Trở Về Bên Em

Chương 21


Bạn đang đọc Trở Về Bên Em – Chương 21

Diệp toan bỏ chạy nhưng thật không may, cô ta đã giật được vạt áo của Diệp và giữ cô.
– Ta chỉ nhờ cô một lát thôi, thông cảm cho ta.
– Gì cơ?
“Cô ta không giống những con yêu quái vừa nãy, không, cô ta không có ác ý. Vậy mục đích của của ta không phải muốn ăn thịt Tự Nhân, Hồ Hiên?”
– A A A A!!!!
Tự Nhân và Hồ Hiên hướng mắt về phía Diệp, Hồ Hiên chống tay ngồi dậy làm vết thương ở ngực chưa lành hết lại rách
ra.
Đôi chân của Diệp bị mỹ nữ tóc vàng kim làm cho đóng băng, lớp băng dày lạnh lẽo lách tách phủ kín chân cô. Bàn tay của mỹ nữ ngay khi túm vạt áo cô đã làm góc vạt áo ấy bị dính băng đá.

– Tại sao…bọn chúng luôn không biết điều mà đụng tới Dĩnh Nghi?
Tự Nhân siết nắm tay kêu răng rắc, kiếm bạc lại vung chéo, từng bước chậm rãi tiến về.
– Ngươi đứng yên đó dùm ta.
Mỹ nữ giọng nhưng chuông bạc ngân vang, khẩu khí không đơn giản. Bàn tay cô ta nắm vạt áo Diệp làm băng đá lan nhanh lên trên, bao phủ từ chân tới bụng Diệp.
– Thả cô ấy ra.
Tự Nhân đứng chỉ cách Diệp 1m, kiếm trong tay hắn đã sẵn sàng, chỉ chờ cô ta một giây sơ hở là có thể đưa cô ta đi gặp Diêm Vương. Nhưng cô gái này đã quan sát thật kỹ cả Tự Nhân và Hồ Hiên trong lúc họ giao đấu với đám yêu quái, cô sẽ không mất cảnh giác mà thất bại nhục nhã như Thỏ Tinh.
– Ta cần máu của ngươi. Hãy đi với ta.
“Cái gì? Cần máu? Cô nghĩ mình là ai? Tự Nhân sẽ đánh cho cô phải bò trên đất đấy.”
– Cô nói cái quái gì hả? Thế khác nào cô nói thẳng là cần mạng Tự Nhân? Đừng có nằm mơ ! Thả tôi ra !!! – Diệp ra sức giãy giụa.
– Trật tự.
Tiếp theo Diệp không còn khả năng gây ồn ào vì bị mỹ nữ dính miệng lại bởi đoạn băng đá. Cái lạnh không chỉ khiến Diệp rùng mình mà hàm răng của cô còn muốn đánh lập cập bản nhạc mùa đông.
– Được. Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn.
“Tự Nhân. Anh điên à?”
Diệp ra sức giãy giụa, đôi mắt lại sắp ứa nước, cô lắc đầu lia lịa nhưng không đổi được một cái nhìn của Tự Nhân. Chẳng lẽ cô cứ phải bất lực mà nhìn một trong hai người lần lượt gặp chuyện ư?

– Phiền anh qua gần đây một chút, à, trước tiên ném kiếm xuống.
Mỹ nữ mặt không biểu cảm, từng cử chỉ của cô ta rất cẩn trọng, gần như triệt tiêu hoàn toàn tình huống Tự Nhân phản kháng. Thanh kiếm bị Tự Nhân thả tùy ý, hắn – không một thứ vũ khí và tiến lại bên mỹ nữ.
Diệp lại khóc, cô hoảng quá nên khóc, bất lực vô dụng nên khóc. Diệp lắc đầu với Tự Nhân, cản thế nào hắn cũng không quan tâm. Hắn lại ngang bướng một cách ngớ ngẩn.
Mỹ nữ chạm bàn tay vào tay Tự Nhân, băng đá nhanh chóng bao quanh người hắn. Tự Nhân không một phản ứng, cam chịu để mỹ nữ băng đá gần như toàn cơ thể. Hắn cười mỉm và an ủi Diệp đang khóc nấc từng tiếng:
– Em không cần khóc. Tôi thì chẳng khi nào muốn thấy em khóc cả. Chăm sóc Hồ Hiên và đợi tôi về nhé.
Mỹ nữ trầm mặc, do dự tính toán điều gì, cô ta rời tay khỏi người Diệp, tay kia nắm chắc cánh tay Tự Nhân. Bỗng băng đá dưới chân Tự Nhân vỡ tan.
– Thế này vậy, ngươi rất biết điều nên ta cũng không muốn giết ngươi, ngươi đi cùng ta, xong việc ta sẽ không làm khó ngươi – Mỹ nữ nói với Tự Nhân.
“Mục đích của cô ta là gì? Tại sao hành động khó hiểu như vậy?”
– Đi.
Mỹ nữ huých người Tự Nhân, hắn lừ mắt với cô ta, bước chân chậm chạp.

“Tự Nhân !!”
Mỹ nữ vừa quay người bước đi thì một cánh tay bóp chặt lấy cổ cô ta từ phía sau. Diệp tròn mắt nhìn người đó, Hồ Hiên đã lành lặn được 80% vết thương nhưng trông hắn vẫn rất yếu. Mỹ nữ hoảng hốt, ngay khi ngọn lửa ở cánh tay Hồ Hiên bùng lên, cô ta đã vòng tay và nắm bắp tay Hồ Hiên.
Thật không tin được. Lửa bị băng đá của cô ta làm đóng băng. Hồ Hiên và Tự Nhân không giấu được kinh ngạc. Xưa nay không phải lửa luôn làm tan băng? Vì sao băng của cô ta có thể băng được cả ngọn lửa đang bùng cháy?
Mỹ nữ tay túm Tự Nhân không rời, cánh tay còn lại cầm tay Hồ Hiên kéo dội hắn ngã nhào về trước.
“Thì ra cô ta chỉ đóng băng được mọi vật khi chạm vào chúng!”
– Ta ghét nhất kẻ nào thọc gậy bánh xe !
Mỹ nữ nhíu chân mày thanh tú, bàn tay áp vào lưng Hồ Hiên, băng đá lan dần cuốn chặt lấy người hắn. Cơ thể Hồ Hiên đã lành các vết thương nhưng hắn rất đuối sức, ra được đòn cuối vừa rồi đã là chút sức gắng gượng, băng đá lạnh bao vây ngực hắn, lan dần lên cổ.
Hồ Hiên co giật mạnh, hiện trở về nguyên hình là con cáo trắng chín đuôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.