Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 24:
Thang máy đi lên lầu, ba người cùng nhau đi vào phòng ký túc xá của Tần Tiêu Nhiên.
Đây là phòng hai người, có ban công và phòng tắm riêng, có hai giường, hai bàn học, tủ quần áo, tủ chứa đồ, tủ lạnh đều ở trong.
Trong đó có một bàn học vô cùng sạch sẽ, sách giáo khoa đồ dùng đều được sắp xếp chỉnh tề, chăn đệm trên giường cũng được gấp gọn gàng, thoạt nhìn là của Tần Tiêu Nhiên.
Mà giường bên kia lộn xộn vô cùng, rõ ràng tủ quần áo cách đó không xa, nhưng cuối giường lại chất chồng một đống quần áo, bàn học cũng hỗn độn, chứa đầy vật lung tung, chỉ để lại một khoảng trống, đặt một máy tính.
Gia Hữu là trường học quốc tế hạng nhất, học phí cao, yêu cầu với học sinh cũng rất cao, điều kiện ký túc xá cũng cao hơn so với tiêu chuẩn bình thường nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Gia Hữu cũng có phương châm là chủ trương học tập chăm chỉ, ở thời gian học cũng nên sống đơn giản, cho nên ký túc xá điều kiện cũng không bằng trường quý tộc, gần như chỉ thỏa mãn nhu cầu hằng ngày mà thôi.
Trong mắt Lê Tương…. Thật sự quá đơn sơ.
Bà nghĩ mình nhiều năm qua mình mặc trang phục gấm vóc, lại có danh hiệu ảnh hậu, cho dù là bên ngoài đóng phim, đoàn phim cũng nhất định sắp xếp phòng tổng thống năm sao, trừ bỏ nỗi đau mất đi Miên Miên, bà cả đời này cũng chưa trải qua nỗi đau nào.
Nhưng con trai bà… mới mười bốn tuổi, phải tự lo cho bản thân, lại còn ở chung trong căn phòng nhỏ hẹp cùng người khác.
Lê Tương lại càng thêm lo lắng, bà muốn giúp con trai thu dọn phòng, nhưng lại phát hiện ký túc quả nhỏ, không có chỗ cần dọn dẹp.
Ba người bế tắc nửa phút, Tần Tiêu Nhiên đưa ghế chơi game của mình qua, lại mượn ghế của bạn cùng phòng tới, thấp giọng nói: “Xin lỗi, không gian không lớn, không có sofa, mẹ và dì tạm ngồi xuống một chút.”
Con trai út tự mình mang ghế tới, Lê Tương đương nhiên là vội vàng ngồi xuống.
Nhưng ngồi mà cứ như ngồi trên đống lửa, bây giờ bà mới ý thức được… bà đã bỏ mặc Tiêu Nhiên quá lâu, để hai mẹ con họ xa lạ đến ngại ngùng trong cái không gian chật hẹp này.
Nếu không trải qua chuyện của Miên Miên, không đến mức trầm cảm, bà có khả năng điều chỉnh tâm lý tốt, chủ động với Tiêu Nhiên hơn, hoặc có thể mở miệng nói con về nhà với mình.
Nhưng bệnh trầm cảm của Lê Tương vẫn chưa khỏi hẳn, một khi lo lắng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bủn rủn, áy náy, tay chân càng luống cuống.
Cuối cùng bà chỉ đem quần áo đến và để lại đồ ăn, thậm chí không dám giúp cậu cất đồ vào tủ, sợ con trai chán ghét đồ bà đã động vào.
Lê Tương kìm nén cảm xúc, dặn dò cậu vài câu, chỉ đơn giản khuyên cậu đừng thức khuya, chú ý ăn uống, có thời gian thì về nhà, rồi thất vọng rời đi.
Lê Huyên cũng đứng dậy đuổi theo, nhưng khi đến cửa, đột nhiên dừng lại quay người, cười với Tần Tiêu Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Nhiên, có thể nói chuyện với dì vài câu không?”
Tần Tiêu Nhiên sớm đã quen độc lai độc vãng, là một người lạnh lùng, mặc kệ đối phương lạnh hay nóng, cậu vẫn luôn một mặt như vậy.
Giọng điệu không có chút gợn sóng: “Được, dì cứ nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Huyên trong lòng mừng thầm, trước kia bà ta luôn xem nhẹ Tần Tiêu Nhiên, cho cậu là một đứa bé không có cảm giác tồn tại.
Hiện giờ mới ngẫu nhiên ý thức được, cậu càng bị phớt lờ, thiếu yêu thương, mới có khả năng trở thành người viện trợ cho bà ta.
“Tiêu Nhiên, con cũng biết mẹ con thời gian trước thân thể không tốt, cao gần 1m7 mới có 35kg, nói là da bọc xương cũng không khoa trương. Chị ấy không có thời gian chăm sóc con, xem nhẹ con, dì thay mẹ con xin lỗi.”
Nói xong, Lê Huyên âm thầm quan sát phản ứng của Tần Tiêu Nhiên, lại thấy cảm xúc của cậu không có gì biến hóa, trước sau vẫn là bộ dáng lạnh nhạt.
Vì thế bà ta tiếp tục nói: “Dì là em gái duy nhất của mẹ con, cuộc sống của chị ấy cũng không dễ dàng, con còn nhỏ, còn rất nhiều chuyện không biết, dì vẫn luôn quan sát chị ấy nhiều năm. Mẹ con có ước mơ đóng phim từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp Học viện điện ảnh, vẫn luôn mong muốn mình nổi tiếng, chỉ tiếc lúc ấy có nhiều người nói rằng chị ấy không hợp vai nữ chính, tuy rằng diễn xuất tốt, nhưng không thể nổi tiếng được.
Chị ấy kết hôn sớm, sau khi sinh anh cả, anh hai con, sự nghiệp trước sau đều không có khởi sắc, mãi đến năm 31 tuổi sinh con xong, may mắn nhận được nhân vật thích hợp, quả nhiên nổi tiếng, nhận được giải ảnh hậu, sau đó còn nhận giải Berlin, sự nhiệp bắt đầu có tiến triển, phấn đấu không ngừng, cầm cúp mỏi tay, cho nên chị ấy không có cơ hội tự mình chăm sóc con, từ nhỏ con được quản gia và bảo mẫu chăm sóc.”
Tần Tiêu Nhiên trước sau vẫn chưa phản ứng gì.
Những gì Lê Huyên nói, cậu đều biết rõ. Cậu lúc còn nhỏ sẽ quấn lấy mẹ, nhưng sáu tuổi đã hiểu chuyện, biết mẹ là đại minh tinh, là ảnh hậu, còn bận rộn công việc.
Ở xã hội hiện đại, người phụ nữ ưu tú theo đuổi sự nghiệp thành công, không có gì là sai.
Lê Huyên đột nhiên thở dài: “Thật sự không thể trách mẹ con, năm đó thời điểm mang thai con, đã nghĩ là đứa con cuối cùng, cho nên đặc biệt mong chờ có thể sinh con gái, vì trước con đã có hai anh trai, mà chị ấy vẫn luôn thích con gái.
Cứ như vậy trông chờ, giữa chừng cũng làm siêu âm, không biết là năm đó kỹ thuật còn chưa phát triển hay là vì lý do nào khác, đến lúc trước khi sinh, cả nhà đều cho rằng con là con gái. Nói ông trời cũng thật trêu đùa chị ấy, mãi đến bốn mươi tuổi mới mang thai con gái…”
Lê Huyên nói xong, bà ta mới thấy biểu tình của Tần Tiêu Nhiên có chút thay đổi.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, vốn dĩ đã đứa trẻ lạnh lùng, lúc này càng có vẻ âm trầm hơn.
Lồng ngực Tần Tiêu Nhiên dữ dội kịch liệt, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói.
Mặc dù có thể nhìn thấy mẹ thiên vị em gái, từ khi cậu sinh ra, mẹ đã ở trên đỉnh cao sự nghiệp, nhưng chưa từng có ai nói cho cậu biết —– cậu năm đó được mong đợi mười tháng là con gái.
Lê Huyên thấy hiệu quả, cũng không thêm mắm thêm muối, lại chuyển chủ đề, tùy ý hàn huyên vài câu, sau đó lấy cớ sợ Lê Tương chờ đợi sốt ruột, vội vàng rời đi.
…….
Tần Tiêu Nhiên ngồi một mình trước bàn học thật lâu.
Mãi đến khi bạn cùng phòng đi vào, mới đánh vỡ trầm mặc.
“Này, sao cậu không chơi game? Tớ đang xem trực tiếp chương trình thực tế của em gái cậu! Cười chết mất!”
Bạn cùng phòng đưa điện thoại cho Tần Tiêu Nhiên xem, bất giác ngồi xuống xem cùng cậu.
“Cậu mau xem kiểu tóc của em gái cậu, tớ cười đến đau bụng.”
Yến Kinh và trên đảo chênh lệnh một tiếng, bọn họ bên này đang là 9 giờ sáng, chương trình thực tế mới bắt đầu phân đoạn ăn bữa sáng.
Hình ảnh bây giờ, Tần Mục Dã đang vắt óc chải đầu cho em gái.
Tần Tiêu Nhiên mặt vô cảm nhìn, mãi đến khi anh hai kẹp tóc vào tai Miên Miên, còn độc đoán mà khen hoàn hảo, cậu cũng không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Bạn cùng phòng cũng là một người yêu thích điện tử, quan hệ với Tần Tiêu Nhiên có tốt hơn so với đồng học bình thường, cậu ta biết Tần Tiêu Nhiên chỉ là trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng thật ra ở chung, vẫn luôn bình thường.
Cậu ấy bật cười đẩy cánh tay Tần Tiêu Nhiên: “Hahaha, tớ đã thấy cậu cười! Nhiên ca! Qủa nhiên ngay cả tảng băng như cậu cũng phải tan rã! Anh hai cậu cũng quá ngốc rồi hahaha, tớ trước nay không thấy anh ấy tham gia chương trình tạp kĩ, còn nghĩ rằng anh ấy và cậu giống nhau đều là người trầm mặc. Tớ thấy anh ấy không muốn làm thần tượng có thể làm diễn viên hài nha, bây giờ diễn viên hài cũng rất nổi.”
Tần Tiêu Nhiên biết tính cách của bạn cùng phòng, cậu không tiếp lời, chỉ tiếp tục theo dõi.
Bé gái mềm mại trên màn ảnh… thực sự ngây thơ đáng yêu, so với bé của nửa năm trước không có gì khác nhau.
Bé tương tác với anh hai vô cùng thú vị, không chỉ khán giả cười tê liệt, đến Tần Tiêu Nhiên cũng không nhịn được cười.
Cậu nhất thời ảo tưởng, giống như bé chưa bao giờ rời đi, nửa năm qua Tần gia tuyệt vọng, oán hận nhau, giằng xe, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Bé gái mặc váy công chúa xanh lam như công chúa Cinderella trong truyện cổ tích bước ra.
Anh hai ôm bé, cười thật tươi, trong mắt đều là dịu dàng, ấm áp.
Khác khoàn toàn với Tần Mục Dã trước đây luôn đắc tội với truyền thông mà lên hot search.
Tần Miên Miên trở về, anh hai thay đổi.
Trạng thái của Lê Tương cũng có chuyển biến tốt đẹp, mắt thường cũng có thể thấy có thịt hơn.
Tần Tiêu Nhiên không thể tưởng tượng được, nếu cậu chưa bao giờ biết được những chuyện phát sinh trong tương lai.
Giờ phút này, có phải cậu cũng giống với anh hai vui vẻ như vậy?
Xem phát sóng trực tiếp một lúc, bạn cùng phòng đói bụng, đi đến tủ lạnh lấy đồ ăn, mở tủ lạnh phát hiện có rất nhiều hộp bảo quản, bên trong có không ít đồ ăn.
Cậu ta quay đầu lại, mới phát hiện bên cạnh tủ của Tần Tiêu Nhiên còn có một vali lớn, xem ra là có người nhà tới thăm à?
Bạn cùng phòng khá ngạc nhiên: “Ầy, tớ mới đi ra ngoài đã có người đến rồi? Là người nhà cậu sao?”
Tần Tiêu Nhiên “Ừ” một tiếng.
Cậu vừa rời khỏi bầu không khí thoải mái và vui vẻ mà chương trình thực tế đem tới, trong đầu lại suy nghĩ về những gì Lê Huyên vừa nói.
Ở trong mắt Lê Huyên, Tần Tiêu Nhiên chỉ là một cậu bé mười bốn tuổi, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, rất dễ dẫn dắt.
Nhưng Tần Tiêu Nhiên không có đơn giản như bà ta lường trước.
Cậu có logic vượt xa các bạn cùng lứa, thừa hưởng chỉ số thông minh của cha Tần Sùng Lễ.
Tần Tiêu Nhiên ý thức được trong lời nói của dì có dẫn dắt, bà ấy nói có vẻ an ủi cậu, khai sáng cho cậu, hi vọng cậu không hận mẹ, giải thích khó khăn của mẹ.
Nhưng từng câu từng chữ như đâm vào tim cậu.
Mọi người đều thấy được cậu ở Tần gia thường xuyên bị xem nhẹ, cũng thấy được quan hệ xa cách của cậu và Lê Tương.
Một trưởng bối nhân từ sao có thể nói với cậu những lời như vậy, nói cho cậu biết cậu là đứa con dư thừa, từ khi mang thai bị coi như là con gái mà mong chờ.
Tuy nhiên trong ấn tượng của Tần Tiêu Nhiên, quan hệ giữa dì và mẹ rất tốt, Lê Tương vẫn luôn rất yêu thương em gái duy nhất này.
Cậu không rõ mục đích của Lê Huyên là gì.
Kể từ khi thức tỉnh khỏi cốt truyện nửa năm trước, cậu phát hiện người xung quanh không đơn giản như ngoài mặt thể hiện.
Ví dụ như em gái ba tuổi của cậu, ngây thơ dễ thương, ai có thể nghĩ rằng sau khi bé lớn lên lại có thể trở nên độc ác như vậy?
Cậu nhắm mắt lại, tập trung tìm cốt truyện về dì.
Nhưng mà trong đầu trống rỗng.
Không có.
Dường như không có chi tiết nào nói về nhân vật Lê Huyên này.
***
Mặt trời lên cao chiếu vào ngôi làng.
Trưởng thôn tuyên bố các bạn nhỏ xuất phát, phụ huynh chuẩn bị rời đi.
Tiểu Đại Lị là con lai trình độ tiếng Trung chỉ tương đối trung bình, rốt cuộc cũng hiểu mình phải rời xa cha, khóc trong đau khổ.
Các bạn nhỏ hiểu chuyện đều chạy đến dỗ dành bé.
Anh trai lớn nhất Thao Thao nói: “Đừng khóc nữa, chúng ta nhanh chóng đi hoàn thành nhiệm vụ, tìm được nguyên liệu nấu ăn là có thể trở về gặp cha.”
Khương Khương nói: “Tiểu Đại Lị, nếu chúng ta không đi làm nhiệm vụ, buổi tối sẽ không có đồ ăn, em muốn cha em và em đói bụng sao?”
Nhắc nhở đói bụng cũng không dọa được Tiểu Đại Lị đang đau thương.
Mà lại dọa đến Lục Linh bên cạnh.
Lục Linh khuôn mặt tròn trịa tràn đầy lo lắng, bé kéo tay Miên Miên, thì thầm: “Miên Miên, làm sao bây giờ, chúng ta còn không xuất phát, nếu đi muộn không còn đồ, đêm nay chúng ta phải đói bụng rồi?”
Miên Miên trấn an chị ấy: “Đừng sợ, chúng ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không để Linh Linh đói bụng đâu.”
Tiểu Lục Linh sốt ruột dỗ Đại Lị: “Em gái Đại Lị, em đừng khóc, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi.”
Miên Miên tìm chị trợ lý mượn khăn giấy, kiên nhẫn lau nước mắt cho Tiểu Đại Lị, bé nghĩ ngợi, hỏi vấn đề mấu chốt: “Đại Lị, chị vì sao khóc vậy?”
Đại Lị là đứa bé nhan khống, bé đối với người có giá trị nhan sắc cao đều nhìn đến ngây người.
Hôm qua quay hình, nhiều lần nhìn Tần Mục Dã và Lục Kha Thừa đến ngây người, khiến khán giả cười ầm lên.
Đêm qua khi ở riêng, Uông Phỉ hỏi con gái thích bạn nhỏ nào nhất, Đại Lị không chút suy nghĩ liền nói Miên Miên.
Cha bé hỏi tại sao.
Đại Lị nói: “Em gái Miên Miên xinh đẹp nhất.”
Lúc này, Miên Miên so với bé còn bé hơn tí đứng trước mặt kiên nhẫn hỏi bé.
Đại Lị ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt Miên Miên, âm thanh vẫn còn nức nở: “Ô ô ô, chị nhớ cha!”
Miên Miên suy nghĩ: “Nhưng cha chị không thể giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ được.”
Người lớn bên cạnh đều cho rằng Đại Lị sẽ tiếp tục khóc.
Không nghĩ tới Đại Lị lại si ngốc nhìn Miên Miên, ngơ ngác hỏi: “Vậy chị nên làm gì bây giờ?”
Miên Miên nắm lấy tay Đại Lị, nghiêm túc nói: “Đại Lị, chị đi theo em đi, em sẽ bảo vệ chị, em so với cha chị còn lợi hại hơn nha.”
Em chính là tiểu tiên nữ đấy.
Đương nhiên nửa câu sau Miên Miên không nói trước màn ảnh.
Tiểu Đại Lị dường như bị ma ám, vẻ mặt tin tưởng đi theo Miên Miên.
Lục Linh thấy cuối cùng có thể xuất phát, không khỏi hưng phấn, cũng không ghét Đại Lị giành khuê mật của mình, còn hào phóng khen ngợi: “Miên Miên, em thật lợi hại, Đại Lị không khóc nữa rồi!”
Khán giả lại cười ầm—-
[ Tiểu Miên Miên và Tiểu Đại Lị nhan sắc đều cao, đều là đại diện nhan sắc cho nhóc con phương Đông và con lai nha. ]
[ Khuê nữ nhà tôi và Đại Lị có cảm giác CP mạnh nha. ]
[ ??? Chị gái lầu trên sao lại thế này, Miên Miên và Linh Linh mới là CP nha, đã chốt! ]
[ Tiểu Đại Lị là nhan khống hahaha, con ngươi màu lam nhìn chằm chằm Miên Miên sáng rực, quá chân thật. hahaha ]
[ Hai cậu bé đều là trai thẳng sắt thép, đã xác định được, sẽ không giỏi trong việc dỗ dành bé gái. ]
Tìm nguyên liệu nấu ăn nghe có vẻ là nhiệm vụ đơn giản, nhưng khi các bạn nhỏ chính thức hành động, thật ra là một khảo nghiệm không nhỏ.
Mang theo rổ đến từng hộ gia đình để xin, chính là muốn khảo sát dũng cảm của các bảo bối và khả năng giao tiếp với người lạ.
Có thể làm theo hướng dẫn của nhiệm vụ hay không, lấy đúng nguyên liệu nấu ăn, là kiểm tra về ý thức tư duy của các bé.
Mà toàn bộ quá trình giao lưu, là khảo nghiệm năng lực biểu đạt của các bạn nhỏ.
Hai cậu bé bước chân nhanh hơn, sớm vượt qua ba em gái chân ngắn, bỏ lại các bé ở phía sau.
Ba bé gái nắm tay, không nhanh không chậm, hỏi từng nhà.
Miên Miên năng lực biểu đạt rất mạnh, nhưng cũng không thể phát huy tốt, bời vì phần lớn người trong thôn chỉ biết ngôn ngữ địa phương và tiếng anh đơn giản, không hiểu được tiếng Trung.
Bé giơ hai bàn tay nhỏ ra hiệu khó khăn, dễ thương khiến người ta đau lòng.
“Bà ơi, bà có cà chua không? Màu đỏ, quả tròn.”
Bà lão tỏ vẻ khó hiểu, không hiểu được ý đồ của bánh bao nhỏ, chỉ kéo đứa trẻ đến nhà cho đồ ngọt.
Miên Miên buồn rầu vỗ gáy mình: “Khó quá, bà không nghe hiểu lời nói của em.”
Đại Lị giống như fan nhỏ dính lấy Miên Miên, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, bé phát hiện bà không hiểu tiếng Trung, liền thử dùng tiếng anh, bà lão không hiểu, nhưng cháu trai bà lão nghe hiểu, lập tức cầm tới cà chua, trứng gà, gạo thơm mà họ muốn cho.
Tiểu Lục Linh nhìn rổ nguyên liệu nấu ăn, cảm thấy thiếu thứ gì đó rất quan trọng, bé suy nghĩ nửa ngày, sau đó lóe lên: “Thịt thịt, anh nhà anh có thịt không?”
Tiểu Lục Linh 4 tuổi rưỡi đã học một năm rưỡi ở nhà trẻ quốc tế Gia Hữu, tuy không biết nhiều từ, nhưng khẩu ngữ đã rất tốt.
Bé có thể thực hành nói chuyện tiếng anh trôi chảy.
Miên Miên hâm mộ nhìn hai bạn đồng hành, tiếc nuối siết bàn tay mình.
Thanh âm u sầu: “Đại Lị và Linh Linh đều thật lợi hại, chỉ có em không biết chữ nòng nọc, em là bé thất học.”
Linh Linh cúi đầu thơm mặt bé: “Em sẽ làm được, dù sao chị sẽ ở cùng Miên Miên.”
Tiểu Đại Lị cũng giữ chặt váy Miên Miên, yếu ớt nói: “Chị cũng có thể giúp Miên Miên nói, Miên Miên có thể làm bạn tốt với chị không?”
“Đương nhiên có thể nha!”
Khán giả điên cuồng với đám nhóc—–
[ Oaaaa quá đáng yêu! Ba đứa nhóc, mỗi bé đều đáng yêu! Chị muốn trộm tất cả các bé đưa về nhà! ]
[ Hahaha, hiện tại các bạn nhỏ đều quá lợi hại, mới 4 tuổi có thể nói tiếng anh như vậy, so với tôi khi còn nhỏ còn lợi hại hơn một vạn lần. ]
[ Tiểu tham ăn Lục Linh quả nhiên thích thịt, quá chân thật. ]
[ Miên Miên đáng thương nhà tôi tự mình nói thất học! Tức giận! Tần Mục Dã nhanh chóng lăn tới đây dạy em gái cậu từ đơn tiếng anh mau! Xem Miêm Miên ủy khuất chưa kìa, tới đây mẹ ôm một cái. ]
Tới giữa trưa, trời càng ngày càng nắng nóng, năm bạn nhỏ đều thu được không ít nguyên liệu nấu ăn, mang theo một cái rổ lớn, quá nặng.
Hai cậu bé đều than thở không ngừng.
Đừng nói đến ba bé gái nhỏ.
Đại Lị đã sớm mệt mỏi, dừng lại rồi đi, nếu không phải có Miên Miên ở bên cạnh, bé đã sớm khóc nháo gọi cha.
Lục Linh mập mạp, thể lực cũng cạn, bé là người đầu tiên thở hổn hển, đi một lúc rồi lại dừng, thật sự không thể kiên trì được liền đặt mông ngồi xuống, nghỉ một lúc mới có thể tiếp tục.
Miên Miên bị ánh nắng làm cho nóng bức, gương mặt nhỏ toát ra một tầng mồ hôi.
Hơn nữa Tần Mục Dã không buộc tóc cho bé, nhiệt độ hơn 30 độ đã đủ nóng lại còn thả tóc.
Nhưng mà, thể lực bé cũng không tệ lắm, nhìn hai chị em không thể xách được giỏ nữa, bé chủ động cầm lấy, tay trái cầm đồ mình, tay phải cầm hai giỏ của các chị.
Bánh bao nhỏ ba tuổi, chỉ mới cao đến đùi người lớn, lại cầm theo ba cái giỏ, hình ảnh ngộ nghĩnh lại đáng yêu.
Nhân viên công tác nhìn không nổi, gọi hai cậu bé đằng trước.
“Thao Thao Khương Khương, các em là anh trai, giúp em gái chia sẻ một ít, em gái Miên Miên là nhỏ nhất, bé đang xách ba cái giỏ.”
Thao Thao luôn nhớ lời dặn dò của cha, vội vàng chạy về muốn giúp đỡ Miên Miên.
Khương Khương không phải không muốn hỗ trợ, mà chính bé cũng không nhấc nổi nữa, đứng tại chỗ thở dốc.
Miên Miên tỏ vẻ chính mình không cần trợ giúp: “Thao Thao ca ca, em có thể cầm được, trong giỏ anh còn có bí đỏ, đã rất nặng, em thật sự có thể!”
Hai tiểu gia hỏa lôi kéo nửa ngày, Miên Miên rốt cuộc cũng không buông tay.
Lục Linh kinh ngạc cảm thán, hai chân mập mạp ngồi dưới đất, trền đầu đổ đầy mồ hôi: “Miên Miên em mới ba tuổi rưỡi, sức lực còn lớn hơn chị vậy?”
Miên Miên cười trộm: “Đây là bí mật nhỏ của em.”
Nhân viên công tác mới đầu lo lắng bánh bao nhỏ mang ba cái giỏ, thể lực sẽ suy sụp.
Cũng bất chấp vi phạm quy tắc, đều phải đến cầm giúp bé.
Nhưng mà trong quá trình cùng bánh bao nhỏ lôi kéo giỏ ….
Người lớn mới kinh ngạc phát hiện, sức lực Miên Miên —– thật sự lớn!
Bọn họ vậy mà không có biện pháp lấy lại cái giỏ nếu Miên Miên không buông tay.
Ngạc nhiên.
Khán giả cũng nhiều người phát hiện. ——
[ Nhóc con là thiếu nữ quái lực sao? Nhìn rất lợi hại. ]
[ Chân ngắn mang theo ba cái giỏ lớn, quá đáng yêu ô ô ô, chương trình lừa gạt tôi! ]
[ Miên Miên so với các bạn nhỏ sức lực còn lớn hơn nha, không sợ Miên Miên bị các bạn bắt nạt. ]
[ Đột nhiên nhớ đến video mà nhà trẻ Gia Hữu đăng lên, Miên Miên tay không khống chế đứa béo kia nha!!!! ]
[ Hahaha tôi cũng nghĩ tới, đứa nhỏ chiến đấu với đứa béo, đáng yêu quá ]
Năm bạn nhỏ đi tới đi lui nghỉ ngơi một chút, cuối cùng cũng sắp trở về địa điểm xuất phát.
Thể lực Khương Khương không thể chống đỡ nổi, cậu bé chỉ muốn chạy nhanh trở về, không thể chịu nổi vừa nóng vừa mệt như thế này.
Vì thế Khương Khương ôm giỏ rau chạy, lao đầu chạy.
Lại không ngờ kinh động đám chó hoang bên đường, thu hút sự chú ý của vài con chó.
Thôn này cũng chỉ là một ngôi làng biển đơn sơ, trong thôn có rất nhiều chó hoang chạy loạn.
Chỉ là không biết làm sao lại tụ lại với nhau, làm Khương Khương năm tuổi sợ tới mức đứng hình, giỏ rau đều vất trên mặt đất, động cũng không dám động, nước mắt lưng tròng căng thẳng.
“ Ô ô ô, đừng cắn tôi …..”
Khương Khương bị một đám chó hoang dọa sợ.
Cậu bé nhớ cha Khương Diệu dạy gặp phải chó không được chạy, càng chạy càng dễ dàng bị chó nhận thành người xấu, sau đó đuổi theo cắn.
Thao Thao 6 tuổi phản ứng rất mạnh, đã chạy cách xa 800 trượng, đứng ở chỗ an toàn quan sát.
Lục Linh vốn dĩ yêu thích động vật, nhưng nhiều con chó tụ tập lại, còn vẫn đang sủa.
Bé sợ đến mức khóc ra.
Lục Linh khóc, Khương Khương cũng khóc, Đại Lị nhanh chóng bị nhiễm cũng gào khóc.
Ba bạn nhỏ lần lượt khóc.
Miên Miên bỏ ba giỏ trong tay xuống, vỗ nhẹ tay, hùng hổ tiếng lên, tựa như muốn giáo huấn đám chó dọa đến các bạn bé.
Nhưng bé mới đi hai bước, không biết từ đâu một con chó trắng thật lớn phi ra.
Loại chó này lông trắng như tuyết, nhìn độc đáo, vừa nhìn là biết không cùng giống chó bản địa, là một chủng loại khác.
Con chó lớn sủa dữ dội hai tiếng, đám chó hoang lập tức choáng váng, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi xuống như được thuần hóa, ánh mắt nhìn về con chó lớn như đang ngước nhìn “thủ lĩnh” tôn quý của loài chó.
Miên Miên tối qua đã gặp nguyên thân của Tư Mệnh, vừa nhìn thấy đã nhận ra.
Nhìn thấy người một nhà là thân thiết, bé chân ngắn chạy về phía trước, thân mật ôm lấy thân thể “đại bạch cẩu”, dụi dụi, thì thầm: “Sao chú lại biến thành như vậy?”
Tư Mệnh sợ dọa con người thường sợ hãi, đương nhiên sẽ không mở miệng nói chuyện trước màn ảnh.
Anh chỉ kêu hai tiếng.
Miên Miên sờ đuôi cáo, cảm thấy thật thoải mái, nhịn không được lại sờ thêm vài lần.
Các bạn nhỏ phản ứng nhanh chóng.
Sau khi phát hiện đại bạch cẩu xuất hiện đã trấn áp hết đám chó hoang….
Thế nhưng lại bị bạn nhỏ Miên Miên trấn áp!
Bọn họ đương nhiên không còn sợ hãi.
Khương Khương đi tới, lau nước mắt, tò mò nhìn đại bạch cẩu.
“Nó là Samoyed sao?”
Miên Miên đối với giống chó trên thế gian hoàn toàn không biết gì cả: “Samoyed là cái gì?”
Thao Thao vừa rồi chạy cách xa 800 trượng cũng chạy trở về: “Samoyed chính là giống chó này a, hàng xóm nhà anh có nuôi một con chó, rất giống con này, nó là Samoyed!”
Samoyed là loại chó thường thấy trong thành phố.
Lục Linh cũng đã nhìn thấy.
Bé lau nước mắt, từ trên mặt đất đứng lên, phủi bụi sau mông: “Nhưng mà…. Samoyed có lớn như vậy à? Em thấy Samoyed không lớn như vậy nha.”
Đại Lị cũng không khóc nữa, chỉ dùng con ngươi màu lam sùng bái nhìn Miên Miên, bé nhỏ giọng hỏi: “Nó lớn như vậy… chắc là cha của Samoyed rồi?”
Cuộc trò chuyện ngốc nghếch của lũ trẻ làm nhóm nhân viên bật cười.
Nhưng mà….
Đại bạch cẩu này quá lớn, đây là Samoyed sao? Mặt có vẻ giống, nhưng Samoyed có lớn như vậy sao?
Khán giả xem cũng tò mò ——
[ Đây là chó hoang sao? Tuy rằng nó hung dữ như con chó đầu đàn, nhưng màu lông xinh đẹp như vậy, lại sạch sẽ, cảm giác là nuôi trong nhà a. ]
[ Là Samoyed rồi, tôi đã thấy rất nhiều Samoyed. ]
[ Samoyed thành niên vốn dĩ rất lớn, lớn như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. ]
[ Nó quá lớn… Samoyed khổng lồ ? Nhưng mà thật đáng yêu, không biết vì sao, tôi cảm thấy nó rất hợp với khí chất của Tần Miên Miên. ]
[ Đúng nha ! Nó vừa mới hù dọa mấy con chó hoang, là vì bảo vệ Miên Miên rồi. ]
[ Đúng vậy, đại bạch cẩu thật tốt, rất tốt với Miên Miên. ]
[ Miên Miên giống như có duyên với động vật, mọi người xem Samoyed này lần đầu tiên thấy đã cho bé tùy tiện sờ, nhất định là rất thích Miên Miên. ]
Khán giả không biết Miên Miên có duyên với động vật trong miệng họ thật ra rất sợ chó.
Là bởi vì có chú Tư Mệnh ở đây, nên bé không sợ cái gì cả.
Bởi vì đối mặt với Tư Mệnh có mấy vạn năm tu vi, linh khí mạnh mẽ, nếu là mãnh thú cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng.
Tư Mệnh đã âm thầm quan sát thật lâu, biết đám trẻ con này đã mệt đến thở hồng hộc, căn bản là không thể nhấc đám giỏ lớn này lên được.
Bọn họ không nhấc lên được không quan trọng….
Quan trọng là anh thấy Miên Miên giúp họ nâng lên !
Tư Mệnh đã sớm không nhìn được, muốn tìm một cơ hội hợp lý xuất hiện trước ống kính, anh liền kêu vài tiếng, lệnh chó đám chó hoang giúp bọn trẻ ngậm giỏ.
Mấy con chó hoang mỗi con ngậm một giỏ, rất nhanh liền phân công xong.
Xử lý xong chỗ nguyên liệu còn chưa đủ, Tư Mệnh cảm thấy nhóc con nhà mình cũng rất mệt, phơi nắng nhiều, có anh ở đây, sao lại để bé tự mình đi được.
Anh gâu gâu hai tiếng, Miên Miên giao tiếp với ý thức của anh, ngầm hiểu mà bò lên trên lưng anh.
Vì thế hình ảnh biến thành—-
Một con Samoyed trắng như tuyết size XXL đang mang một đứa nhóc mặc váy công chúa màu xanh lam.
Phía sau bánh bao nhỏ còn có bốn bạn nhỏ của bé, giờ phút này đều không phải mang vật nặng.
Bởi vì có một đám chó hoang làm điều đó….
Vừa rồi vẫn còn hung ác dọa họ bây giờ đều ngoan ngoãn đi theo phía sau Samoyed hộ tống đám nhóc nhân loại.
Hình ảnh hài hòa đến mức nhân viên công tác phải sững sờ.
Bọn họ so với người xem không bình tĩnh hơn bao nhiêu, tuy rằng hình ảnh vẫn được truyền đi, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.
Qúa dễ thương rồi !!!
Đây là cái hình ảnh thần tiên gì vậy !
Tần đỉnh lưu đời trước phải tích đức làm nhiều việc thiện nên kiếp này mới có thể có được em gái đáng yêu như vậy !!!
Ngay cả đại bạch cẩu cũng phải quỳ gối trước váy công chúa của bé !
……
Các bạn nhỏ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, quay trở lại nơi xuất phát.
Nhiệm vụ của người lớn chưa có hoàn thành, nhưng trong lòng đều nhớ đứa nhóc nhà mình, nghe tổ chương trình nói bọn nhỏ đã quay lại, ngay lập tức chạy ra, chuẩn bị nghênh đón bảo bối nhà mình.
Đám chó hoang giải tán theo lệnh của Tư Mệnh, buông giỏ xuống rồi rời đi.
Chỉ có Tư Mệnh còn ở lại chơi với đám nhóc.
Khương Khương kinh ngạc cảm thán Miên Miên có thể vững vàng ngồi trên thân của đại bạch cẩu, cậu bé cực kỳ hâm mộ lại thán phục : « Em gái Miên Miên siêu lợi hại, đến đại bạch cẩu cũng không sợ ! »
Các bạn nhỏ hài hòa, bị Tần Mục Dã vừa mới ra nghênh đón em gái nhìn thấy.
Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đồng tử run lên !
Em gái anh không biết từ đâu tìm được một con chó để cưỡi !
Con chó hoang từ đâu tới lại dám chạm vào em gái !!!
Tần Mục Dã vứt bỏ hình tượng của mình ra sau đầu, cất bước xông tới, khom lưng cắp bánh bao trên lưng đại bạch cẩu ôm về, gắt gao bảo vệ trong ngực, ánh mắt hung dữ nhìn con chó : « Này, mày từ đâu tới, sao lại trêu chọc em gái tao ?! »
Miên Miên biết chú Tư Mệnh không thể làm trò trước nhiều camera như vậy.
Bé chỉ có thể mơ hồ giải thích : « Anh hai, nó là bạn của em… »
« Bạn ??? » Tần Mục Dã sắc mặt đều thay đổi « Không biết con chó xa lạ từ đâu chạy đến em dám ngồi lên, lỡ đâu nó cắn em bị thương thì sao, lỡ đâu có bệnh chó dại thì làm sao đây ?! »
Tư Mệnh không thể chịu vũ nhục thêm được nữa.
Anh cắn chặt răng hồ ly, hướng về phía nam nhân ngu xuẩn bắt chước con chó la hét vài tiếng : « Gâu gâu gâu ! »
Tần Mục Dã kinh ngạc.
Anh tốt xấu cũng gần 1m9.
Thế nhưng lại không thể trấn an được một con chó sao ???
Ở trước mặt em gái cái gì cũng có thể ném, chỉ có mặt mũi là không thể ném !
Tần Mục Dã cúi mặt, cố ý bày ra biểu tình hung ác, đến một khoảng cách an toàn đặt em gái xuống, quay đầu đi lại, ngồi xổm xuống hướng về phía đại bạch cẩu tức giận : « Gâu, gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu gâu ! »
Miên Miên : « ………. »
Tổ chương trình : « ……………. »
Các bạn nhỏ : Anh trai Miên Miên điên rồi sao ?
Tư Mệnh nhìn nam nhân đang ngồi xổm trước mặt mình, thập phần hít thở không thông.
Anh là bởi vì không thể bại lộ thân phận hồ ly, chỉ có thể giả chó cùng giao tiếp với người thường, bắt buộc phải sắm vai.
Tần Mục Dã này … thao tác khôn ngoan gì vậy ?
Tư Mệnh cạn ngôn.
Tần Mục Dã nhìn thấy, đại bạch cẩu yên tĩnh, nhất định là bị khí thế của anh dọa sợ, không dám lỗ mãng.
Anh hài lòng đứng dậy, còn lo lắng con chó này sẽ quật khởi, lại nhìn nó hung tợn mà gâu gâu vài tiếng, mới quay lại ôm em gái.
« Nhìn thấy không, anh trai lợi hại không ? Con chó này căn bản không phải đối thủ của anh em. »
Miên Miên : « ………. »