tham gia chương trình thực tế.
Bé muốn anh trai Linh Linh và anh hai trở thành bạn bè.
Nhưng tất cả mọi người đều nói bọn họ là đối thủ, ý là kẻ thù.
Bé nhỏ giọng hỏi: “Lục ca ca, anh có thể làm bạn tốt với anh hai không?”
Lục Kha Thừa sửng sốt một chút, có lẽ anh không ngờ sẽ nghe được chuyện này từ miệng bạn nhỏ ba tuổi rưỡi.
Miên Miên cho rằng biểu tình hoang mang của anh ấy là chưa hiểu rõ.
Lại giải thích thêm: “Chính là giống em và Linh Linh là bạn tốt ấy.”
Lục Kha Thừa bình tĩnh cân nhắc, bạn nhỏ nói tuy rằng có vẻ không đâu vào đâu nhưng luôn có nguyên nhân.
Miên Miên và Lục Linh cùng ở nhà trẻ, có lẽ đã nghe đứa trẻ khác nói gì đó, ví dụ như nhắc tới anh và Tần Mục Dã là đối thủ chẳng hạn.
Anh nghĩ ngợi, dịu dàng nói: “Anh và anh trai em vốn dĩ là bạn bè mà.”
Miên Miên chớp mắt, hiển nhiên không tin: “Thật vậy chăng?”
Lục Kha Thừa nhìn ra băn khoăn của bé, đành phải giải thích: “Là thật, chẳng qua tình bạn của người lớn không thân mật như tình bạn của trẻ em.”
Bé nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Vậy thì…. Lục ca ca có thể hay không với anh trai em làm bạn bè thân mật?”
Lục Kha Thừa nhíu mày, có chút không hiểu được mạch não của bánh bao nhỏ, vì sao lại chấp nhất với quan hệ của anh và Tần Mục Dã vậy?
Anh nổi lên sự tò mò: “Miên Miên vì sao muốn anh và anh trai em làm bạn bè? Là bởi vì thích anh sao? Hay sợ quan hệ giữa anh và anh trai em ảnh hưởng đến quan hệ của em và Linh Linh?”
Miên Miên cũng hiểu mối quan hệ của người lớn rất phức tạp.
Sẽ không vì vài ba lời nói của bé mà thay đổi.
Bởi vì ở …. kết cục thê thảm của anh hai có quan hệ trực tiếp với Lục ca ca.
Bé thật sự muốn bọn họ trở thành bạn bè.
Miên Miên phiền muộn thở dài, yếu ớt nói: “Anh hai quá ngốc, không có ai làm bạn với anh ấy.”
Lục Kha Thừa sửng sốt, anh không nghĩ bánh bao nhỏ có nhiều lo lắng như vậy.
Anh có chút đau lòng xoa đầu đứa nhỏ: “Sẽ không, anh trai em có rất nhiều bạn bè.”
Miên Miên ánh mắt to tròn đầy mong đợi: “Cũng bao gồm Lục ca ca sao?”
Lục Kha Thừa nhịn không được cười khẽ: “Ừm.”
Đứa nhỏ nghiêm túc nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Lục ca ca có thể để fans của anh đừng mắng anh ấy được không……”
Ở , nhân khí của Tần Mục Dã mười mấy năm sau đi xuống, không còn là thần tượng được hàng nghìn thiếu nữ theo đuổi, diễn xuất cũng bình thường, không có tác phẩm nổi bật.
Mà khi đó, Lục Kha Thừa sáng tác âm nhạc thu được nhiều giải thưởng quốc tế lớn, là siêu sao quốc tế.
Sau vài lần xung đột, Tần Mục Dã luôn bị fans của Lục Kha Thừa công kích, anh ấy không đủ nhân khí để đấu chọi, chỉ có thể ngày ngày sa sút.
Về sau, anh ấy không hát cũng không đóng phim, gặp gỡ bạn xấu, nghiện ma túy, qua đời trước tuổi trung niên.