Bạn đang đọc Trời ban em gái ba tuổi rưỡi – Chương 110:
Bánh bao nhỏ khóc rất bi thương, nhưng bé vừa khịt mũi vừa khóc nấc, nhìn rất ngây thơ.
Con gái thông minh rất ít khi để lộ một mặt ngây thơ như vậy.
Lê Tương đau lòng, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị gạt đi, ôm con gái vỗ nhẹ vào lưng bé: “Không khóc không khóc, bảo bảo ngoan, đừng sợ, chỉ là mơ thôi, mẹ không sao, mẹ không phải vẫn ở đây sao, bảo bảo đừng sợ, thật sự không có việc gì.”
Miên Miên xúc động vỡ òa.
Bé chắc chắn không phải chỉ vì một giấc mơ mà vỡ òa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà là bé mơ thấy sự việc, là thực sự sẽ xảy ra. Chính xác mà nói, tương lai sẽ phát sinh.
Miên Miên luôn mơ về việc phát sinh trong tương lai ở “Sổ phàm trần” lúc cần thiết, sau đó thay đổi một ít, cứu gia đình khỏi kết cục bi thảm.
Nhưng mơ về mẹ, rất ít rất ít, dường như chưa bao giờ có.
Dấu hiệu duy nhất về kết cục của mẹ là trong giấc mơ Hoài Dữ ca ca vì phạm tội thương mại mà bị bỏ tù.
Trong giấc mơ đó, bé từ trong đối thoại của Hoài Dữ ca ca và anh hai, biết được cha mẹ đều đã qua đời, chỉ để lại mấy anh em bọn họ sống nương tựa vào nhau.
Kết cục của cha ở “Sổ phàm trần” bé đã sớm biết.
Sau khi cha phá sản, thân thể ngày càng sa sút, lại mắc bệnh nan y, chạy chữa mà không khỏi, cuối cùng vẫn qua đời.
Nhưng mẹ, Miên Miên trước nay chưa từng mơ thấy mẹ mất như thế nào.
………
Giấc mộng này thật đáng sợ.
Mẹ bị ngã từ nơi cao như vậy, va vào đá trên phim trường, rất nhiều máu chảy ra từ cơ thể mẹ.
Miên Miên biết sinh mạng của người thường so với thần tiên là vô cùng yếu ớt.
Nếu thần tiên bị thương, chỉ cần hóa thành bản thể, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt.
Nhưng nếu người thường bị thương nặng, không được cứu kịp thời thì có khả năng……
Sở dĩ phản ứng Miên Miên dữ dội như thế, cũng là vì, giấc mơ này bé mơ khác với cha và anh trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự khác biệt ở chỗ thời gian.
Bi kịch tương lai của cha và các anh trai, còn có rất lâu mới xảy ra, chỉ cần bé ở bên người họ, cũng có đủ thời gian để ngăn chặn nó.
Chỉ là giấc mộng đêm nay, hiển nhiên, xảy ra tại phim trường bé đã quen.
Chính là trước mắt, lập tức sẽ xảy ra…….
Mẹ yêu bé như vậy, mẹ thật vất vả mới bước ra khỏi làn khói mù, mẹ mới quay trở lại sân khấu thuộc về bà ấy, và vui lại một lần nữa.
Miên Miên không thể tưởng tượng nếu như mẹ không còn nữa thì sẽ thế nào…….
Bé nhất định không chịu nổi.
………
Miên Miên khóc đến mũi đỏ bừng, mắt cũng sưng lên.
Lê Tương dần cảm thấy không ổn.
Con gái nhà bà vẫn luôn tốt tính, trước nay đều không tức giận lung tung, với trí thông minh của bé, một cơn ác mộng cũng sẽ không giận dỗi lâu như vậy.
Lê Tương kiên nhẫn dỗ dành bé: “Miên Miên, ác mộng này rốt cuộc là như thế nào, có thể nói với mẹ không?”
Giọng nói Miên Miên khàn đi, hai cánh tay bé ôm chặt eo mẹ, như thể sợ hãi giây tiếp theo sẽ mất đi bà.
“ Con mơ thấy mẹ bị ngã, ở phim trường, trên vách đá đó, cái dây thừng màu đen kéo mẹ lên rất cao, đột nhiên bị hỏng…….”
Bánh bao nhỏ vừa khóc vừa nói, nói năng lộn xộn khó tả.
Tuy rằng hỗn loạn, nhưng Lê Tương vẫn nghe hiểu.
Bà nhíu mày: “Dây thừng màu đen……Miên Miên là nói cáp treo sao?”
“Đúng vậy, chính là cái đó, dây thừng dùng để đóng phim, hỏng rồi, mẹ liền ngã xuống, ô ô ô, mẹ đừng đi đóng phim được không, Miên Miên rất sợ hãi…….”
Miên Miên hạ phàm cũng mới hơn nửa năm.
Cũng gia đình trải qua nhiều như vậy, bé đã hiểu rằng kết cục bi thảm trong tương lai, không phải không thể thay đổi.
Nhưng lúc này, bi kịch tới ngay trước mắt, Miên Miên biết bé nên nhanh chóng ngăn cản, nếu không sẽ không kịp.
Lê Tương cầm hai tờ giấy giúp con gái lau nước mắt và nước mũi, bà đau lòng dỗ: “Được, mẹ nghe bảo bảo, bảo bảo đừng nóng vội, chúng ta gọi anh hai tới cùng thương lượng được không?”
Lê Tương nói xong cầm điện thoại gọi cho Tần Mục Dã.
Một phần bà cảm thấy chuyện này rất quan trọng, nếu Tần Mục Dã ở đây, người một nhà cùng nhau thảo luận cũng tốt.
Mặt khác là cảm thấy phương thức ở chung của Miên Miên và con thứ hai rất vui vẻ, Miên Miên và nó luôn cãi nhau ầm ĩ, mỗi ngày không mắng đối phương sẽ cảm thấy khó chịu.
Khả năng A Dã ngu ngơ lại đây, chốc lát Miên Miên có thể thoát ra khỏi cảm xúc khổ sở.
Khách sạn ở quận nhỏ này không có phòng lớn, cho nên Tần Mục Dã ở phòng bên cạnh, anh bị điện thoại đánh thức, lập tức thay quần áo, đầu xù tóc rối hoàn toàn không có hình tượng, đi dép tông chạy đến.
Tần Mục Dã duỗi tay ôm bánh bao nhỏ đang dẩu mông trong lòng mẹ lên, nhéo mặt bé: “Con heo thối sao vậy, bị ác mộng dọa tới mức khóc, không phải chứ, nhát gan vậy sao?”
Anh hai thiếu đánh tới, Miên Miên giống như có chút khí lực.
Bé sụt sịt, tức giận nói: “Anh hai mới nhát gan, hừ!”
Tần Mục Dã vừa chọc vừa nói, hơn nữa Lê Tương ở bên cạnh giúp giải thích, Tần Mục Dã đại khái đã hiểu rõ chuyện gì.
Anh nghe xong sắc mặt cũng tối sầm lại, ngữ khí không khỏi ngưng trọng: “Con heo thối, em chắc chắn mộng sẽ phát sinh trong tương lai sao?”
Miên Miên dựa vào lồng ngực anh hữu khí vô lực nói: “Không hoàn toàn chắc chắn, nhưng mà, không thể để mẹ mạo hiểm.”
Tần Mục Dã khó hiếm khi đại não phát sáng, đột nhiên đập bàn: “Tư Mệnh không phải có sổ Thần chết sao, mượn Sổ Thần chết của cậu ta xem không được sao? Nếu đúng là sắp phát sinh, Sổ Thần Chết chắc chắn ghi lại chứ?”
Khuôn mặt Miên Miên ảm đạm, bé lắc đầu chán nản: “Không được, chú Tư Mệnh không cho mượn, chú luôn nói tiết lộ thiên cơ sẽ vi phạm Thiên Đạo, sẽ bị thiên lôi đánh……”
Tần Mục Dã chợt nhíu mày, nghĩ đến tình trạng của mẹ cũng sốt ruột, thiếu chút nữa mắng chửi người: “Mẹ, kẻ tham sống sợ chết này, thần tiên gì chứ, rác!”
Anh vừa dứt lời, bên chân đột nhiên vang lên tiếng đập thình thịch ——–
Tần Mục Dã cả kinh khiếp vía, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Chờ anh nhìn lại, con mẹ nó……
Chỉ nghe “Samoyed” to lớn nói đầy ẩn ý: “Hình như là nghe thấy có người đang mắng tôi, hả?”
Tần Mục Dã đã lâu không thấy Tư Mệnh hiện nguyên hình, không quen, nhất thời hoảng loạn.
Anh theo bản năng né tránh: “Cậu gia hỏa này…….hù chết ai, đã hơn nửa đêm, sao lại cải trang chó?”
Lê Tương thật ra cũng khiếp sợ.
Nhưng dù sao Tư Mệnh cũng đã ở chung lâu như vậy, trong lòng bà vẫn luôn đánh giá cao con chó lớn này, à không hồ ly.
Đến Miên Miên cũng ngạc nhiên.
Bé nhảy chân trần xuống dưới, nhào tới cọ Tư Mệnh.
“Ô ô ô, sao chú Tư Mệnh lại tới đây? Tu vi của chú được cải thiện sao? Có thể dịch chuyển khoảng cách xa như vậy sao?”
Con chó lớn thở dài: “Cải thiện gì chứ, gần đây vẫn luôn chơi game, căn bản không rảnh tu luyện, thân thể càng ngày càng kém, không phải nghe thấy con khóc nhè sao, chú vội vàng chạy tới……”
Tư Mệnh thật sự rất khổ sở, anh dịch chuyển khoảng cách xa như vậy, so với phạm vi dịch chuyển bình thường, khác rất nhiều, nhất định có khó khăn.
Nguyên nhân vì thế, anh mới hiện nguyên hình, như vậy có thể giảm bớt hao tổn, hồi phục cũng nhanh hơn.
Miên Miên là tiểu thần tiên thông minh, chú Tư Mệnh từ xa xôi vạn dặm tới, chắc là đồng ý trợ giúp.
Bé lại dùng đại chiêu làm nũng đã lâu không dùng, ôm dính lấy con chó lớn.
“Chú Tư Mệnh, mộng đó thật đáng sợ, Miên Miên cũng không biết có phải thật hay không, chú cho con mượn Sổ phàm trần nhìn được không, con đảm bảo, chỉ xem một chút, là con lén xem, tuyệt đối sẽ không để chú bị sét đánh!”
Bánh bao nhỏ giơ tay thề thốt.
Cái mũi nhỏ và đôi mắt đã đỏ ửng, Tư Mệnh nhìn một cái liền biết vừa rồi bé khóc dữ dội như thế nào.
Nếu không phải bé khóc quá dữ dội, anh cũng không vội vàng chạy tới.
Tư Mệnh vò đầu bứt tai, không biết biến từ đâu ra một quyển sổ màu xanh, đưa cho bé, còn dùng móng vuốt xoa đầu bé.
“Miên Miên ngốc, muốn xem thì xem, sao lại khóc thành thế này, con chính là tiểu thần tiên thông minh nhất Cửu Trọng Thiên, thật sự cho rằng mình là nhãi con người thường bất lực sao?”
Miên Miên kinh hỉ không thôi, đôi mắt sáng lấp lánh, nâng “Sổ phàm trần” lên, lật ra xem.
Tần Mục Dã đối với “Sổ Thần Chết” quá mức tò mò, anh cũng lén rướn cổ muốn tới gần hơn, mở to mắt sợ bỏ sót điều gì.
Lê Tương ngồi bên mép giường, có lúc do dự có lúc lại mềm lòng.
Bà mới nghe Miên Miên tả cảnh tượng, nghĩ đến bản thân sẽ bị thương nặng như vậy, tự nhiên sẽ sợ hãi.
Nhưng những cái tiếp theo mới là nỗi lo lắng sâu sắc.
Bà không biết giấc mơ của Miên Miên có dự báo trước tương lai hay không.
Nếu là thật, bà đi sớm như vậy, Miên Miên và Tiêu Nhiên vẫn còn nhỏ, Hoài Dữ và Mục Dã tuy đã trưởng thành, nhưng…….làm mẹ sao có thể dễ dàng dứt bỏ được.
Còn có chồng bà nhìn chín chắn ổn định, thật ra cũng chỉ là người chồng giản dị.
Để bà bỏ lại gia đình mà đi, đúng là……..không yên lòng.
Lê Tương mang trong lòng lo lắng và sự bất đắc dĩ của người mẹ.
Lúc này, nhìn Tư Mệnh yêu thương Miên Miên……trong lòng thấy nhẹ nhàng hơn.
Vẫn còn tốt, may mắn có Tư Mệnh ở đây.
Tư Mệnh sủng ái Miên Miên, bà đều thấy.
Dù cả hai không có quan hệ huyết thống, nhưng bà nhìn ra được, vị thần tiên lợi hại này, coi Miên Miên như đứa nhỏ nhà mình.
Nếu bà không còn nữa………
Tư Mệnh không già không chết, có thể bảo vệ Miên Miên một đời.
Nghĩ như vậy, trong làm cảm thấy được an ủi hơn một chút.
………
Bàn tay mũm mĩm của Miên Miên lật nhanh, đã thành công tìm thấy cốt truyện liên quan đến mẹ.
Nhanh chóng đọc xong.
Nhưng sau khi đọc xong, khuôn mặt Miên Miên hoàn toàn sụp đổ.
Tình trạng của mẹ có hơi khác.
Tuy rằng cáp treo bị gãy, ngoài ý muốn bị ngã, mẹ chảy rất nhiều máu, sau khi được cứu giúp, bà vẫn sống sót.
Nhưng …….cột sống của mẹ bị gãy.
Gãy cột sống ảnh hưởng đến tủy sống, các dây thần kinh bị chèn ép nghiêm trọng.
Điều dẫn tới mẹ……..bị liệt toàn thân, sau khi trải qua trị liệu nhiều lần vẫn không khỏi.
Chất lượng cuộc sống của người bị liệt toàn thân suy giảm nghiêm trọng, hơn nữa sống không có tôn nghiêm, tuổi thọ cũng rút ngắn lại.
Cho nên, theo ghi chép của “Sổ phàm trần”, sau khi sự cố của mẹ phát sinh, chỉ sống được 5 năm, rồi ra đi.
Miên Miên ủy khuất không nói nên lời.
Bé tức giận mà co người bên chân giường, hai tay ôm lấy đầu gối, bé rất buồn nhưng không có khóc.
Tần Mục Dã sau khi xem xong cũng ngồi sụp xuống đất, thật lâu không thể bình tĩnh.
Mẹ anh kinh kiễm động lòng người như vậy, từ lúc anh còn nhỏ, trong ký ức của anh, mẹ vẫn luôn chói mắt.
Một người phụ nữ khiến người khác cực kỳ hâm mộ, kết cục sao lại như vậy……..
Quá bi thảm.
Tư Mệnh nhìn Miên Miên buồn bực mà thu mình lại thành quả bóng.
Anh cũng hít sâu một hơi, biến thành hình người, thiếu niên xinh đẹp quen thuộc cũng quay lại.
Anh bước tới, ngồi xổm xuống, nhéo lỗ tai bánh bao nhỏ.
“Không phải vẫn chưa phát sinh sao, đã cho con xem rồi, sao lại có phản ứng này nha?”
Miên Miên vùi đầu vào đầu gối, thật lâu không muốn nhấc lên.
Bé rất tức giận, càng nghĩ càng tức, càng tức càng buồn bực.
Buồn bực, còn có tự trách bản thân.
Bé biết toàn bộ nguyên nhân hậu quả của .ổ>
Bởi vì bé là nữ phụ phản diện xấu xa nhất thế giới này, cho nên người trong nhà cũng hắc hóa theo, một nhà đều là nhân vật phản diện.
Trong thế giới chính nghĩa, vai phản diện không thể có kết cục tốt.
Tư Mệnh xoa đầu bé thật lâu, Miên Miên mới ló đầu ra.
Đôi mắt to đen láy của bé đầy mê man: “Vì sao kết cục của mẹ lại như vậy? Tất cả là bởi vì Miên Miên sao? Bởi vì đời này Miên Miên xấu xa, cho nên người nhà Miên Miên đều không được chết tử tế sao?”
Nội dung được đề cập tới khiến Lê Tương và Tần Mục Dã nghe không hiểu……..
Nhưng họ biết, đây là trao đổi của hai thần tiên, bọn họ cũng thức thời mà yên tĩnh, không có ngắt lời.
Tròng mắt nâu của thiếu niên thoáng qua tia thương hại.
Anh hắng giọng nói: “Đương nhiên không phải, Miên Miên không xấu xa, tiểu đế cơ vẫn luôn thiện lương.”
Miên Miên chưa từng hỏi vấn đề này, nhưng lúc này bé thật sự rất muốn hỏi.
“Tại sao vậy, chú Tư Mệnh, rốt cuộc là tại sao chứ?”
Nếu nói, việc Hoài Dữ ca ca bị vào tù, là bởi vì chính anh ấy làm chuyện sai trái, cho nên phải trả giá.
Anh hai bị bôi đen, là bởi vì hành vi không kiểm soát, tính cách thô bạo, dẫn tới hậu quả xấu.
Nhưng mẹ?
Mẹ làm sai cái gì?
Vì sao người mẹ Phật hệ dịu dàng lại mang trong tay vai phản diện, rơi vào kết cục thê lương như thế?
Ánh mắt Tư Mệnh trốn tránh, nhưng anh không nhìn được đôi mắt ướt đẫm của Miên Miên, cuối cùng vẫn trả lời: “Tương lai Miên Miên sẽ biết, những việc hiện tại chưa rõ, cuối cùng cũng sẽ có đáp án.”
………..
Lê Tương đã tính toán rõ.
Cảnh này, bà không định quay.
Bà tin tưởng Miên Miên và Tư Mệnh trăm phần trăm.
Huống chi Miên Miên thương tâm vì bà như vậy, bà làm sao có thể dùng thân thể mình và tương lai của người nhà ra mạo hiểm để chấp nhận rủi ro của một giấc mơ.
Lần này bà quay lại, vốn dĩ chưa chuẩn bị tốt.
Thật ra nửa đời người của bà, trong sự nghiệp đã có rất nhiều thành tựu.
Sau khi Miên Miên trở về, tâm nguyện cảu bà chính là có thể cùng người nhà ở bên nhau, không có hy vọng xa vời.
Bà sống đến tầm tuổi này, cũng đã sớm hiểu.
Một đời của con người, không có khả năng không có một chút nuối tiếc.
Miên Miên có thể quay trở lại, đã đủ để bà thỏa mãn.
Lê Tương cười trừ, ôm Miên Miên bên chân giường lên: “Bảo bảo đừng sợ, mẹ không quay là được, nếu đã biết kết cục, không đi thì không phải có thể thay đổi sao?”
Tần Mục Dã và em gái nhìn nhau.
Tiếc nuối chắc chắn là có nhưng họ không phản đối.
Dù sao đây cũng là cách an toàn nhất.
Tư Mệnh lại trầm mặc nửa phút, đột nhiên cười cười: “Thật ra, có một cách tốt hơn, ví dụ như thuận theo phát triển, sau đó tìm được nguồn gốc, bắt cả người lẫn tang vật.”
Miên Miên mở to mắt: “Ý của chú là?”
Tư Mệnh nói: “Bạch Tranh ở Sổ phàm trần chỉ là người qua đường, không có tên tuổi, cho nên không biết chuyện này có phải do cô ta làm hay không, thậm chí cụ thể làm như thế nào, cũng không có ghi chép rõ. Không có chứng cứ, cho nên phải đợi cô ta thực hiện, chúng ta có thể bắt cả người lẫn tang vật.”
Tần Mục Dã cau mày: “Kế hoạch này rất tốt, người phụ này có tâm tư mưu hại mẹ tôi, đương nhiên tìm được chứng cứ đưa cô ta đến cục cảnh sát là ổn nhất, nhưng mà…… làm sao có thể đảm bảo bắt được cô ta trước khi cô ta thực hiện?”
Thiếu niên cười đầy ẩn ý: “Đừng quên, tốt xấu gì tôi cũng là thần tiên tu luyện mấy vạn năm, việc nhỏ này, hao phí một chút linh lực thôi.”
Miên Miên kinh hỉ không thôi, giọng nói vang cao lên: “Thật sao thật sao? Chú Tư Mệnh có thể giúp mẹ con sao? Như vậy có tính vi phạm Thiên Đạo không?”
Thực ra trong lòng Tư Mệnh cũng không có ý tưởng.
Nhưng anh nhìn hai lớn một nhỏ ba người trước mắt.
Anh khẽ nâng cằm, tự tin nói: “Không tính! Lần này là chú tự mình ra tay, không phải vì giúp tiểu đế cơ độ kiếp. Tần phu nhân thu nhận chú, còn chăm sóc chú rất tốt, giao thừa cũng không quên tiền mừng tuổi chú, đối đãi với chú như người nhà. Tuy chú là thần tiên, cũng nên báo đáp, lần này, tính là chú tự mình báo đáp Tần phu nhân.”
Tần Mục Dã cũng rất ngạc nhiên, nháy mắt nhìn cẩu hồ ly cảm thấy…….thuận mắt hơn nhiều, tuy rằng cậu ta là yêu quái quỷ dị, nhưng không tính tướng mạo, cậu ta là thần tiên đứng đắn.
Tần Mục Dã ôm lấy vai anh: “Anh em tốt, không hổ là anh họ của em gái tôi, luận theo bối phận, cậu đúng là người nhà mẹ tôi! Việc này nếu thành, tính tôi thiếu cậu, cậu nói đi, muốn tôi làm gì cũng được!”
Tư Mệnh nhìn thời gian, trời cũng sắp sáng.
Anh đã quen với nhịp sống nhanh của thế gian, anh vỗ bụng: “Bấm tay tính toán, giờ này đã đến lúc ăn đêm. Tôi vừa mới dịch chuyển từ xa, tiêu hao không ít linh lực, hiện tại còn chưa khôi phục, mấy ngày tiếp theo sợ lại cần đến pháp thuật, cần rất nhiều năng lượng, nếu bây giờ……có một bữa tiệc nướng BBQ thì tốt rồi.”
Tần Mục Dã nói: “Ăn đêm ? Cái này không phải đơn giản sao ! Đầu bếp chúng ta mang đến có dự trữ rất nhiều nguyên liệu nấu ăn! Tôi đi lấy, sau đó tự mình nướng cho cậu, còn đừng nói, kỹ thuật nướng của tôi là hạng nhất, cậu có lộc ăn đấy.”
Miên Miên nghiêng đầu: “Đúng đó, điều này con có thể làm chứng! Lúc ăn BBQ ở Otaru, Hokkaido, mọi người đều nói anh hai bị sự nghiệp nhảy hát chậm trễ đại gia xiên nướng!”
Tần Mục Dã nhếch môi, một tay xách em gái lên: “Một ngày không nói anh thì cả người khó chịu đúng không, có tin anh đem Peppa nướng hết không, cho thành Peppa than nướng!”
******
Tư Mệnh ăn một loạt đồ ăn đêm.
Ngày hôm sau thần thái sang chảnh đi tới phim trường.
Mọi người ở phim trường vẫn là lần đầu nhìn thấy thiếu niên tóc màu trà sữa này.
Một đám không nhịn được đánh giá anh thêm vài lần.
“Đây là ai nha…….”
“Khách mời diễn viên sao?”
“Sao chưa thấy qua bao giờ?”
“Có thể là tới thăm người nhà?”
“Người nhà ai lại đẹp trai như vậy? Gương mặt này của cậu ấy, tám phần có thể xuất đạo nhóm nhạc nam!”
Bọn họ kịch liệt thảo luận.
Miên Miên từ trong phòng nghỉ của Lê Tương dò đầu ra.
Bánh bao nhỏ nhảy nhót chân ngắn tới, nói: “Anh họ Tư, anh tới rồi!”
“A? Anh họ à? Anh họ Miên Miên cũng đẹp trai như vậy!”
“Hóa ra là đứa nhỏ nhà mẹ đẻ Tương Tương tỷ, khó trách nhan sắc cao như vậy.”
“Aaaaa, tôi nhớ ra rồi, trong tiệc sinh nhật Miên Miên, anh họ có lộ mặt.”
Tư Mệnh hướng tới mấy người phàm nhiệt tình lộ ra nụ cười mê người.
Ánh mắt lại dò tìm kiếm.
Anh nhanh chóng nhận ra Bạch Tranh đứng một bên.
Bạch Tranh cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, kinh ngạc nhìn thẳng anh.