Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 127
Đối với người dân bây giờ mà nói, điều hạnh phúc nhất không phải là lúc này hay sao?
Năm nay đại đội thu hoạch được mùa.
Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì mỗi nhà đều được phân lương thực đủ ăn qua hết mùa đông.
Lúa mì mùa đông đã được gieo trồng xuống.
Đại đội vừa mới phân thịt, đợi đến cuối năm lại phân thịt một lần nữa.
Dân chúng ăn nên làm ra, cuộc sống này đúng là mỹ mãn.
Cha Chu và mẹ Chu đều cảm thấy như vậy, những người cùng độ tuổi của hai ông bà cũng cùng suy nghĩ như nhau.
Nhất là những người đã từng trải qua ba năm nạn đói.
Bây giờ có thể sống một cuộc sống dưới bầu trời hòa bình và ngày tháng yên ả quả là điều hạnh phúc.
Phân chia thịt xong, đồ ăn của nhà nào nhà nấy đều tăng lên một bậc.
Mặc dù cuộc sống của Lâm Thanh Hòa trong suy nghĩ của mọi người ở thời đại này có chút xa hoa.
Nhưng thực tế nhà cô không phải mỗi ngày đều ăn thịt.
Cho dù có cũng chỉ là ít thịt vụn.
Trứng gà thì ngày ngày đều ăn.
Nhưng không phải được như lúc này, cứ muốn lấy ra ăn là lấy được.
Bình thường cô đều cố gắng ăn uống khiêm tốn không khoa trương, nếu không rất dễ bị người khác nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách đạp xe đi kiếm củi.
Hai ngày qua hắn đem về không ít rơm củi, đều để ở sau nhà.
Trời hôm nay hơi có gió, vừa tiện cho việc hông khô củi khỏi sợ bị ẩm mốc.
Lâm Thanh Hòa cùng Chu Toàn, Chu Bách và mẹ Chu làm bánh bao.
Tóp mỡ ngày hôm qua còn dư lại.
Tuy rằng anh em đại oa có ăn vụn, nhưng bọn hắn vẫn biết ngày mai sẽ làm nhân bánh nên rất có ý tứ, không ăn quá tham.
Tính toán thời gian, có lẽ bọn hắn đã lâu lắm không được ăn bánh bao thịt rồi.
Trong túi không gian của Lâm Thanh Hòa còn một phần ba bánh bao thịt.
Thỉnh thoảng cô mới lấy ra cho anh em bọn hắn mỗi người một cái.
Sau đó nói là mua từ trong thành phố đem về.
Tất nhiên là khi nào nhà không có thịt mới được ăn.
Chu Thanh Bách đã ăn vài lần.
Nhưng từ lúc đó cho tới bây giờ thì hắn không ăn nữa, đều nhường cho cô.
Lâm Thanh Hòa, người con dâu này, bà đã hiểu rõ con người của cô rồi.
Cho nên ngày hôm nay biết cô làm bánh bao bà cũng không nói gì.
Ăn sáng xong liền bắt tay vào giúp đỡ.
Còn về cha Chu, ông đi ra ngoài tán gẫu cùng mấy người bạn già.
Chỉ là trước khi đi, ông vẫn không quên hỏi trưa nay ăn gì.
Bánh bao trắng, đúng là món ông ưa thích đấy.
Bởi vì có thêm cha mẹ Chu ở đây, nên Lâm Thanh Hòa làm nhiều hơn bình thường.
Nhưng tóp mỡ có giới hạn, bánh bao làm ra cũng không được bao nhiêu.
Đại khái đủ ăn một bữa no!
“Đủ ăn hai bữa đấy.
Lát nấu thêm chút cháo ăn kèm, để lại vài phần tối ăn tiếp” Mẹ Chu nói.
Ý của Lâm Thanh Hòa muốn là buổi trưa ăn bánh bao hấp, buổi tối cô sẽ làm sủi cảo ăn.
Nhưng nghe mẹ Chu nói vậy, cô cũng không phản đối.
Nấu cháo ăn kèm, ừm, không tệ.
Bánh bao hấp đương nhiên rất thơm, nhân bánh béo ngậy của tóp mỡ, được trung hòa bởi cải, ăn không ngán chút nào.
Bánh bao to bằng bàn tay, Chu Khải ăn liền ba cái và uống một chén cháo.
Chu Toàn cũng ăn ba cái, nhưng chỉ uống được nửa chén cháo.
Chu Bách thì vẫn còn nhỏ, dù có lòng cũng vô lực.
Ăn hai cái bánh bao và nửa chén cháo nhỏ.
Ba anh em đại oa ăn xong, Lâm Thanh Hòa lúc này mới bắt đầu ăn.
Lâm Thanh Hòa ăn một cái bánh bao và uống hai chén cháo.
Cô thích cháo hơn là bánh bao tóp mỡ.
Sức ăn của cha mẹ Chu rất khỏe.
Lúc đầu quy định mỗi người sẽ ăn ba cái, tuy nhiên Lâm Thanh Hòa tinh ý, thấy ba cái rõ ràng không đủ no đối với cha mẹ Chu, lại đem nhét vào tay hai người một cái nữa.
Ăn xong xuôi, bánh bao không thừa lại bao nhiêu.
Hơn một giờ chiều Chu Thanh Bách trở về, Lâm Thanh Hòa đem bánh bao và cháo hâm nóng lại.
Năm cái bánh bao lớn và gần hai chén cháo đều được hắn chén sạch.
Cuối cùng còn dư lại tám cái bánh bao, nhiêu đây nhất định không đủ ăn vào buổi tối.
Mẹ Chu nghĩ sai rồi, bà không biết rằng ba đứa cháu và con trai của mình có sức ăn lớn như vậy đâu.
Lâm Thanh Hòa bảo Chu Thanh Bách ngủ một giấc lấy lại sức đi.
Còn cô quay lại bếp chuẩn bị ủ bột.
Chỉ dư lại tám cái bánh bao, làm sao đủ ăn được.
Phải làm thêm vài cái sủi cảo nhân thịt nấm mèo thì may ra còn đủ ăn.
Vốn dĩ Chu Thanh Bách muốn giúp một tay, nhưng Lâm Thanh Hòa không đồng ý.
Có chút việc cỏn con này sao phải cần tới hai người.
Nấm hương ngâm nước ấm vì không kịp thời gian ngâm nước lạnh.
Chờ tới lúc bột lên men là vừa vặn.
Chu Thanh Bách ngủ nửa giờ đã tỉnh dậy.
Lâm Thanh Hòa ngồi ở bên mép giường đan áo len.
Đây là đan cho Chu Toàn, cũng đã đan gần xong.
Chỉ còn đan cho Chu Khải nữa thôi.
“Mấy ngày nay ta đã kiếm đủ củi mang về nhà rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo đi” Chu Thanh Bách nói.
“Được!” Mắt Lâm Thanh Hòa sáng rực.
“Không thể dẫn bọn nhỏ đi” Chu Thanh Bách thấy mắt cô lấp lánh, khóe miệng cũng nhếch lên.
“Dẫn bọn hắn theo làm gì.
Cũng phải có thế giới riêng của chúng ta chứ.
Mang theo chỉ làm bóng đèn” Lâm Thanh Hòa nói.
Mặc dù nghe không hiểu hết những gì cô nói, những không có nghĩa là không hiểu được.
Nhờ thế mà tâm trạng của Chu Thanh Bách tốt lên vài phần.
“Ta phải đan áo cho Chu Khải, tối nay ngươi gói sủi cảo nha” Lâm Thanh Hòa nói.
Việc này đối với Chu Thanh Bách vô cùng đơn giản.
Lúc ở trong quân đội đã làm qua, tuy là sau khi về nhà vợ hắn không hề yêu cầu hắn nấu ăn.
Bốn giờ chiều mẹ Chu ôm tiểu Tô Thành đến.
Bây giờ bà thường xuyên hay qua bên này chơi, trò chuyện với con dâu cũng rất vui.
Chợt thấy Chu Thanh Bách đang băm thịt.
“Tại sao làm sủi cảo?” Mẹ Chu hỏi.
“Ta đã ăn rất nhiều bánh bao nên tối nay không đủ ăn, Thanh Hòa kêu ta gói ít sủi cảo” Chu Thanh Bách nói.
“Thanh Hòa đâu?” Mẹ Chu hỏi.
“Cô ấy đang đan áo len cho Chu Khải” Chu Thanh Bách nói.
“Chăm sóc cha con cái ngươi đúng là không dễ dàng” Mẹ Chu nghĩ sao nói vậy.
Bà thường lui tới nên có thể thấy được.
Vợ lão tứ nói cả ngày đều ở nhà, nhưng thực tế không rảnh rỗi gì cho lắm.
Mỗi lần bà đến, không thấy con dâu đạp đế giày thì chính là đan áo len hoặc ở sau nhà tỉa cỏ.
Còn không nữa thì là chuẩn bị bữa ăn cho con trai của bà.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Đúng là không dễ dàng gì cho Thanh Hòa.
Mẹ, mấy ngày nữa ta muốn cùng Thanh Hòa ra ngoài một chuyến.
Có lẽ là bảy tám ngày mới về.
Đến lúc đó ngươi và cha qua đây ở nha, tiện chăm sóc anh em đại oa luôn!”
“Các ngươi muốn đi đâu?” Mẹ Chu sửng sốt.
“Chúng ta muốn đi đến Bắc Kinh, nhưng mẹ đừng nói ra ngoài” Chu Thanh Bách nói.
“Các ngươi đi đến đó làm gì?” Mẹ Chu không khỏi hỏi.
“Đi kiểm tra thân thể một chút” Chu Thanh Bách đã suy nghĩ kĩ càng.
Quả nhiên khi hắn vừa nói ra, mẹ Chu đã hiểu vấn đề, nhỏ giọng nói: “Thân thể Thanh Hòa sao có vấn đề được, mấy anh em đại oa đều giống ngươi.
Ngươi không được nghĩ linh tinh có biết chưa?”
.