Trở thành mẹ của năm vị lão đại

Chương 108


Đọc truyện Trở thành mẹ của năm vị lão đại – Chương 108:

Hoắc Lan Đình dùng cái đầu nhỏ bốn tuổi của nhóc cố gắng suy nghĩ, cuối cùng phát hiện ra một sự thật.
 
Nhóc bây giờ mới bốn tuổi, mẹ nhóc cũng chỉ mới hai mươi tuổi, mà phụ nữ hai mươi thường muốn kết hôn, sinh con !!!!
 
Đây là vấn đề nghiêm trọng lắm đó !!!
 
“Nói cách khác, mẹ của tôi có thể sẽ cùng một người đàn ông yêu nhau, sau đó kết hôn, sinh ra một đứa bé khác???”, Hoắc Lan Đình chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời, cố gắng suy nghĩ về vấn đề nhân sinh này.
 
Dù có chỉ số thông minh vượt trội hơn bình thường, nhưng rốt cuộc cậu nhóc vẫn chỉ là một bé con ngây thơ, đối với quan hệ giữa người lớn sẽ có những cái hiểu không đúng chỗ, Hoắc Lan Đình suy nghĩ rất gian nan, cơ hồ là vận dụng tất cả các tế bào não của nhóc.
 
“Tôi nghĩ là đúng vậy đó.”
 
Đoan Mộc quản gia tận tâm tận trách nhìn thiếu gia nhà mình đang cau mày: “Thiếu gia, hầu như người phụ nữ trẻ tuổi nào cũng muốn yêu đương rồi kết hôn, sinh con, đặc biệt là Cố tiểu thư mới hai mươi tuổi còn rất trẻ, rất đẹp, tôi tin là có không ít đàn ông ưu tú muốn theo đuổi cô ấy.”
 
“Chuyện này không được!”
 
Bàn tay nhỏ của Hoắc Lan Đình đập mạnh vào bàn, cực kỳ có khí phách: “Tôi tuyệt đối không cho phép!”
 
 “Vâng…”
 
Đoan Mộc quản gia đối mặt với tiểu thiếu gia uy phong lẫm liệt nhà mình, vẻ mặt hơi dừng lại: “Thiếu gia, nhưng cái này không phải là việc ngài có thể quản được, Cố tiểu thư có quyền yêu đương, cũng có quyền kết hôn, bất luận kẻ nào cũng không có quyền ngăn cản, kể cả thiếu gia ngài cũng vậy.”
 
Hoắc Lan Đình rất đau lòng: “Nhưng mẹ yêu người khác rồi, có phải sẽ không yêu tôi nữa không?”
 
Quản gia Đoan Mộc: “Cái này không so sánh được, tình yêu giữa nam nữ và tình mẫu tử không mâu thuẫn với nhau, tôi tin tưởng Cố tiểu thư sẽ không bởi vì kết hôn mà xem nhẹ tiểu thiếu gia đâu.”
 
Lúc Đoan Mộc quản gia nói như vậy, trong lòng ông đương nhiên cũng hiểu, Cố Nguyên có mấy đứa con trai ưu tú như vậy, ánh mắt của cô chắc chắn sẽ cao hơn người thường rất nhiều, người đàn ông mà không bằng con trai mình, cô ấy còn có thể để mắt tới à?
 
Khẳng định là chướng mắt, có so sánh thì sẽ có tổn thương mà !!
 
Cho nên phạm vi lựa chọn của Cố tiểu thư sẽ tương đối hạn hẹp, cứ như vậy, việc Cố Nguyên yêu đương có hơi khó xảy ra.
 
Nhưng lời này ông đương nhiên sẽ không nói ra.
 
Bởi vì ông có một chủ ý nho nhỏ.
 
Quản gia Đoan Mộc hai mươi bảy tuổi lấy được bằng thạc sĩ rồi làm việc ở Hoắc gia, một lần là làm tới tận hai mươi năm, thời gian hai mươi năm này, có thể nói là ông đã nhìn Hoắc Tấn Sâm lớn lên, cho nên tình cảm của Đoan Mộc quản gia đối với Hoắc Tấn Sâm và Hoắc Lan Đình, hiển nhiên đã sớm vượt qua quan hệ cấp trên, cấp dưới bình thường.
 
Ông hiểu Hoắc tiên sinh nhiều hơn những người khác.
 
Làm quản gia, chuyện ông am hiểu nhất chính là quan sát và phỏng đoán nội tâm con người, theo quan sát của ông, tiên sinh đối với Cố tiểu thư này hẳn là có một chút bất đồng.
 
 
Về phần vì sao lại như vậy, có lẽ là vì Cố tiểu thư là mẹ ruột của tiểu thiếu gia, cho nên tâm lý phòng bị của tiên sinh cũng giảm đi một chút, hoặc cũng có thể là bởi những thứ khác, Đoan Mộc quản gia không biết, nhưng ông cảm thấy, đối với tiên sinh đã nhiều năm phải gặp bác sĩ tâm lý nhưng vẫn không có kết quả mà nói, có lẽ Cố tiểu thư chính là một bước đột phá, một cơ hội.
 
Nhưng Hoắc Lan Đình lại không suy nghĩ được nhiều như vậy, nhóc nhớ tới Nhiếp Ngộ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp: “Nhưng anh ba nói, quan hệ giữa ba anh ấy và mẹ rất tốt, nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, mẹ có lẽ sẽ có đứa bé mới, rồi thấy tôi không còn đáng yêu nữa, ban đầu bà ấy đã không thích tôi lắm rồi, bởi vì tôi đáng yêu nên mới hơi thích một chút, lỡ như sau này xuất hiện một đứa bé đáng yêu hơn tôi, mẹ chắc chắn sẽ không thích tôi nữa! Tôi phải làm gì đây?”

 
 Dù chỉ số IQ có cao hơn nữa, thì nhóc cũng chỉ mới bốn tuổi, Hoắc Lan Đình nghĩ đến khả năng này, đương nhiên cảm thấy rất khổ sở.
 
Đoan Mộc quản gia nhìn tiểu thiếu gia nhà mình, trong lòng có hơi hối hận, ông đương nhiên không nỡ để tiểu thiếu gia thương tâm, lập tức vội vàng muốn giải thích, Nhiếp Nam Thanh gì đó cùng Cố tiểu thư sao có thể có chuyện gì chứ, chênh lệch tuổi tác còn bày ra đó kìa.
 
Ai ngờ lúc này, Hoắc Lan Đình đột nhiên đứng dậy: “Không được, tôi phải gọi điện cho baba!”
 
Đoan Mộc quản gia bối rối: “Tiểu thiếu gia, ngài muốn gọi điện cho tiên sinh làm gì?”
 
Hoắc Lan Đình nắm chặt tay, son sắt nói: “Tôi phải khuyên nhủ ba, để ông ấy theo đuổi mẹ !!!”
 
Quản gia Đoan Mộc: “!!!”
 
Làm tốt lắm!
—————————
Hoắc Lan Đình trực tiếp gọi cho ba nhóc.
 
Hoắc Tấn Sâm hình như đang bận việc trong thư phòng, hẳn là tranh thủ dành thời gian nhận điện thoại của con trai.
 
Anh nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của con trai trên màn hình, không khỏi hơi nhíu mày: “Làm sao vậy, Lan Đình?”
 
Hoắc Lan Đình thở hổn hển vài hơi, cân nhắc chuyện này một phen mới bắt đầu nói: “Ba ơi, ba à, ba cũng đến nhà anh hai con ở mấy hôm được không?”
 
 Hoắc Tấn Sâm nhướng mày: “Cái gì?”
 
Hoắc Lan Đình khoa trương thở dài một hơi: “Ba, con sống một mình ở đây không có ý nghĩa gì, ba đến chơi với con được không?”
 
Hoắc Tấn Sâm: “Không có ý nghĩa gì? Vậy được, ba đưa con về nhà.”
 
Hoắc Lan Đình: “Không không không!”
 
Hoắc Tấn Sâm: “Ừm?”
 
 Đối với đứa con trai này, anh có hẳn một trăm lẻ tám cách đối phó !!
 
Hoắc Lan Đình đương nhiên không thể trộm gà không được ăn mất nắm gạo, nhóc vội vàng nói: “Ba, con ở chỗ mẹ đương nhiên rất thoải mái, con rất thích, nhưng con cũng rất nhớ ba, mỗi khi màn đêm buông xuống, đêm khuya vắng vẻ, con liền nhớ tới người ba thân yêu của con, không có ba ở bên cạnh con, con ăn cơm cũng không ngon như trước.”
 
Hoắc Tấn Sâm nghe con trai thâm tình bày tỏ xong, im lặng một hồi, cuối cùng cạn lời nói: “Đọc thêm một ít thơ đi, lần sau nói chuyện sẽ càng có mỹ cảm hơn đó, chứ không phải dùng mấy lời lẽ xấu hổ như màn đêm buông xuống, ăn cơm không ngon.”
 
Hoắc Lan Đình nhất thời nghẹn lại, cái gì mà lời lẽ xấu hổ ??
 
Nhóc tiếp tục cố gắng: “Ba, ba không hiểu, con bây giờ ở nhà của anh hai, con lại không có nhiều tiền tiêu vặt, khác nào là con ăn của anh hai, ở của anh hai, nếu cứ tiếp tục như vậy, con chẳng phải là xấu hổ muốn chết luôn à? Ba, ba đến đây đi, giúp con nở mày mở mặt!”
 
Ánh mắt Hoắc Tấn Sâm bình thản nhìn con trai: “Con rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng đi.”
 
Hoắc Lan Đình nhất thời không biết nói gì nữa, nhóc suy nghĩ một chút, cuối cùng cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Ba, con nhờ ba chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ, ba chuẩn bị xong chưa?”

 
Hoắc Tấn Sâm gật đầu: “Chuẩn bị rồi.”
 
Hoắc Lan Đình: “Ba chuẩn bị cái gì thế? Nếu chuẩn bị không tốt, con sẽ mất mặt lắm đó.”
 
Hoắc Tấn Sâm nhìn bộ dạng lo lắng của con trai, bật cười.
 
Đây mà là vẻ mặt của một đứa trẻ bốn tuổi?
 
Trên mặt Hoắc Lan Đình đỏ lên, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói tiếp: “Dù sao ba nhớ phải dụng tâm một chút, thế nào cũng không được thua anh ba của con đấy.”
 
Hoắc Tấn Sâm muốn cười, bất quá vẫn đồng ý: “Biết rồi.”
 
Hoắc Lan Đình cúp điện thoại, ngẫm lại mấy lời ba nói trong điện thoại, nghe thế nào cũng cảm thấy không yên tâm lắm.
 
Ba, người có thể có một xíu ý chí chiến đấu được không vậy ??
 
Chẳng lẽ ba không biết, hiện tại có rất nhiều người muốn cướp mẹ à ??
 
Không được !! Nhóc không thể để mẹ kết hôn với ba của anh ba được !!
 
Hoắc Lan Đình nắm chặt điện thoại di động, tay nhỏ bé chắp sau lưng, đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt nhóc đột nhiên sáng ngời, có rồi!
 
Nhóc lập tức lấy điện thoại gọi video call.
 
Video được kết nối, ông cụ Hoắc ở đầu kia uy nghiêm nói: “Hoắc Lan Đình, đã bao lâu rồi con không gọi video với ông nội?”
 
Hoắc Lan Đình căng khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ: “Ông nội, ông đừng vội hưng sư vấn tội, bây giờ con có chuyện quan trọng cần nói!”
 
Ông cụ Hoắc: “Chuyện quan trọng ?? Chuyện gì quan trọng?”
 
Hoắc Lan Đình híp mắt lại thành một đường thẳng, lông mày nhỏ nhướng xuống, ngay cả giọng nói cũng thấp theo, tỏ ra thần bí hỏi: “Ông nội, ông có muốn ba con tái hôn không?”
 
Ông cụ Hoắc nhất thời bị sặc một cái, sau khi ho khan một hồi, tất cả uy nghiêm gì đó đều tan rã, ông thở dài: “Ba con không muốn kết hôn, ông thì có biện pháp gì?”
 
Hoắc Lan Đình rất thất vọng nhìn ông nội: “Ông làm cha mà, chẳng lẽ lại không thể đứng lên uy hiếp ba con sao?”
 
Ông cụ Hoắc càng thêm bất đắc dĩ: “Ông làm rồi, nhưng con xem, có tác dụng gì không?”
 
Hoắc Lan Đình hận sắt không thành thép: “Ông nội, ông là người làm cha đó! Sao lại không quản được ba con cơ chứ?”
 
Ông cụ Hoắc đau đầu: “Không phải ông vẫn luôn cố làm đấy à?”
 

Con trai quá suất sắc thì ông biết phải làm sao chứ??
 
Ông chỉ có thể cố gắng nâng lên uy nghiêm của người cha già, tỉ mỉ học tập theo mấy trưởng bối thời phong kiến mà cố gắng quản lý con trai.
 
Nhưng ông cũng rất mệt mỏi mà, ông lớn tuổi như vầy rồi, chẳng lẽ còn không cho người ta sống thoải mái tý à ???
 
Hoắc Lan Đình cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhóc bắt đầu dụ dỗ: “Ông nội, lúc trước ông chỉ không tìm được phương hướng chính xác thôi, bây giờ thì khác rồi, cháu ruột của ông sẽ chỉ cho người một phương hướng chuẩn xác nhất, ông chỉ cần làm theo lời con nói là được.”
 
Ông cụ Hoắc không ôm hy vọng gì, nhưng ông không muốn đả kích sự nhiệt tình của cháu trai: “Cháu trai, cháu rốt cuộc muốn ông làm gì, cháu cứ nói đi!”
 
Hoắc Lan Đình: “Con nói với ông chưa nhỉ, con đã tìm được mẹ ruột rồi.”
 
Ông cụ Hoắc: “Ừ, biết, tên nhóc nhà con đã khoe khoang hơn mười lần rồi.”
 
 Đối với chuyện này, khi ông cụ Hoắc nghe cháu trai nhỏ nhắc tới đã nhanh chóng cho người điều tra qua, chuyện này đúng thật không thể tưởng tượng nổi, nhưng bất quá cũng nằm trong dự liệu, dù sao năm đó con trai ông thông qua phương pháp này sinh được cháu nội, ông đã biết trên lý thuyết mà nói, cháu nội của ông có bốn anh trai khác cha cùng mẹ.
 
 
Hoắc Lan Đình áp sát màn hình, nheo mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tỏ ra rất âm mưu, giọng nói càng thêm hạ thấp: “Ông nội, chẳng lẽ ông không cảm thấy, nếu mẹ con và ba ở cùng một chỗ, như vậy——”
 
Ông cụ Hoắc đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Ừ?”
 
Hoắc Lan Đình cười đắc ý, bắt đầu kể lại kế hoạch của mình với ông nội.
——————
Cùng lúc đó, Gia Cát quản gia cũng đi tới trước mặt thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia, ngài có biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
 
Nhiếp Ngộ đang cầm một quyển sách, nghe vậy thì nhướng mày: “Hả?”
 
Trong mắt Gia Cát quản gia hiện lên một tia sáng: “Vừa rồi tôi nghe được Đoan Mộc quản gia cùng tiểu thiếu gia nhà hắn nói chuyện, ngài biết tôi nghe được gì không?”
 
Nhiếp Ngộ: “Ui, Gia Cát quản gia, ông bây giờ còn làm cả gián điệp nữa cơ à??”
 
Gia Cát quản gia ho nhẹ vài tiếng, sau đó kiên định tỏ vẻ: “Thiếu gia, không phải là tôi muốn nghe lén, là do giọng của hai người đó lớn quá, tôi bịt lỗ tai lại rồi mà vẫn vô dụng.”
 
Nhiếp Ngộ buông sách xuống, duỗi chân: “Được, thế ông nói đi.”
 
Gia Cát quản gia: “Bọn họ thế mà có âm mưu muốn Cố tiểu thư gả cho Hoắc tiên sinh !!!”
 
Nhiếp Ngộ: “Hả ??”
 
Gia Cát quản gia: “Tiểu thiếu gia nhà bọn họ còn gọi điện thoại cho Hoắc tiên sinh luôn rồi, xem bộ dạng này, có vẻ sẽ lập tức hành động luôn đây.”
 
Lúc nói lời này, Gia Cát quản gia kích động nắm chặt tay.
 
Ông cũng không có cách nào !!
 
Ông làm sao có thể ngờ đến, trong nhà anh em cùng mẹ khác cha của thiếu gia, lại xuất hiện hai người quen cũ!
 
Nếu giữa họ là một chiến trường, vậy ông đã thua một lần, tuyệt đối không thể thua một lần nữa!
 
Nhiếp Ngộ thu liễm mặt mày: “Chuyện mà ông nói, trong lòng tôi đương nhiên hiểu rõ.”
 
Gia Cát quản gia: “Vậy thiếu gia có tính toán gì?”
 

Nhiếp Ngộ đem quyển sách trong tay đưa cho Gia Cát quản gia: “Muốn làm việc lớn thì trước hết phải có sách lược, ông xem cái này đi.”
 
Gia Cát quản gia mở quyển sách ra xem, trên bìa ghi một dòng chữ lớn: “Mười tám kỹ xảo theo đuổi phụ nữ cần phải nắm vững.”
 
Gia Cát quản gia khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, ngài xem cái này làm gì? Không phải ngài có——”
 
19 bạn gái cũ à?
 
Nhiếp Ngộ cũng đau khổ cực kì: “Mười chín người kia đều là tự mình quấn lấy tôi, chứ ông cho rằng tôi sẽ đuổi theo phụ nữ sao?”
 —————————
Tiễn Gia Cát quản gia đi, đóng cửa lại, Niếp Ngộ bắt đầu gửi liên hoàn tin nhắn cho ba mình.
 
“Ba, rốt cuộc ba có thời gian hay không?”
 
“Tuần sau là sinh nhật mẹ, người có thể đến một chuyến không?”
 
“Cận thủy lâu đài (1), ba có hiểu không? Nhưng mà con phải nói cho ba biết, ba bây giờ không còn là tòa nhà gần nước nhất nữa đâu! Có một tòa nhà trẻ hơn, đẹp hơn rồi, ba mà không quan tâm nữa là không còn cơ hội nữa đâu.”
(1): Cận thủy lâu đài: chỉ những lâu đài gần nước sẽ thấy ánh trăng trước tiên, khá giống với câu “Gần quan được ban lộc”.
 
Nhiếp Ngộ thuyết giáo một hồi lâu, Nhiếp Nam Thanh rốt cục mới trầm mặt trả lời lại: “Rốt cuộc là làm sao?”
 
Nhiếp Ngộ bất đắc dĩ thở dài: “Ba, không phải con nói với ba rồi sao, mẹ con tìm được đứa con trai út rồi, đứa bé là con của Hoắc Tấn Sâm nhà họ Hoắc! Cháu đích đôn của Hoắc gia chính là con trai của mẹ con đó!”
 
Haizz, đem anh so sánh với tên nhóc này thì đúng là thảm bại mà, có thể thắng về được một ván hay không, còn trông vào biểu hiện của ba anh đấy !!
 
Nhiếp Nam Thanh trừng mắt, không rõ: “Thì sao, không phải rất tốt à ?? Có gì không tốt đâu??”
 
Hoắc gia là gia tộc nào chứ, nội tình thâm hậu, rễ sâu lá tốt, con trai ông có thể trở thành anh em ruột với cháu đích tôn Hoắc gia, Nhiếp Nam Thanh cảm thấy rất tốt, ít nhất không cần lo lắng đứa con trai ngốc này đem chút tài sản của ông phá sạch.
 
 
Nhiếp Ngộ nghe ba nói như vậy, tức mà muốn chảy nước mắt: “Ba, sao người không có chút ý thức khủng hoảng gì hết vậy? Lạc Tư Niên tới tìm mẹ rồi, Hoắc Tấn Sâm người ta cũng bắt đầu chuẩn bị quà cho mẹ rồi, còn ba thì sao? Ba đã làm gì rồi ???”
 
Nhiếp Nam Thanh trầm mặc, một hồi lâu mới thở dài: “Tiểu tử con rốt cuộc muốn ba làm gì? Nói thẳng luôn đi !!”
 
Nhiếp Ngộ muốn gấp giùm ba anh luôn á !!!
 
Vì sao ba anh cứ như một vũng bùn loãng vậy, trát thế nào cũng không dính được lên tường? (2)
(2): Ví như câu “Bùn loãng không trát được tường”, hiểu chung chung là vô dụng á.
 
Anh hít một hơi thật sâu, quyết định sau này sẽ tự giải quyết mọi chuyện, không cần đi tìm lão già này nghe ý kiến nữa, anh cắn răng, kiên định: “Ba, con không nói chuyện vô nghĩa dư thừa với người nữa, con chỉ nói chuyện quan trọng nhất, tuần tới là sinh nhật của mẹ, ba nhất định phải chuẩn bị quà cho bà ấy!!”
 
Nhiếp Nam Thanh vừa nghe xong, lập tức thoải mái nói: “Quà à, cái này dễ!”
 
Nhiếp Ngộ vội vàng nói thêm: “Không thể tặng tượng vàng nữa, cũng không thể tặng tiền bạc hay châu báu tục tĩu, ba phải nghĩ ra cái gì đó thật đặc biệt, hiểu không?”
 
Nhiếp Nam Thanh: “Cái gì?”
 
Nhiếp Ngộ: “Nếu ba không có ý tưởng, vậy con giúp người suy nghĩ, ba, bây giờ con qua công ty, hai cha con chúng ta cùng thương lượng!!”
 
Nhiếp Nam Thanh còn muốn nói mấy câu, Nhiếp Ngộ đã vội vàng cúp điện thoại. 
————————————
Sorry mọi người, tết này mình bay nhảy quá, chứ mình không có ý định drop truyện đâu ạ!!
(Lâu quá không đụng tới, hôm nay lúc edit mình còn quên mất tên nam chính =))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.