Đọc truyện Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 130
Thời gian nhoáng cái đã đến cuối tháng sáu, Miên Miên tốt nghiệp cao trung.
Mỗi năm Gia Hữu đều tổ chức lễ tốt nghiệp và vũ hội cho học sinh.
Vào ngày này, các bạn học sinh sẽ khoác lên mình lễ phục xinh đẹp nhất, học bộ dáng người lớn, nâng ly champagne, bước lên thảm vào yến hội.
Ngày này là ngày bắt đầu của nhóm thanh thiếu niên, vượt qua qua thời gian dài trưởng thành, bắt đầu bước về cổng trường đại học.
Tại lễ tốt nghiệp, phần lớn các bạn sẽ mời thành viên trong nhà cùng đi, chứng kiến sự trưởng thành của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
……..
Người nhà của Miên Miên có hơi nhiều…….
Đúng là sự lôi kéo, nhóm người này quần áo chỉnh tề, giá trị nhan sắc cao đến chỗ ngồi đã đánh dấu của yến hội, dù chưa làm cái gì, cũng đã đủ khiến người chấn động.
“Oa, Tần phú hào!! Tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy Tần phú hào ngoài đời!”
“Lê ảnh hậu vẫn bảo dưỡng tốt như vậy, cùng với Miên Miên như hai chị em.”
“Tần đại ca thật soái aaaaa, Shark me!”
“Anh họ cũng rất đẹp trai, ô ô ô, ngoại trừ đẹp trai tôi không thể hình dung bằng từ khác.”
“RS, RS vừa mới giành được quán quân chiến đội quốc tế, trong giới điện tử vĩnh viễn là thần!”
“Hahaha Tần Mục Dã nứt ra rồi, đường đường là đỉnh lưu hơn trăm triệu fans, thế mà không có ai hét chót tai.”
“Gía trị nhan sắc của người nhà Miên Miên quá cao, chỉ nhìn đã bắt mắt rồi.”
Miên Miên mặc chiếc váy vàng nhạt, ưu nhã mà hoạt bát, là Lê Tương cùng chọn với bé, thích hợp với kiểu dáng thiếu nữ mười sáu tuổi, đã phác họa hoàn hảo sự linh động của thanh xuân Miên Miên.
Gia Hữu dù sao cũng là trường quý tộc, gia cảnh và tư chất học sinh tương đối cao, không khí yến hội vô cùng tốt, tuy rằng có nhiều người chú ý tới Tần gia, nhưng cũng không có người thất lễ tới quấy rầy người ta.
Dù sao, ai cũng biết, họ là vì lễ tốt nghiệp của tiểu công chúa Miên Miên mà đến.
…….
Nhìn mái tóc công chúa xinh đẹp của con gái, lọn tóc mềm mại buông thõng trên vai, vẫn như khi còn nhỏ, mềm mỏng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù đã trưởng thành nhưng trong mắt Tần Sùng Lễ vẫn luôn là một đứa nhỏ.
Tần Hoài Dữ tương đối lý trí, em gái tốt nghiệp, mặc dù nội tâm xúc động, nhưng vẫn chú ý giao lưu với bé: “Miên Miên, em nhận được nhiều lời mời trong và ngoài nước như vậy, đã suy xét kỹ học đại học nào chưa?”
Miên Miên cười tủm tỉm: “Em còn chưa tính, em sẽ suy nghĩ kĩ.”
Tần Mục Dã vẫn thiếu đòn như cũ, duỗi tay xoa đầu bé: “Đừng xuất ngoại, anh hai không yên tâm, hơn nữa em khó tính như vậy, đi xa thế làm sao có thể tự chăm sóc tốt bản thân.”
Miên Miên ghét bỏ trừng anh: “Anh hai lại nhảm nhí, em chỗ nào khó tính?”
Lê Tương nói: “A Dã, để em gái con từ từ suy nghĩ, chưa vội.”
………
Lễ tốt nghiệp có quy trình cố định, cũng có lời phát biểu thú vị của hiệu trưởng.
Nhưng, mọi người chờ mong nhất, đương nhiên vẫn là vũ hội.
Ngoại trừ Miên Miên nhảy lớp, phần lớn học sinh đều đã thành niên.
Không ít người có đối tượng, bọn họ đều là một cặp, tuấn nam mỹ nữ, mặc đồ được chọn lựa cẩn thận, thậm chí có thể là đồ đôi, bước trên sàn, bắt đầu thoải mái khoe ân ái.
Còn có một ít nam sinh độc thân, cũng cố gắng mời cô gái họ ngưỡng mộ cũng khiêu vũ.
Lục Thanh Hành cũng mặc lễ phục đen cao cấp, vẫn như mọi khi, luôn âm thầm đứng cạnh Miên Miên.
Nhưng Miên Miên nói: “Điệu Waltz này, con muốn nhảy với cha.”
Tần Sùng Lễ sớm đã nhớ thương ngày này lâu lắm rồi, được Miên Miên mời, ông lập tức đứng dậy, làm một quý ông lịch lãm: “May I?”
Miên Miên cười xán lạn, nắm lấy tay cha, cùng nhau bước tới sàn nhảy.
Tần Sùng Lễ đúng là không còn trẻ, nhưng khí chất vẫn bất phàm.
Miên Miên dám khẳng định ở yến hội này, cho dù có bao nhiêu người đàn ông anh tuấn, đều không có bất cứ ai, có khí chất hơn cha bé.
Cha vĩnh viễn là thần!
Điệu nhảy du dương chậm rãi, hai cha con không nhanh không chậm kết thúc điệu Waltz dưới sự chứng kiến của mọi người.
Ký ức Miên Miên quay trở lại mười mấy năm về trước.
Trên nền tuyết trắng ở Hokkaido, bé nhỏ như vậy, cũng làm thế này, nắm lấy tay cha, cùng ông tìm về ký ức.
Lúc ấy bé đã trêu chọc Tần Sùng Lễ : « Cha thối thật ngốc, nhảy sai vài bước rồi nha. »
Có trời mới biết Tần Sùng Lễ lúc ấy hỗn loạn cỡ nào, ông hoàn toàn do đứa nhỏ dẫn dắt, hoàn thành dưới sự lãnh đạo của bé, đương nhiên là chân tay vụng về, vô cùng vụng về.
Giờ phút này Tần tiên sinh, lại vì điệu nhảy này, đã ngầm tập luyện gần một tháng.
Ông biết Miên Miên sẽ giữ lời hứa mời ông nhảy cùng.
Đây chính là vũ hội tốt nghiệp của khuê nữ bảo bối, có nhiều bạn học như vậy, ông tuyệt đối không thể để Miên Miên mất mặt.
Khiêu vũ xong, Tần Sùng Lễ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được cười ra tiếng : « Aizz, cha thật sự già rồi, nhưng mà vẫn còn được, lần này không có nhảy sai. »
Miên Miên vẫn ôm lấy cánh tay của cha, giống như khi còn nhỏ, thân mật dựa vào ông, âm thanh thiếu nữ ngọt ngào sắc nét : « Cha, người một chút cũng không già, vẫn đẹp trai như vậy. »
Tần Sùng Lễ nhìn tiểu công chúa đã từng một lần mất đi, hiện giờ đã thành công chúa lớn xinh đẹp.
Ông đã từng lâm vào vực sâu của tuyệt vọng, cho rằng, không có nhìn thấy ngày này. Ông đã cố gắng để kìm nén cảm xúc, nhưng vẫn gục ngã.
Tần Mục Dã đưa khăn tay cho cha, Tần Sùng Lễ lau nước mắt, ngượng ngùng nói : « Thật là, Miên Miên đã lớn rồi, cha mừng mà sao còn rơi nước mắt. »
Tần Mục Dã hiếm khi tinh tế, anh cũng có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói : « Cha, đừng khóc, cha đã làm được những gì đã hứa với Miên Miên. »
Tần Sùng Lễ cười, đúng vậy.
Ông vĩnh viễn sẽ không quên.
Ở trong ngôi nhà đó, Miên Miên ba tuổi rưỡi nói trước ống kính : « Cha nhất định phải sống lâu hơn một chút, như vậy mới có thể có nhiều thời gian sống với Miên Miên, Miên Miên hứa với cha, vũ hội tốt nghiệp sẽ không mời nam sinh khác, chỉ sẽ khiêu vũ với cha, cha cũng không nên thất hẹn nha. »
Đáy mắt Tần Sùng Lễ tràn đầy ôn nhu, ôm lấy con gái, trầm giọng nói : « Tiểu công chúa của cha, cha không có thất hứa, cha làm được. »
Miên Miên ôm lấy cổ cha, lập tức hôn cha một cái : « Con biết rồi, cha nghe con nói, con yêu cha đẹp trai. »
Lê Tương giả vờ ghen : « Mẹ thì sao, mẹ đau quá, Miên Miên không thấy sao ? »
Miên Miên bất lực : « Các người cũng đừng tranh giành tình cảm, đang diễn sao ? »
Người nhà đều cười rộ lên, đến Lục Thanh Hành cũng cười.
………
Vũ hội tốt nghiệp kết thúc.
Trời đã tối, Lục Thanh Hành ở dưới tán cây bên ngoài yến hội, nắm tay Miên Miên.
Cậu biết Miên Miên đã hứa với chú Tần, tự nhiên sẽ không phá vỡ.
Điệu nhảy Waltz này, Miên Miên từng hứa sẽ chỉ nhảy với cha, sẽ không nhảy với cậu bé khác.
Lục Thanh Hành tôn trọng lời hứa giữa cha con họ, nhưng không có nghĩa là cậu không hâm mộ.
Cậu hâm mộ sắp điên rồi.
Màn đêm buông xuống, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, nghiễm nhiên tâm tình rất tốt, bé giục : « Thanh Hành ca ca, chúng ta mau lên xe đi, cha nói tối nay đã đặt một phòng nhà hàng em thích nhất, có tôm hùm phô mai ! Em đói rồi. »
Lục Thanh Hành trầm thấp « Ừm » một tiếng, nhân lúc bé chưa chuẩn bị, dùng lực nhẹ, kéo tay bé, theo quán tính kéo vào lồng ngực, không hề báo trước hôn lên trán bé một cái.
Không khí trở nên yên tĩnh đến lạ.
Miên Miên ngơ ngác nhìn cậu, mãi lúc sau mới nhận ra cậu đã làm gì.
Đây là lần đầu tiên.
Trước đó, Lục Thanh Hành chưa từng làm chuyện gì vượt quá với bé.
Cái trán được hôn, nhưng bé không có cảm thấy xấu hổ, có lẽ do trời tối quá.
Chỉ nghe thấy chàng trai nói : « Điệu nhảy này anh không tranh với chú Tần, nhưng trong đám cưới tương lai, Miên Miên chỉ có thể khiêu vũ với anh. »
Thiếu nữ mím môi, bị cảnh tượng mà anh miêu tả, ngọt lịm trong lòng.
……..
Cuối bữa tối, Tần Mục Dã tiện tay đăng Weibo lại lên hot search.
Anh vừa đăng video ngắn cha và Miên Miên nhảy điệu Waltz, tiêu đề ——–
[ @ Tần Mục Dã : ngày 30 tháng 6, con heo thối @ Một nhóc Miên Miên tốt nghiệp cao trung, là một con heo có văn hóa. ]
Bình luận phổ biến đều rất tình cảm ———-
[ Tỉnh đi Dã ca, Miên Miên đã sớm có văn hóa hơn anh ! ]
[ Ô ô ô thật ngọt, CP cha con mới là ngọt nhất, cha Tần bảo dưỡng cũng quá tốt. ]
[ Con gái đã thật sự trưởng thành, đã xinh đẹp như vậy, nhưng con gái trong ấn tượng của tôi vẫn là bánh bao nhỏ ba tuổi rưỡi. ]
[ Ô ô ô, mẹ mỗi ngày đều dùng biểu tượng cảm xúc khi Miên Miên còn nhỏ. ]
[ Thời gian trôi quá nhanh, con gái yên tâm, mẹ vĩnh viễn yêu con !! ]
[ Không được không được, tôi khóc, muốn xem lại chương trình thực tế kỳ ở Hokkaido. ]
[ Chúc cuộc sống đại học của Miên Miên vui vẻ, chúc cả nhà con gái đều mạnh khỏe lâu dài. ]
Lúc đó cả nhà đều ngồi trên bàn ăn, thấy được hot search.
Tần Mục Dã nói : « Cư dân mạng đúng là chọc con, đang ăn cơm ngon, lại khiến con rơi lệ. »
Tần Tiêu Nhiên cười chết mất : « Diễn viên hài như anh phát triển tuyến lệ sao ? »
Miên Miên nhìn mọi người.
Thật tốt.
Cha, mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, chú Tư Mệnh, còn có Thanh Hành ca ca.
Đời này, người bé yêu nhất, người yêu bé nhất, tất cả đều ở đây.
Đối với bé mà nói, không có gì quan trọng hơn người một nhà ấm áp ở bên nhau.
[ Xong toàn văn. ]
>>
Tác giả có lời muốn nói :
Đến đây là kết thúc toàn văn, đây là thứ mà tôi tưởng tượng từ rất lâu trước đây, hình ảnh kết thúc hoàn mỹ nhất.
Dù sao cũng là câu chuyện bắt đầu khi Miên Miên là bánh bao nhỏ, tôi hy vọng lưu lại hình ảnh đẹp đẽ nhất ở thanh xuân.
Tôi không viết phiên ngoại về Tiên giới, bởi vì Tiên giới là thế giới của thần tiên, cùng với cha mẹ, các anh trai của Miên Miên không có liên quan.
Bắt đầu viết từ 12 tháng 1, từ mùa đông lạnh giá đến mùa hè, tựa như cò hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại cảm thấy, có thể do duyên phận, nếu đủ có thể được kéo dài trong câu chuyện tiếp theo.