Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 49
Hồ Hiên chạy vội vào nhà, cẩn thận đặt cô xuống giường. Người Diệp toát mồ hôi ướt đẫm chiếc áo, hai má hồng lên, dựa vào kinh nghiệm siêu ít ỏi của bản thân hắn…
Sốt rồi – hắn nhận định sau khi sờ trán Diệp. Sốt thì phải làm gì?? Hắn lại hoảng. Hắn nhớ là phải dùng khăn ướt đắp lên trán để hạ nhiệt, còn nữa, phải cởi áo bị ướt mồ hôi nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Khỉ gió ! Đúng là không đứng đắn mà ! Sao hắn chỉ nhớ có mỗi đoạn cởi áo vậy trời??
Nam nữ thụ thụ bất thân nha
~Hắn phải đưa mỹ nhân tới đây mới xong. Chắc chắn mỹ nhân biết cách hạ sốt. Thế là hắn cấp tốc tới Hải Quan tìm gặp Xử Nữ. Nàng ta gầm gừ nhìn hắn chất vấn:
– Đồ thoái hóa đạo đức, ngươi cởi áo của nó rồi à?
– Ngươi trách oan ta nha !! Ta quân tử đoàng hoàng, tới góc áo của nó ta cũng không động ! – Hồ Hiên khóc rống lên đầy oan ức.
– Hừ, liệu cái thần hồn nhà ngươi. Giờ ta đang củng cố phong ấn, muốn rời khỏi cửa Động quỷ luôn phải chuẩn bị trước ít nhất một giờ đồng hồ để tích lũy linh lực vào kết giới và phong ấn trong lúc ta rời đi. Ngươi pháp thuật cao cường thế mà không biết làm sao để hạ sốt ột người Trần gian à? Nói ra thật làm người ta cười xoắn ruột mà chết !
– Ngươi còn ở đó mà trêu chọc ta hả? Ngươi không đi cùng được thì mau nói cách chữa trị, ta phải về ngay rồi.
– Haha được rồi được rồi. “Người trong lòng” gặp chuyện có khác nhỉ. Ngươi về kiếm một bộ đồ thoáng mát rộng rãi cho nó mặc, nhớ là dùng pháp thuật của ngươi ấy chứ đừng có lăm le động tay động chân ! – Xử Nữ trừng mắt – Thời tiết này đắp cái chăn mỏng là được, nếu nó toát mồ hôi thì lấy khăn ướt lau mặt và cổ cho nó. Bị sốt cơ thể háo nước và khoáng chất, nên chuẩn bị ít nước cam và hoa quả.
– Sao rắc rối thế?? – Hồ Hiên gào to, hai mắt hoa lên.
– Đồ ngốc, có thế mà không làm được à? Anh hùng đội trời đạp đất cái con khỉ gì nữa ! Thôi về đi, sáng mai ta sẽ qua thăm nó.
– Mỹ nhân à ! Ngươi mau mau tới giúp ta đấy nhớ ! – hai mắt Hồ Hiên sáng rực, hắn đỡ tay Xử Nữ nâng niu trìu mến.
– Rồi rồi.
Lời vừa dứt, bóng người cũng không thấy đâu. Hiếm khi thấy Hồ Hiên hoảng hốt tới mức này, Xử Nữ cười nhẹ trước khi chui vào kết giới. Cứ yêu đi để còn trưởng thành, cô nhìn thấy bóng dáng mỹ nam sát thủ tình trường trong tương lai rồi đấy.
Diệp ngủ li bì tới trưa hôm sau, Hồ Hiên túc trực bên cô tới gần trưa mới chợp mắt. Theo lời của mỹ nhân, hắn phải cầm sẵn khăn trên tay để thấm mồ hôi cho Diệp, hắn tin rằng hắn đã làm rất tốt. Suốt giấc ngủ Diệp trằn trọc không yên, bất giác cô gọi tên Tự Nhân và nói thì thầm điều gì đó, lát sau lại khóc thút thít liên hồi.
Diệp đưa tay kéo chiếc khăn khô ráo trên trán, ném sang bên. Mọi vật trong mắt cô đều mờ mờ ảo ảo, Diệp lắc nhẹ đầu lấy lại tỉnh táo chợt thấy đầu ong lên, đau nhức. Diệp nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua của cô và Tự Nhân, cô hít một hơi sâu, tâm can không tránh được buốt lạnh từng đợt. Bàn tay Diệp buông xuống giường vô tình chạm vào khủy tay của ai đó, cô nghiêng mặt quan sát.
Hồ Hiên nằm gác đầu lên mép giường, ngủ say như chết, nửa người hắn ngồi bệt xuống sàn nhà khoanh chân. Dáng ngủ cũng khoan khoái thật.
Đêm qua Diệp đã mơ một giấc mơ dài, cô mơ thấy Tự Nhân vung kiếm chém mình, cô khóc thật lớn. Nhưng lại có một tiếng nói dịu dàng bên tai trấn an cô:
“Có ta ở đây, không sao nữa rồi. Ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Diệp nhớ tới giọng nói kia, lại trầm mặc nghiêng đầu nhìn chăm chú người đang ngủ gục bên giường của cô. Diệp không đánh thức hắn, cô cứ ngồi lặng lẽ tựa lưng vào gối, suy nghĩ thật nhiều.
Rất lâu sau, Diệp nghe thấy tiếng một loài chim đang kêu réo ngay phía trên…mái nhà của cô, tiếp theo là một tà áo chòang xám màu lật phật từ mái nhà bay thụp xuống. Người bên ngoài ngó nghiêng đông tây, tay vuốt lại những lọn tóc bị rối.
Cửa nhà Diệp có tiếng gõ lộc cộc, chưa đợi người trong nhà đáp tiếng thì người bên ngoài đã tự động đẩy cửa ngó vào. Bóng dáng yêu kiều sang trọng có chút không phù hợp với ngôi nhà cũ.
– Xin chào. Cô còn nhớ tôi chứ?
– Xin chào, Xử Nữ.
– Đêm qua có một tên điên đi hơn bảy chục cây số tới tìm tôi chỉ để hỏi cách hạ sốt, haha. Thế cô đỡ chưa?
– Tôi… không có gì đáng bận tâm đâu.
Thái độ của Diệp thật kì lạ, trong trí nhớ của Xử Nữ, Diệp là một cô gái hoạt bát, dễ thương, hay cười. Chẳng lẽ trong nửa tháng vừa qua lại có thể khiến tính cách một con người thay đổi nhanh chóng mặt?
Xử Nữ hướng mắt xuống nhìn thấy Hồ Hiên đang nằm ngon giấc bên mép giường, vừa lúc hắn ngáp một cái vươn vai, hắn thấy Diệp ngồi trên giường tròn mắt nhìn hắn, hắn ngạc nhiên ra mặt.
– Tỉnh rồi à ! Còn sốt không?
Hồ Hiên đặt tay lên trán Diệp, cô bây giờ chỉ còn sốt nhẹ, không cần lo lắng. Nhìn cô bình thản tới mức bất thường, Hồ Hiên không khỏi đau lòng.
– Ta nên làm gì để ngươi lại vui vẻ như xưa?
BỤP.
– Cái đó ngươi phải ngẫm ra chứ tại sao lại hỏi cô ấy.
– Á sao mỹ nhân lại ở đây??
Xử Nữ đập cho Hồ Hiên một cái từ đằng sau, hắn sừng sổ quay lại, thấy Xử Nữ đứng trừng mắt với hắn thì toàn bộ ý chí chiến đấu đều tan biến hết. Diệp thẫn thờ không nói không rằng, mắt nhìn ra phía cửa sổ, cả người như một cái xác không hồn.
– Cô muốn ăn gì không? Ăn nhiều một chút thì mới có thể hồi phục.
– Ta biến cho ngươi rất nhiều hoa quả, mau ăn đi – Hồ Hiên chỉ tay về chiếc bàn cạnh đầu giường và ra lệnh, hoa quả thập cẩm các loại chồng chất cao như núi.
Diệp bắt đầu thấy họ phiền, cô biết cả hai đều lo lắng cho cô, nhưng họ cứ thế này càng khiến cô càng thấy mệt mỏi. Cô cần yên tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện. Diệp không hé răng nói một lời nào. Xử Nữ hiểu ý cô, kéo cổ áo Hồ Hiên lôi hắn ra ngoài sân.
– Có chuyện gì với cô ta thế?
Hồ Hiên đứng cạnh Xử Nữ, kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho cô nghe. Xử Nữ điềm đạm một lúc mới lên tiếng:
– Một con nhím mang trên mình rất nhiều gai nhọn thực ra lại là một con nhím rất yếu ớt. Cô ta bình thản như vậy chứng tỏ tâm can tan nát, trái tim đau tới không còn cảm giác rồi.
– Ta còn nghĩ cô ta cứng rắn có thể dễ dàng vượt qua. Haiz. Chẳng phải chỉ là quen biết nửa tháng trời thôi sao?!
Cả hai im ắng không ai nói gì thêm, Hồ Hiên bắt chéo tay vắt sau gáy, ủ dột. Xử Nữ gõ đầu ngón trỏ lên má, nhịp gõ đều đặn và tính toán.
– Để Diệp sống với ta. Ta sẽ khiến cô ta hiểu ra được nhiều thứ quan trọng hơn là một tên bạc tình.
– Sống cùng mỹ nhân?
– Phải. Sống cùng ta.
Xử Nữ hào hứng vênh mặt lên đi vào nhà. Hồ Hiên mắt chữ A mồm chữ O, hắn vuốt khuôn mặt đã chuyển sang tái xanh, sọc đen sọc trắng chảy dài. Hắn có linh cảm chẳng lành về việc này, trong đầu hắn đã nảy ra vô vàn những hình ảnh về cuộc chiến sứt đầu mẻ trán của hai cô gái hắn yêu thích, biết đâu một ngày họ ĐÁNH GHEN với nhau VÌ HẮN thì hắn phải làm sao?
– Doãn Hạ Diệp.
– Tôi không muốn ăn uống gì cả. Tôi ổn – Diệp lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Tôi biết cô không muốn ăn uống. Tôi muốn bàn với cô chuyện khác. Cô đến ở với tôi đi !
Quả nhiên là Xử Nữ, phong cách nói chuyện thẳng thắn và rõ ràng, không vòng vo.