Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 4
Diệp ngậm chặt miệng, hai mắt tròn xoe nhìn hắn, ngón tay đang chỉ vẫn run run, định đánh lạc hướng cô bằng lời biện minh dở ẹc ấy sao. Mỹ nam mồ hôi chảy như mưa bên thái dương, hắn lúng túng không biết phản ứng sao cho phải.
+ Tôi là Doãn Hạ Diệp đây, anh tìm tôi có chuyện gì?
+ Ra là cô !! Thế mà cô dám bày trò làm tôi mất bao nhiêu thời gian *hắn quát to giận dữ*
Cánh tay Diệp bị hắn nắm chặt kéo đi, Diệp há hốc mồm không hiểu. Đám nhân viên thấy Diệp và mỹ nam rì rầm một lúc rồi mỹ nam kéo tay Diệp đi, ai cũng đinh ninh hai người quen nhau. Phía sau Diệp là mười mấy con mắt ghen tị, cắn khăn rậm chân uỳnh uỳnh, ủy khuất ủy khuất, vì sao người được nắm tay mỹ nam không phải là bọn họ??
Mỹ nam kéo Diệp ra đoạn đường vắng, lại kéo cô vào một ngõ tối. Nhìn tình cảnh của mình, Diệp không khỏi rơi lệ.
+ Anh gì ơi, nếu anh định cướp tiền thì tôi không có quá 200 nghìn trong người, mà 200 nghìn này là tiền ăn tuần tới của tôi……*Diệp nỉ nê tỉ tê bộc bạch*
Hắn hất tay Diệp ra, quay ngoắt lại, dí mặt hắn gần sát mặt Diệp, nheo mày quan sát.
+ Cô có đúng là Doãn Hạ Diệp không hả? Nói dối cô sẽ phải hối hận đấy ! *hắn nghiến răng*
+ A A phải, phải, tôi không phải là Doãn Hạ Diệp *vội xua tay lắc đầu* Thế nên anh cướp nhầm người rồi, vĩnh biệt anh nha !!
Diệp vắt chân lên cổ bỏ chạy, trong lòng thầm nghĩ: “Cướp ngày nay còn chọn cả danh tính người lương thiện để cướp….”. Dịch chuyển được hai bước, Diệp bị cánh tay ai đó túm cổ áo giữ lại, thôi thì cùng lắm là tự giác mang tiền dâng cho hắn đi…
+ Nghe cho rõ những gì tôi nói đây, thứ 1 – cô không phải đang nằm mơ, nhớ chưa? Thứ 2 – đừng có la hét ồn ào kẻo tôi sẽ…niệm phép khâu mồm cô !
Mỹ nam giơ hai ngón tay phải lên, một luồng khí chuyển động quanh hai đầu ngón tay hắn, giữa không gian tối đen phát ra thứ ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
+ ỐI !! MA….
Diệp rống lên kinh hoàng, mỹ nam bịt miệng cô lại.
+ Im lặng !! Muốn bị khâu mồm phải không?!
Hốn vía của Diệp đòi thoát xác… Cô lờ đờ lắc đầu với mỹ nam.
“Bình tĩnh. Nhất định chỉ là ảo giác, nằm mơ, mộng du. Ơ nhưng hình như điều 1 hắn nói – không phải nằm mơ mà? Vậy cái đang bay bay sáng sáng quanh đầu ngón tay hắn là gì? – Mặt Diệp dần từ xanh lét thành trắng bệch, mắt lại càng lờ đờ như người chết.
Thấy thái độ không la hét của Diệp tiến bộ, mỹ nam buông tay.
+ Có người muốn gặp cô.
Hắn lôi con búp bê gỗ ra, đặt xuống đất, lùi lại vài bước.
+ Ai muốn gặp tôi? *Diệp ngó nghiêng*
Luồng ánh sáng xanh lục dịu nhẹ cuộn lên từ dưới mặt đất, xoáy vào nhau, cùng những hạt bụi bạc li ti tạo thành cơn gió ánh sáng huyền ảo. Từ mặt đất tỏa ra những vệt hào quang hình những sợi dây leo, tỏa thành hình một bông hoa phát sáng khổng lồ. Cảnh tưởng tráng lệ, mê hoặc.
Thú thật tối nay, con mắt của Diệp không biết đã phải giãn bao nhiêu lần, lần này là lần không- thể – giãn – to –hơn.
Trong cơn gió màu xanh lục, con búp bê gỗ to dần, từng đường nét của nó chuyển động, mái tóc đen nháy dài dần, chiếc áo choàng màu nâu gỗ của búp bê biến thành màu trắng tinh, vạt áo mỏng chuyển động theo gió.
Mùi hương bạc hà thoang thoảng trong không khí, bóng hình kia ngày càng rõ ràng, khuôn mặt đẹp đang khép mi, giống như một vị tiên trên trời ngủ quên mà lạc giống trần gian.
Ánh sáng tản ra xung quanh và tan biến, Diệp chết trân tại chỗ, toàn bộ tầm nhìn đều hướng về vị tiên kia, bị vẻ đẹp của hắn làm ngẩn ngơ, tim đập thình thịch.
Hắn bất động giữa không trung, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, có phải hắn thực sự đang ngủ?
Mỹ nam khoanh hai tay trước ngực, cười khó tin và thích thú.
+ Lâu nay làm bạn với ngươi, giờ thì đã được thấy hình người của ngươi, 3000 năm tu luyện quả không đơn giản, tới dung mạo cũng khiến kẻ khác mất hồn *nói đoạn hắn liếc nhìn Diệp bên cạnh*
Hắn – vị tiên áo trắng khẽ cử động bàn tay, hành động cứng ngắc uể oải. Hắn khẽ quay đầu, chuỗi hành động như con robot mới được cài đặt vận hành.
+ Ta….
Hắn mấp máy đôi môi, chất giọng trong trẻo dễ nghe vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đôi mi đen rậm nhíu lại, từ từ mở ra. Đôi mắt dài, đầy mị lực hướng về phía Diệp, người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy là cô gái này. Ánh mắt mị lực của hắn tràn ngập sung sướng, sự chờ đợi của hắn đã được đền đáp. Đôi môi gợi cảm bỗng tạo thành nụ cười hoàn mỹ.
+ Dĩnh Nghi, đã lâu không gặp.
Chất giọng của hắn truyền thẳng đến não bộ của Diệp, cô không nghe được hắn nói gì, nhưng cô đã nảy ra suy nghĩ rằng ước gì cả đời được nghe thử hắn hát cho cô nghe một lần. Hắn hát…sẽ hay lắm ! Nếu hắn là ca sĩ, hắn sẽ là ca sĩ nổi tiếng khắp hành tinh !
+ Tự Nhân, ngươi vì sắc quên bạn, ta đang nói chuyện với ngươi mà.
+ Hồ Hiên, ngươi có thể biến đi đâu đó để ta yên một lúc được không?
Hồ Hiên rất muốn thổ huyết vì căm phẫn.