Đọc truyện Trở Về 1960 Làm Ruộng Làm Giàu Nuôi Dưỡng Nhi Tử – Chương 126
Bấm để xem – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – “Ai nói không phải đâu.
Nhà đều đã phân, hai vợ chồng già ăn cơm nhà lão tứ.
Đương nhiên phần lương thực của bọn họ cũng sẽ đưa đến nhà lão tứ rồi.
Nhà chúng ta có công điểm, sẽ không tranh giành phần của cha mẹ” Chu tam tẩu nói.
Ban đầu những người khác bên cạnh nghe Vương Linh nói vậy thì bàn tán xôn xao.
Nhưng sau khi nghe Chu đại tẩu và tam tẩu nói thì không hó hé gì thêm.
Trong thôn ai mà không biết, nhà lão Chu hiện tại không còn nấu cơm nước nữa, đều cùng nhà con trai thứ tư ăn cơm chung.
Vì vậy thịt được đưa đến nhà lão tứ cũng là bình thường.
Vương Linh thấy mọi người không đứng về phía mình nên đành lặng câm.
Chỉ là sắc mặt nhị tẩu không được tốt, nhất là đến lượt cô, nhà cô chỉ có thể lấy ba cân thịt.
Phải biết rằng, vừa mới nãy Lâm Thanh Hòa lấy được một miếng thịt mỡ lớn, cô thế mà chỉ lấy được ba cân thịt ư!
Còn những phần thịt khác đâu?
Bởi vì Lâm Thanh Hòa còn mua thêm không ít xương sườn và các phần xương khác, lại rẻ hơn rất nhiều, nên nhìn có vẻ nhà cô được phần nhiều hơn nhà người khác.
Chia thịt xong trở về nhà, sắc mặt nhị tẩu vẫn rất khó coi.
Nhưng Chu nhị ca thì vô cùng vui vẻ: “Tối nay nhà ta ăn sủi cao nha!”
Làm việc kiệt sức bao ngày, ăn một bữa sủi cảo cũng là xứng đáng.
“Ha ha ăn ăn ăn, ngươi chỉ có biết ăn thôi, trừ ăn ra ngươi còn biết cái gì hả!” Nhị tẩu buồn bực, nói.
Chu nhị ca sửng sốt, hắn chỉ muốn ăn sủi cảo thôi mà, sao lại bị chửi rồi: “Ngươi lại bị làm sao vậy, ai trêu chọc ngươi à?”
Nhị tẩu cắn răng nói: “Mới vừa cùng vợ lão tứ đi chia thịt, xách một thùng lớn trở về đấy!”
“Vậy thì sao, cha và Thanh Bách có mười công điểm lận mà” Chu nhị ca nói.
Hai người mười công điểm, nghĩ xem một người được chia biết bao nhiêu cân thịt chứ?
“Toàn bộ chỗ thịt kia đều đưa cho nhà lão tứ!” Nhị tẩu tiếp tục nói.
“Vậy có gì đâu mà nói.
Hiện tại cha mẹ ăn chung với nhà lão tứ, thịt không đưa qua bên đó thì đưa qua bên nào” Chu nhị ca nói.
Hắn thực sự không thể nào hiểu nổi vợ hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi nói ta có nên kêu cha mẹ đến ăn chung với nhà mình không?” Nhị tẩu liền nói.
Cô nghĩ để cha mẹ chồng về ăn cơm nhà cô thì tốt hơn.
Bây giờ cha chồng còn đi làm được, còn kiếm được mười công điểm.
Dù mẹ chồng không đi làm, nhưng đứa bé kia rất nhanh sẽ biết bò biết đi.
Đến lúc đó bà ấy cũng có thể đi nhặt cỏ heo kiếm công điểm.
Cho nên sẽ không thua thiệt chút nào cả.
“Ngươi nghĩ thế là tốt! Nhưng tay nghề của ngươi có chỗ nào so sánh được với vợ lão tứ chứ.
Ngươi không thấy từ khi qua nhà lão tứ ăn cơm, cha mẹ luôn rất vui vẻ à” Chu nhị ca cười.
Hắn đều biết cha mẹ rất vui.
Hơn nữa không thể không nói, từ khi ăn cơm ở nhà lão tứ, khí sắc của cha mẹ trở nên tốt lên nhiều.
Nhiêu đó ợp đủ thấy rõ thức ăn bên kia ngon và dinh dưỡng biết bao nhiêu.
Thế mà vợ hắn còn muốn cha mẹ qua đây ăn cơm.
Nhà hắn toàn ăn dưa muối mặn chát, cha mẹ can tâm tình nguyện qua đây ăn mới là lạ.
“Ngươi không đi nói thì làm sao biết cha mẹ không chịu!” Nhị tẩu buồn bực, nói.
“Ngươi đừng gây náo loạn nữa” Chu nhị ca nói.
Đừng nói là cha mẹ hắn, nếu như là hắn thì hắn cũng không đổi đấy chứ.
Nghe nói vợ lão tứ thường thay đổi món ăn, sẽ không lặp đi lặp lại mấy món cũ.
Hơn nữa mỗi bữa đều có thịt và trứng gà!
Bữa nào cũng ăn thịt thì không hẳn đúng, nhưng mỗi bữa đều có trứng gà là sự thật.
Lần trước hắn thấy được, vợ lão tứ mang một rổ trứng từ bên ngoài trở về nhà.
Tràn đầy một rổ to, nhất định là mua từ cung tiêu xã.
Nhị tẩu tức giận bừng bừng: “Ngươi không nói thì để ta nói!”
“Vậy ngươi đi nói đi” Chu nhị ca khoanh tay.
Nhị tẩu cũng không đi nói ngay, cô định chờ cơ hội thích hợp rồi mới nói.
Thế nhưng bây giờ mẹ Chu không có thời gian rảnh mà nói chuyện với cô.
Lâm Thanh Hòa cũng rất bận, đem nhiều thịt về nhà như vậy, nhất định phải xử lí gọn gàng sạch sẽ.
Thịt mỡ heo cắt thành khối nhỏ, sau đó bắt đầu thắng mỡ.
Trong túi không gian của cô hiện tại còn hai chai dầu đậu phộng.
Cho nên dù có dùng hao thì cô vẫn vui lòng lấy sử dụng để thắng mỡ heo.
Lúc này heo được nuôi hữu cơ, không có ăn thức ăn công nghiệp.
Vì vậy mùi mỡ được thắng rất rất thơm.
Những miếng tóp mỡ giòn rụm, vàng ươm, bọn trẻ đều mê tít mù khơi.
Lâm Thanh Hòa dự định làm bánh bao hấp.
Tóp mỡ và cải trắng làm nhân thì ngon phải biết, chẳng cần thêm thứ gì khác vào, cứ thế đem bánh đi hấp, hương thì thơm mà mùi vị lại ngon.
Về phần thịt ba chỉ, Lâm Thanh Hòa rắc một nắm muối, giữ lại chiên ăn dần.
Thịt nạc, xương sườn, xương ống cũng đều được an bài xong.
Không lãng phí chút thịt nào hết.
Tuy nhiên thời tiết vẫn chưa vào đông.
Nên nếu không tranh thủ ăn thì sẽ nhanh hư lắm.
Ruột già, ruột non, bao tử heo, tất cả chúng đều được mẹ Chu xử lí hết, Lâm Thanh Hòa không cần nhúng tay vào.
Ruột già xào dưa muối, bao tử hầm tiêu, còn ruột non thì nướng lên ăn.
Tóm lại đồ ăn trong ngày hôm nay đều là những món ngon.
Chu Thanh Bách cao hứng tới mức lấy rượu ra, cùng cha mẹ Chu uống vui vẻ.
Lâm Thanh Hòa và ba đứa con trai không uống.
Kỳ thực Chu Khải rất muốn uống, nhưng bị Lâm Thanh Hòa trừng mắt.
Chưa qua tuổi mười lăm thì một giọt cũng không được đụng tới.
Thức ăn trên bàn đặc sắc phong phú, một đại gia đình ăn đến thỏa mãn.
Cha mẹ Chu càng thích ý hơn, khen ngon không ngớt.
Hai vợ chồng già ăn cơm xong thì chuẩn bị về nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay bận bịu, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
Hai người bọn họ vừa mới về tới nhà, nhị tẩu liền qua đây, tay bưng một chén sủi cảo.
“Cha mẹ, đây là sủi cảo ta làm, các ngươi nếm thử nha?” Nhị tẩu cười nói.
“Không cần, chúng ta ăn ở nhà tứ thúc rồi” Mẹ Chu nói.
Nhị tẩu ngửi được mùi rượu, nói: “Cha mẹ còn uống rượu hả?”
“Đồ ăn ngon quá nên có uống một ly” Mẹ Chu cười cười.
Nhị tẩu lại cười không nổi, cô còn chưa mở lời, đã bị mẹ chồng chặn trước.
Mẹ Chu cũng không biết ý định của vợ lão nhị, lập tức bế cháu ngoại đức tôn về nhà nghỉ ngơi.
Nhị tẩu liền bưng sủi cảo đem về.
“Ta đã nói không cần đem qua rồi, lão tứ có thể bỏ đói cha mẹ hay sao” Chu nhị ca nói.
“Chê đồ ăn ta hiếu kính, hừ, ta đây tự mình ăn!” Nhị tẩu phẫn nộ.
Chu nhị ca không nói thêm lời gì, gọi con gái ra ăn.
Khó có được một bữa sủi cảo ngon lành, phải ăn thật chậm để nhớ rõ mùi vị mới được.
Ngày nào cũng ăn lương thực độn khô khốc, chẳng dễ nuốt tí nào.
Nhưng lúa mì ở nhà không được chia nhiều, ăn mấy bữa là hết ngay.
Ngày hôm nay Chu đại tẩu và tam tẩu cũng được chia không ít thịt, đều bưng tới cho cha mẹ Chu một chén.
Nhưng hai ông bà đều không nhận, bảo cứ lấy về mà ăn.
“Cha mẹ ở nhà lão tứ ăn cơm rất vui vẻ ạ” Chu đại tẩu nở nụ cười.
“Hôm nay đúng là rất vui, các ngươi trở về đi, chúng ta biết các ngươi có lòng hiếu thảo mà” Mẹ Chu cười, nói.
Tam tẩu cũng cười gật đầu.
Hai chị em dâu liền đi về.
“Cuộc sống hiện tại của chúng ta thật tốt” Mẹ Chu cười, nói với cha Chu.
Cha Chu thích ý cười híp cả mắt, cuộc sống hiện tại quả thật rất tốt.
.